Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Một người đã chết?
Một cô gái mới 16 tuổi lại gặp phải chuyện kinh khủng như vậy, cuối cùng còn mất đi tính mạng, qua miệng Anjoye lại chỉ còn là ‘một người đã chết’ thôi sao?
Nhạc Yên Nhi thấy cả người lạnh như rơi vào hầm băng.
- Sao cậu có thể lạnh lùng như thế?
Cô run rẩy thốt lên.
A giống như nghe được chuyện hài hước gì đó, lộ ra nụ cười giễu cợt.
  • Em lạnh lùng sao? Chị chắc đã quen được bao bọc yêu chiều quá nên mới nghĩ vậy thôi. Dạ Đình Sâm có thể trèo lên được vị trí hôm nay, cùng em đấu đá lâu như vậy mà chị cho rằng anh ta còn trong sạch à? Chị sợ máu tươi dính trên tay em, nhưng còn Dạ Đình Sâm thì sao? Chị cũng quá thiên vị rồi đấy!
  • Tôi…
Nhạc Yên Nhi hoảng hốt hé miệng, cô bị hỏi đến nghẹn lời.
Đến tận lúc này cô mới thấy, có khi chính mình không hiểu gì về Dạ Đình Sâm thật.
Hắn luôn là dáng vẻ lãnh đạm lại cao ngạo, vậy mà lại luôn ôn nhu yêu chiều cô, thế nhưng ở nơi cô không nhìn thấy thì sao?
Chẳng lẽ giới thượng lưu đều như vậy ư?
Những điều này đã vượt lên nhận thức của cô, Nhạc Yên Nhi cảm giác như mình đang ở cùng một tên sát nhân máu lạnh, trong xe phút chốc tràn ngập mùi vị tanh hôi của gió biển và máu tươi.
Cô nghĩ mình sẽ chết mất.
Rất may lúc này Anjoye dừng xe, Nhạc Yên Nhi vừa lao xuống xe đã nôn thốc nôn tháo, cảm giác ghê tởm không làm thế nào xua đi được, ngược lại đã hoàn toàn bao phủ lấy cô.
Dẫu không nôn ra được gì nhưng cô vẫn không ngừng lại được.
Nôn ói một lúc lâu cô mới ngẩng đầu, thấy Anjoye đã đưa mình tới bờ biển.
Chỗ này cô còn nhớ, chính là nơi lần trước anh ta bắt cóc rồi nhốt cô trên du thuyền, giờ bãi biển đã bị mua lại nên trên bờ cát không có người chơi đùa, chỉ có mấy có thuyền lớn đang thăm dò hải vực.
Lại trông thấy bờ biển này Nhạc Yên Nhi càng thêm sợ hãi.
Cô nhớ tới cái chết của Mạnh Y Bạch, cuối cùng đến thi thể của cô ấy cũng bị ném xuống biển.
Không phải nói tất cả nước biển trên thế giới đều thông suốt hay sao? Nếu thế nơi này cùng vùng biển Mạnh Y Bạch chết kia có gì khác nhau đâu.
Vành mắt cô đỏ lên, tầm mắt cũng dần mơ hồ, lúc này Anjoye lại bước về phía cô.
Nhạc Yên Nhi lùi dần về phía sau, chân vấp một cái liền ngã ngồi trên mặt cát, lúc Anjoye chạm vào mình cô giống như phát điên rồi vậy, dùng hết sức lực đẩy anh ta ra, bất ngờ đến nỗi Anjoye cũng bị đẩy ngã.
- Đồ giết người! Cút đi! Đừng có chạm vào tôi!
Chỉ cần nghĩ đến chuyện anh ta chạm vào mình cô đã rợn hết cả tóc gáy.
Thấy bộ dáng hoảng loạn của Nhạc Yên Nhi bỗng Anjoye có chút hối hận, lẽ ra khi nãy không nên kích thích cô quá.
Nhưng nhiều năm qua anh ta đã hình thành thói quen như thế, càng muốn có cái gì càng tỏ ra lãnh đạm, càng để ý chuyện gì lại càng giả như không quan tâm.
Nhạc Yên Nhi vẫn còn quá đơn thuần, chuyện đó đã vượt qua giới hạn thừa nhận của cô.
Nụ cười trên môi Anjoye cũng nhạt đi, đôi mày khẽ nhếch lên, cùng kẻ bất cần mọi khi có chút khác biệt.
  • Chị sợ em à?
  • Chẳng lẽ tôi không nên sợ sao?
Nhạc Yên Nhi run run nói:
- Lúc đó cậu nhốt tôi trên du thuyền không phải vì muốn dùng cách như thế đối với tôi sao?
Cô kích động hét lên, nước mắt cũng không kìm được, lăn dài trên má.
Anjoye lặng thinh.
Bên tai họ chỉ có tiếng gió biển đang không ngừng gào thét cùng tiếng thở dốc do cảm xúc quá mãnh liệt của Nhạc Yên Nhi.
- Không biết chị có tin hay không, nhưng tới bây giờ em đều chưa từng nghĩ đến việc làm chị tổn thương.
Trong lòng Nhạc Yên Nhi cười lạnh một tiếng, đương nhiên cô không tin, một chữ cũng không!
Anjoye ngẩng đầu, nhìn bộ dáng chật vật của Nhạc Yên Nhi, trong lòng toát ra đau đớn khó nói.
Đời này, lần đầu tiên anh ta mới có cảm giác không muốn bị một người ghét bỏ đến thế.
Anh ta bỗng dịch người một chút, ngồi sát gần Nhạc Yên Nhi.
Cô theo bản năng muốn tránh đi nhưng tay lại bị anh ta giữ chặt.
Anjoye tỏ ra hung ác, gằn lên:
- Không muốn chết thì đừng có cử động.
Dù sao cô cũng đã sợ mình, nếu chỉ có đe dọa mới khiến cô an tĩnh nghe mình nói, vậy thì cứ thế đi.
Quả nhiên Nhạc Yên Nhi không dám động đậy nữa, ngoan ngoãn ngồi yên chỗ cũ.
Tuy đã đạt được mục đích nhưng trong lòng Anjoye lại càng khó chịu hơn.
- Em muốn hỏi chị vài câu.
Tiếng A nhẹ nhàng lơ đãng, vừa không có ác ý cũng không có vẻ mỉa mai, Nhạc Yên Nhi thậm chí thấy không quen.
- Nếu tôi không muốn nói thì sao…
Câu trả lời của Nhạc Yên Nhi xen trong tiếng gió biển, nhẹ đến gần như không nghe được.
Anjoye khẽ cười, không để ý cô từ chối, hỏi:
- Dạ Đình Sâm xuất sắc đến vậy sao, thế nên các chị đều thích anh ta như thế?
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, không ngờ anh ta lại hỏi chuyện này, cô cũng không biết nên đáp lại thế nào nữa.
- Cậu là em trai anh ấy, lẽ nào cậu lại không rõ bằng tôi à?
Anjoye cười như tự giễu:
- Thật ra em cũng thấy anh ấy rất giỏi, từ nhỏ tới giờ bất kể có tranh giành thứ gì với anh ấy em đều chưa từng thắng được. Em cũng biết anh ấy thích hợp với vị trí người thừa kế hơn mình, nhưng em không có cách nào khác, ngoài tranh giành ra em không còn con đường nào để đi nữa.
Thái độ của Anjoye rất thờ ơ nhưng trong nụ cười của anh ta lại có nỗi cô đơn mà Nhạc Yên Nhi nhìn không thấu.
Cô thấy như mình xuất hiện ảo giác rồi, chỉ có thế mới thấy kẻ không sợ trời không sợ đất như Anjoye Dạ tỏ ra bất lực được.
Nhạc Yên Nhi cau mày, lạnh nhạt bảo:
  • Nói thì hay lắm nhưng cũng chỉ là cái cớ thôi, nếu cậu không muốn tranh chẳng lẽ có người kề dao vào cổ bắt cậu tranh chắc…
  • Nếu có thì sao, em là bị ép buộc, làm mọi chuyện thế này cũng không phải ý em muốn, chị có tin không?
Anjoye cắt ngang lời Nhạc Yên Nhi, lại treo lên tươi cười quen thuộc, dưới ánh mặt trời có chút phong vị khiến người ta chói mắt.
Cô có tin không?
Nhạc Yên Nhi thật sự không hề tin.
Lấy thân phận cao quý của những kẻ này, từ khi sinh ra đã có mọi thứ, kể cả những thứ người thường có mơ ước cả đời cũng không chạm vào được.
Người thường chịu khổ thành quen, bọn họ lại không thể cảm nhận được điều đó, thế nên người thường làm sao mà hiểu được bọn họ nghĩ gì cơ chứ?
Nhưng nhìn nụ cười mong manh như thủy tin của Anjoye, trong lòng Nhạc Yên Nhi không khỏi nhói lên một cái.
Cô sao lại đau lòng vì anh ta?
Nhạc Yên Nhi đem đáp án định nói nuốt lại, hít sâu một hơi xong mới chậm rãi lên tiếng:
- Cậu có lẽ có khó xử của cậu, trên đời này ai lại không có chuyện khó xử đâu cơ chứ? Nhưng không phải ai cũng sẽ lựa chọn cách làm tổn thương người khác, cậu chỉ dùng một câu bị ép buộc để tẩy sạch hết tội nghiệt của mình không phải quá dễ dàng rồi sao!
 
Advertisement
  • Chương 280

Mọi người xếp hàng rồi đến chỗ ngồi theo thứ tự. Trước bài giảng hôm nay, giáo viên phát tài liệu cho người nghe, bọn họ xem qua, sau đó thấy giáo viên mở máy chiếu.

Vài chữ to xuất hiện trên màn hình:

[Toàn Bộ Quá Trình Sinh Sản].

Nhạc Yên Nhi tới đây với tâm thái học tập, chẳng ngờ vừa mới tới đã gặp ngay nội dung bùng nổ thế này.

Cô len lén nhìn sang Dạ Đình Sâm, chẳng ngờ hắn lại rất chăm chú.

"Hiện nay có hai cách sinh sản, một là sinh thường, hai là sinh mổ. Sau đây, chúng ta cùng xem hai đoạn video".

Video đầu tiên là về quá trình sinh thường, vì không thể gây tê nên trong phòng học liền vang lên những tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng của phụ nữ, thấy một đứa trẻ lớn như vậy ra khỏi nơi bé xíu kia, lại còn máu me đầm đìa, dù cho đã được rạch nhưng vẫn thấy vết thương do rách, sắc mặt Nhạc Yên Nhi liền thay đổi.

Phòng học rơi vào yên tĩnh, ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ trong video ra thì không thể nghe thấy bất cứ tiếng gì khác.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc miệng, tim thì như đông cứng, nhất là phụ nữ, ai nấy đều che miệng vì cảnh tượng này.

Nhạc Yên Nhi run người, cho dù không sinh con nhưng cô cũng đồng cảm, thấy đau đớn dữ dội.

Cô không dám xem nhưng lại tò mò, biểu cảm trở nên rất bối rối.

Đúng lúc này, Dạ Đình Sâm nắm lấy tay cô. Bàn tay hắn thật lạnh khiến cô phải nhìn lên.

Sắc mặt hắn rất khó coi, mày nhíu chặt, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm màn hình, ánh mắt có vẻ phức tạp.

Dạ Đình Sâm xem rất nghiêm túc đây.

Sau đó là video sinh mổ, vì gây tê nên không có tiếng kêu thảm thiết nào, nhưng khi thấy con dao giải phẫu sắc bén rạch một đường lên bụng, những người phụ nữ ở đây đều hít sâu một hơi.

Hai đoạn video chỉ dài tổng cộng mười lăm phút, thế nhưng họ biết thời gian không chỉ có vậy.

Video kết thúc, căn phòng rơi vào yên lặng.

Đột nhiên có một tiếng khóc lớn vang lên từ phía sau.

Một người phụ nữ đang mang thai đã òa khóc sau khi xem video, cô đánh vào ngực chồng mình liên tục:

  • Em... em không sinh con nữa, sinh con đáng sợ quá, tại anh hết!
  • Vợ, xin lỗi em, anh... là lỗi của anh... vợ, em đừng khóc!
Chồng cô là một người đàn ông thật thà, anh ta cuống đến đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống.

Quanh đó có những người phụ nữ từng sinh con, họ liên tục an ủi:

  • Sinh con không đáng sợ vậy đâu, tôi sinh hai đứa rồi, vẫn khỏe mạnh đây này. Phụ nữ mà không sinh con thì cả đời sẽ không hoàn chỉnh đâu.
  • Phải phải, dù lúc sinh Tiểu Bảo nhà tôi ấy, tôi bị khó sinh, đau tới hai mươi tư giờ, nhưng bây giờ cứ thấy Tiểu Bảo là tôi lại vui vẻ này!
  • Đừng khóc đừng khóc, chồng cô cuống lắm rồi kìa.
Nhạc Yên Nhi thấy thế thì chẳng biết an ủi thế nào, dù sao cô cũng chưa sinh, bản thân còn đang sợ đây này.

Cô sớm biết sinh con sẽ rất đau, nhưng bây giờ cô nhận ra sự đau đớn này vượt qua mức chịu đựng của mình nhiều.

Giáo viên nói trật tự, lớp học mau chóng ổn định lại.

- Tôi biết mọi người sẽ có rất nhiều cảm xúc sau khi xem video, vậy nên mới nói mỗi người mẹ đều vĩ đại, mỗi người vợ cũng vĩ đại. Họ đã vất vả vì bạn, sinh con cho bạn, vậy nên những người đàn ông hôm nay đã tới đây với vợ mình, xin mọi người hãy cố gắng trân trọng người bên cạnh! Mọi người nghỉ mười phút đã, sau đó chúng ta sẽ xem video về sinh non, bài học hôm nay khá nặng, mọi người phải chuẩn bị tâm lý cho tốt nhé.

Lời này vừa nói ra, những người chồng đều vô thức nhìn về sang bên cạnh mình.

Khi Nhạc Yên Nhi nhìn Dạ Đình Sâm, cô thấy hắn cũng đang nhìn mình, đôi mắt đen mang theo cảm xúc mà cô không hiểu được.

Dạ Đình Sâm nheo mắt, đôi môi mấp máy, cuối cùng nói:

  • Sinh con... có thực sự đau vậy không?
  • Hẳn là rất đau đấy.
Cô cũng đã sinh bao giờ đâu.

Người phụ nữ mới nói mình sinh khó, đau tới hai mươi tư giờ khi nãy nghe thấy thế thì quay sang:

  • Đương nhiên đau rồi, cứ thử nghĩ xem, có người cắt thịt của cô mà cô còn không được tiêm tê thì đau đến đâu chứ! Tôi thấy chồng cô cũng khá lắm, đi học cùng vợ nữa, chứ như cái tên nhà tôi kia chẳng biết chết đâu rồi kia kìa!
  • Hẳn là vợ chồng trẻ mới kết hôn, tình yêu còn nồng nàn đấy! Chị này, kể tình huống chị sinh con đi, em cũng tính sinh một đứa nhưng xem video sợ quá, em định sinh mổ.
Người kia nghe thấy sinh mổ thì lắc đầu liên tục:

- Đừng mổ, chỉ thoải mái nhất thời thôi, về sau chữa trị đau chết đấy! Chị sinh thường, chưa tới hai giờ sau là cử động được rồi, nhưng ai mà mổ thì phải nằm im một tuần cơ, hậu sản rất đau, vết thương còn khó lành nữa. Em dâu chị sinh mổ đây, khổ lắm! Vậy nên sinh thường được thì cứ sinh đi, tốt cho con.

Nhạc Yên Nhi để ý tới sắc mặt Dạ Đình Sâm, chị gái kia nói một câu, mặt hắn lại tối xuống một ít. Mà ngay từ lúc buổi học bắt đầu, tay hắn vẫn không thả lỏng, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay hắn làm cô lo lắng.

Dạ Đình Sâm sao thế?

- Anh không sao chứ? Nếu không muốn nghe thì chúng ta về nhé.

Dạ Đình Sâm lắc đầu, không nói gì.

Cuối cùng hai người vẫn học hết buổi.

Ý nghĩ duy nhất của Nhạc Yên Nhi chính là mình quá vĩ đại, hy sinh bản thân để cứu vớt lần hẹn hò này của Trần Lạc.

Nhưng chẳng biết Dạ Đình Sâm nghĩ gì, trên đường về chẳng nói chẳng rằng, dù Nhạc Yên Nhi gợi chuyện thế nào sắc mặt hắn vẫn khó coi, hệt như đang suy nghĩ gì đó.

Về đến nhà, hắn đi thẳng lên thư phòng.

Quản gia Thẩm cẩn thận hỏi cô:

- Lúc thiếu gia ra ngoài còn vui vẻ mà, làm sao...

Nhạc Yên Nhi cũng bất an:

- Tôi cũng không biết nữa, để tôi lên xem sao.

Nhạc Yên Nhi vào thư phòng, thấy Dạ Đình Sâm đã bật máy tính xem gì đó.

- Dạ Đình Sâm, anh sao thế?

Nhạc Yên Nhi bước tới bên cạnh hắn, hỏi.

Chẳng ngờ vừa nhìn qua thì thấy Dạ Đình Sâm đang xem những biến chứng phổ biến khi có thai.

Cô kinh ngạc:

- Anh xem cái này làm gì?

Hắn quay sang, nhìn vào mắt cô, gằn từng chữ:

- Yên Nhi, chúng ta không cần có con đâu.

Cuối cùng cô cũng biết vì sao hắn khác thường vậy rồi.

Ngay từ khi vừa xem được video trên lớp, hắn đã tính thế?

Vì yêu mình nên không cần có con ư?

Nhạc Yên Nhi cay mắt, cô khẽ ôm lấy hắn, ngửi mùi hương trên cơ thể hắn.

Cô cảm động vô cùng, một khi hắn bộc lộ tình cảm thì trái tim có cứng rắn hơn nữa cũng phải tan rã.

Cô thực sự có người chồng tốt nhất thế gian rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom