• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Những lời Nhạc Yên Nhi nói khiến Anjoye cúi đầu rũ mi, trông có vẻ buồn bã.
- Em cũng đã ăn năn rồi, chuyện năm đó thật sự em không cố ý… Chuyện đó còn có ẩn tình… Em cũng là bất đắc dĩ…
Anh ta tỏ ra rất đau khổ, hai tay ôm lấy đầu, khó chịu kêu lên.
Anjoye dường như phải gánh chịu áp lực rất lớn, muốn tránh thoát gông xiềng vô hình nào đó.
Nhạc Yên Nhi thấy Anjoye như vậy cũng hoảng.
Sau lần Lâm Đông Lục phát điên muốn giết mình, cô cũng có tìm hiểu một ít tài liệu tâm lý, cô biết một người phải chịu áp lực tâm lý quá lớn có thể phát điên bất cứ lúc nào.
Tuy sợ nhưng hiện giờ thấy Anjoye như vậy cô cũng không tránh khỏi lo lắng.
Nhạc Yên Nhi lên tiếng:
- Năm đó rốt cuộc có chuyện gì, cậu lại có nỗi khổ gì? Cậu có thể nói với tôi, tôi sẽ thay cậu giải thích rõ ràng với Dạ Đình Sâm.
Trong lòng cô cũng có nghi ngờ, dù Anjoye đúng là có điểm kiêu ngạo, tính cách cũng thay đổi thất thường nhưng quả thực không giống như sẽ làm ra việc quá đáng đến thế.
Cô vẫn cho rằng bản chất con người không thể nào xấu xa đến vậy được.
Anjoye bỗng quay đầu sang, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
- Chị tin em ư, Yên Nhi?
Đôi mắt xinh đẹp như hồ ly lúc này lại mang theo đau đớn khôn cùng, giống như những năm tháng qua đã trải qua giày vò đến mức không thể nói thành lời.
Bị nhìn bằng ánh mắt vừa tin tưởng lại vừa bất lực thế này, Nhạc Yên Nhi chợt quên đi nỗi sợ vừa rồi.
Cô nghĩ Anjoye còn nhỏ tuổi, có lẽ trước kia anh ta đã chọn sai đường, giờ cô nên dùng hết khả năng để kéo anh ta lại thử xem.
Giống như chính bản thân cô, khoảng thời gian đó cô cũng đã mong có người đến cứu mình biết bao.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, nhẹ nhàng bảo:
- Tôi tin cậu.
Lời này làm cả người A run lên, nhìn Nhạc Yên Nhi không dám tin, ánh mắt anh ta đỏ hoe, bất giác rơi nước mắt.
Trong lòng Nhạc Yên Nhi thở dài, đàn ông đều không dễ dàng rơi nước mắt, chính là chưa tới lúc thật sự đau lòng đi.
Anjoye vươn tay ôm lấy Nhạc Yên Nhi, siết thặt chặt.
Lúc này cô cũng không đẩy anh ta ra.
- Sao lại tin em? Cả thế giới này cũng không có ai chịu tin em hết…
Anh ta nghẹn ngào thổ lộ.
Nhạc Yên Nhi hiểu được bi thương của anh ta, thậm chí còn có chút thương xót.
Bởi nhiều năm về trước, lúc cô còn ở nhà họ Cố cũng đã gặp phải cảnh như vậy.
Đều là không được tin tưởng, đều là bi thương và đau đớn.
- Tôi… cũng từng ở trong hoàn cảnh như thế, vậy nên tôi hy vọng cậu có thể sống một cuộc đời khác, con đường sau này còn dài lắm.
Nhạc Yên Nhi vỗ nhẹ lưng anh ta, muốn để anh ta kể hết chua xót trong lòng, tốt nhất là hai anh em họ có thể cởi bỏ ân oán với nhau.
Nhưng không ngờ được lần thứ hai Anjoye cất lời, giọng nói lại đã mang theo ý cười trào phúng.
- Đồ đàn bà ngu ngốc, thánh thiện quá cũng không tốt đâu.
Nhạc Yên Nhi lập tức thấy có gì đó không đúng, muốn đẩy anh ta ra nhưng lại bị ôm chặt đến mức không giãy nổi.
Anjoye giống như ôm lấy người mình yêu nhất, nếu không để ý giãy giụa của cô và gân xanh nổi trên tay anh ta có lẽ ai cũng cảm thấy đây là một đôi tình nhân rất hạnh phúc cũng nên.
Anh ta hít lấy mùi thơm nhẹ nhàng trên người cô, sau đó chậm rãi thở ra.
- Thế giới này làm gì có nhiều chuyện bất đắc dĩ như vậy, con đường chúng ta đi đều do chính mình lựa chọn, không ai có thể ép buộc ai. Nếu chị còn không hiểu được điều này mà cứ thích làm thánh mẫu như thế sẽ có ngày chịu thiệt thòi đấy. Hôm nay coi như em dạy chị một bài học miễn phí.
Nhạc Yên Nhi bị ép ngả vào lòng anh ta, nghe tiếng tim anh ta đập lại cảm thấy vô cùng sỉ nhục.
Anh ta đang giẫm đạp lên lòng tốt của cô.
- Cậu… hèn hạ!
Anh ta chỉ khẽ cười:
- Chị từng nói rồi, đồ ngốc Yên Nhi này, đến mắng người cũng không có mấy từ như vậy. Nhưng việc em làm không thể coi là hèn hạ được, em chỉ là không chịu chấp nhận số mệnh mà thôi, chẳng lẽ chỉ vì Dạ Đình Sâm đầu thai tốt hơn mình mà em phải đem quyền thừa kế dâng lên như vậy sao, thế thì còn gì là đạo lý nữa.
Anjoye lúc này làm gì còn sót chút nào vẻ cô đơn bất lực lúc nãy nữa.
Lòng Nhạc Yên Nhi như ngã xuống hầm băng, cô dùng hết sức giãy ra:
- Buông ra!
Cảm thấy giãy giụa cùng không cam của cô, ánh mắt Anjoye tối lại, cuối cùng buông lỏng tay.
Nhạc Yên Nhi không ngờ anh ta chịu buông ra nên vẫn đang dùng sức giãy thật mạnh, bởi quán tính mà ngã vật ra sau.
Anjoye đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô, trong mắt xẹt qua vẻ thương tiếc, nhưng Nhạc Yên Nhi không nhìn thấy.
Cô gái ngốc nghếch này, đừng mơ mộng dùng tình cảm để cảm hóa anh ta làm gì, cứ để mặc anh ta mục rữa trong bóng tối đi thôi.
- Đừng bao giờ tin lời em nói, cho dù em hứa không làm tổn thương chị nhưng sau này chưa chắc đã làm được đâu, em vốn là kẻ nói không giữ lời mà.
Đối mặt với châm chọc chế giễu, thủ đoạn bỉ ổi các thứ anh ta còn có cách đáp trả nhưng nếu có người đối tốt với mình anh ta sẽ có cảm giác không biết nên làm thế nào mới phải.
Cô càng tốt đẹp càng làm nổi bật sự dơ bẩn của anh ta.
Thế nên đừng tới gần anh ta nữa, cứ tránh đi càng xa càng tốt.
- Cậu là đồ điên!
Nhạc Yên Nhi nghiến răng mắng.
Anjoye nghe thế lại cười ha hả:
  • Đồ điên á? Cách gọi này em thích đó, thiên tài và kẻ điên không phải chỉ cách nhau một sợi chỉ thôi sao? Em cho chị biết nhé, chuyện điên cuồng hơn vẫn còn ở phía sau cơ, chỉ cần em không chết trận chiến này vĩnh viễn cũng không kết thúc được đâu!
  • Tại sao phải như vậy, chẳng lẽ cứ đấu đá không chết không thôi ư? Hai người là anh em cơ mà!
Nghe thấy hai từ ‘anh em’ tươi cười trên mặt A đều tan biến, sắc mặt anh ta trở nên vô cùng khó coi.
- Anh em? Chị cho là tôi muốn có người anh em như thế ư? Từ nhỏ đến lớn tôi đều phải sống dưới cái bóng của anh ta, không có bất cứ ai nhìn thẳng vào tôi, coi trọng tôi! Tôi cho chị biết, tôi không có người anh em như thế, chỉ có kẻ thù không đội trời chung mà thôi!
Anjoye càng nói càng kích động, cuối cùng còn gần như hét lên.
Nhạc Yên Nhi lần đầu thấy anh ta phẫn nộ thế này, ánh mắt anh ta vằn vện tơ máu, đáng sợ tới mức cô vô thức lùi về đằng sau, một từ cũng không thốt ra nổi.
Nhưng là vẻ mặt Anjoye lại giống như chơi trò biến sắc, thoáng cái đã trở lại vẻ nhu hòa:
- Sao lại khóc, bị em dọa sợ à?
Thế này Nhạc Yên Nhi mới biết, thì ra mình đã rơi lệ lúc nào không hay.
Thấy Anjoye bước lại gần mình, cô sợ đến mức không ngừng lùi ra sau.
Thấy rõ sợ hãi trong mắt cô, anh ta siết chặt nắm tay, cuối cùng ngừng bước.
Xoay người đi, Anjoye lạnh lùng lên tiếng:
- Chỉ kẻ yếu mới khóc lóc cầu xin người khác thương hại. Yên Nhi, cuối cùng sẽ có lúc chị trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến của em và Dạ Đình Sâm. Em khuyên chị nên từ bỏ sớm đi, đừng để đến lúc rơi vào hoàn cảnh của Mạnh Y Bạch mới hối hận thì đã muộn.
Nói xong anh ta nhanh chóng rời đi.
Gió biển thổi tung những lời thì thầm sau cuối của anh ta.
- Cảm ơn chị tin tưởng em, nhưng chính em cũng không tin mình nữa rồi. Em… không quay lại được nữa. Xin lỗi…
Những lời này tràn ngập bi thương, thế nhưng chỉ có mình anh ta nghe thấy.
 
Advertisement
  • Chương 281

- Vì sao anh lại không muốn có con?

Dạ Đình Sâm yên lặng rồi lắc đầu:

- Quá trình sinh sản quá đau đớn, hơn nữa còn có thể sinh ra các biến chứng, thậm chí nguy hiểm tính mạng, tôi không mong em sẽ mạo hiểm như vậy để sinh con.

Một người đàn ông có thể quan tâm mình thế này, lo lắng cho mình thế này, vậy còn cầu gì nữa?

Nhạc Yên Nhi vô cùng cảm động, đôi mắt nhìn Dạ Đình Sâm cũng đã long lanh nước.

Cô chủ động ôm cổ hắn.

- Nhưng mà em muốn.

Cô ngượng ngùng nói khẽ.

Dạ Đình Sâm rất ngạc nhiên:

  • Em muốn à?
  • Em muốn có một đứa con, tốt nhất là trông giống anh, em sẽ đối xử thật tốt với nó sẽ trông nom nó, yêu thương nó, cho nó một tuổi thơ hạnh phúc.
Nhạc Yên Nhi nói rồi mỉm cười:

- Anh có thấy như vậy rất hạnh phúc không?

Thấy khuôn mặt nhỏ bé đang nở nụ cười hạnh phúc thật ngọt ngào, Dạ Đình Sâm cũng động lòng, hắn ôm cô lấy cô.

  • Bây giờ chính là thời khắc hạnh phúc nhất của tôi rồi.
  • Thế anh không muốn có con thật à?
Dạ Đình Sâm hôn nhẹ lên mái tóc dài của cô:

- Tôi muốn có một đứa con gái, tốt nhất là giống em, tôi sẽ cho nó tất cả những gì tốt nhất, để nó trở thành một nàng công chúa thực sự.

Là ai từng nói mức độ cao nhất của tình yêu chính là hy vọng con mình sẽ giống đối phương nhỉ?

Nhạc Yên Nhi thấy hắn không phản đối nữa thì vui vẻ:

- Vậy ý anh là...

Hắn bỗng xích lại gần, nở nụ cười xấu xa:

- Ý của tôi là nếu bà Dạ đây đã sốt ruột vậy thì chọn ngày không bằng đúng ngày!

Ai sốt ruột?

Nhạc Yên Nhi định phản bác thì đã bị chặn miệng, sau đó cô hoàn toàn đắm chìm trong cuộc tấn công dịu dàng của hắn.

Hôm sau.

Dựa theo hành trình, Nhạc Yên Nhi tới Giải trí Gia Thụy để chụp ảnh tạo hình cho Hoàng Triều Vãn Ca.

Trước khi đi, cô có chút lo lắng, đang nghĩ sẽ phải đối xử với Giang Sở Thù thế nào nếu họ gặp mặt, nhưng đến nơi cô mới nhận ra mình lo xa, Giang Sở Thù không hề tới.

Nhân viên áy náy giải thích:

- Lúc đầu thì ảnh tạo hình của Tô Mộc và Vinh Thân vương có một tấm chụp chung, thế nhưng lịch làm việc của anh Giang quá kín nên không còn cách nào khác, đành phải chụp ảnh đơn trước, đợi khi nào mở máy sẽ chọn một số ảnh hiện trường vậy.

Tất nhiên là Nhạc Yên Nhi không có ý kiến gì rồi.

Với địa vị của Giang Sở Thù thì việc anh ta nhận bộ phim này đã tính là ấm ức, đương nhiên không thể yêu cầu anh ta phối hợp hoàn toàn với việc PR rồi.

Quay Hoàng Triều Vãn Ca vốn đã tốn không ít tiền, ngay cả một nha hoàn như Tô Mộc cũng có rất nhiều trang phục, lại còn đều rất cầu kỳ nữa, nếu tính trong phim cổ trang bình thường thì số lượng này đã đủ cho diễn viên chính rồi.

Nhưng không phải họ sẽ chụp với tất cả số trang phục này, từ đầu tới cuối họ chọn ra ba bộ để thể hiện quá trình trưởng thành và thay đổi của Tô Mộc.

Nhạc Yên Nhi rất phối hợp với thợ chụp ảnh, họ bảo đứng thì cô đứng, bảo ngồi thì cô ngồi, hoàn toàn không oán giận một câu nào, hơn một giờ chụp trôi qua, thợ chụp ảnh và chuyên viên trang điểm đều có ấn tượng rất tốt với cô.

- Cô Nhạc đúng là tốt tính, vất vả vậy mà còn rất phối hợp.

Nhạc Yên Nhi mỉm cười:

- Nếu vất vả thì chỉ mọi người vất vả thôi, ít ra tôi cũng không phải cử động gì nhiều, mọi người phải liên tục tìm góc để chụp lại còn phải trang điểm giúp tôi nữa, mọi người vất vả rồi.

Nói thật, trong mấy ngày qua, thợ chụp ảnh đã chụp cho mười mấy nhân vật chính và nhân vật phụ của phim, đa số họ đều chỉ lạnh nhạt nói một câu cảm ơn mà thôi, Nhạc Yên Nhi chính là người đầu tiên hiểu được bọn họ như vậy, mọi người thật sự cảm động.

- Cô Nhạc, cô rất phù hợp với nhân vật này đấy, tôi cảm thấy tạo hình của cô còn đẹp hơn Bùi Ánh Tuyết, chờ bộ phim này ra mắt, chắc chắn cô sẽ nổi tiếng.

Thợ chụp ảnh chân thành nói.

Nhạc Yên Nhi khách khí đáp đôi câu.

Nhưng trong lòng cô cũng hiểu chỉ sợ thợ chụp ảnh cũng biết chuyện Hoắc Vi Vi giành vai diễn của mình nên đang âm thầm an ủi cô mà thôi.

Thói quen khách khí với nhân viên đoàn phim của Nhạc Yên Nhi được hình thành từ đoàn phim trước, cô còn nhớ rất rõ chuyện An Tri Ý ngang ngược càn rỡ thành thói nên đắc tội nhiều người, vậy nên khi cô ta xảy ra chuyện, ngay cả các nhân viên đoàn phim cũng không nói đỡ cho cô ta lời nào.

Ở trong giới này phải lấy đó làm gương.

Điều khiến cô bất ngờ là sau khi kết thúc công việc, cô nhận được một cú điện thoại.

Nhạc Yên Nhi nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, cảm thấy rất lạ nhưng vẫn nghe, tuy nhiên cô cẩn thận không lên tiếng trước.

- A lô, tôi là Giang Sở Thù.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói vui vẻ.

Nhạc Yên Nhi ngạc nhiên, cô hô một tiếng:

- Giang Sở Thù?

Hôm nay đã cho mình leo cây trong buổi chụp tạo hình còn gì? Giờ gọi làm gì nữa?

- Xin lỗi nhé Yên Nhi, hôm nay lịch làm việc của tôi quá kín nên không thể tới chụp ảnh được.

Thái độ ra vẻ thân mật của Giang Sở Thù khiến Nhạc Yên Nhi thấy khó chịu, cô nhíu mày.

- Tiền bối Giang.

Cô cố ý dùng một xưng hô xa cách:

- Đây là việc nhỏ thôi, anh không cần phải giải thích với tôi.

Nghe cô gọi vậy, Giang Sở Thù cười:

- Ba chữ này của cô làm tôi già đi mười tuổi đấy, chúng ta cùng lứa mà, không phải khách khí vậy đâu, cô có thể gọi tôi là Sở Thù...

Còn chưa dứt lời, Nhạc Yên Nhi nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng gọi:

- Sở Thù, đến lượt cậu kìa!

Cô nói ngay:

- Tiền bối Giang bận rộn nhiều việc, vậy anh mau đi thôi, tôi không quấy rầy nữa nhé, tạm biệt!

Nói xong, cô dứt khoát cúp máy.

Sắc mặt cô rất khó nhìn.

Vì sao Giang Sở Thù có số của mình? Vì sao lại chủ động liên lạc với mình? Anh ta có mục đích gì?

Vừa nghĩ tới việc phải quay phim cùng với người đàn ông kỳ lạ này hẳn hai tháng, Nhạc Yên Nhi cảm thấy chẳng biết đó là chuyện lành hay dữ nữa.

Cùng lúc đó, Dạ Đình Sâm đang ở trụ sở chính của LN, hắn nhận được một cú điện thoại. Nghe tiếng chuông, Trần Lạc đang báo cáo công tác với Dạ Đình Sâm liên yên lặng đứng sang một bên.

Dạ Đình Sâm nghe máy.

Còn chưa mở miệng, hắn đã nghe thấy một giọng nói rụt rè từ đầu dây bên kia:

- Dạ thiếu ạ? Ngại quá, tôi lại tùy tiện gọi điện thoại cho ngài thế này.

Là Đỗ Hồng Tuyết.

Lần trước cô ta hỏi nếu có việc cần liên lạc thì phải làm thế nào, vậy nên hắn cho cô ta số dùng cho công việc này.

Ánh mắt hắn lóe lên nhưng khuôn mặt không có biểu cảm gì, thờ ơ hỏi:

  • Có việc gì không?
  • Không có việc lớn gì, hôm trước tôi có từ chối một bộ phim, nghĩ kỹ thì nên báo với ngài một câu, là vai Phục Linh trong Hoàng Triều Vãn Ca.
  • Vậy thì sao?
Chuyện này cũng đáng để gọi điện thoại làm tốn thời gian của hắn?

Dạ Đình Sâm nhíu mày, ngón tay cũng cong lên, khẽ gõ xuống bàn.

Người quen biết với hắn đều biết đây là biểu hiện của hắn khi khó chịu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom