• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Vợ à?
Lâm Đông Lục cười nhạo, ánh mắt chán ghét không hề che giấu:
- Nếu không phải do cô hại tôi mất trí nhớ, cướp tôi khỏi Nhạc Yên Nhi thì chúng tôi đã sớm kết
hôn rồi! Cô còn có mặt mũi nói cô là vợ tôi? Cô xứng à? Bạch Nhược Mai, tôi muốn ly hôn với
cô!
Bạch Nhược Mai không hề sợ hãi, cô ta nhìn thẳng vào mắt Lâm Đông Lục:
- Lâm Đông Lục, anh cứ nằm mơ đi! Tôi nói cho anh biết, kể cả anh khôi phục ký ức thì đã sao,
anh không thể rời bỏ tôi được! Anh cho rằng anh thật sự có thể mười phần chắc chín mà nắm
được Bất động sản Quảng Thịnh à? Không có sự trợ giúp của nhà họ Bạch, anh muốn cũng
không làm nổi đâu! Tôi chắc chắn sẽ không ly hôn, tôi chắc chắn không để anh và con khốn kia
vui vẻ hạnh phúc đâu, tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai trong hai người hết!
Lâm Đông Lục đã không yêu cô ta, vậy thì họ dùng quãng đời còn lại để hành hạ lẫn nhau đi,
Bạch Nhược Mai quyết không buông tay!
Nghe cô ta nói vậy, Lâm Đông Lục đau đớn nhận ra những lời cô ta nói đều là sự thật.
Nếu mất đi sự trợ giúp của nhà họ Bạch, anh ta không thể khống chế nổi toàn bộ Bất động sản
Quảng Thịnh.
Không có Quảng Thịnh, Lâm Đông Lục không có một xu dính túi.
Lời của Bạch Nhược Mai đã chọc giận Lâm Đông Lục, anh ta hoàn toàn rơi vào trạng thái điên
cuồng, đẩy Bạch Nhược Mai văng ra ngoài.
Thân thể mảnh dẻ của Bạch Nhược Mai hệt như một con búp bê vải rách nát, cô ta kiệt sức
không thể giãy giụa, bị quăng sang một bên, trán cô ta đập vào chân bàn lạnh băng tạo ra một
vết thương lớn, máu tươi lập tức chảy ra.
Cảm nhận đau đớn một lát rồi Bạch Nhược Mai mới nhận ra dòng máu sền sệt đang chảy xuôi
theo gương mặt mình, cô ta run rẩy vươn tay sờ lên, thấy tay đầy máu thì rơi vào trạng thái
khủng hoảng cực độ.
Bạch Nhược Mai hoảng hốt thét ầm lên:
- Tôi chảy máu rồi! Lâm Đông Lục! Mau gọi cấp cứu đi! Nhanh!
Nhưng người đàn ông kia vẫn đứng nguyên đó nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo và độc ác.
Bạch Nhược Mai bây giờ mới cảm thấy sợ hãi, cô ta bò dậy, bám vào thành ghế salon, định lấy
chiếc điện thoại mà mình ném trên đó.
Chỉ còn một chút nữa là chạm được tới điện thoại.
Người đàn ông kia lại sải bước tới, cướp lấy điện thoại di động, quăng mạnh vào tường.
Di động chia năm xẻ bảy.
Thấy hy vọng cuối cùng đã bị dập tắt, Bạch Nhược Mai kinh hoàng mở to mắt.
Cô ta ngẩng phắt đầu lên nhìn Lâm Đông Lục. Khuôn mặt xinh đẹp bây giờ một nửa nhuốm
máu tươi, Bạch Nhược Mai bây giờ chẳng khác gì nhân vật chính trong phim kinh dị, rất đáng
sợ.
Thế mà Lâm Đông Lục không hề thay đổi sắc mặt, anh ta chẳng hề e ngại nhìn thẳng vào mắt
Bạch Nhược Mai, ánh mắt vô cảm.
Tim Bạch Nhược Mai lạnh xuống, cô ta bắt đầu cảm thấy nỗi sợ hãi thực sự.
Vì sao Lâm Đông Lục lại biến thành thế này?
Như ác quỷ bò ra từ địa ngục, hoàn toàn không có lấy một chút dịu dàng nào.
- Đông Lục... Cứu em với... Xin anh mà...
Bạch Nhược Mai run môi, dùng hết sức để đứt quãng nói ra mấy lời này.
Máu đang nhanh chóng chảy ra, cô ta đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, ý thức cũng mơ hồ,
mí mắt mỗi lúc một nặng.
Lâm Đông Lục đến gần, thân thể anh ta tạo thành một khoảng tối bao phủ trên người Bạch
Nhược Mai khiến cô ta run lên, vô thức rụt người về phía sau.
- Nhược Mai, ngoan, nói cho anh biết vì sao anh lại mất trí nhớ?
Bạch Nhược Mai há to miệng nhưng không thể nói được lời nào, cô ta nhắm mắt lại.
Không thể nói, tuyệt đối không thể nói.
Bạch Nhược Mai nghiêng đầu sang một bên, tránh ánh mắt của Lâm Đông Lục.
Hành động này chọc giận Lâm Đông Lục, anh ta cúi người về phía trước, bóp cổ Bạch Nhược
Mai rồi nâng mặt cô ta lên, ép cô ta nhìn thẳng vào mình.
- Nói! Vì sao tôi lại mất trí nhớ?!
Cổ bị Lâm Đông Lục siết chặt, Bạch Nhược Mai không thở nổi, cô ta khó khăn nuốt nước miếng,
nói:
- Tôi sẽ không nói cho anh biết... Anh điên rồi... Thả.. thả tôi ra, nếu không nhà họ Bạch... sẽ
không bỏ qua cho anh...
Nếu như nói sự thật cho Lâm Đông Lục, chỉ sợ anh ta sẽ lập tức giết mình!
Nghe thấy lời uy hiếp của Bạch Nhược Mai, Lâm Đông Lục nở một mụ cười như quỷ satan.
Tay anh ta không hề buông lỏng, ngược lại còn siết chặt hơn.
- Nhược Mai, sao em lại run rẩy thế? Chẳng lẽ em sợ anh à?
Vì cổ bị siết chặt, Bạch Nhược Mai phát ra những âm thanh khục khặc đáng sợ.
- Anh... Đồ ma quỷ...
Bạch Nhược Mai đã sớm biết một ngày nào đó họ sẽ trở mặt với nhau, đồng thời đã chuẩn bị
tốt tinh thần ly hôn, thế nhưng cô ta chẳng ngờ Lâm Đông Lục lại muốn giết chết mình.
Người đàn ông này đã không còn bình thường nữa rồi.
Lâm Đông Lục bỗng lại gần bên tai Bạch Nhược Mai, giọng nói như nỉ non:
- Đội thôi miên tốt nhất nước Úc, thời gian một tháng trời ròng rã, cô nói cho tôi nghe xem cô
đã làm gì?
Làm sao anh ta biết?
Bạch Nhược Mai hoảng sợ trợn mắt nhìn Lâm Đông Lục.
- Vợ yêu của anh, em thật quá bất cẩn, tại sao lại sơ suất đặt biên lai trong ngăn kéo để anh vô
tình xem được vậy?
Lâm Đông Lục nở một nụ cười quỷ dị, nhưng phía sau nụ cười đó là hận thù khiến người ta rùng
mình.
- Anh...
Bạch Nhược Mai còn muốn nói gì đó, thế nhưng cô ta đã không thể phát ra bất cứ âm thanh
nào.
Lâm Đông Lục từ từ siết chặt tay, không khí trong phổi của Bạch Nhược Mai cũng dần cạn kiệt,
đại não cô ta đã rơi vào trạng thái thiếu dưỡng khí, ý thức dần mơ hồ, mí mắt nặng trĩu.
Ý nghĩ cuối cùng trong đầu Bạch Nhược Mai lúc này là hối hận, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, cô ta
đã không nên động tới người này. Lâm Đông Lục khi ở bên Nhạc Yên Nhi mới là Lâm Đông Lục
mà cô ta yêu.
Lâm Đông Lục đứng lên, Bạch Nhược Mai cũng bị lôi dậy, chân cô ta dần rời khỏi mặt đất, toàn
thân bất lực.
Cô ta muốn giãy giụa nhưng vì mất máu quá nhiều, cơ thể đã kiệt sức lạnh dần, không thể
chống lại anh được.
Tay cô ta vẫn cố túm lấy áo anh ta, lưu lại trên chiếc sơ mi trắng từng dấu tay màu máu.
Bạch Nhược Mai trợn mắt, nhìn chằm chằm Lâm Đông Lục.
Cái nhìn như đang nói cho anh ta biết rằng cô ta mãi mãi sẽ không nhắm mắt.
Lâm Đông Lục không hề né tránh, anh ta bình tĩnh nhìn Bạch Nhược Mai, gằn từng chữ:
- Mất đi cô ấy, tôi đã ở trong địa ngục trần gian, cô cứ chết trước rồi đến địa ngục chờ tôi đi.
Nói xong, như chán ghét tất cả, ánh mắt hắn trở nên độc ác, tay lại siết chặt thêm.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên:
- Đông Lục! Đông Lục! Mau mở cửa!
Tay anh ta vẫn siết chặt lại, sinh mạng của Bạch Nhược Mai cũng dần trôi đi.
Cửa chính bật mở, vì lực đẩy quá lớn, cánh cửa đập mạnh vào tường tạo thành một tiếng ‘rầm’.
Chìa khóa dự phòng rơi xuống đất, một người vọt vào, túm lấy vai Lâm Đông Lục
 
Advertisement
  • Chương 210

Thật ra đạo cụ diễn dùng nước trắng cũng không phải vấn đề lớn, nhưng chai nước hoa này quá tinh xảo, vả lại từ đầu giám khảo cũng không nói đạo cụ casting là đồ giả nên ai cũng sẽ cho rằng bên trong chai chắc chắn phải là nước hoa.

Nếu ai tâm lý không vững có lẽ lúc này đã kinh ngạc muốn chết rồi.

Nhưng Nhạc Yên Nhi giống như không thấy hơi nước phun ra có gì kỳ lạ, cô mong chờ nhìn làn hơi nước giữa không trung, sau đó ánh mắt sáng rực lên, hít một hơi thật sâu, có chút say mê khép mi lại, dường như đang chìm đắm trong một mùi hương tuyệt diệu nào đó, trên môi nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào.

Cô chậm rãi bước ra từ khoảng không vương mùi nước hoa, hơi nước vẫn bám trên tóc, trên váy.

Rõ ràng đến mùi vị cũng không có, nhưng các giám khảo ngồi kia giống như đều nghĩ có phải mũi mình có vấn đề nên mới không ngửi được mùi hương ngào ngạt đó không? Nụ cười của Nhạc Yên Nhi kéo dài vài giây, sau đó khí chất trên người biến đổi, loại cảm giác thanh thuần tươi mới biến mất, thay vào đó là bộ dạng lúc vừa bước vào phòng casting.

Cô đặt chai nước hoa lên bàn sau đó cúi chào lễ phép:

- Tôi diễn xong rồi, cảm ơn các ngài.

Cả căn phòng chìm trong yên tĩnh ngắn ngủi.

Ngài Mafer khẽ ho một tiếng phá vỡ sự trầm mặc, ông hỏi:

- Vừa nãy cô nói mình tên gì nhỉ? Nghĩ đến việc ông là người nước ngoài nên Nhạc Yên Nhi nói rất chậm, phát âm từng chữ rõ ràng, đọc lại tên của mình một lần nữa:

- Tên tôi là Nhạc Yên Nhi.

Ngài Mafer gật đầu, dùng tiếng Trung trúc trắc lặp lại một lần:

- Nhạc Yên Nhi… Bảy vị giám khảo đều là nhân vật tên tuổi trong giới thời trang, mỗi người đều im lìm vô ba, một điểm manh mối cũng không thể nhận ra nên Nhạc Yên Nhi cũng không biết chính mình vừa xong có làm họ vừa lòng hay không.

Cô không giống những cô gái khác có thói quen xịt đẫm nước hoa ở cổ tay, gáy hay trên quần áo, cách dùng của cô là hoàn toàn khác biệt, cũng coi như có điểm mạo hiểm.

Có vừa lòng hay không cũng tùy vào thẩm mỹ cá nhân của những giám khảo này.

- Kết quả casting chúng tôi sẽ nhắn sau, cô có thể đi rồi.

Cuối cùng, vị giám khảo ngồi chính giữa lên tiếng.

Nhạc Yên Nhi gật đầu, lần thứ hai cúi chào họ, xoay người ra cửa.

Cửa vừa đóng lại đã nghe tiếng ngài Mafer hô lên đầy kích động:

- Tôi thích cô bé này! Rất có cảm giác phương Đông, cũng rất hợp với phong cách của nước hoa lần này!

- Tôi cũng thấy rất ổn đấy.

Một nữ giám khảo khác cũng lên tiếng.

- Còn rất nhiều người đang chờ casting, chúng ta có thể từ từ đánh giá.

Giám đốc Lâm vội nói.

Đã cầm tiền của Tưởng An Ny nhưng giờ đến phần casting của cô ta cũng không giữ được, tuy không phải lỗi của giám đốc Lâm nhưng ông ta cũng không thích nổi Nhạc Yên Nhi.

Lời giám đốc Lâm như dội một gáo nước lạnh vào những người ở đây, ngài Mafer cũng bình tĩnh hơn, đẩy gọng kính đã rơi xuống mũi, thản nhiên nhún vai:

- Okay! Người tiếp theo chính là Đỗ Hồng Tuyết.

Cô chưa được va vấp nhiều, không có được phong thái tự nhiên như Nhạc Yên Nhi, thậm chí có điểm nhút nhát, đứng trước giám khảo chỉ dám gật đầu, rụt rè cười.

Chỉ là lễ nghi cơ bản đã khác một trời một vực với Nhạc Yên Nhi, ngài Mafer có chút thất vọng, có vẻ không coi trọng nữ diễn viên trước mặt này lắm.

Giám khảo chính đem những lời nói với Nhạc Yên Nhi lặp lại, chủ đề diễn không đổi, vẫn là ‘Cô gái lần đầu dùng nước hoa’.

Đỗ Hồng Tuyết gật đầu, hít sâu một hơi, bắt đầu màn diễn của mình.

Cô cầm chai nước hoa trên bàn, nhẹ nhàng xịt lên cổ tay, sau đó cúi đầu ngửi thử, động tác bỗng ngừng lại một giây, xong lại lập tức lộ ra vẻ say mê, cười rộ lên.

Trong trình diễn, chỉ một chút ngập ngừng cũng đều mang đến kết quả không thể chấp nhận nổi.

Ngài Mafer chỉ nhìn thoáng qua đã có thể gạch một dòng trên tờ danh sách trước mặt.

- Cảm ơn các ngài, tôi diễn xong rồi ạ.

Diễn thử xong Đỗ Hồng Tuyết lại trở về dáng vẻ dịu dàng nhút nhát lúc đầu.

- Kết quả casting chúng tôi sẽ nhắn sau, cô có thể ra ngoài rồi.

Những lời này đã nói cả trăm lần, giám khảo cũng chỉ qua loa lặp lại.

Đỗ Hồng Tuyết vốn cũng không mong đợi gì, nghe thấy kết quả cũng không tỏ ra ngoài ý muốn, cúi người chào các vị giám khảo ở đây rồi đi ra cửa.

… Nhạc Yên Nhi casting xong, cùng Trình Cổ đi về phía thang máy, ánh mắt vô thức lướt qua cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài.

Không biết có phải ý trời đã định sẵn hay không, giữa dòng người đông đúc đến thế nhưng cô chỉ lướt qua đã thấy một người đàn ông bóng dáng cao lớn đẹp đẽ.

Sao Dạ Đình Sâm lại đến đây!? Trái tim Nhạc Yên Nhi đập rộn lên, nhớ đến tác phong làm việc của hắn, cô đoán chắc có lẽ hắn biết cô casting ở đây nên mới đến đón mình về nhà.

Nhạc Yên Nhi tươi cười rạng rỡ, bước chân cũng nhanh hơn, gần như chạy chậm ra cửa thang máy.

Nhưng trong lúc vội vàng cô lại không để ý dưới chân, sàn nhà hơi trơn, Nhạc Yên Nhi lại đi giày cao 8 cm, bất cẩn một cái đã ngã sõng soài.

Trình Cổ đang đi đằng sau lập tức lao đến đỡ cô.

Lòng Nhạc Yên Nhi nóng như lửa đốt, chỉ muốn gặp Dạ Đình Sâm thật nhanh, lần thứ hai xoay sang nhìn cửa sổ sát đất.

Lúc này cô mới nhận ra, hắn không đi một mình.

Dạ Đình Sâm bước rất nhanh, phía sau có một phụ nữ đi giày cao gót cố gắng đuổi theo, chính là Joanna.

- Chị Yên Nhi, chị có sao không? Nhạc Yên Nhi ngây người nhìn hai người kia, Trình Cổ liên tục hỏi han cũng không lọt vào tai cô một chữ nào.

Tại sao Dạ Đình Sâm lại đưa Joanna đến đây? Trước đó cô cũng đã nói rõ với hắn về ý đồ của cô ta, tại sao hắn vẫn đi cùng cô ta? Đúng lúc này, Joanna bước hụt chân, ngã nhào về phía Dạ Đình Sâm.

Nhạc Yên Nhi cách khá xa nên không thấy rõ biểu cảm của Dạ Đình Sâm, nhưng cô có thể thấy cảnh hắn vươn tay kéo bả vai cô ta.

Trong nháy mắt, máu cô sôi lên.

Không phải Dạ Đình Sâm rất ghét chạm vào phụ nữ ư? Sao hắn lại đỡ Joanna? Lúc này quả thực Nhạc Yên Nhi chỉ muốn lao thẳng xuống dưới chất vấn Dạ Đình Sâm.

Trình Cổ lắc lắc tay trước mặt cô, rốt cuộc cô cũng hoàn hồn, không nhìn hai người phía dưới nữa.

  • Chị Yên Nhi, chị ngã không nhẹ đâu, em đưa chị đến bệnh viện nhé?
  • Không sao, đâu có nghiêm trọng thế.
Cô nói xong lập tức định đứng lên, nhưng vừa dùng chút lực chân đã đau đến mức lại ngã ngồi xuống đất.

- Ôi —— Cô nhăn mặt kêu lên.

Trình Cổ cũng sốt ruột, vội nói:

- Chị Yên Nhi, chị đừng động đậy nữa, giày cao như vậy không cẩn thận là ngã gãy xương đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom