Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Chẳng biết có phải ý kiến của Dư San San có tác dụng hay không mà sau đêm đó, cuối cùng Dạ Đình Sâm cũng không hạn chế chuyện đi làm của Nhạc Yên Nhi nữa.
Gặp lại Danny sau một thời gian dài, cô bỗng cảm thấy anh còn thân hơn cả thân nhân.
- Danny, nhớ anh chết được!
Đáng tiếc là Danny không mặn mà gì, anh hừ lạnh, giọng điệu rất tsundere:
- Chẳng phải thề son sắt với tôi là sẽ ly hôn cơ mà?
Nhạc Yên Nhi giả ngu:
  • Có sao? Làm sao tôi lại không nhớ vậy?
  • Chủ tịch Dạ tốt với cô như thế thì cô cũng biết điều đi, lần sau còn gây ra chuyện thế này nữa, đừng nói là ngài ấy, ngay cả tôi cũng không tha cho cô đâu!
  • Vâng vâng vâng, tôi biết sai rồi.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc, Danny làm bộ thần bí:
  • Mấy hôm nay xảy ra chuyện lớn đấy, tôi còn chưa kịp nói cho cô biết.
  • Chuyện gì thế?
  • Tôi có người bạn trong đoàn phim của Hoàng Triều Vãn Ca, cậu ta nói lần thử vai Bùi Ánh Tuyết của cô vốn là qua.
  • Qua?
Nhạc Yên Nhi sững sờ:
  • Chẳng phải nói tôi trượt xong mới để tôi thử vai Tô Mộc à?
  • Mấy việc này trong giới giải trí mà cô còn không hiểu chắc? Người được giao vai Bùi Ánh Tuyết là Hoắc Vi Vi, là tiểu thư Hoắc thị có tiền có thế.
Nhạc Yên Nhi lẩm bẩm:
- Ra là bị ngáng chân.
Bảo sao rõ ràng hôm ấy cô rất tự tin với phần biểu diễn của mình vậy mà lại không được chọn.
Dù sao cô cũng không có nhiều cảm xúc lắm, chuyện này rất phổ biến trong giới, hơn nữa cô cũng có vai Tô Mộc rồi.
Nhạc Yên Nhi sợ Danny khó chịu nên an ủi:
- Cũng không sao, nhân họa đắc phúc mà, tôi lại thấy Tô Mộc là nhân vật hợp với mình hơn ấy, cô ta muốn Bùi Ánh Tuyết thì cứ để cô ta diễn đi.
Nghe vậy, Danny cười lạnh:
- Cô muốn dàn xếp ổn thỏa nhưng người ta không chịu kìa.
Nhạc Yên Nhi sửng sốt, hỏi:
  • Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện rồi?
  • Ngay hôm trước đấy, cô ta tìm đạo diễn nói là muốn đổi vai, không muốn đóng Bùi Ánh Tuyết nữa mà muốn đóng Tô Mộc cơ.
  • Gì?!
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc kêu lên, lần này cô thực sự tức giận:
- Cô ta cũng quá đáng rồi đấy, vì sao cứ phải giành vai với tôi? Bùi Ánh Tuyết không tốt à? Tại sao phải tranh một vai nha hoàn nhỏ nhoi làm gì?
Danny nhìn cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Cô ngốc đấy à, ai diễn cặp với Tô Mộc hả?
Nhạc Yên Nhi nhớ lại, việc này Danny có nói cho mình rồi.
  • Ừm... Giang Sở Thù.
  • Đấy, dựa trên độ nổi tiếng của Giang Sở Thù bây giờ, diễn cặp với cậu ta thì rõ là tự dưng được chú ý còn gì? Trong ngành giải trí bây giờ, độ chú ý là vua, đóng một bộ phim chưa chắc nổi tiếng nhưng chỉ cần có một scandal với tiểu thịt tươi siêu hot này là lập tức nổi lên rồi!
Ấn tượng của Nhạc Yên Nhi về Giang Sở Thù là rất kỳ quặc, vậy nên cô cũng giữ thái độ trung lập với những lời Danny nói:
- Khoa trương thế cơ à?
Danny "Ờ" một tiếng, như nhớ tới chuyện gì đó, anh tiếp tục:
  • Quên bảo cô đấy, tên cô lọt top tìm kiếm rồi, biết chưa? Hôm qua vừa công bố danh sách diễn viên là cô đã lập tức lên top rồi.
  • Sao anh không nói sớm, tôi còn chưa xem.
Nhạc Yên Nhi vui vẻ.
Nhưng tâm tình Danny có vẻ phức tạp:
- Cô tự xem là biết.
Nhạc Yên Nhi không hiểu sao cả, cô lấy điện thoại ra, mở weibo, quả nhiên thấy top 1 tìm kiếm chính là mình, chỉ là phía sau còn có thêm ba chữ ‘Giang Sở Thù’.
Cô lên top tìm kiếm cùng Giang Sở Thù.
Cảm xúc vui vẻ của Nhạc Yên Nhi lập tức mất một nửa.
Cô nhấn vào cụm đầu tiên là ‘Nhạc Yên Nhi - Giang Sở Thù’, vào đến giao diện liền thấy bài viết đang hot nhất chính là bài của đoàn làm phim Hoàng Triều Vãn Ca, tuyên bố diễn viên đóng Tô Mộc và Vinh Thân vương.
Từ ngữ giới thiệu trong bài đăng rất phù hợp với quan hệ giữa hai nhân vật: ‘Thiếu nợ tình ngươi, kiếp sau xin trả’, đính kèm theo đó là ảnh chụp có lẽ đã được chọn lựa kỹ lưỡng của hai người. Trong ảnh, họ cùng mặc áo lông màu trắng, trông khá xứng đôi.
Đáng sợ nhất là bình luận dưới bài viết đã lên tới con số hơn mười vạn.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy bất an, cô mở bình luận.
"Giang Sở Thù điên à? Tại sao phải hạ mình nhận vai phụ thế này???"
Phía trên là bình luận đứng top, có tới hơn mười vạn like.
Từ bình luận thứ hai cho tới khi kéo mỏi cả tay, không ngoài ý muốn, tất cả đều đang mắng Nhạc Yên Nhi.
"Cô này là ai? Sao có thể đóng cùng Giang Sở Thù? Cô ta xứng à? Có hậu trường thế nào? Nhìn cái mặt là biết phẫu thuật rồi, xấu quá, làm sao xứng với Giang Sở Thù được!"
"Đóng phim cùng với loại người này đúng là kéo thấp trình độ của Giang Sở Thù! Van xin Sở Thù bỏ vai đi, loại phim này không xứng với anh đâu QAQ!"
Tự dưng bị mắng, Nhạc Yên Nhi ngẩng lên nhìn Danny:
- Tôi trêu ai ghẹo ai à?
Danny nhàn nhã nhấp một ngụm cafe:
- Cô thấy chưa, tôi nói rồi mà, đóng phim với người như Giang Sở Thù là tự thu hút sự chú ý đấy.
Nhạc Yên Nhi đỡ trán:
  • Tôi không muốn chú ý kiểu này. Anh bảo Hoắc Vi Vi muốn đóng Tô Mộc cơ mà, sao không mắng cô ta ấy?
  • Cô xem cô đi, mới bị mắng có vài câu đã sợ à? Cô nhìn Phạm ảnh hậu kia kìa, năm ấy bị mắng đến độ suýt bị đào cả mộ tổ lên ấy chứ, bây giờ chẳng phải dựa vào thực lực ngăn những cái miệng kia lại rồi à.
Danny khâm phục Phạm ảnh hậu nhất, nhắc đến là líu lo không ngừng.
- Danny, anh lạc đề rồi.
Nhạc Yên Nhi đành nhắc nhở.
Danny "À" một tiếng rồi mới nói:
  • Hoắc Vi Vi nói cô ta muốn đóng Tô Mộc nhưng đoàn phim không đồng ý.
  • Vì sao không đồng ý? Là ai không đồng ý?
Chẳng biết vì sao cô lại cảm thấy chuyện này liên quan tới Giang Sở Thù.
  • Không biết nữa, dù sao kết quả cuối cùng là Hoắc Vi Vi đụng nhầm cây đinh, không đạt được mục đích.
  • Ra vậy...
Nhạc Yên Nhi gật gật đầu, chẳng biết nên vui hay buồn.
Danny liếc nhìn:
- Làm sao tôi lại thấy cô không muốn diễn cặp với Giang Sở Thù nhỉ?
Bị nhìn thấu, Nhạc Yên Nhi chột dạ nhưng không dám nói thẳng:
  • Không phải, tôi sợ bị mắng thôi mà.
  • Chỉ cần đóng cho tốt, có khi cô lập tức bay thẳng lên trời được ấy chứ! Bị mắng có gì mà sợ, cô nhìn Phạm ảnh hậu người ta...
Danny lại bắt đầu liến thoắng.
Nhạc Yên Nhi đầu hàng:
  • Được được được, tôi biết rồi, Phạm ảnh hậu không tầm thường.
  • À đúng, mấy hôm trước đạo diễn Lộ có liên lạc với tôi đấy. White Lover sắp phát sóng rồi, mấy hôm nữa chắc sẽ có hoạt động tuyên truyền, ông ta mong cô có thể tham gia.
  • Nhanh vậy à?
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Nhạc Yên Nhi đã hoàn toàn quên mất bộ phim này, chắc cũng phải hơn hai tháng rồi.
- Cũng không nhanh lắm, phim thần tượng hiện đại mà, làm hậu kỳ đơn giản thôi.
Cô gật đầu:
- Được, anh cứ gửi hành trình cho tôi đi.
Đạo diễn Lộ khá tốt với Nhạc Yên Nhi nên chút việc nhỏ này cũng nên giúp ông.
- Đợt này không để cô thử vai nữa nhé, trong mấy ngày này kịch bản hoàn chỉnh của Hoàng Triều Vãn Ca sẽ được gửi tới, đến lúc đó nhớ chuẩn bị cho cẩn thận.
Nhạc Yên Nhi đồng ý.
 
Advertisement
  • Chương 290

Joanna cay đắng:

- Tôi sắp phải đi rồi, cô không muốn nói chuyện với tôi à?

Nhạc Yên Nhi cảm thấy bất ngờ:

  • Cô đi đâu?
  • Về Anh, tôi vẫn chưa nói với Dạ Đình Sâm đâu, tôi mong mình có thể ngẩng cao đầu mà đi. Nhưng trước khi đi tôi có vài lời muốn nói, cô có thể cho tôi một cơ hội chứ?
Lúc nói chuyện, mắt Joanna đỏ ửng khiến người ta thấy tội nghiệp.

Nhạc Yên Nhi vốn mềm lòng, hơn nữa hai người cũng không có thâm cừu đại hận gì, vậy nên cô không từ chối được mà vẫn ra khỏi phòng bệnh cùng cô ta.

Hai người sóng vai đi xuống dưới, tới một khoảng sân nhỏ sau bệnh viện, vừa đi Joanna vừa nói:

  • Lần đầu tiên tôi gặp Dạ Đình Sâm là trong một buổi học cưỡi ngựa, kể ra cũng xấu hổ, tôi là con gái út ở nhà, được chiều chuộng thành quen, hoàn toàn không có ý học trò đó. Hôm ấy, vừa học không bao lâu tôi đã đòi về nhà.
  • Cũng đúng lúc ấy tôi bỗng thấy một người trạc tuổi mình, người đó mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu đen, ngồi trên thân ngựa phi nhanh qua trước mặt. Ngay lúc ấy, tôi đã bị mê hoặc, tôi bảo cha rằng mình muốn học cưỡi ngựa, thật ra cũng là để tiếp cận người đó mà thôi.
  • Người ấy là Dạ Đình Sâm. Từ đầu, anh ấy hoàn toàn không để ý tới tôi, dùng thời gian một năm ròng, anh ấy mới chịu nói với tôi câu đầu tiên. Sau đó, tôi mất năm năm mới thành bạn anh ấy.
Joanna nhớ về quá khứ, cô ta mỉm cười, vừa đắng chát lại vừa hạnh phúc.

Cô ta quay lại nhìn Nhạc Yên Nhi, thấy cô không nói gì thì hỏi:

- Những ký ức này nhàm chán nhỉ?

Nhạc Yên Nhi khẽ lắc đầu:

- Đây là những điều tôi không thể tham gia, là quá khứ thuộc về hai người.

Ánh mắt Joanna rất phức tạp:

- Thật ra tôi vô cùng ghen tị với cô, tôi quen anh ấy mười mấy năm nhưng mới chỉ có thể thành bạn bè bình thường, vậy mà cô, chỉ vỏn vẹn có mấy tháng đã trở thành tình yêu đích thực của anh ấy. Cô nói xem, nếu cô là tôi, cô có cam tâm không?

Nhạc Yên Nhi không trả lời được câu hỏi này, dù không ưa Joanna nhưng cô cũng thấy thông cảm với cô ta.

  • Trước kia tôi vẫn nghĩ Dạ Đình Sâm trời sinh đã lạnh lùng, vậy nên dù anh ấy lạnh nhạt với tôi đến đâu đi nữa, tôi cũng vẫn cứ liều lĩnh lao vào, nhưng bây giờ tôi biết mình sai rồi, khi có cô, ánh mắt anh ấy chỉ hướng về phía cô, vẻ mặt dịu dàng nữa, dường như trong mắt anh ấy chỉ có cô thôi.
  • Cuối cùng tôi cũng hiểu ra mình sai rồi, không phải anh ấy không dịu dàng, anh ấy chỉ không dịu dàng với tôi thôi. Là tôi chen vào thế giới của hai người, khách không mời như tôi cũng đến lúc phải đi rồi.
Joanna càng nói càng cay đắng, có mấy lời cứ nghẹn ứ nơi cổ họng, mãi mới thốt ra được.

Cô ta quay lại, lau nước mắt, nói:

- Có lẽ tôi có quá khứ bên anh ấy nhưng thứ cô có là tương lai của anh ấy, tôi biết mình không có hy vọng gì cả, chúc hai người hạnh phúc.

Nhạc Yên Nhi chẳng ngờ Joanna lại mở rộng lòng mình với cô.

Tính cách của cô gái đến từ phương Tây này cũng rất Âu hóa, yêu và hận đều rõ ràng dứt khoát, khi yêu, cô ta không ngại tuyên chiến với Nhạc Yên Nhi; khi chuẩn bị rút lui, cô ta cũng thoải mái chúc phúc cho cô.

Nhạc Yên Nhi tự thấy mình không có được sự hào sảng này.

- Cảm ơn cô, Joanna, cô cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình thôi.

Joanna cười chua chát.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Joanna nhìn màn hình rồi xin lỗi Nhạc Yên Nhi:

- Ngại quá, tôi nghe máy đã.

Nhạc Yên Nhi gật đầu.

Joanna ra một góc để nghe điện thoại.

Nhạc Yên Nhi đứng chờ, ánh nắng sớm chiếu trên người cô khiến cô cảm thấy thật ấm áp.

Đột nhiên, một loạt tiếng la hét từ phương xa truyền tới, cô nhìn về phía đó, thấy một bệnh nhân nam tầm tuổi trung niên mặc đồ sọc trắng xanh, khuôn mặt dữ tợn, cầm dao trong tay đang khua khoắng loạn lên, vừa khua vừa chạy.

Đối mặt với người kia, tim cô như ngừng đập, một cảm giác bất an nảy sinh.

Quả nhiên, người kia đổi hướng chạy thẳng về phía Nhạc Yên Nhi, dễ dàng túm được cô.

Một đám bác sĩ và y tá lập tức đuổi tới, ngoài ý muốn nhất là Nhạc Yên Nhi nhìn thấy cả Lâm Đông Lục.

Nhạc Yên Nhi bị người kia tóm lấy, ông ta kéo cô chắn trước ngực, con dao đặt trước người cô, ánh sáng lạnh lẽo sắc bén khiến người ta sợ hãi.

  • Các người đừng qua đây, tôi đã bảo tôi không bị bệnh, tôi muốn tìm con đàn bà khốn nạn kia! Cô ta phản bội tôi để đến với thằng đàn ông khác, đã thế còn mang theo toàn bộ tiền của tôi! Các người tìm cô ta về đây cho tôi, tôi phải chém chết con đàn bà đó!
  • Anh... Anh bình tĩnh đã, bỏ dao xuống, có gì chúng ta từ từ nói.
Bác sĩ cuống đến độ mồ hôi ướt trán, chẳng biết vì sao bệnh nhân đã bắt đầu ổn định cảm xúc được vài ngày đến hôm nay lại phát bệnh, chẳng biết kiếm được một con dao ở đâu, lại còn bắt con tin nữa.

Y tá đã bí mật báo cảnh sát, trước khi họ tới, các bác sĩ phải đảm bảo an toàn cho con tin.

- Không! Lũ ngu các người đều nói tôi có bệnh, ông đây không sao hết! Các người tìm vợ của tôi tới đây, tôi muốn đối chất với cô ta, tôi phải chém chết cô ta!

Cảm xúc của bệnh nhân cực kỳ kích động, ông ta dí dao sát cổ Nhạc Yên Nhi hơn, dữ tợn quát tháo.

Giọng nói của bệnh nhân vang lên bên tai Nhạc Yên Nhi như tiếng sấm, cô sợ đến không dám cử động.

Chưa bao giờ gặp phải tình huống này, giờ đầu óc cô đang trống rỗng, không kịp phản ứng.

Bác sĩ vẫn cố gắng thuyết phục:

  • Anh bắt cô gái này cũng vô dụng, có chuyện gì chúng ta cứ bình tĩnh nói được không? Đừng làm hại người vô tội.
  • Có cái rắm! Ông đây không thèm nói chuyện với mày, ông muốn nói chuyện với vợ ông! Ông muốn hỏi nó sao lại đối xử với ông như thế! Hôm nay ông mà không gặp được nó thì đứa con gái này phải chôn cùng ông, dù sao đám đàn bà xinh đẹp chẳng có đứa nào tử tế cả! Chết hết là tốt nhất!
Nói xong, bệnh nhân lại dí dao sát thêm.

Nhạc Yên Nhi đã cảm thấy sự lạnh lẽo của lưỡi dao, nó chỉ còn cách da cô có một chút, cô chỉ cần giãy nhẹ thôi là con dao sẽ cắt đứt cổ cô.

- Đừng... Anh tỉnh táo lại...

Nhạc Yên Nhi run run lên tiếng.

- Câm mồm! Đừng có lắm lời!

Người kia hung tợn quát.

Nhạc Yên Nhi hoảng sợ kêu lên.

Lâm Đông Lục đứng trong đám người, nghe thấy giọng nói của cô, hoảng đến suýt nữa đã xông tới.

Anh ta hận mình phản ứng quá chậm, lẽ ra phải túm được tên bệnh nhân này ngay khi hắn vừa bắt được cô mới phải.

Chỉ vì một giây ngẩn người của mình, Nhạc Yên Nhi đã gặp nguy hiểm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom