• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (2 Viewers)

  • Chương 2366 “Để ta xem ngươi có thể đắc ý đến bao giờ!”

Trong lúc nhất thời, thế tấn công điên cuồng của Lâm Nhất làm cho ông lão áo đen vô cùng chật vật, không dám coi thường.





Rầm! Ầm! Ầm!





Trong tiếng nổ kinh thiên động địa, lôi vân cuồn cuộn, tia điện xé rách hư không, Lâm Nhất cầm roi vung vẩy ép ông lão áo đen lùi lại liên tục.





Cảnh tượng đáng sợ như vậy khiến đám người trốn ra xa sững sờ, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách mà dám đuổi đánh ư?





Mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội.





Roi Tử Diễm Lôi Hoàng thi triển thần uy trong núi Viêm Long, món binh khí kỳ môn còn hơn cả bảo khí, tiếng tăm lẫy lừng trong tay Lôi Vân Tử năm đó, lại thể hiện bộ mặt dữ tợn của nó thêm một lần nữa.





Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn Bán Bộ Thiên Phách nhất thời bị ép trở nên rất chật vật.





Nhưng đây không phải là do ông lão áo đen không thể đối phó, chỉ là ông ta bị đánh một roi bất ngờ, vụt mất cơ hội tiên quyết. Toàn thân ông ta vô cùng đau nhức, bắt đầu kiêng dè với roi Tử Diễm Lôi Hoàng, không muốn bị trúng thêm một roi nữa.





Nếu ông ta thi triển toàn lực, liều mạng đánh trả Lâm Nhất đang tấn công điên cuồng, với tu vi kinh khủng của ông ta, dù Lâm Nhất có bản lĩnh to bằng trời cũng sẽ bị ông ta đánh bại trong vòng ba chiêu.





Không lí do nào khác, chỉ với danh hiệu cao thủ Bán Bộ Thiên Phách đã đủ để xưng bá một phương, khiến người thường phải ngước nhìn.





Ngay cả ở thành Thiên Lăng cũng đủ để độc chiếm một phương, ngoại trừ tứ đại gia tộc Trần, Tần, Kim, Cổ, ít ai có thể đối đầu với ông ta.





Dù sao thì Thiên Phách cũng là kim tự tháp của cổ vực Nam Hoa. Bán Bộ Thiên Phách, dù chỉ là Bán Bộ cũng đủ để càn quét rất nhiều yêu nghiệt và nhân tài kiệt xuất không chút áp lực.





Nhưng ông ta thực sự không muốn phải trả cái giá là trúng hai roi vì Lâm Nhất. Với ông ta, điều này không chỉ làm mất hết thể diện, nếu bị roi Tử Diễm Lôi Hoàng mười phần uy lực quất vào người, kể cả Bán Bộ Thiên Phách, dù không chết cũng sẽ bị lột một lớp da.





Huống hồ trong lòng ông ta còn có ý định khác.


Bảo binh đáng sợ như thế khi thi triển chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng, sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc cạn kiệt chân nguyên và khí lực.





Đến lúc đó giết Lâm Nhất sẽ dễ như đối phó với một con chó chết.





“Để ta xem ngươi có thể đắc ý đến bao giờ!”





Ông lão áo đen điên cuồng né tránh, cảm thấy cực kì khó chịu, lửa giận cháy hừng hừng trong mắt, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.





Vù! Vù! Vù!







Trong lúc nhất thời, thế tấn công điên cuồng của Lâm Nhất làm cho ông lão áo đen vô cùng chật vật, không dám coi thường.





Rầm! Ầm! Ầm!





Trong tiếng nổ kinh thiên động địa, lôi vân cuồn cuộn, tia điện xé rách hư không, Lâm Nhất cầm roi vung vẩy ép ông lão áo đen lùi lại liên tục.





Cảnh tượng đáng sợ như vậy khiến đám người trốn ra xa sững sờ, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách mà dám đuổi đánh ư?





Mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội.





Roi Tử Diễm Lôi Hoàng thi triển thần uy trong núi Viêm Long, món binh khí kỳ môn còn hơn cả bảo khí, tiếng tăm lẫy lừng trong tay Lôi Vân Tử năm đó, lại thể hiện bộ mặt dữ tợn của nó thêm một lần nữa.





Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn Bán Bộ Thiên Phách nhất thời bị ép trở nên rất chật vật.





Nhưng đây không phải là do ông lão áo đen không thể đối phó, chỉ là ông ta bị đánh một roi bất ngờ, vụt mất cơ hội tiên quyết. Toàn thân ông ta vô cùng đau nhức, bắt đầu kiêng dè với roi Tử Diễm Lôi Hoàng, không muốn bị trúng thêm một roi nữa.





Nếu ông ta thi triển toàn lực, liều mạng đánh trả Lâm Nhất đang tấn công điên cuồng, với tu vi kinh khủng của ông ta, dù Lâm Nhất có bản lĩnh to bằng trời cũng sẽ bị ông ta đánh bại trong vòng ba chiêu.





Không lí do nào khác, chỉ với danh hiệu cao thủ Bán Bộ Thiên Phách đã đủ để xưng bá một phương, khiến người thường phải ngước nhìn.





Ngay cả ở thành Thiên Lăng cũng đủ để độc chiếm một phương, ngoại trừ tứ đại gia tộc Trần, Tần, Kim, Cổ, ít ai có thể đối đầu với ông ta.





Dù sao thì Thiên Phách cũng là kim tự tháp của cổ vực Nam Hoa. Bán Bộ Thiên Phách, dù chỉ là Bán Bộ cũng đủ để càn quét rất nhiều yêu nghiệt và nhân tài kiệt xuất không chút áp lực.





Nhưng ông ta thực sự không muốn phải trả cái giá là trúng hai roi vì Lâm Nhất. Với ông ta, điều này không chỉ làm mất hết thể diện, nếu bị roi Tử Diễm Lôi Hoàng mười phần uy lực quất vào người, kể cả Bán Bộ Thiên Phách, dù không chết cũng sẽ bị lột một lớp da.





Huống hồ trong lòng ông ta còn có ý định khác.


Bảo binh đáng sợ như thế khi thi triển chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng, sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc cạn kiệt chân nguyên và khí lực.





Đến lúc đó giết Lâm Nhất sẽ dễ như đối phó với một con chó chết.





“Để ta xem ngươi có thể đắc ý đến bao giờ!”





Ông lão áo đen điên cuồng né tránh, cảm thấy cực kì khó chịu, lửa giận cháy hừng hừng trong mắt, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.





Vù! Vù! Vù!








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!







Trong lúc nhất thời, thế tấn công điên cuồng của Lâm Nhất làm cho ông lão áo đen vô cùng chật vật, không dám coi thường.





Rầm! Ầm! Ầm!





Trong tiếng nổ kinh thiên động địa, lôi vân cuồn cuộn, tia điện xé rách hư không, Lâm Nhất cầm roi vung vẩy ép ông lão áo đen lùi lại liên tục.





Cảnh tượng đáng sợ như vậy khiến đám người trốn ra xa sững sờ, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách mà dám đuổi đánh ư?





Mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội.





Roi Tử Diễm Lôi Hoàng thi triển thần uy trong núi Viêm Long, món binh khí kỳ môn còn hơn cả bảo khí, tiếng tăm lẫy lừng trong tay Lôi Vân Tử năm đó, lại thể hiện bộ mặt dữ tợn của nó thêm một lần nữa.





Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn Bán Bộ Thiên Phách nhất thời bị ép trở nên rất chật vật.





Nhưng đây không phải là do ông lão áo đen không thể đối phó, chỉ là ông ta bị đánh một roi bất ngờ, vụt mất cơ hội tiên quyết. Toàn thân ông ta vô cùng đau nhức, bắt đầu kiêng dè với roi Tử Diễm Lôi Hoàng, không muốn bị trúng thêm một roi nữa.





Nếu ông ta thi triển toàn lực, liều mạng đánh trả Lâm Nhất đang tấn công điên cuồng, với tu vi kinh khủng của ông ta, dù Lâm Nhất có bản lĩnh to bằng trời cũng sẽ bị ông ta đánh bại trong vòng ba chiêu.





Không lí do nào khác, chỉ với danh hiệu cao thủ Bán Bộ Thiên Phách đã đủ để xưng bá một phương, khiến người thường phải ngước nhìn.





Ngay cả ở thành Thiên Lăng cũng đủ để độc chiếm một phương, ngoại trừ tứ đại gia tộc Trần, Tần, Kim, Cổ, ít ai có thể đối đầu với ông ta.





Dù sao thì Thiên Phách cũng là kim tự tháp của cổ vực Nam Hoa. Bán Bộ Thiên Phách, dù chỉ là Bán Bộ cũng đủ để càn quét rất nhiều yêu nghiệt và nhân tài kiệt xuất không chút áp lực.





Nhưng ông ta thực sự không muốn phải trả cái giá là trúng hai roi vì Lâm Nhất. Với ông ta, điều này không chỉ làm mất hết thể diện, nếu bị roi Tử Diễm Lôi Hoàng mười phần uy lực quất vào người, kể cả Bán Bộ Thiên Phách, dù không chết cũng sẽ bị lột một lớp da.





Huống hồ trong lòng ông ta còn có ý định khác.


Bảo binh đáng sợ như thế khi thi triển chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng, sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc cạn kiệt chân nguyên và khí lực.





Đến lúc đó giết Lâm Nhất sẽ dễ như đối phó với một con chó chết.





“Để ta xem ngươi có thể đắc ý đến bao giờ!”





Ông lão áo đen điên cuồng né tránh, cảm thấy cực kì khó chịu, lửa giận cháy hừng hừng trong mắt, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.





Vù! Vù! Vù!







Trong lúc nhất thời, thế tấn công điên cuồng của Lâm Nhất làm cho ông lão áo đen vô cùng chật vật, không dám coi thường.





Rầm! Ầm! Ầm!





Trong tiếng nổ kinh thiên động địa, lôi vân cuồn cuộn, tia điện xé rách hư không, Lâm Nhất cầm roi vung vẩy ép ông lão áo đen lùi lại liên tục.





Cảnh tượng đáng sợ như vậy khiến đám người trốn ra xa sững sờ, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách mà dám đuổi đánh ư?





Mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội.





Roi Tử Diễm Lôi Hoàng thi triển thần uy trong núi Viêm Long, món binh khí kỳ môn còn hơn cả bảo khí, tiếng tăm lẫy lừng trong tay Lôi Vân Tử năm đó, lại thể hiện bộ mặt dữ tợn của nó thêm một lần nữa.





Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn Bán Bộ Thiên Phách nhất thời bị ép trở nên rất chật vật.





Nhưng đây không phải là do ông lão áo đen không thể đối phó, chỉ là ông ta bị đánh một roi bất ngờ, vụt mất cơ hội tiên quyết. Toàn thân ông ta vô cùng đau nhức, bắt đầu kiêng dè với roi Tử Diễm Lôi Hoàng, không muốn bị trúng thêm một roi nữa.





Nếu ông ta thi triển toàn lực, liều mạng đánh trả Lâm Nhất đang tấn công điên cuồng, với tu vi kinh khủng của ông ta, dù Lâm Nhất có bản lĩnh to bằng trời cũng sẽ bị ông ta đánh bại trong vòng ba chiêu.





Không lí do nào khác, chỉ với danh hiệu cao thủ Bán Bộ Thiên Phách đã đủ để xưng bá một phương, khiến người thường phải ngước nhìn.





Ngay cả ở thành Thiên Lăng cũng đủ để độc chiếm một phương, ngoại trừ tứ đại gia tộc Trần, Tần, Kim, Cổ, ít ai có thể đối đầu với ông ta.





Dù sao thì Thiên Phách cũng là kim tự tháp của cổ vực Nam Hoa. Bán Bộ Thiên Phách, dù chỉ là Bán Bộ cũng đủ để càn quét rất nhiều yêu nghiệt và nhân tài kiệt xuất không chút áp lực.





Nhưng ông ta thực sự không muốn phải trả cái giá là trúng hai roi vì Lâm Nhất. Với ông ta, điều này không chỉ làm mất hết thể diện, nếu bị roi Tử Diễm Lôi Hoàng mười phần uy lực quất vào người, kể cả Bán Bộ Thiên Phách, dù không chết cũng sẽ bị lột một lớp da.





Huống hồ trong lòng ông ta còn có ý định khác.


Bảo binh đáng sợ như thế khi thi triển chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng, sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc cạn kiệt chân nguyên và khí lực.





Đến lúc đó giết Lâm Nhất sẽ dễ như đối phó với một con chó chết.





“Để ta xem ngươi có thể đắc ý đến bao giờ!”





Ông lão áo đen điên cuồng né tránh, cảm thấy cực kì khó chịu, lửa giận cháy hừng hừng trong mắt, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.





Vù! Vù! Vù!








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!







Trong lúc nhất thời, thế tấn công điên cuồng của Lâm Nhất làm cho ông lão áo đen vô cùng chật vật, không dám coi thường.





Rầm! Ầm! Ầm!





Trong tiếng nổ kinh thiên động địa, lôi vân cuồn cuộn, tia điện xé rách hư không, Lâm Nhất cầm roi vung vẩy ép ông lão áo đen lùi lại liên tục.





Cảnh tượng đáng sợ như vậy khiến đám người trốn ra xa sững sờ, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách mà dám đuổi đánh ư?





Mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội.





Roi Tử Diễm Lôi Hoàng thi triển thần uy trong núi Viêm Long, món binh khí kỳ môn còn hơn cả bảo khí, tiếng tăm lẫy lừng trong tay Lôi Vân Tử năm đó, lại thể hiện bộ mặt dữ tợn của nó thêm một lần nữa.





Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn Bán Bộ Thiên Phách nhất thời bị ép trở nên rất chật vật.





Nhưng đây không phải là do ông lão áo đen không thể đối phó, chỉ là ông ta bị đánh một roi bất ngờ, vụt mất cơ hội tiên quyết. Toàn thân ông ta vô cùng đau nhức, bắt đầu kiêng dè với roi Tử Diễm Lôi Hoàng, không muốn bị trúng thêm một roi nữa.





Nếu ông ta thi triển toàn lực, liều mạng đánh trả Lâm Nhất đang tấn công điên cuồng, với tu vi kinh khủng của ông ta, dù Lâm Nhất có bản lĩnh to bằng trời cũng sẽ bị ông ta đánh bại trong vòng ba chiêu.





Không lí do nào khác, chỉ với danh hiệu cao thủ Bán Bộ Thiên Phách đã đủ để xưng bá một phương, khiến người thường phải ngước nhìn.





Ngay cả ở thành Thiên Lăng cũng đủ để độc chiếm một phương, ngoại trừ tứ đại gia tộc Trần, Tần, Kim, Cổ, ít ai có thể đối đầu với ông ta.





Dù sao thì Thiên Phách cũng là kim tự tháp của cổ vực Nam Hoa. Bán Bộ Thiên Phách, dù chỉ là Bán Bộ cũng đủ để càn quét rất nhiều yêu nghiệt và nhân tài kiệt xuất không chút áp lực.





Nhưng ông ta thực sự không muốn phải trả cái giá là trúng hai roi vì Lâm Nhất. Với ông ta, điều này không chỉ làm mất hết thể diện, nếu bị roi Tử Diễm Lôi Hoàng mười phần uy lực quất vào người, kể cả Bán Bộ Thiên Phách, dù không chết cũng sẽ bị lột một lớp da.





Huống hồ trong lòng ông ta còn có ý định khác.


Bảo binh đáng sợ như thế khi thi triển chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng, sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc cạn kiệt chân nguyên và khí lực.





Đến lúc đó giết Lâm Nhất sẽ dễ như đối phó với một con chó chết.





“Để ta xem ngươi có thể đắc ý đến bao giờ!”





Ông lão áo đen điên cuồng né tránh, cảm thấy cực kì khó chịu, lửa giận cháy hừng hừng trong mắt, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.





Vù! Vù! Vù!







Trong lúc nhất thời, thế tấn công điên cuồng của Lâm Nhất làm cho ông lão áo đen vô cùng chật vật, không dám coi thường.





Rầm! Ầm! Ầm!





Trong tiếng nổ kinh thiên động địa, lôi vân cuồn cuộn, tia điện xé rách hư không, Lâm Nhất cầm roi vung vẩy ép ông lão áo đen lùi lại liên tục.





Cảnh tượng đáng sợ như vậy khiến đám người trốn ra xa sững sờ, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách mà dám đuổi đánh ư?





Mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội.





Roi Tử Diễm Lôi Hoàng thi triển thần uy trong núi Viêm Long, món binh khí kỳ môn còn hơn cả bảo khí, tiếng tăm lẫy lừng trong tay Lôi Vân Tử năm đó, lại thể hiện bộ mặt dữ tợn của nó thêm một lần nữa.





Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn Bán Bộ Thiên Phách nhất thời bị ép trở nên rất chật vật.





Nhưng đây không phải là do ông lão áo đen không thể đối phó, chỉ là ông ta bị đánh một roi bất ngờ, vụt mất cơ hội tiên quyết. Toàn thân ông ta vô cùng đau nhức, bắt đầu kiêng dè với roi Tử Diễm Lôi Hoàng, không muốn bị trúng thêm một roi nữa.





Nếu ông ta thi triển toàn lực, liều mạng đánh trả Lâm Nhất đang tấn công điên cuồng, với tu vi kinh khủng của ông ta, dù Lâm Nhất có bản lĩnh to bằng trời cũng sẽ bị ông ta đánh bại trong vòng ba chiêu.





Không lí do nào khác, chỉ với danh hiệu cao thủ Bán Bộ Thiên Phách đã đủ để xưng bá một phương, khiến người thường phải ngước nhìn.





Ngay cả ở thành Thiên Lăng cũng đủ để độc chiếm một phương, ngoại trừ tứ đại gia tộc Trần, Tần, Kim, Cổ, ít ai có thể đối đầu với ông ta.





Dù sao thì Thiên Phách cũng là kim tự tháp của cổ vực Nam Hoa. Bán Bộ Thiên Phách, dù chỉ là Bán Bộ cũng đủ để càn quét rất nhiều yêu nghiệt và nhân tài kiệt xuất không chút áp lực.





Nhưng ông ta thực sự không muốn phải trả cái giá là trúng hai roi vì Lâm Nhất. Với ông ta, điều này không chỉ làm mất hết thể diện, nếu bị roi Tử Diễm Lôi Hoàng mười phần uy lực quất vào người, kể cả Bán Bộ Thiên Phách, dù không chết cũng sẽ bị lột một lớp da.





Huống hồ trong lòng ông ta còn có ý định khác.


Bảo binh đáng sợ như thế khi thi triển chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng, sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc cạn kiệt chân nguyên và khí lực.





Đến lúc đó giết Lâm Nhất sẽ dễ như đối phó với một con chó chết.





“Để ta xem ngươi có thể đắc ý đến bao giờ!”





Ông lão áo đen điên cuồng né tránh, cảm thấy cực kì khó chịu, lửa giận cháy hừng hừng trong mắt, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.





Vù! Vù! Vù!








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!







Trong lúc nhất thời, thế tấn công điên cuồng của Lâm Nhất làm cho ông lão áo đen vô cùng chật vật, không dám coi thường.





Rầm! Ầm! Ầm!





Trong tiếng nổ kinh thiên động địa, lôi vân cuồn cuộn, tia điện xé rách hư không, Lâm Nhất cầm roi vung vẩy ép ông lão áo đen lùi lại liên tục.





Cảnh tượng đáng sợ như vậy khiến đám người trốn ra xa sững sờ, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách mà dám đuổi đánh ư?





Mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội.





Roi Tử Diễm Lôi Hoàng thi triển thần uy trong núi Viêm Long, món binh khí kỳ môn còn hơn cả bảo khí, tiếng tăm lẫy lừng trong tay Lôi Vân Tử năm đó, lại thể hiện bộ mặt dữ tợn của nó thêm một lần nữa.





Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn Bán Bộ Thiên Phách nhất thời bị ép trở nên rất chật vật.





Nhưng đây không phải là do ông lão áo đen không thể đối phó, chỉ là ông ta bị đánh một roi bất ngờ, vụt mất cơ hội tiên quyết. Toàn thân ông ta vô cùng đau nhức, bắt đầu kiêng dè với roi Tử Diễm Lôi Hoàng, không muốn bị trúng thêm một roi nữa.





Nếu ông ta thi triển toàn lực, liều mạng đánh trả Lâm Nhất đang tấn công điên cuồng, với tu vi kinh khủng của ông ta, dù Lâm Nhất có bản lĩnh to bằng trời cũng sẽ bị ông ta đánh bại trong vòng ba chiêu.





Không lí do nào khác, chỉ với danh hiệu cao thủ Bán Bộ Thiên Phách đã đủ để xưng bá một phương, khiến người thường phải ngước nhìn.





Ngay cả ở thành Thiên Lăng cũng đủ để độc chiếm một phương, ngoại trừ tứ đại gia tộc Trần, Tần, Kim, Cổ, ít ai có thể đối đầu với ông ta.





Dù sao thì Thiên Phách cũng là kim tự tháp của cổ vực Nam Hoa. Bán Bộ Thiên Phách, dù chỉ là Bán Bộ cũng đủ để càn quét rất nhiều yêu nghiệt và nhân tài kiệt xuất không chút áp lực.





Nhưng ông ta thực sự không muốn phải trả cái giá là trúng hai roi vì Lâm Nhất. Với ông ta, điều này không chỉ làm mất hết thể diện, nếu bị roi Tử Diễm Lôi Hoàng mười phần uy lực quất vào người, kể cả Bán Bộ Thiên Phách, dù không chết cũng sẽ bị lột một lớp da.





Huống hồ trong lòng ông ta còn có ý định khác.


Bảo binh đáng sợ như thế khi thi triển chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng, sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc cạn kiệt chân nguyên và khí lực.





Đến lúc đó giết Lâm Nhất sẽ dễ như đối phó với một con chó chết.





“Để ta xem ngươi có thể đắc ý đến bao giờ!”





Ông lão áo đen điên cuồng né tránh, cảm thấy cực kì khó chịu, lửa giận cháy hừng hừng trong mắt, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.





Vù! Vù! Vù!







Trong lúc nhất thời, thế tấn công điên cuồng của Lâm Nhất làm cho ông lão áo đen vô cùng chật vật, không dám coi thường.





Rầm! Ầm! Ầm!





Trong tiếng nổ kinh thiên động địa, lôi vân cuồn cuộn, tia điện xé rách hư không, Lâm Nhất cầm roi vung vẩy ép ông lão áo đen lùi lại liên tục.





Cảnh tượng đáng sợ như vậy khiến đám người trốn ra xa sững sờ, cao thủ Bán Bộ Thiên Phách mà dám đuổi đánh ư?





Mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội.





Roi Tử Diễm Lôi Hoàng thi triển thần uy trong núi Viêm Long, món binh khí kỳ môn còn hơn cả bảo khí, tiếng tăm lẫy lừng trong tay Lôi Vân Tử năm đó, lại thể hiện bộ mặt dữ tợn của nó thêm một lần nữa.





Môn chủ Thiết Huyết Kiếm Môn Bán Bộ Thiên Phách nhất thời bị ép trở nên rất chật vật.





Nhưng đây không phải là do ông lão áo đen không thể đối phó, chỉ là ông ta bị đánh một roi bất ngờ, vụt mất cơ hội tiên quyết. Toàn thân ông ta vô cùng đau nhức, bắt đầu kiêng dè với roi Tử Diễm Lôi Hoàng, không muốn bị trúng thêm một roi nữa.





Nếu ông ta thi triển toàn lực, liều mạng đánh trả Lâm Nhất đang tấn công điên cuồng, với tu vi kinh khủng của ông ta, dù Lâm Nhất có bản lĩnh to bằng trời cũng sẽ bị ông ta đánh bại trong vòng ba chiêu.





Không lí do nào khác, chỉ với danh hiệu cao thủ Bán Bộ Thiên Phách đã đủ để xưng bá một phương, khiến người thường phải ngước nhìn.





Ngay cả ở thành Thiên Lăng cũng đủ để độc chiếm một phương, ngoại trừ tứ đại gia tộc Trần, Tần, Kim, Cổ, ít ai có thể đối đầu với ông ta.





Dù sao thì Thiên Phách cũng là kim tự tháp của cổ vực Nam Hoa. Bán Bộ Thiên Phách, dù chỉ là Bán Bộ cũng đủ để càn quét rất nhiều yêu nghiệt và nhân tài kiệt xuất không chút áp lực.





Nhưng ông ta thực sự không muốn phải trả cái giá là trúng hai roi vì Lâm Nhất. Với ông ta, điều này không chỉ làm mất hết thể diện, nếu bị roi Tử Diễm Lôi Hoàng mười phần uy lực quất vào người, kể cả Bán Bộ Thiên Phách, dù không chết cũng sẽ bị lột một lớp da.





Huống hồ trong lòng ông ta còn có ý định khác.


Bảo binh đáng sợ như thế khi thi triển chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng, sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc cạn kiệt chân nguyên và khí lực.





Đến lúc đó giết Lâm Nhất sẽ dễ như đối phó với một con chó chết.





“Để ta xem ngươi có thể đắc ý đến bao giờ!”





Ông lão áo đen điên cuồng né tránh, cảm thấy cực kì khó chịu, lửa giận cháy hừng hừng trong mắt, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.





Vù! Vù! Vù!








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom