• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh (7 Viewers)

  • Chương 105: Vì một người lạ mà rơi lệ

Lúc này Lạc Thu Thuỷ vô cùng hoảng loạn. Cô ta cũng không để ý quá nhiều, cũng không cần biết đây là đâu, không quan tâm bao nhiêu người đang nhìn mình mà lập tức nắm chặt tay Tô Minh, định dẫn anh đi và nói: “Tô Minh! Đi theo tôi, đến Ma Thành, đến nhà tôi rồi nhờ ông nội tôi cứu cậu…”.

Thẩm Tịch ngồi ở bàn trà bên cạnh lúc này đã không còn thần sắc gì nữa nhưng nỗi phẫn nộ trong lòng không hề suy giảm.

Nếu như nói, trước đó vì thể diện nên hắn đến cảnh cáo Tô Minh, cuối cùng quyết định giết Tô Minh.

Nhưng giờ đây thấy Lạc Thu Thuỷ lo lắng, khóc lóc rồi thất thần vì Tô Minh thì hắn thật sự nghi ngờ giữa hai người này có gì đó.

“Đôi nam nữ chó chết này”, Thẩm Tịch dường như sắp bóp nát chén trà. Mặc dù hắn đang rất bình tĩnh nhưng lại khiến người khác thấy khiếp sợ.

“Không được! Tôi còn phải tham gia đấu giá nữa. Cậu kích động cái gì chứ?”, Tô Minh thấy cạn lời nhưng trong lòng vẫn có chút kích động.

Trên thực tế, hồi học đại học mặc dù chỉ có hai tháng nhưng anh và Lạc Thu Thuỷ đã như oan gia, suốt ngày gây chuyện với nhau rồi còn đặt biệt danh cho nhau, nhưng từ tận đáy lòng vẫn dành cho nhau thiện cảm chăng?

Nếu không thì tại sao Lạc Thu Thuỷ cứ quan tâm đến anh rồi dùng của quyền của lớp trưởng để quản anh? Rồi tại sao anh lại cứ cố ý chọc giận Lạc Thu Thuỷ?

Chỉ có điều, thời gian hai tháng ngắn ngủi Tô Minh đã rời khỏi đại học kỹ thuật Ma Thành nên thiện cảm và những rung động đầu đời cũng bị ngắt quãng chăng?

Lúc này nhìn Lạc Thu Thuỷ khóc vì mình, lo lắng cho mình đến nỗi toát hết mồ hôi mà Tô Minh có chút xúc động. Anh luôn tưởng rằng mình đã khác xưa nhưng lại không phải vậy?

“Cậu… Cậu làm tôi tức chết mất”, thấy Tô Minh không muốn đi nên Lạc Thu Thuỷ suýt nữa tức đến nỗi ngất đi.

Lạc Thu Thuỷ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Lạc Phong, nói: “Anh mau nghĩ cách đi! Nhất định phải cứu cậu ta”, cô ta nói với giọng vô cùng nghiêm túc.

“Không làm gì được đâu”, Lạc Phong lắc đầu với kiểu cạn lời. Dám khiêu khích trực diện Thẩm Tịch, đã thế còn nói “Tôi để ý đến vợ sắp cưới của anh rồi”, câu này thì cứu kiểu gì? Thần tiên cũng không cứu được.

“Em… Em phải gọi điện thoại cho ông nội…”, vì quá sợ hãi nên bàn tay nhỏ trắng nõn của Lạc Thu Thuỷ cũng run rẩy đến nỗi không bấm nổi số.

“Em gọi điện thoại cho ông cũng vô dụng. Em nghĩ ông sẽ vì một người ngoài mà đối phó với cháu rể tương lai sao?”, Lạc Phong vội nói. Anh ta sắp phát điên vì cô em gái này của mình rồi.

“Vậy thì phải làm sao?”, Lạc Thu Thuỷ càng lúc càng thấy hoảng.

“Đừng làm ồn nữa”, Tô Minh ngăn cản: “Tôi sẽ tự giải quyết”.

“Thật sao? Không gạt tôi đấy chứ?”, Lạc Thu Thuỷ rất ngây thơ, ngây thơ đến nỗi cũng tin vài phần.

Lạc Phong ở bên cạnh nghe thấy vậy thì khóe miệng giật giật, nhìn Tô Minh như nhìn kẻ ngốc. Anh ta rất muốn nói: “Cậu giải quyết được sao? Ha ha… Đúng là nực cười!”

“Nhưng…”, mặc dù Lạc Thu Thuỷ tin lời Tô Minh nói nhưng vẫn lo lắng. Đột nhiên cô ta nghĩ tới gì đó, nói: “Tôi sẽ đi cầu xin Thẩm Tịch, nếu như hắn dám động đến cậu thì tôi… Tôi sẽ từ hôn”.

“Em gái của tôi ơi! Nếu như em không muốn cậu ta chết nhanh hơn thì hãy câm miệng đi!”, chân Lạc Phong mềm nhũn, anh ta thật sự muốn phát điên, nói tiếp: “Em chưa từng nghe nói tính cách của Thẩm Tịch sao? Em vì một người con trai mà đến cầu xin hắn, khéo em càng cầu xin thì người con trai kia càng chết nhanh hơn đấy. Còn nữa, em lấy việc từ hôn để uy hiếp hắn á? Ha ha… Em à! Quả nhiên là em vẫn chưa nhìn rõ hiện thực! Hiện giờ trừ khi Thẩm Tịch bỏ em, còn không thì nhà họ Lạc chúng ta đâu dám từ hôn?”

Chị gái của Thẩm Tịch sắp thành nửa chủ nhân của Chân Diễm tông ở Huyền Linh Sơn rồi? Nhà họ Lạc có thể so với nhà họ Thẩm không?

Lại còn nói đến từ hôn nữa?

Gần đây nhà họ Lạc luôn muốn cô chủ Lạc Thu Thuỷ sớm gả cho Thẩm Tịch, kết hôn sớm thì họ mới có thể yên tâm, bởi họ chỉ e liên hôn bất thành.

Nếu như không phải là mẹ Lạc Thu Thuỷ cảm thấy con gái mình vẫn còn ít tuổi rồi một mực ngăn cản thì nói không chừng hiện giờ Lạc Thu Thuỷ đã là vợ chính thức của Thẩm Tịch rồi.

“Vậy thì…”.

“Được rồi! Cậu và anh trai đừng đứng ở đây nữa, cũng không phải lo lắng cho tôi đâu”, Tô Minh vỗ vai Lạc Thu Thuỷ, nói. Cảm giác đứng đây rồi bị bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào rồi trở thành tâm điểm của sự chú ý đúng là không thoải mái cho lắm.

“Đúng vậy! Mau đi theo anh! Chúng ta cũng có bàn trà riêng mà, cứ đứng mãi ở đây còn ra cái gì nữa?”, Lạc Phong gật đầu, nói.

“Được… Được rồi!”, Lạc Thu Thuỷ cắn môi, cũng không có ý kiến gì.

“Người anh em! Tất cả cũng tại đứa em gái này của tôi thiếu hiểu biết nên đã gây phiền phức cho cậu. Nếu như có thể cứu cậu thì Lạc Phong thậm chí là nhà họ Lạc nhất định sẽ cứu cậu. Nhưng tôi và nhà họ Lạc đều không làm được. Cùng lắm là ngày giỗ mỗi năm của cậu, tôi và em gái sẽ đến đốt tiền giấy cho cậu, thật lòng xin lỗi”.

Trước khi dẫn Lạc Thu Thuỷ đến chỗ ngồi khác, Lạc Phong ghé sát vào Tô Minh rồi thấp giọng nói, trong lời nói có chút áy náy và tiếc nuối.

Nghe thấy vậy, biểu cảm của Tô Minh vô cùng khác thường.

“Ha ha! Cô em cute thế”, sau khi Lạc Phong và Lạc Thu Thuỷ đến chỗ khác ngồi thì Tô Minh ngồi xuống chỗ mình. Vừa mới ngồi xuống thì Diệp Mộ Cẩn đã cười khúc khích, nói.

“Dễ thương với ngây thơ”, Tô Minh gật đầu, nói.

“Nhưng đúng là anh cũng gặp phiền phức rồi. Sức mạnh võ đạo của nhà họ Thẩm ở Ma Thành khủng khiếp lắm đó”, Diệp Mộ Cẩn nghiêm giọng nói: “Em gọi điện thoại điều động Thiên Tự Vệ và Địa Thiên Vệ đến đây trước nha”.

“Điều đến làm gì? Nếu anh không giải quyết được thì Thiên Tự Vệ và Địa Thiên Vệ của nhà họ Diệp cũng không giải quyết được”, Tô Minh ngăn cản.

“Cũng phải!”, Diệp Mộ Cẩn gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt Tô Minh, nói: “Anh chắc chắn sao? Có tin đồn là nhà họ Thẩm ở Ma Thành có người đạt đến cảnh giới thiên vị rồi”.

Mặc dù Diệp Mộ Cẩn cảm thấy có lẽ Thẩm Tịch và nhà họ Thẩm sẽ không vì một người như Tô Minh mà điều động cả cường giả ở cảnh giới thiên vị đến nhưng ngộ nhỡ có thì sao?

“Cảnh giới thiên vị sao? Ha ha… Tùy thôi”, Tô Minh cười, nói.

Diệp Mộ Cẩn không còn gì để nói nữa, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ đến cô ta cũng thấy khó hiểu: “Lẽ nào Tô Minh thật sự chắc chắn mình có thể đối phó với tu giả võ đạo ở cảnh giới thiên vị sao?”

“Nói ra thì thế lực chống lưng của buổi đấu giá này cũng lớn đấy”, Tô Minh đột nhiên nói: “Ban nãy rõ ràng Thẩm Tịch hận nỗi không thể băm anh ra thành trăm mảnh nhưng hắn đã nhịn. Nếu đợi sau khi đấu giá kết thúc thì hắn không dám ra tay ở đây đâu”.

“Tất nhiên rồi! Chủ nhân của buổi đấu giá Tứ Đỉnh này chắc hẳn là người của môn phái lớn ở Huyền Linh Sơn hoặc là sản nghiệp của thế gia lớn nổi tiếng”, Diệp Mộ Cẩn nhỏ giọng nói.

Đúng lúc này…

“Thưa quý vị! Buổi đấu giá sắp bắt đầu, xin quý vị hãy di chuyển đến phòng đấu giá”, một cô gái bên bảo vệ an ninh xinh đẹp đi vào, tươi cười nói.

Tất cả cậu chủ cô chủ trong phòng trà đều đứng dậy.

Rất nhanh, mọi người đã đi vào bên trong phòng đấu giá.

Chỉ là phòng thông thường, không có gì quá xa hoa tráng lệ, chỗ ngồi của ai cũng giống ai, mọi người tùy ý ngồi xuống.

Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn tìm chỗ ngồi ở hàng ghế thứ 5. Nhưng vừa ngồi xuống thì Lạc Phong và Lạc Thu Thuỷ liền đến.

Lạc Phong với vẻ mặt bất lực, bởi anh ta vốn không muốn như vậy nhưng tại Lạc Thu Thuỷ cứ nằng nặc đòi tới nên anh ta đành phải làm theo.

Lạc Thu Thuỷ vẫn với vẻ mặt u sầu, sắc mặt đã tái nhợt rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Minh.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom