• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Sảnh chính đã lác đác có khách, vài người quen biết túm tụm trò chuyện với nhau.
Trong đó, có cả Joanna.
Cô ta mặc một bộ lễ phục đen, giống như nữ hoàng bóng đêm, phô bày hết dáng người nóng
bỏng của mình. Nơi này không thiếu người đẹp, nhưng cô ta vẫn nổi bật hẳn lên.
Bên cạnh Joanna là Đỗ Hồng Tuyết.
Cô là người đại diện mới của Dior, đương nhiên không thể vắng mặt trong những hoạt động
như vậy. Hôm nay Đỗ Hồng Tuyết cũng rất chú ý ăn diễn, cô mặc một chiếc váy quây, makeup
nhẹ nhàng mộc mạc, như một cành ngọc lan trong trắng.
Giờ Joanna là người quản lý dự án của LN, thật ra cũng không có quyền lực gì tại công ty, chỉ là
Dạ Đình Sâm đem Đỗ Hồng Tuyết giao cho cô ta, vậy nên đêm nay là cô ta đi đón Đỗ Hồng
Tuyết đến đây.
Người đi ngang qua đều không tránh khỏi đánh giá Đỗ Hồng Tuyết, sau đó lộ vẻ kinh ngạc,
Joanna thấy vậy cũng khó tránh khó chịu.
- Lễ phục của cô Đỗ đẹp thật đấy.
Cô ta hờ hững khen một câu.
Đỗ Hồng Tuyết ngượng nghịu cười đáp:
- Tôi cũng thấy vậy, chiếc váy này là Dạ tổng cho người đưa tới. Tự tôi làm sao mua nổi bộ lễ
phục thế này chứ.
Thật ra lễ phục do bên Dior cung cấp, nhưng Đỗ Hồng Tuyết cố tình nói vậy để chọc tức
Joanna.
Quả nhiên, vẻ mặt cô ta lập tức trở nên cực kỳ khó nhìn.
Thế nhưng chớp mắt một cái cô ta lại cười nói:
- Cô biết vì sao Đình Sâm lại ký hợp đồng với cô không?
Đỗ Hồng Tuyết không ngờ cô ta sẽ nói đến chuyện này, lập tức nghĩ tới chuyện xảy ra hôm đó,
vẻ mặt cũng không còn đắc ý như vừa rồi.
- Dạ tổng có lẽ thấy tôi đáng thương nên muốn giúp đỡ thôi mà.
Đôi môi đỏ mọng của Joanna nhấc lên một đường cong trào phúng:
- Nhiều người đáng thương như vậy, sao anh ấy không thương hại kẻ khác lại cứ phải giúp cô
chứ?
Đỗ Hồng Tuyết cứng họng, không nói được gì nữa.
Trong lòng cô, Dạ Đình Sâm đối xử với cô dường như có điểm đặc biệt. Hắn đưa cô về, còn cứu
cô từ tay Hùng Thái Ninh. Thậm chí ký hợp đồng với cô, giúp cô không bị đóng băng hoạt
động. Đỗ Hồng Tuyết không tin mình không là gì trong lòng hắn.
Nhưng những điều đó đều là mơ mộng của riêng cô, đương nhiên cô sẽ không nói cho Joanna
biết, chẳng thà im lặng.
Đỗ Hồng Tuyết im lặng dường như khiến Joanna hết sức hài lòng, cô ta cười càng tươi hơn.
- Cô Đỗ, để tôi kể cho cô một bí mật nhé, được không?
Đỗ Hồng Tuyết nhìn cô ta vẻ cảnh giác:
  • Bí mật gì?
  • Bí mật của Đình Sâm.
Đỗ Hồng Tuyết cảm thấy Joanna cứ như Medusa dụ dỗ người ta sa đọa trong truyện thần thoại.
Cô ta hiểu rõ dục vọng sâu trong lòng người khác, dù đã biết là bẫy rập nhưng vẫn khiến người
ta không kìm được bước vào.
Cô có thể cảm nhận được tình cảm của Joanna với Dạ Đình Sâm, nói trắng ra thì hai người cũng
coi như tình địch, biết Joanna chẳng tốt lành gì nhưng vẫn không kìm được lên tiếng hỏi:
- Cô nói đi.
Cá mắc câu rồi.
Mắt Joanna lóe lên vẻ đắc ý, chỉ vừa lướt qua đã bị cô ta giấu kín đi. Cô ta mỉm cười, ra vẻ cực
kỳ thân thiện.
- Thật ra, lần đầu thấy cô tôi đã giật mình vì cô trông rất giống một người bạn của tôi.
Đỗ Hồng Tuyết nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau trong văn phòng của Dạ Đình Sâm, cô ta gọi
cô cái gì mà…
  • Cô gọi tôi là… Y Bạch ?
  • Đúng rồi, trí nhớ của cô tốt thật đấy.
Joanna gật đầu đáp :
- Bạn thân nhất của tôi, Mạch Y Bạch, trông cô rất giống cô ấy.
Trong lòng Đỗ Hồng Tuyết có dự cảm không hay nhưng bị cô đè ép xuống, vẫn cứng rắn đáp:
- Vậy thì sao, trên đời này người giống người cũng không ít.
Dường như Joanna nhìn thấu tâm can cô, khẽ cười:
- Nhưng là quan hệ của cô ấy và Đình Sâm không đơn giản đâu. Mười năm trước hai người họ
đã đính hôn, sau cô ấy vì cứu Đình Sâm mà chết nên trong lòng anh ấy cứ vương vấn mãi, nhất
quyết cho rằng Y Bạch còn sống, mười năm nay vẫn tìm kiếm cô ấy, cho đến khi… gặp cô.
Tim Đỗ Hồng Tuyết đập loạn lên, đã đoán ra những gì Joanna sẽ nói tiếp theo.
- Dù sao người chết cũng không thể sống lại được, Đình Sâm có lẽ là thấy mặt cô nên nhớ về
quá khứ, vậy nên vẫn luôn quan tâm cô. Tôi hiểu, nhưng mà…
- Cô không cần nói nữa.
Đỗ Hồng Tuyết lên tiếng cắt ngang lời cô ta, mặt đã tái nhợt rồi.
Joanna tỏ ra ngạc nhiên, hỏi:
  • Cô Đỗ, sao mặt cô khó nhìn vậy? Cô không khỏe à?
  • Tôi… tôi thấy không thoải mái, tôi vào toilet một lát.
Nói xong, Đỗ Hồng Tuyết cúi đầu, bước nhanh khỏi đây.
Nếu những lời Joanna nói đều là sự thật, vậy trong lòng Dạ Đình Sâm cô là gì cơ chứ?
Cô có thể trở thành người đại diện của Dior, có thể được Dạ Đình Sâm quan tâm, có thể ký hợp
đồng với Hoàn Vũ, chẳng lẽ đều vì hắn đem cô trở thành kẻ thế thân ư?
Như vậy là sao? Bố thí à?
Nếu thế cô làm sao còn dám tự tin khiến hắn yêu mình?
Chỉ nghe mấy câu nói mà Đỗ Hồng Tuyết đã thấy mình sắp phát điên rồi, biết Joanna không có
ý tốt nhưng lại không thể làm mình tỉnh táo lại.
Cô muốn yên tĩnh suy nghĩ một lát.
Joanna nhìn Đỗ Hồng Tuyết chật vật bỏ đi, trong mắt xẹt qua đắc ý chiến thắng, hừ lạnh một
tiếng, vỗ vỗ bụi bặm không hề tồn tại trên tay.
Đúng là không chịu nổi một đòn mà.
Cô ta căn bản không quan tâm Đỗ Hồng Tuyết có phải Mạnh Y Bạch hay không, chỉ cần Đỗ
Hồng Tuyết cho rằng mình không phải là đủ rồi.
Như thế Đỗ Hồng Tuyết đến tự tin giành Dạ Đình Sâm với cô ta cũng không có, thậm chí còn
tạo thành ngăn cách giữa vợ chồng Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi, quả là một đạo cụ hoàn mỹ.
Joanna cười rạng rỡ, sống lưng thẳng tắp, khí chất trở nên kiêu ngạo hẳn. Cô ta ngẩng cao đầu,
tự tin như thể nữ chủ nhân đi thăm nhà mình.
Liên tiếp có người đến bắt chuyện với cô ta, tuy ngoài miệng đáp lại nhưng ánh mắt Joanna vẫn
hướng ra cửa, mong chờ người đàn ông cô ta yêu xuất hiện, sau đó tươi cười đến bên cô ta.
Gia tộc cô ta và nhà họ Dạ có quan hệ thâm giao, cô ta lại rất xứng với Dạ Đình Sâm, mọi
chuyện đương nhiên nên như thế.
Thế nên lúc bóng dáng cao lớn kia xuất hiện, cô ta gần như ngay lập tức nhận ra.
Cô ta nghe thấy tiếng tim mình đập như nổi trống, chào người đang nói chuyện cùng xong cô
ta bước nhanh ra cửa, chỉ mong có thể là người đầu tiên đón người đàn ông kia.
Sau đó, cô ta nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn.
Bên cạnh Dạ Đình Sâm là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, khí chất thanh thuần tươi sáng như
suối tiên rót vào bữa tiệc hôm nay, khiến bất cứ ai nhìn thấy mắt cũng sáng rực lên.
Là Nhạc Yên Nhi!
Joanna trợn trừng mắt, không tin những gì mình thấy.
Quan hệ của Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi vốn không hề công khai, bọn họ không phải vẫn
muốn giấu giếm sao? Sao hắn có thể đưa cô ta tới một bữa tiệc chính thức như vậy?
 
Advertisement
  • Chương 267

Nhạc Yên Nhi cũng không biết Anjoye muốn đưa mình đi đâu, cách anh ta lái xe cũng giống bản tính con người, không có chừng mực, xe lao vun vút trên đường, nhìn cảnh hai bên đường cứ dần lùi về sau khiến cô thấy rất khó chịu.

Anh ta tinh ý nhận ra khuôn mặt cô đã tái nhợt, bèn hỏi:

- Say xe à? Nhạc Yên Nhi chỉ nhếch khóe môi, không buồn nói gì.

Đối với người đàn ông này một lời cô cũng không muốn lãng phí.

Nhưng không ngờ Anjoye lại cho xe đi chậm hơn.

- Mười phút nữa là đến rồi, chị cố chịu một lát.

Nhạc Yên Nhi quả thực sửng sốt, không ngờ được người chỉ thích làm theo ý mình như Anjoye cũng có lúc biết mở miệng dỗ dành người khác như vậy.

Thế nhưng đáng tiếc là cô lại không lấy thế làm vui.

Nếu không phải do anh ta ép mình lên xe giờ cô cũng đâu phải khổ thế này, cái trò vừa đấm vừa xoa này với cô vô dụng thôi.

Đúng lúc này tiếng chuông di động của cô vang lên, lấy máy ra nhìn thì thấy tên Bạch Kính Thần gọi tới.

Thấy Anjoye liếc qua, Nhạc Yên Nhi cố ý nói khích:

- Sao nào, cậu dám để tôi nghe máy không? Anh ta chỉ tươi cười giảo hoạt:

- Chị không cần khích em làm gì, thích nghe thì cứ nghe đi.

Em đã bảo rồi, em chỉ muốn đưa chị đi ngắm cảnh thôi chứ có định làm gì đâu, họ có đến tìm cũng chẳng sao.

Nhìn bộ dáng Anjoye tự tin như thế trong lòng Nhạc Yên Nhi vẫn thấy rất khó chịu, cô cũng không nhiều lời nữa, cứ thế tiếp cuộc gọi.

Điện thoại vừa thông đã nghe thấy tiếng Bạch Kính Thần lo lắng hỏi:
  • Chị sao rồi? Anjoye có làm gì chị không?
  • Không… Tôi vẫn ổn, cậu ta cũng không làm gì.

    Chúng tôi giờ đang trên đường ra biển.
Nhạc Yên Nhi nói đến địa điểm sắp tới còn liếc nhìn Anjoye một cái, thấy anh ta vẫn thờ ơ như cũ, dường như không hề sợ bọn họ đuổi tới nơi thật.

Có vẻ hôm nay đúng là anh ta không định làm gì cô hết, lòng cô thấy an tâm hơn một chút.

Sắc mặc Bạch Kính Thần vẫn rất khó nhìn:

- Thật ra bản tính Anjoye cũng không xấu, nhưng… Giờ cậu ta hoàn toàn đi sai đường rồi, cả người lúc nào cũng u ám.

Chị phải cẩn thận đấy.

Nhạc Yên Nhi giật mình, theo bản năng định nói đỡ cho Anjoye mấy câu:

- Không nghiêm trọng thế chứ, cậu ta cũng không làm gì tôi… Nghe thấy Nhạc Yên Nhi nói vậy, Anjoye khẽ nhếch khóe môi.

Vẻ mặt Bạch Kính Thần lại tối tăm hơn, nghiêm túc lên tiếng:

- Không phải chị vẫn muốn biết chuyện mười năm trước sao? Giờ em kể cho chị nghe, sau đó chị tự suy nghĩ nên đối xử với cậu ta ra sao đi.

Chuyện mười năm trước… Nhạc Yên Nhi vô thức nuốt một ngụm nước miếng, gật đầu:
  • Được, anh kể đi.
  • Năm đó quan hệ của Anjoye và anh cả đã đến mức khó có thể cứu vãn, cậu ta luôn muốn
tranh giành với anh ấy mọi thứ nhưng anh cả đều không để ý, cho đến khi… Anjoye bắt cóc Mạnh Y Bạch.

- Mạnh Y Bạch bị người của cậu ta nhốt lại bảy ngày, thay phiên cưỡng bức bảy ngày liền.

Thậm chí để cô ấy không có sức chống cự còn tiêm thuốc phiện cho cô ấy.

Đến khi anh cả tìm được kho hàng bỏ hoang kia bọn họ lại đem Mạnh Y Bạch ném thẳng xuống biển…

- Trước khi chuyện này xảy ra anh cả vẫn nghĩ đến tình anh em, nhưng từ đó về sau hai người không đội trời chung được, đấu đá đến không chết không ngừng… Giờ chị biết Anjoye là kẻ tiểu nhân vô sỉ đến mức nào chưa! Từ lúc này chị phải tuyệt đối cẩn thận đề phòng, bọn em đang trên đường đuổi theo rồi, chị nhất định phải cẩn thận mới được… Nhạc Yên Nhi yên lặng nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng tái, đến cuối cùng trắng bệch cả ra.

Tiếng nói nghiêm túc của Bạch Kính Thần không ngừng vang vọng trong đầu cô, làm đầu co cứ ong ong kêu.

Anh ta nói rất nhanh, câu chuyện cũng hết sức ngắn gọn, những gì tàn nhẫn nhất đều đã được lướt qua, nhưng chỉ có mấy câu ngắn ngủi này cũng đủ làm Nhạc Yên Nhi sợ đến chết lặng.

Cô có cảm giác như mình lạc vào cảnh tượng mười năm trước, trực tiếp thấy hành động tàn nhẫn của Anjoye.

Mười năm trước anh ta còn chưa trưởng thành vậy mà có thể làm thế với một cô gái nhỏ ư?! Người này quả thực chính là ác ma trời sinh! Nhạc Yên Nhi chết lặng cúp máy, bình tĩnh quay đầu, nhìn thẳng người đang lái xe bên cạnh.

Anh ta vẫn thản nhiên cười nói:
  • Bạch Kính Thần nói gì với chị thế? Sao lại nhìn em như vậy?
  • Sao cậu có thể làm những chuyện đó…
Thanh âm Nhạc Yên Nhi run rẩy, không rõ vì say xe hay vì nghe được chuyện vừa rồi mà cô buồn nôn kinh khủng.

Cô chỉ muốn nôn ra, muốn trốn đi, nếu cứ tiếp tục ở trên cái xe này chắc cô sẽ chết mất.

Anjoye hiểu ra, rõ ràng đã biết sao Nhạc Yên Nhi lại có thái độ kỳ lạ thế này, anh ta cười càng rạng rỡ hơn:
  • Thì ra anh ta kể cho chị chuyện của Mạnh Y Bạch, đúng là, không lo làm chị sợ sao chứ!
  • Cậu dám làm mà còn sợ người khác nói ra sao?!
Nghe Nhạc Yên Nhi chỉ trích anh ta cũng chỉ nhún vai một cái:

- Em đâu có sợ anh ta nói ra, muốn làm chuyện lớn đương nhiên đôi khi cũng sẽ có vài việc không hay ho gì, Mạnh Y Bạch chẳng qua là một trong số đó thôi.

Nhưng người khác có thể mắng em chứ chị có khi phải cảm ơn em nữa đó, nếu cô ta còn sống thì vị trí phu nhân chủ tịch này sao đến lượt chị ngồi lên được.

Chẳng phải là em gián tiếp giúp chị đấy à.

Thật sự Nhạc Yên Nhi không ngờ được Anjoye lại không hề biết ăn năn như thế, thậm chí còn đường hoàng nói ra những lời này.

Cô vẫn nghĩ mình lăn lộn trong showbiz nhiều năm, đã nhìn thấu lòng người hay thay đổi rồi, nhìn thấu nhân tính rồi.

Nhưng đến giờ phút này cô mới hiểu, cái gì là bản chất ác độc chân chính.

Vì lợi ích cá nhân mà có thể không do dự ra tay với một cô gái yếu ớt.

Đây rốt cuộc là giới quý tộc hay địa ngục trần gian? Nhạc Yên Nhi thật sự sợ hãi.

- Sợ ngốc rồi hả? Anjoye thấy Nhạc Yên Nhi sững sờ nhìn mình, cả người còn run lên từng cơn nụ cười trên môi anh ta cũng nhạt đi, cau mày lại, còn vươn tay muốn sờ thử trán cô xem sao.

Thế nhưng không ngờ Nhạc Yên Nhi phản ứng rất kịch liệt, cả người cô lùi lại, đẩy mạnh tay anh ta ra.

Anjoye bị bất ngờ nên nghiêng một cái, tay lái không vững làm xe trượt đi, chiếc xe liền lao vào dải phân cách.

Vẻ mặt lạnh băng, anh ta rất nhanh lại ngồi thẳng dậy, quay vòng vô lăng, lốp xe ma sát với mặt đường nhựa phát ra tiếng rít chói tai, thân xe ngay trước khi đâm phải dải phân cách lại quay trở lại.

Xe về tới đường cũ nhưng sắc mặt Anjoye vẫn rất lãnh đạm, không hề hoảng loạn hay sợ hãi, dường như loại nguy hiểm tính mạng này đã thấy nhiều thành quen vậy.

Suýt chút nữa xảy ra tại nạn nhưng anh ta không hề tức giận, chỉ thờ ơ bảo:

- Giận à? Vì một người đã chết mà tức giận như vậy, thậm chí còn muốn dùng mạng mình để chơi sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom