• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2365 “Tiếp tục nào!”

“Thiếu niên này thật ngoan cố, biết rõ cao thủ Bán Bộ Thiên Phách sắp tới mà vẫn giết Đường Ưng không chút do dự!”





Nhìn ông lão áo đen xông tới, các võ giả đang xem náo nhiệt đều biến sắc mặt, ai cũng trốn ra thật xa.





Bởi vì cao thủ Bán Bộ Thiên Phách quá đáng sợ, dù chỉ bị ảnh hưởng một chút cũng sẽ bị thương nặng, không ai dám đặt mình vào nguy hiểm cả.





“Chỉ dựa vào một nhát kiếm này vẫn chưa giết được ta!”





Lâm Nhất vỗ nhẹ vào túi trữ vật để lấy roi Tử Diễm Lôi Hoàng ra ngoài, hoàng uy lập tức dao động, một luồng bá khí của bậc vương giả sinh ra trên người hắn.





Năm đường long văn rót vào trong roi Tử Diễm Lôi Hoàng, cây roi điện này lập tức phát ra ánh chớp chói mắt, lập loè tia điện.





Đi!





Lâm Nhất quát một tiếng, tay cầm roi Tử Diễm Lôi Hoàng quất đi, một con mãng xà được bao quanh bởi sấm sét từ trên trời hạ xuống.





Bảy phần, tám phần, chín phần, mười phần!





Khi lực lượng Thương Long chảy vào, uy lực của roi Tử Diễm Lôi Hoàng không ngừng tăng lên, đạt tới mức hiếm là mười phần.





Rắc! Rắc! Rắc!





Tia kiếm quang dài một trăm trượng kia bị quật đứt lìa, cây roi như lôi mãng tử diễm vẫn bừng bừng khí thế quất về phía ông lão áo đen.





Chết tiệt!





Con ngươi của ông lão áo đen đột nhiên co rụt, ông ta hoàn toàn không ngờ kiếm quang của bị sẽ bị Lâm Nhất đánh vỡ. Một roi này quá bất ngờ, mặc dù ông ta đã cố né tránh nhưng vẫn bị cây roi như lôi mãng này quất trúng.





Chát!





Cao thủ Bán Bộ Thiên Phách bừng bừng khí thế bị quất ngã xuống, tạo thành một cái hố thật to trên mặt đất.





“Mạnh đến vậy sao?”





Trong mắt Lâm Nhất tràn đầy kinh ngạc, tuy là do lão già này khinh địch, nhưng hắn thực sự không ngờ uy lực của roi Tử Diễm Lôi Hoàng lại khủng khiếp như thế.





Lúc trước hắn chỉ có thể thi triển bảy phần uy lực, bây giờ khí lực phát sinh thay đổi về chất lại có thể phát huy mười phần uy lực.


Roi Tử Diễm Lôi Hoàng là món chí bảo mà Lôi Vân Tử dùng để tung hoành Nam Vực năm đó, dù bây giờ đã bị phong ấn xuống còn bảo khí thượng phẩm, nhưng nếu thi triển hết mười phần uy lực của nó thì uy lực cũng cực kì đáng sợ.





“Tiếp tục nào!”





Lâm Nhất cười như điên, trước nay chưa từng gặp tình huống như thế này bao giờ. Lúc này nhiệt huyết hắn sôi trào, cầm roi Lôi Hoàng trong tay mà lại có thể quất trúng cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.







“Thiếu niên này thật ngoan cố, biết rõ cao thủ Bán Bộ Thiên Phách sắp tới mà vẫn giết Đường Ưng không chút do dự!”





Nhìn ông lão áo đen xông tới, các võ giả đang xem náo nhiệt đều biến sắc mặt, ai cũng trốn ra thật xa.





Bởi vì cao thủ Bán Bộ Thiên Phách quá đáng sợ, dù chỉ bị ảnh hưởng một chút cũng sẽ bị thương nặng, không ai dám đặt mình vào nguy hiểm cả.





“Chỉ dựa vào một nhát kiếm này vẫn chưa giết được ta!”





Lâm Nhất vỗ nhẹ vào túi trữ vật để lấy roi Tử Diễm Lôi Hoàng ra ngoài, hoàng uy lập tức dao động, một luồng bá khí của bậc vương giả sinh ra trên người hắn.





Năm đường long văn rót vào trong roi Tử Diễm Lôi Hoàng, cây roi điện này lập tức phát ra ánh chớp chói mắt, lập loè tia điện.





Đi!





Lâm Nhất quát một tiếng, tay cầm roi Tử Diễm Lôi Hoàng quất đi, một con mãng xà được bao quanh bởi sấm sét từ trên trời hạ xuống.





Bảy phần, tám phần, chín phần, mười phần!





Khi lực lượng Thương Long chảy vào, uy lực của roi Tử Diễm Lôi Hoàng không ngừng tăng lên, đạt tới mức hiếm là mười phần.





Rắc! Rắc! Rắc!





Tia kiếm quang dài một trăm trượng kia bị quật đứt lìa, cây roi như lôi mãng tử diễm vẫn bừng bừng khí thế quất về phía ông lão áo đen.





Chết tiệt!





Con ngươi của ông lão áo đen đột nhiên co rụt, ông ta hoàn toàn không ngờ kiếm quang của bị sẽ bị Lâm Nhất đánh vỡ. Một roi này quá bất ngờ, mặc dù ông ta đã cố né tránh nhưng vẫn bị cây roi như lôi mãng này quất trúng.





Chát!





Cao thủ Bán Bộ Thiên Phách bừng bừng khí thế bị quất ngã xuống, tạo thành một cái hố thật to trên mặt đất.





“Mạnh đến vậy sao?”





Trong mắt Lâm Nhất tràn đầy kinh ngạc, tuy là do lão già này khinh địch, nhưng hắn thực sự không ngờ uy lực của roi Tử Diễm Lôi Hoàng lại khủng khiếp như thế.





Lúc trước hắn chỉ có thể thi triển bảy phần uy lực, bây giờ khí lực phát sinh thay đổi về chất lại có thể phát huy mười phần uy lực.


Roi Tử Diễm Lôi Hoàng là món chí bảo mà Lôi Vân Tử dùng để tung hoành Nam Vực năm đó, dù bây giờ đã bị phong ấn xuống còn bảo khí thượng phẩm, nhưng nếu thi triển hết mười phần uy lực của nó thì uy lực cũng cực kì đáng sợ.





“Tiếp tục nào!”





Lâm Nhất cười như điên, trước nay chưa từng gặp tình huống như thế này bao giờ. Lúc này nhiệt huyết hắn sôi trào, cầm roi Lôi Hoàng trong tay mà lại có thể quất trúng cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!







“Thiếu niên này thật ngoan cố, biết rõ cao thủ Bán Bộ Thiên Phách sắp tới mà vẫn giết Đường Ưng không chút do dự!”





Nhìn ông lão áo đen xông tới, các võ giả đang xem náo nhiệt đều biến sắc mặt, ai cũng trốn ra thật xa.





Bởi vì cao thủ Bán Bộ Thiên Phách quá đáng sợ, dù chỉ bị ảnh hưởng một chút cũng sẽ bị thương nặng, không ai dám đặt mình vào nguy hiểm cả.





“Chỉ dựa vào một nhát kiếm này vẫn chưa giết được ta!”





Lâm Nhất vỗ nhẹ vào túi trữ vật để lấy roi Tử Diễm Lôi Hoàng ra ngoài, hoàng uy lập tức dao động, một luồng bá khí của bậc vương giả sinh ra trên người hắn.





Năm đường long văn rót vào trong roi Tử Diễm Lôi Hoàng, cây roi điện này lập tức phát ra ánh chớp chói mắt, lập loè tia điện.





Đi!





Lâm Nhất quát một tiếng, tay cầm roi Tử Diễm Lôi Hoàng quất đi, một con mãng xà được bao quanh bởi sấm sét từ trên trời hạ xuống.





Bảy phần, tám phần, chín phần, mười phần!





Khi lực lượng Thương Long chảy vào, uy lực của roi Tử Diễm Lôi Hoàng không ngừng tăng lên, đạt tới mức hiếm là mười phần.





Rắc! Rắc! Rắc!





Tia kiếm quang dài một trăm trượng kia bị quật đứt lìa, cây roi như lôi mãng tử diễm vẫn bừng bừng khí thế quất về phía ông lão áo đen.





Chết tiệt!





Con ngươi của ông lão áo đen đột nhiên co rụt, ông ta hoàn toàn không ngờ kiếm quang của bị sẽ bị Lâm Nhất đánh vỡ. Một roi này quá bất ngờ, mặc dù ông ta đã cố né tránh nhưng vẫn bị cây roi như lôi mãng này quất trúng.





Chát!





Cao thủ Bán Bộ Thiên Phách bừng bừng khí thế bị quất ngã xuống, tạo thành một cái hố thật to trên mặt đất.





“Mạnh đến vậy sao?”





Trong mắt Lâm Nhất tràn đầy kinh ngạc, tuy là do lão già này khinh địch, nhưng hắn thực sự không ngờ uy lực của roi Tử Diễm Lôi Hoàng lại khủng khiếp như thế.





Lúc trước hắn chỉ có thể thi triển bảy phần uy lực, bây giờ khí lực phát sinh thay đổi về chất lại có thể phát huy mười phần uy lực.


Roi Tử Diễm Lôi Hoàng là món chí bảo mà Lôi Vân Tử dùng để tung hoành Nam Vực năm đó, dù bây giờ đã bị phong ấn xuống còn bảo khí thượng phẩm, nhưng nếu thi triển hết mười phần uy lực của nó thì uy lực cũng cực kì đáng sợ.





“Tiếp tục nào!”





Lâm Nhất cười như điên, trước nay chưa từng gặp tình huống như thế này bao giờ. Lúc này nhiệt huyết hắn sôi trào, cầm roi Lôi Hoàng trong tay mà lại có thể quất trúng cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.







“Thiếu niên này thật ngoan cố, biết rõ cao thủ Bán Bộ Thiên Phách sắp tới mà vẫn giết Đường Ưng không chút do dự!”





Nhìn ông lão áo đen xông tới, các võ giả đang xem náo nhiệt đều biến sắc mặt, ai cũng trốn ra thật xa.





Bởi vì cao thủ Bán Bộ Thiên Phách quá đáng sợ, dù chỉ bị ảnh hưởng một chút cũng sẽ bị thương nặng, không ai dám đặt mình vào nguy hiểm cả.





“Chỉ dựa vào một nhát kiếm này vẫn chưa giết được ta!”





Lâm Nhất vỗ nhẹ vào túi trữ vật để lấy roi Tử Diễm Lôi Hoàng ra ngoài, hoàng uy lập tức dao động, một luồng bá khí của bậc vương giả sinh ra trên người hắn.





Năm đường long văn rót vào trong roi Tử Diễm Lôi Hoàng, cây roi điện này lập tức phát ra ánh chớp chói mắt, lập loè tia điện.





Đi!





Lâm Nhất quát một tiếng, tay cầm roi Tử Diễm Lôi Hoàng quất đi, một con mãng xà được bao quanh bởi sấm sét từ trên trời hạ xuống.





Bảy phần, tám phần, chín phần, mười phần!





Khi lực lượng Thương Long chảy vào, uy lực của roi Tử Diễm Lôi Hoàng không ngừng tăng lên, đạt tới mức hiếm là mười phần.





Rắc! Rắc! Rắc!





Tia kiếm quang dài một trăm trượng kia bị quật đứt lìa, cây roi như lôi mãng tử diễm vẫn bừng bừng khí thế quất về phía ông lão áo đen.





Chết tiệt!





Con ngươi của ông lão áo đen đột nhiên co rụt, ông ta hoàn toàn không ngờ kiếm quang của bị sẽ bị Lâm Nhất đánh vỡ. Một roi này quá bất ngờ, mặc dù ông ta đã cố né tránh nhưng vẫn bị cây roi như lôi mãng này quất trúng.





Chát!





Cao thủ Bán Bộ Thiên Phách bừng bừng khí thế bị quất ngã xuống, tạo thành một cái hố thật to trên mặt đất.





“Mạnh đến vậy sao?”





Trong mắt Lâm Nhất tràn đầy kinh ngạc, tuy là do lão già này khinh địch, nhưng hắn thực sự không ngờ uy lực của roi Tử Diễm Lôi Hoàng lại khủng khiếp như thế.





Lúc trước hắn chỉ có thể thi triển bảy phần uy lực, bây giờ khí lực phát sinh thay đổi về chất lại có thể phát huy mười phần uy lực.


Roi Tử Diễm Lôi Hoàng là món chí bảo mà Lôi Vân Tử dùng để tung hoành Nam Vực năm đó, dù bây giờ đã bị phong ấn xuống còn bảo khí thượng phẩm, nhưng nếu thi triển hết mười phần uy lực của nó thì uy lực cũng cực kì đáng sợ.





“Tiếp tục nào!”





Lâm Nhất cười như điên, trước nay chưa từng gặp tình huống như thế này bao giờ. Lúc này nhiệt huyết hắn sôi trào, cầm roi Lôi Hoàng trong tay mà lại có thể quất trúng cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!







“Thiếu niên này thật ngoan cố, biết rõ cao thủ Bán Bộ Thiên Phách sắp tới mà vẫn giết Đường Ưng không chút do dự!”





Nhìn ông lão áo đen xông tới, các võ giả đang xem náo nhiệt đều biến sắc mặt, ai cũng trốn ra thật xa.





Bởi vì cao thủ Bán Bộ Thiên Phách quá đáng sợ, dù chỉ bị ảnh hưởng một chút cũng sẽ bị thương nặng, không ai dám đặt mình vào nguy hiểm cả.





“Chỉ dựa vào một nhát kiếm này vẫn chưa giết được ta!”





Lâm Nhất vỗ nhẹ vào túi trữ vật để lấy roi Tử Diễm Lôi Hoàng ra ngoài, hoàng uy lập tức dao động, một luồng bá khí của bậc vương giả sinh ra trên người hắn.





Năm đường long văn rót vào trong roi Tử Diễm Lôi Hoàng, cây roi điện này lập tức phát ra ánh chớp chói mắt, lập loè tia điện.





Đi!





Lâm Nhất quát một tiếng, tay cầm roi Tử Diễm Lôi Hoàng quất đi, một con mãng xà được bao quanh bởi sấm sét từ trên trời hạ xuống.





Bảy phần, tám phần, chín phần, mười phần!





Khi lực lượng Thương Long chảy vào, uy lực của roi Tử Diễm Lôi Hoàng không ngừng tăng lên, đạt tới mức hiếm là mười phần.





Rắc! Rắc! Rắc!





Tia kiếm quang dài một trăm trượng kia bị quật đứt lìa, cây roi như lôi mãng tử diễm vẫn bừng bừng khí thế quất về phía ông lão áo đen.





Chết tiệt!





Con ngươi của ông lão áo đen đột nhiên co rụt, ông ta hoàn toàn không ngờ kiếm quang của bị sẽ bị Lâm Nhất đánh vỡ. Một roi này quá bất ngờ, mặc dù ông ta đã cố né tránh nhưng vẫn bị cây roi như lôi mãng này quất trúng.





Chát!





Cao thủ Bán Bộ Thiên Phách bừng bừng khí thế bị quất ngã xuống, tạo thành một cái hố thật to trên mặt đất.





“Mạnh đến vậy sao?”





Trong mắt Lâm Nhất tràn đầy kinh ngạc, tuy là do lão già này khinh địch, nhưng hắn thực sự không ngờ uy lực của roi Tử Diễm Lôi Hoàng lại khủng khiếp như thế.





Lúc trước hắn chỉ có thể thi triển bảy phần uy lực, bây giờ khí lực phát sinh thay đổi về chất lại có thể phát huy mười phần uy lực.


Roi Tử Diễm Lôi Hoàng là món chí bảo mà Lôi Vân Tử dùng để tung hoành Nam Vực năm đó, dù bây giờ đã bị phong ấn xuống còn bảo khí thượng phẩm, nhưng nếu thi triển hết mười phần uy lực của nó thì uy lực cũng cực kì đáng sợ.





“Tiếp tục nào!”





Lâm Nhất cười như điên, trước nay chưa từng gặp tình huống như thế này bao giờ. Lúc này nhiệt huyết hắn sôi trào, cầm roi Lôi Hoàng trong tay mà lại có thể quất trúng cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.







“Thiếu niên này thật ngoan cố, biết rõ cao thủ Bán Bộ Thiên Phách sắp tới mà vẫn giết Đường Ưng không chút do dự!”





Nhìn ông lão áo đen xông tới, các võ giả đang xem náo nhiệt đều biến sắc mặt, ai cũng trốn ra thật xa.





Bởi vì cao thủ Bán Bộ Thiên Phách quá đáng sợ, dù chỉ bị ảnh hưởng một chút cũng sẽ bị thương nặng, không ai dám đặt mình vào nguy hiểm cả.





“Chỉ dựa vào một nhát kiếm này vẫn chưa giết được ta!”





Lâm Nhất vỗ nhẹ vào túi trữ vật để lấy roi Tử Diễm Lôi Hoàng ra ngoài, hoàng uy lập tức dao động, một luồng bá khí của bậc vương giả sinh ra trên người hắn.





Năm đường long văn rót vào trong roi Tử Diễm Lôi Hoàng, cây roi điện này lập tức phát ra ánh chớp chói mắt, lập loè tia điện.





Đi!





Lâm Nhất quát một tiếng, tay cầm roi Tử Diễm Lôi Hoàng quất đi, một con mãng xà được bao quanh bởi sấm sét từ trên trời hạ xuống.





Bảy phần, tám phần, chín phần, mười phần!





Khi lực lượng Thương Long chảy vào, uy lực của roi Tử Diễm Lôi Hoàng không ngừng tăng lên, đạt tới mức hiếm là mười phần.





Rắc! Rắc! Rắc!





Tia kiếm quang dài một trăm trượng kia bị quật đứt lìa, cây roi như lôi mãng tử diễm vẫn bừng bừng khí thế quất về phía ông lão áo đen.





Chết tiệt!





Con ngươi của ông lão áo đen đột nhiên co rụt, ông ta hoàn toàn không ngờ kiếm quang của bị sẽ bị Lâm Nhất đánh vỡ. Một roi này quá bất ngờ, mặc dù ông ta đã cố né tránh nhưng vẫn bị cây roi như lôi mãng này quất trúng.





Chát!





Cao thủ Bán Bộ Thiên Phách bừng bừng khí thế bị quất ngã xuống, tạo thành một cái hố thật to trên mặt đất.





“Mạnh đến vậy sao?”





Trong mắt Lâm Nhất tràn đầy kinh ngạc, tuy là do lão già này khinh địch, nhưng hắn thực sự không ngờ uy lực của roi Tử Diễm Lôi Hoàng lại khủng khiếp như thế.





Lúc trước hắn chỉ có thể thi triển bảy phần uy lực, bây giờ khí lực phát sinh thay đổi về chất lại có thể phát huy mười phần uy lực.


Roi Tử Diễm Lôi Hoàng là món chí bảo mà Lôi Vân Tử dùng để tung hoành Nam Vực năm đó, dù bây giờ đã bị phong ấn xuống còn bảo khí thượng phẩm, nhưng nếu thi triển hết mười phần uy lực của nó thì uy lực cũng cực kì đáng sợ.





“Tiếp tục nào!”





Lâm Nhất cười như điên, trước nay chưa từng gặp tình huống như thế này bao giờ. Lúc này nhiệt huyết hắn sôi trào, cầm roi Lôi Hoàng trong tay mà lại có thể quất trúng cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!







“Thiếu niên này thật ngoan cố, biết rõ cao thủ Bán Bộ Thiên Phách sắp tới mà vẫn giết Đường Ưng không chút do dự!”





Nhìn ông lão áo đen xông tới, các võ giả đang xem náo nhiệt đều biến sắc mặt, ai cũng trốn ra thật xa.





Bởi vì cao thủ Bán Bộ Thiên Phách quá đáng sợ, dù chỉ bị ảnh hưởng một chút cũng sẽ bị thương nặng, không ai dám đặt mình vào nguy hiểm cả.





“Chỉ dựa vào một nhát kiếm này vẫn chưa giết được ta!”





Lâm Nhất vỗ nhẹ vào túi trữ vật để lấy roi Tử Diễm Lôi Hoàng ra ngoài, hoàng uy lập tức dao động, một luồng bá khí của bậc vương giả sinh ra trên người hắn.





Năm đường long văn rót vào trong roi Tử Diễm Lôi Hoàng, cây roi điện này lập tức phát ra ánh chớp chói mắt, lập loè tia điện.





Đi!





Lâm Nhất quát một tiếng, tay cầm roi Tử Diễm Lôi Hoàng quất đi, một con mãng xà được bao quanh bởi sấm sét từ trên trời hạ xuống.





Bảy phần, tám phần, chín phần, mười phần!





Khi lực lượng Thương Long chảy vào, uy lực của roi Tử Diễm Lôi Hoàng không ngừng tăng lên, đạt tới mức hiếm là mười phần.





Rắc! Rắc! Rắc!





Tia kiếm quang dài một trăm trượng kia bị quật đứt lìa, cây roi như lôi mãng tử diễm vẫn bừng bừng khí thế quất về phía ông lão áo đen.





Chết tiệt!





Con ngươi của ông lão áo đen đột nhiên co rụt, ông ta hoàn toàn không ngờ kiếm quang của bị sẽ bị Lâm Nhất đánh vỡ. Một roi này quá bất ngờ, mặc dù ông ta đã cố né tránh nhưng vẫn bị cây roi như lôi mãng này quất trúng.





Chát!





Cao thủ Bán Bộ Thiên Phách bừng bừng khí thế bị quất ngã xuống, tạo thành một cái hố thật to trên mặt đất.





“Mạnh đến vậy sao?”





Trong mắt Lâm Nhất tràn đầy kinh ngạc, tuy là do lão già này khinh địch, nhưng hắn thực sự không ngờ uy lực của roi Tử Diễm Lôi Hoàng lại khủng khiếp như thế.





Lúc trước hắn chỉ có thể thi triển bảy phần uy lực, bây giờ khí lực phát sinh thay đổi về chất lại có thể phát huy mười phần uy lực.


Roi Tử Diễm Lôi Hoàng là món chí bảo mà Lôi Vân Tử dùng để tung hoành Nam Vực năm đó, dù bây giờ đã bị phong ấn xuống còn bảo khí thượng phẩm, nhưng nếu thi triển hết mười phần uy lực của nó thì uy lực cũng cực kì đáng sợ.





“Tiếp tục nào!”





Lâm Nhất cười như điên, trước nay chưa từng gặp tình huống như thế này bao giờ. Lúc này nhiệt huyết hắn sôi trào, cầm roi Lôi Hoàng trong tay mà lại có thể quất trúng cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.







“Thiếu niên này thật ngoan cố, biết rõ cao thủ Bán Bộ Thiên Phách sắp tới mà vẫn giết Đường Ưng không chút do dự!”





Nhìn ông lão áo đen xông tới, các võ giả đang xem náo nhiệt đều biến sắc mặt, ai cũng trốn ra thật xa.





Bởi vì cao thủ Bán Bộ Thiên Phách quá đáng sợ, dù chỉ bị ảnh hưởng một chút cũng sẽ bị thương nặng, không ai dám đặt mình vào nguy hiểm cả.





“Chỉ dựa vào một nhát kiếm này vẫn chưa giết được ta!”





Lâm Nhất vỗ nhẹ vào túi trữ vật để lấy roi Tử Diễm Lôi Hoàng ra ngoài, hoàng uy lập tức dao động, một luồng bá khí của bậc vương giả sinh ra trên người hắn.





Năm đường long văn rót vào trong roi Tử Diễm Lôi Hoàng, cây roi điện này lập tức phát ra ánh chớp chói mắt, lập loè tia điện.





Đi!





Lâm Nhất quát một tiếng, tay cầm roi Tử Diễm Lôi Hoàng quất đi, một con mãng xà được bao quanh bởi sấm sét từ trên trời hạ xuống.





Bảy phần, tám phần, chín phần, mười phần!





Khi lực lượng Thương Long chảy vào, uy lực của roi Tử Diễm Lôi Hoàng không ngừng tăng lên, đạt tới mức hiếm là mười phần.





Rắc! Rắc! Rắc!





Tia kiếm quang dài một trăm trượng kia bị quật đứt lìa, cây roi như lôi mãng tử diễm vẫn bừng bừng khí thế quất về phía ông lão áo đen.





Chết tiệt!





Con ngươi của ông lão áo đen đột nhiên co rụt, ông ta hoàn toàn không ngờ kiếm quang của bị sẽ bị Lâm Nhất đánh vỡ. Một roi này quá bất ngờ, mặc dù ông ta đã cố né tránh nhưng vẫn bị cây roi như lôi mãng này quất trúng.





Chát!





Cao thủ Bán Bộ Thiên Phách bừng bừng khí thế bị quất ngã xuống, tạo thành một cái hố thật to trên mặt đất.





“Mạnh đến vậy sao?”





Trong mắt Lâm Nhất tràn đầy kinh ngạc, tuy là do lão già này khinh địch, nhưng hắn thực sự không ngờ uy lực của roi Tử Diễm Lôi Hoàng lại khủng khiếp như thế.





Lúc trước hắn chỉ có thể thi triển bảy phần uy lực, bây giờ khí lực phát sinh thay đổi về chất lại có thể phát huy mười phần uy lực.


Roi Tử Diễm Lôi Hoàng là món chí bảo mà Lôi Vân Tử dùng để tung hoành Nam Vực năm đó, dù bây giờ đã bị phong ấn xuống còn bảo khí thượng phẩm, nhưng nếu thi triển hết mười phần uy lực của nó thì uy lực cũng cực kì đáng sợ.





“Tiếp tục nào!”





Lâm Nhất cười như điên, trước nay chưa từng gặp tình huống như thế này bao giờ. Lúc này nhiệt huyết hắn sôi trào, cầm roi Lôi Hoàng trong tay mà lại có thể quất trúng cao thủ Bán Bộ Thiên Phách, chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.








Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom