• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi vừa bước vào đã bị mọi người nhìn chăm chú, đương nhiên cô không tự kỷ đến
mức cho rằng họ đều nhìn mình, điều lôi cuốn ánh mắt người khác chính là người đàn ông
đang ôm lấy eo cô bên cạnh.
Trong tất cả những ánh nhìn đó, có một ánh mắt mang theo căm hận mãnh liệt, rất khó làm
người ta bỏ qua.
Nhạc Yên Nhi theo ánh mắt kia nhìn qua, chỉ liếc mắt một cái đã thấy được Joanna ăn diện lộng
lẫy.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh lửa trập trùng.
Cô không tỏ ra yếu thế, nhẹ nhàng mỉm cười.
Nụ cười này làm Joanna tức đến ứa gan, nắm tay cô ta siết chặt lại.
Ở đây đều là nhân vật tên tuổi của thành phố A, không ai không biết Dạ Đình Sâm, nhưng
người có tư cách nói chuyện với hắn lại không có mấy.
Có vài người điều hành của công ty lớn chủ động qua chào Dạ Đình Sâm, xong lớn mật hỏi một
câu:
  • Dạ thiếu, người đẹp này là?
  • Đây là phu nhân của tôi, Nhạc Yên Nhi. Cô ấy đang là diễn viên của Công ty giải trí Tinh Huy.
Dạ Đình Sâm nghiêng đầu nhìn Nhạc Yên Nhi, lúc giới thiệu cô khóe môi luôn lạnh như băng lại
nhẹ nhàng cong lên một chút, trong mắt đều là ôn nhu khó thấy.
Cho dù nghề nghiệp của Nhạc Yên Nhi trong mắt đám người ở đây đều không đáng nhắc tới,
nhưng trong giọng nói của Dạ Đình Sâm lại không hề có vẻ coi thường.
Nhạc Yên Nhi thấy Đạ Đình Sâm giới thiệu rõ ràng tỉ mỉ như vậy cũng có chút kinh ngạc, cô
ngẩng đầu nhìn hắn, vừa hay ngã vào đáy mắt cuồn cuộn tình cảm kia, trái tim lạc mất một
nhịp.
Cô nghĩ chắc mặt mình đỏ lắm rồi.
Vội quay đầu đi, cô tao nhã cùng đám người nổi tiếng kia chào hỏi.
Thật ra đối với đám người xung quanh, diễn viên căn bản không phải công việc tử tế gì. Người
trong giới giải trí cùng lắm chỉ có thể xem như đồ chơi, không ai lại cưới về làm vợ hết.
Nhưng Dạ Đình Sâm lại làm thế, bọn họ không nhịn được âm thầm tính toán, Dạ thiếu không
phải kẻ làm việc theo cảm tính, lẽ nào thế lực sau lưng Nhạc Yên Nhi lớn đến nỗi có thể sánh
ngang với nhà họ Dạ?
Trên mặt không để lộ gì nhưng trong đầu họ đang có trăm ngàn suy nghĩ, rốt cuộc có gia tộc
lớn nào mang họ Nhạc hay không.
Dù sao đám người này cũng đều hiểu đối nhân xử thế, dù trong lòng nghĩ gì nhưng cũng sẽ
không biểu lộ ra, ngoài mặt vẫn là khách khí tươi cười, lịch sự chào hỏi Nhạc Yên Nhi.
  • Cô Nhạc, nghe tiếng đã lâu, thật vinh hạnh!
  • Được biết cô Nhạc đây đúng là may mắn của tôi.
  • Cô Nhạc cùng Dạ thiếu đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi đó!
Nhạc Yên Nhi vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng lễ phép, tận chức sắm vai bà Dạ.
Khi có người đưa một ly rượu qua, muốn mời cô chạm cốc lại bị Dạ Đình Sâm cản lại.
  • Cô ấy không uống được rượu.
  • Xin lỗi, xin lỗi, là tôi không đúng rồi !
Người nọ nhanh tay rút ly rượu về, chỉ sợ chậm một chút sẽ khiến Dạ Đình Sâm khó chịu.
Nhạc Yên Nhi lại âm thầm bĩu môi.
Cô không biết uống rượu á?
Từ lúc học đại học cô đã nổi tiếng ngàn chén không say đấy nhé!
Rõ ràng là Dạ Đình Sâm ích kỷ, không thích cô cùng người đàn ông khác cụng ly thôi mà, cái đồ
Hoạn Thư này.
Dạ Đình Sâm lạnh nhạt nói với đám người tai to mặt lớn trong giới kinh doanh:
- Phu nhân của tôi không muốn hôn nhân của chúng tôi ảnh hưởng tới sự nghiệp của cô ấy, tôi
cũng không muốn ngày mai đọc báo thấy được bất cứ tin tức nào liên quan đến vợ mình. Hy
vọng các vị ở đây giúp cho, coi như Dạ Đình Sâm này thiếu nợ các vị.
Một nữ diễn viên đến tên cũng chưa ai nghe thì có sự nghiệp gì chứ?
Đây là lần đầu tiên nghe nói chủ tịch một tập đoàn siêu lớn sợ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp
của diễn viên vô danh đấy.
Dạ Đình Sâm chiều vợ mình quá rồi!
Trong lòng họ đều nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nhanh chóng đáp ứng.
  • Dạ thiếu nói quá rồi, chuyện này đơn giản thôi mà.
  • Dạ thiếu muốn bảo vệ phu nhân chúng tôi đều hiểu mà, chắc chắn sẽ giúp ngài giữ bí mật.
  • Dạ thiếu yên tâm, tôi sẽ không để bên truyền thông nói một lời nào về Dạ phu nhân đâu ạ.
Đám người tai to mặt lớn này liên tiếp gật gù đáp ứng, chỉ sợ nói chậm một câu.
Bên chỗ phóng viên cũng dễ làm, ở đây đều là nhân vật có tiếng của thành phố A, có bọn họ
đáp ứng thì dù Dạ Đình Sâm không theo sát được hết cũng đã có người giúp đỡ.
Nhạc Yên Nhi cảm nhận được sự quan tâm của hắn, không kìm được cười rộ lên, trong lòng cô
bỗng thấp ấm áp vô cùng.
Đám người trong giới kinh doanh tìm đến Dạ Đình Sâm đương nhiên không phải để tán gẫu, cái
bọn họ muốn bàn là việc làm ăn. Nhưng nhìn thấy Nhạc Yên Nhi bên cạnh nên không ai dám
nói gì.
Cô tinh ý nhận ra, nên bảo:
- Em hơi mệt, qua bên kia nghỉ một lát, mọi người tán gẫu đi nhé.
Dạ Đình Sâm hiểu ý cô, dù sao đây cũng là ở LN, công tác bảo vệ cũng rất chặt chẽ, chắc sẽ
không có gì nguy hiểm nên hắn không cản cô, chỉ nói:
- Không được uống rượu.
Mệnh lệnh bá đạo nhưng chứa đầy quan tâm, Nhạc Yên Nhi không nhịn được cười nói:
- Em biết rồi.
Cô cầm một cốc nước trái cây, vừa ngồi xuống salon đã thấy Joanna vẫn nhìn mình chằm chằm
đi đến.
- Cô Nhạc, lâu rồi không gặp.
Joanna tươi cười rất tự nhiên, hướng Nhạc Yên Nhi nâng ly.
Cô cầm cốc nước trái cây chạm nhẹ vào ly của cô ta, lạnh nhạt đáp:
- Lâu à? Mới có vài ngày thôi mà.
Cô không hề muốn nhìn thấy người phụ nữ này, cho dù vài năm không gặp không sẽ không
cảm thấy lâu đâu.
Cô ta không để ý, ngồi xuống cạnh Nhạc Yên Nhi, ánh mắt có vẻ lạc lõng, chăm chú nhìn bóng
dáng cao lớn phía xa kia.
Mãi sau mới thu lại tầm mắt, ưu tư nói:
- Luôn là thế này, bất kể là trường hợp nào Đình Sâm cũng sẽ trở thành tiêu điểm giữa mọi
người. Dù anh ấy luôn lạnh nhạt thờ ơ nhưng lại khiến người ta chỉ muốn tới gần.
Nhạc Yên Nhi không hiểu Joanna tại sao lại nói những điều này, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Rõ ràng lạnh lẽo như băng nhưng lại mang theo hấp dẫn trí mạng, giống như thuốc độc khiến
người say mê, không thể dứt ra.
- Anh ấy không phải người đàn ông chói lọi như mặt trời, trái lại, hệt như bóng tối, bí ẩn lại
thanh lãnh, không ai có thể tới gần, cũng không ai hiểu rõ được. Nhạc Yên Nhi, tôi thật sự muốn
biết, các cô đã làm cách nào để đi vào thế giới của anh ấy?
Các cô?
Nhạc Yên Nhi không rõ cô ta vô ý nói sai hay cố tình, nhưng điều này chứng mình, đã từng có
một cô gái có thể đến gần Dạ Đình Sâm.
Cô tò mò, nhưng thà rằng cô về nhà hỏi chồng mình còn hơn mở lời với tình địch.
Cô nhập một ngụm nước trái cây, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Tôi cũng không biết, có lẽ đây là duyên phận rồi.
Cô chỉ là một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn, vì rất nhiều trùng hợp ngẫu
nhiên cuối cùng kết hôn với hắn, thậm chí có được tình yêu của hắn.
Cô không thể giải thích nguyên nhân, bởi chính cô cũng được vận mệnh giúp đỡ mà thôi.
Đây, có lẽ là ông trời đã định trước.
 
Advertisement
  • Chương 268

Một người đã chết?

Một cô gái mới 16 tuổi lại gặp phải chuyện kinh khủng như vậy, cuối cùng còn mất đi tính mạng, qua miệng Anjoye lại chỉ còn là ‘một người đã chết’ thôi sao?

Nhạc Yên Nhi thấy cả người lạnh như rơi vào hầm băng.

- Sao cậu có thể lạnh lùng như thế?

Cô run rẩy thốt lên.

A giống như nghe được chuyện hài hước gì đó, lộ ra nụ cười giễu cợt.

  • Em lạnh lùng sao? Chị chắc đã quen được bao bọc yêu chiều quá nên mới nghĩ vậy thôi. Dạ Đình Sâm có thể trèo lên được vị trí hôm nay, cùng em đấu đá lâu như vậy mà chị cho rằng anh ta còn trong sạch à? Chị sợ máu tươi dính trên tay em, nhưng còn Dạ Đình Sâm thì sao? Chị cũng quá thiên vị rồi đấy!
  • Tôi…
Nhạc Yên Nhi hoảng hốt hé miệng, cô bị hỏi đến nghẹn lời.

Đến tận lúc này cô mới thấy, có khi chính mình không hiểu gì về Dạ Đình Sâm thật.

Hắn luôn là dáng vẻ lãnh đạm lại cao ngạo, vậy mà lại luôn ôn nhu yêu chiều cô, thế nhưng ở nơi cô không nhìn thấy thì sao?

Chẳng lẽ giới thượng lưu đều như vậy ư?

Những điều này đã vượt lên nhận thức của cô, Nhạc Yên Nhi cảm giác như mình đang ở cùng một tên sát nhân máu lạnh, trong xe phút chốc tràn ngập mùi vị tanh hôi của gió biển và máu tươi.

Cô nghĩ mình sẽ chết mất.

Rất may lúc này Anjoye dừng xe, Nhạc Yên Nhi vừa lao xuống xe đã nôn thốc nôn tháo, cảm giác ghê tởm không làm thế nào xua đi được, ngược lại đã hoàn toàn bao phủ lấy cô.

Dẫu không nôn ra được gì nhưng cô vẫn không ngừng lại được.

Nôn ói một lúc lâu cô mới ngẩng đầu, thấy Anjoye đã đưa mình tới bờ biển.

Chỗ này cô còn nhớ, chính là nơi lần trước anh ta bắt cóc rồi nhốt cô trên du thuyền, giờ bãi biển đã bị mua lại nên trên bờ cát không có người chơi đùa, chỉ có mấy có thuyền lớn đang thăm dò hải vực.

Lại trông thấy bờ biển này Nhạc Yên Nhi càng thêm sợ hãi.

Cô nhớ tới cái chết của Mạnh Y Bạch, cuối cùng đến thi thể của cô ấy cũng bị ném xuống biển.

Không phải nói tất cả nước biển trên thế giới đều thông suốt hay sao? Nếu thế nơi này cùng vùng biển Mạnh Y Bạch chết kia có gì khác nhau đâu.

Vành mắt cô đỏ lên, tầm mắt cũng dần mơ hồ, lúc này Anjoye lại bước về phía cô.

Nhạc Yên Nhi lùi dần về phía sau, chân vấp một cái liền ngã ngồi trên mặt cát, lúc Anjoye chạm vào mình cô giống như phát điên rồi vậy, dùng hết sức lực đẩy anh ta ra, bất ngờ đến nỗi Anjoye cũng bị đẩy ngã.

- Đồ giết người! Cút đi! Đừng có chạm vào tôi!

Chỉ cần nghĩ đến chuyện anh ta chạm vào mình cô đã rợn hết cả tóc gáy.

Thấy bộ dáng hoảng loạn của Nhạc Yên Nhi bỗng Anjoye có chút hối hận, lẽ ra khi nãy không nên kích thích cô quá.

Nhưng nhiều năm qua anh ta đã hình thành thói quen như thế, càng muốn có cái gì càng tỏ ra lãnh đạm, càng để ý chuyện gì lại càng giả như không quan tâm.

Nhạc Yên Nhi vẫn còn quá đơn thuần, chuyện đó đã vượt qua giới hạn thừa nhận của cô.

Nụ cười trên môi Anjoye cũng nhạt đi, đôi mày khẽ nhếch lên, cùng kẻ bất cần mọi khi có chút khác biệt.

  • Chị sợ em à?
  • Chẳng lẽ tôi không nên sợ sao?
Nhạc Yên Nhi run run nói:

- Lúc đó cậu nhốt tôi trên du thuyền không phải vì muốn dùng cách như thế đối với tôi sao?

Cô kích động hét lên, nước mắt cũng không kìm được, lăn dài trên má.

Anjoye lặng thinh.

Bên tai họ chỉ có tiếng gió biển đang không ngừng gào thét cùng tiếng thở dốc do cảm xúc quá mãnh liệt của Nhạc Yên Nhi.

- Không biết chị có tin hay không, nhưng tới bây giờ em đều chưa từng nghĩ đến việc làm chị tổn thương.

Trong lòng Nhạc Yên Nhi cười lạnh một tiếng, đương nhiên cô không tin, một chữ cũng không!

Anjoye ngẩng đầu, nhìn bộ dáng chật vật của Nhạc Yên Nhi, trong lòng toát ra đau đớn khó nói.

Đời này, lần đầu tiên anh ta mới có cảm giác không muốn bị một người ghét bỏ đến thế.

Anh ta bỗng dịch người một chút, ngồi sát gần Nhạc Yên Nhi.

Cô theo bản năng muốn tránh đi nhưng tay lại bị anh ta giữ chặt.

Anjoye tỏ ra hung ác, gằn lên:

- Không muốn chết thì đừng có cử động.

Dù sao cô cũng đã sợ mình, nếu chỉ có đe dọa mới khiến cô an tĩnh nghe mình nói, vậy thì cứ thế đi.

Quả nhiên Nhạc Yên Nhi không dám động đậy nữa, ngoan ngoãn ngồi yên chỗ cũ.

Tuy đã đạt được mục đích nhưng trong lòng Anjoye lại càng khó chịu hơn.

- Em muốn hỏi chị vài câu.

Tiếng A nhẹ nhàng lơ đãng, vừa không có ác ý cũng không có vẻ mỉa mai, Nhạc Yên Nhi thậm chí thấy không quen.

- Nếu tôi không muốn nói thì sao…

Câu trả lời của Nhạc Yên Nhi xen trong tiếng gió biển, nhẹ đến gần như không nghe được.

Anjoye khẽ cười, không để ý cô từ chối, hỏi:

- Dạ Đình Sâm xuất sắc đến vậy sao, thế nên các chị đều thích anh ta như thế?

Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, không ngờ anh ta lại hỏi chuyện này, cô cũng không biết nên đáp lại thế nào nữa.

- Cậu là em trai anh ấy, lẽ nào cậu lại không rõ bằng tôi à?

Anjoye cười như tự giễu:

- Thật ra em cũng thấy anh ấy rất giỏi, từ nhỏ tới giờ bất kể có tranh giành thứ gì với anh ấy em đều chưa từng thắng được. Em cũng biết anh ấy thích hợp với vị trí người thừa kế hơn mình, nhưng em không có cách nào khác, ngoài tranh giành ra em không còn con đường nào để đi nữa.

Thái độ của Anjoye rất thờ ơ nhưng trong nụ cười của anh ta lại có nỗi cô đơn mà Nhạc Yên Nhi nhìn không thấu.

Cô thấy như mình xuất hiện ảo giác rồi, chỉ có thế mới thấy kẻ không sợ trời không sợ đất như Anjoye Dạ tỏ ra bất lực được.

Nhạc Yên Nhi cau mày, lạnh nhạt bảo:

  • Nói thì hay lắm nhưng cũng chỉ là cái cớ thôi, nếu cậu không muốn tranh chẳng lẽ có người kề dao vào cổ bắt cậu tranh chắc…
  • Nếu có thì sao, em là bị ép buộc, làm mọi chuyện thế này cũng không phải ý em muốn, chị có tin không?
Anjoye cắt ngang lời Nhạc Yên Nhi, lại treo lên tươi cười quen thuộc, dưới ánh mặt trời có chút phong vị khiến người ta chói mắt.

Cô có tin không?

Nhạc Yên Nhi thật sự không hề tin.

Lấy thân phận cao quý của những kẻ này, từ khi sinh ra đã có mọi thứ, kể cả những thứ người thường có mơ ước cả đời cũng không chạm vào được.

Người thường chịu khổ thành quen, bọn họ lại không thể cảm nhận được điều đó, thế nên người thường làm sao mà hiểu được bọn họ nghĩ gì cơ chứ?

Nhưng nhìn nụ cười mong manh như thủy tin của Anjoye, trong lòng Nhạc Yên Nhi không khỏi nhói lên một cái.

Cô sao lại đau lòng vì anh ta?

Nhạc Yên Nhi đem đáp án định nói nuốt lại, hít sâu một hơi xong mới chậm rãi lên tiếng:

- Cậu có lẽ có khó xử của cậu, trên đời này ai lại không có chuyện khó xử đâu cơ chứ? Nhưng không phải ai cũng sẽ lựa chọn cách làm tổn thương người khác, cậu chỉ dùng một câu bị ép buộc để tẩy sạch hết tội nghiệt của mình không phải quá dễ dàng rồi sao!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom