• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Không tăng ca, anh đã đồng ý về ăn cơm với em rồi mà, anh sắp về đến rồi đây.
Dù ánh mắt lạnh băng vô tình nhưng giọng nói của Lâm Đông Lục vẫn ấm áp như nắng ban
mai, lại thêm sự cưng chiều trước nay chưa từng có, biểu cảm và cảm xúc của anh tạo thành
một dạng phân liệt đáng sợ.
Bạch Nhược Mai nghe vậy thì hoàn toàn không tưởng tượng nổi vẻ mặt của chồng mình lúc này
đang đáng sợ đến thế nào, cô ta cười ngọt ngào, trong giọng nói là hạnh phúc tràn đầy.
  • Chồng tốt quá! Em đã chuẩn bị bữa tối bên ánh nến rồi, chỉ chờ anh về đó nha.
  • Được.
Cúp điện thoại, Bạch Nhược Mai nhìn những cánh hoa được rải trên bàn cơm, nụ cười lại nhạt
dần.
Nếu là lúc trước, biết Lâm Đông Lục về sớm để ăn cơm với mình, chỉ sợ Bạch Nhược Mai sẽ vui
mừng chết mất.
Nhưng từ khi cô ta biết chồng mình vẫn cầm dây chuyền của Nhạc Yên Nhi, lại còn lừa dối
mình, cô ta liền hiểu người đàn ôn này sợ rằng còn có rất nhiều chuyện đang giấu mình.
Trong mắt Bạch Nhược Mai là những cảm xúc phức tạp, vô số suy nghĩ xuất hiện, cuối cùng tất
cả đều biến thành điên cuồng.
Anh ta muốn đấu, vậy thì cô ta cũng theo.
Hao tổn biết bao công sức cô ta mới có thể cưới Lâm Đông Lục, nếu đã không yêu thì hành hạ
nhau đi.
Lâm Đông Lục vừa mở cửa, ánh đèn trong phòng lập tức vụt tắt.
Trong bóng tối, ánh nến trên bàn ăn rất bắt mắt, một giọng ca nữ du dương vang lên từ chiếc
máy quay đĩa, Bạch Nhược Mai từ trong phòng bước ra.
Hôm nay, cô ta không giống thường ngày mà mặc một bộ lễ phục dáng đuôi cá có cổ khoét
sâu để lộ khe ngực, cực kỳ gợi cảm. Bạch Nhược Mai trang điểm kỹ lưỡng, môi đỏ xinh đẹp
khiến người ta cảm thấy ngỡ ngàng.
Cô ta tự mình ra cửa đón Lâm Đông Lục, đón lấy áo vest của anh ta rồi treo lên mắc, sau đó
nắm lấy tay anh.
- Chồng ơi, em đặc biệt chuẩn bị cho anh này, mau ăn cơm thôi.
Lâm Đông Lục mỉm cười, đi theo Bạch Nhược Mai tới bàn ăn rồi ngồi xuống.
Hai người ngồi ở hai đầu bàn, có cảm giác như họ là hai thế lực ngang bằng.
Bạch Nhược Mai nâng ly vang đỏ, cười nói với Lâm Đông Lục:
- Cheer!
Lâm Đông Lục cũng nâng tay, họ cụng ly với nhau.
Lâm Đông Lục đặt ly rượu đỏ lên miệng, nhìn như anh vừa nhấp một ngụm nhưng thực ra chỉ là
dính môi mà thôi, không hề uống một giọt nào cả.
Sau đó, họ bắt đầu ăn cơm. Hôm nay, Bạch Nhược Mai đã chuẩn bị bít tết thăn bò mà Lâm
Đông Lục thích nhất.
Lễ nghi trên bàn ăn của hai người đều rất tốt, khi ăn không nói vậy nên trong phòng ăn chỉ
vang lên tiếng dao nĩa, nghe cực kỳ chói tai trong không gian yên tĩnh.
Ăn được vài miếng, Lâm Đông Lục như lơ đãng lên tiếng:
- Em lấy sợi dây chuyền anh đặt trong tủ bảo hiểm ra rồi à?
Bạch Nhược Mai sớm biết sẽ bị hỏi câu này, cô ta không hề hoảng hốt, bình tĩnh đáp:
- Vâng, sợi dây ấy là mẹ tặng em nhân lễ trưởng thành, dù ý nghĩa rất lớn nhưng em cảm thấy
hẳn là nên dùng nó cho những người cần được trợ giúp, vậy nên em quyên tặng rồi.
Nghe vậy, Lâm Đông Lục đặt dĩa xuống, một tiếng ‘cạch’ vang lên.
- Sao em không bàn với anh?
Lâm Đông Lục yên lặng nhìn Bạch Nhược Mai ở phía đối diện.
Bạch Nhược Mai cũng đặt dĩa xuống, cô cầm khăn ăn trước mặt lên, tao nhã lau miệng.
- Đông Lục, dù sao cũng là đồ của em mà, em làm gì cũng là quyền của em chứ? Trước đó anh
cũng đông ý để em mang nó đi quyên tặng rồi còn gì? Chỉ bởi không có người mua thích hợp
nên mới gác lại, lần này đã có cơ hội, vậy thì hoàn thành việc lần trước chưa xong đi thôi.
Lâm Đông Lục đột ngột đứng lên, chiếc ghế bị đẩy ra sau, ma sát với sàn nhà tạo thành một
tiếng vang chói tai.
- Rốt cuộc cô đưa nó cho ai?
Trên mặt anh ta không còn vẻ dịu dàng và thiện ý giả tạo nữa, Lâm Đông Lục nghiến răng, trên
mặt tràn đầy giận dữ và hận ý lạnh băng.
Bạch Nhược Mai thấy cuối cùng anh ta cũng lộ mặt thật thì không làm bộ dịu dàng nữa, cô ta
cười lạnh:
- Lâm Đông Lục, thế nào, không giả vờ nữa à? Chuyện anh vụng trộm đi gặp Nhạc Yên Nhi ấy,
anh nghĩ là tôi không biết à? Nếu anh đã không muốn cưới tôi thì vì sao ngay từ đầu anh không
nói rõ, tại sao anh phải lừa tôi? Chẳng lẽ là vì quyền thế nhà tôi sao?
Tính cách Bạch Nhược Mai vốn cay nghiệt nhưng luôn làm bộ dịu dàng trước mặt Lâm Đông
Lục, hôm nay cuối cùng không phải ngụy trang nữa, cô ta lại có cảm giác thoải mái trong lòng.
Nhưng sau khi khoái chí, nỗi đau đến tận xương tủy lại nhiều hơn.
Cô ta thật sự yêu người đàn ông này!
Cô ta dùng nhiều thủ đoạn như vậy, phí biết bao tính toán như thế cũng chỉ để được ở bên anh
ta, dù là phải giả vờ thành bộ dáng cô ta không thích nhưng Bạch Nhược Mai vẫn vui vẻ chịu
đựng.
Nhưng Lâm Đông Lục thì sao? Anh ta đáp lại thế nào?
Mãi cho tới khi có người nói cho Bạch Nhược Mai, cô ta mới biết Lâm Đông Lục đã lén gặp
Nhạc Yên Nhi nhiều lần như vậy, còn bắt Nhạc Yên Nhi ly hôn!
Rốt cuộc Lâm Đông Lục coi Bạch Nhược Mai cô là gì?
Cô ta vốn cho rằng chỉ cần mình giải quyết ổn thỏa sợi dây chuyền, sau này coi như chưa bao
giờ xảy ra chuyện này, mình và Lâm Đông Lục không gặp Nhạc yên Nhi nữa là xong. Cùng lắm
thì cô ta sẽ rút khỏi giới giải trí, cùng anh ta di dân.
Cô ta có thể tiếp tục giả vờ không biết gì, cam tâm tình nguyện bị Lâm Đông Lục lừa một đời.
Nhưng anh ta thì sao? Cô vừa giao dây chuyền ra, anh ta đã vội vã trở về chất vấn!
Thậm chí còn chẳng thèm diễn.
Lâm Đông Lục nghe thấy câu hỏi tan nát cõi lòng của Bạch Nhược Mai nhưng không mảy may
cảm xúc, sự dịu dàng của anh ta giờ chỉ còn lạnh nhạt, lặp lại câu hỏi khi nãy:
- Rốt cuộc cô đưa dây chuyền cho ai?
Bạch Nhược Mai thấy vậy, trong lòng tràn ngập thất vọng và oán hận, cô ta đột nhiên muốn trả
thù, cố ý nói:
- Đương nhiên là đưa cho chồng của Nhạc Yên Nhi rồi! Sợi dây chuyền đó vốn chẳng phải của
tôi, là di vật mẹ Nhạc Yên Nhi để lại cho cô ta, để cô ta đưa cho chồng tương lai! Bây giờ tôi chỉ
trả đồ về cho chủ nó thôi!
Con ngươi Lâm Đông Lục co lại.
Anh ta luôn biết tầm quan trọng của sợi dây chuyền đó với Nhạc Yên Nhi, nhưng chưa bao giờ
biết nó là để đưa cho chồng tương lai của cô.
Thứ đó vốn phải là của anh ta!
Trong mắt Lâm Đông Lục cuộn trào tức giận, anh ta như quỷ dữ bò lên từ địa ngục. Lâm Đông
Lục nhìn Bạch Nhược Mai như thể muốn giết cô ta cho hả giận.
Anh ta vọt tới đầu bàn bên kia, nắm chặt vai Bạch Nhược Mai, nhấc bổng cô ta lên.
Lâm Đông Lục đã phát điên, mắt anh ta hằn lên những tia máu đỏ, giận dữ hét lên:
- Cô dám động vào đồ của tôi!
Bạch Nhược Mai mất trọng tâm, hoảng sợ vùng vẫy.
- Vì sao tôi lại không được động vào? Tôi là vợ anh, đồ của anh cũng là đồ của tôi!
Bạch Nhược Mai không gỡ được đôi bàn tay như sắt thép của Lâm Đông Lục, cô ta chỉ có thể
gào lên, nước mắt lã chã rơi xuống làm nhòe đi lớp trang điểm kỹ lưỡng.
 
Advertisement
  • Chương 209

Tưởng An Ny đứng yên tại chỗ, xấu hổ tiến thoái lưỡng nan.

Nhạc Yên Nhi chẳng quan tâm đến cô ta, cô nhìn sang giám đốc Lâm:

- Xem ra chỉ là hiểu lầm thôi, giám đốc Lâm thấy sao? Tưởng An Ny quả là không ra làm sao, lời nói việc làm tự mâu thuẫn với nhau, dưới cái nhìn của biết bao người, giám đốc Lâm không thể quá thiên vị, nhất thời ông ta không đáp được.

Lúc này, cánh cửa phòng casting lại mở, một ông lão da trắng bước ra, hỏi giám đốc Lâm bằng tiếng Anh:

- Chuyện gì thế? Nhạc Yên Nhi biết người này, đây là ngài Mafer.

Ông ta không phải người trong giới giải trí mà là bậc tiền bối của ngành thời trang, nhà thiết kế của Dior.

Vô số sản phẩm bán chạy của Dior đều là tác phẩm của người này, thẩm mỹ và phong cách cá nhân của ông ta đều rất đặc biệt.

Lấy địa vị của ông ta mà lại có mặt trong lần casting này, xem ra lần lựa chọn đại sứ này quả thực rất được coi trọng.

Giám đốc Lâm tóm tắt mọi chuyện bằng tiếng Anh.

Nghe xong, ngài Mafer nhìn thoáng qua ba người trong cuộc, đôi mắt sâu như biển mang đầy ẩn ý.

Tưởng An Ny chưa bao giờ gặp ngài Mafer, cô ta chỉ dựa vào trực giác cảm thấy khí chất người này rất đặc biệt, có lẽ không phải kẻ tầm thường.

Cô ta còn muốn vớt vát nên dùng chút tiếng Anh bập bẹ nói:
  • Ngài Mafer, hai người kia hãm hại tôi.
  • Nếu cô đây đã không khỏe thì cứ về nghỉ ngơi đi, hình tượng của cô cũng không phù hợp với
yêu cầu cho đại sứ lần này, hai người còn lại có thể tiếp tục tham gia.

Ngài Mafer bình thản nói xong, giám đốc Lâm vội vàng cúi đầu vâng dạ, sau đó ông lại quay vào phòng casting.

Tưởng An Ny thực sự không ngờ sự việc sẽ diễn biến thế này, cô ta cố tình làm to chuyện là hy vọng hai người kia bị đuổi ra, bị hủy bỏ tư cách tham dự, tại sao bây giờ lại biến thành bản thân cô ta bị hủy tư cách tham gia? Cô ta không cam lòng níu lấy áo ngài Mafer để cản bước ông, vội vã nói:

- Ngài Mafer, chẳng lẽ các người không lấy lại công bằng cho tôi ư? Người phương Tây rất phản cảm với chuyện tiếp xúc thân thể với người lạ, Nhạc Yên Nhi thấy hành động của Tưởng An Ny đã biết cô ta quá thất lễ, tất nhiên sẽ khiến ngài Mafer khó chịu.

Quả nhiên, ông liền nhíu mày, đầu tiên là giơ tay lên, giật mạnh áo mình khỏi tay Tưởng An Ny rồi mới nói:

- Đây là công ty chứ không phải tòa án, không có chính nghĩa mà cô cần đâu.

Trong giọng nói là chán ghét rõ ràng.

Nói xong, ông bước thẳng vào phòng.

Ngài Mafer đã ra mặt, dù giám đốc Lâm có chút giao tình với người đại diện của Tưởng An Ny đi nữa thì cũng không đến mức đắc tội với người khác vì cô ta, lập tức ông ta chẳng thèm ngó ngàng đến Tưởng An Ny nữa mà quay ra nói với những người khác:

- Những người khác hãy xếp hàng ngay ngắn, buổi casting vẫn tiếp tục.

Đám người vội vã tản đi, có người hoặc đồng tình hoặc chế nhạo nhìn Tưởng An Ny rồi mới về vị trí.

Tưởng An Ny chẳng ngờ tình hình lại thay đổi đột ngột như vậy, cô ta ngơ ngác đứng đó, không biết phải làm thế nào.

Nhưng vừa an tĩnh lại, cơn đau lại kéo tới, Tưởng An Ny ôm bụng, thế nhưng lần này không ai quan tâm nữa.

Dù không cam tâm nhưng Tưởng An Ny chỉ có thể lấy sức khỏe làm trọng, cô ta vịn tường, tập tễnh bước đi.

Trải qua chuyện này, Nhạc Yên Nhi cũng không còn tâm trạng nói chuyện với Đỗ Hồng Tuyết nữa.

Không biết có phải cô đa nghi không, nhưng khi bị Tưởng An Ny chất vấn, Đỗ Hồng Tuyết hình như đã cố ý kéo mình theo.

Cô có thể hiểu hành vi của Đỗ Hồng Tuyết, dù sao cũng chỉ là một diễn viên nhỏ bé không có chống lưng, lại bị phải người địa vị cao hơn bắt nạt, có thể cô ta sẽ vô thức tìm đồng đội để mình không phải chiến đấu một mình.

Đúng vậy, nếu khi nãy không có Nhạc Yên Nhi, chắc chắn Đỗ Hồng Tuyết sẽ mất đi cơ hội lần này.

Nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn thấy khó chịu, cô nhận ra Đỗ Hồng Tuyết không đơn thuần như vẻ ngoài.

Khi nãy cô còn lo lắng người này không biết tự bảo vệ bản thân, xem ra là cô cả nghĩ rồi.

Chẳng mấy chốc đã tới lượt Nhạc yên Nhi, cô đứng lên, Đỗ Hồng Tuyết làm như chẳng có việc gì xảy ra, vẫn mỉm cười cổ vũ:

- Yên Nhi, cố lên nhé.

Nhạc Yên Nhi chỉ khách khí gật đầu.

Buổi casting của một nhãn hàng lớn như Dior lại không hề long trọng, họ chỉ đặt một chiếc bàn giản dị trước mặt bảy giám khảo mà thôi.

Nhạc Yên Nhi nhìn thoáng qua, dù nhìn rất bình thường nhưng tất cả giám khảo đều là nhân vật có lai lịch không nhỏ trong giới thời trang.

Nhạc Yên Nhi không hy vọng nhiều vào lần này lắm, với một nhãn hiệu quốc tế như Dior thì họ sẽ rất coi trọng địa vị của đại sứ, vậy nên họ sẽ không dễ dàng chọn một ngôi sao không đủ đẳng cấp.

Lần này cô tới đây chỉ để học tập và tích lũy kinh nghiệm thôi, hoàn toàn không đặt nặng vấn đề được mất.

Nhạc Yên Nhi bình tâm lại rồi cúi chào, mỉm cười lên tiếng:

- Các vị giám khảo, buổi chiều tốt lành, tôi là Nhạc Yên Nhi đến từ Giải trí Tinh Huy.

Cân nhắc tới chuyện trong số các giám khảo còn có người nước ngoài, cô lặp lại một lần bằng tiếng Anh.

Chẳng biết có phải là ảo giác của Nhạc Yên Nhi không nhưng sau khi nghe cô giới thiệu bằng tiếng Anh xong, thái độ của ngài Mafer có vẻ hòa hoãn hơn.

Ngồi ở vị trí chính giữa là giám khảo chính, đây là một người đàn ông trung niên, ông ta chỉ nhìn thoáng nhìn Nhạc Yên Nhi rồi nói:

- Hoan nghênh cô đã tới tham gia lần casting này, chủ đề dành cho cô là ‘Cô gái lần đầu dùng nước hoa’, trên chiếc bàn trước mặt cô là một bình nước hoa, mời cô bắt đầu phần biểu diễn của mình.

Nhạc Yên Nhi biết thời gian suy nghĩ của mình không nhiều, khoảng cách từ chỗ cô đi tới trước bàn chỉ có vài bước chân, cô tính toán thật nhanh.

Dù đều là lần đầu dùng nước hoa nhưng phản ứng của mỗi cô gái sẽ khác nhau.

Cô có xem qua tư liệu Danny đưa, mùi hương chủ chốt của Dior lần này là hoa linh lan trắng, mùi hương thanh nhã dịu êm, thích hợp với những cô gái ngây thơ trong sáng.

Vậy thì không thể diễn quá khoa trương, quan trọng nhất là người xem phải cảm nhận được đặc điểm của nước hoa thông qua phần biểu diễn của cô.

Bản chất của tất cả các ngôi sao quảng cáo hoặc đại sứ quảng cáo đều là chào hàng, nếu không thể khiến quần chúng sinh ra hứng thú với sản phẩm thông qua phần biểu diễn của mình, thậm chí khiến người xem chỉ chú ý đến mình mà quên đi sản phẩm thì dù ngôi sao có đẹp đến đâu đi nữa, phần biểu diễn của cô ta cũng thất bại.

Nhạc Yên Nhi hiểu rõ điều đó, cô từ từ cầm bình nước hoa trên bàn lên.

Đây là một chiếc lọ thủy tinh kiểu dáng kinh điển của Dior, xuyên qua bình, người ta có thể nhìn thấy nước hoa trong suốt bên trong.

Nhạc Yên Nhi giơ bình lên, cô tò mò nhìn nó một lát rồi xịt vào không trung.

Bình nước hoa phun ra những tia nước li ti như một cơn mưa cực nhỏ trên không, một hình ảnh rất đẹp.

Nhưng khi vừa nhấn vòi phun, Nhạc Yên Nhi nhận ra trong bình không phải nước hoa mà là nước lọc không mùi không vị
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom