• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 3041-3050

Trên thực tế thì Đà Sơn Ma cũng không cảm giác được uy lực từ cú đánh của Tô Minh, nhưng hắn ta vẫn có trực giác. Trực giác mách bảo hắn ta rằng người thanh niên trước mặt không tầm thường, chính vì như vậy nên khi đứng trước cú đánh của Tô Minh, hắn ta không hề do dự, tư duy lập tức phản ứng, cánh tay với cơ bắp cuồn cuộn dồn hết sức vung chiếc rìu trong tay lên, chiếc rìu giống như được tiếp năng lượng từ trời đất, khí tức gào thét điên cuồng, khí đen vây quanh, rung lên ù ù. Hắn ta chém cây rìu nặng về phía trước mặt.




“Ầm!”



Cây rìu nặng vừa được vung lên thì như có một ngọn núi của thần ma từ trên tận trời cao đè xuống dưới, khí tức tuôn trào, vô cùng đáng sợ, chỉ cảm thấy trời đất như bị xé toạc ra làm hai, Thành Ma Thiên Tâm bên dưới rung chuyển, như thể sắp sửa đổ sập. Sự bí bách từ luồng gió do cây rìu nặng mang lại càng khiến cho cả tỷ võ tu trong Thành Ma Thiên Tâm như muốn nghẹt thở, đến đứng cũng không thể nào đứng vững được.



Nghĩ thôi cũng biết cây rìu đó của Đà Sơn Ma mạnh đến mức nào rồi.




Thực tế cũng chính là như vậy, những ai biết đôi điều về Đà Sơn Ma thì đều biết, điểm đáng sợ nhất của hắn ta là ở sức mạnh. Sức mạnh của hắn ta cực kỳ lớn, giống như sinh ra là đã có sức mạnh của thần ma, còn cây rìu của hắn ta thì cũng có sức mạnh ngang ngửa với hắn. Sức mạnh đáng sợ của Đà Sơn Ma được thể hiện ở cú chém toàn lực như thế, có thể nói, trong thời gian rất ngắn, khi gặp phải Tô Minh, Đà Sơn Ma đã tỏ ra đặc biệt cẩn thận, gần như đã dùng đến toàn bộ sức mạnh.



Nhưng…



Chỉ trong chớp mắt.



Mũi rìu, ánh sáng như muốn chém tan cả trời đất đó đã đột ngột dừng lại, cảm giác đó giống như một chiếc tên lửa đang phóng vút lên trời bỗng chốc dừng lại, mọi thứ đến rất bất ngờ, không có một dấu hiệu báo trước nào.



Không chỉ có vậy, vào lúc mũi rìu và ánh sáng đều đột ngột dừng lại thì bàn tay tùy ý đánh ra cú đó của Tô Minh đã va vào mũi rìu và ánh sáng rìu cực kỳ sắc bén dù đó là một bàn tay bằng xương bằng thịt,.



Mũi rìu, ánh sáng rìu đều vỡ nát.



Không thể đỡ được mà vỡ nát ngay.



Không chỉ có vậy, bàn tay của Tô Minh có vẻ như không hề bị thương, đến cả da cũng không hề bị xước đường nào. Hơn nữa, anh vẫn tiếp tục hướng về trước, đáng sợ hơn nữa là bàn tay của Tô Minh, bàn tay bằng xương bằng thịt đó không hề do dự, không hề dừng lại mà đập trực tiếp lên trên cây rìu nặng, va thẳng lên trên lưỡi rìu, cảm giác đó giống như một quả trứng bị ném trúng thỏi sắt, nhưng kết quả thì quả trứng không hề hấn gì, còn thỏi sắt thì lại tan biến thành hư không.



Đà Sơn Ma há hốc mồm, mặt mày trắng bệch, tư duy như bị đông cứng, hắn ta ngây ra nhìn cây rìu trong tay mình vỡ tan thành từng mảnh.



Cứ có cảm giác giống như một cơn ác mộng, một cơn ác mộng thật sự.



Cây rìu trong tay hắn ta không đơn giản chỉ là bảo bối bình thường mà là dung khí. Dung khí thượng phẩm, không thua kém dung khí hàng đầu là mấy. Hơn nữa, đó còn là dung khí cực kỳ hợp với hắn ta, năm xưa, để làm ra được cây rìu này, hắn ta đã phải trả một cái giá rất đắt, đương nhiên, cây rìu này cũng không làm hắn ta phải thất vọng. Rất nhiều năm sau đó, cây rìu này đã trở thành binh khí lợi hại nhất của hắn ta, chưa từng rời khỏi người hắn, ngày ngày nhuốm máu, rất có tiếng ở khu vực phía nam, khiến hắn đáng sợ tương đương với tông môn hạng nhất và thậm chí là còn vượt mặt cả tông môn hạng nhất, một cây rìu có thể địch lại cả một ma tông lớn.



Dù có nằm mơ thì Đà Sơn Ma cũng không thể nào ngờ có một ngày cây rìu của mình lại bị vỡ nát.



Sẽ vỡ nát ngay trước mắt mình!



"Không!"


Mà đây chưa phải là giới hạn cao nhất.
Trong giây phút điện quang hỏa thạch, vốn dĩ không có quá nhiều thời gian để Đà Sơn Ma cảm nhận được sự khủng khiếp, sợ hãi và ngơ ngác, trong thời gian khoảng chừng một phần mười nghìn nhịp thở sau khi chiếc búa vỡ nát, Đà Sơn Ma gào thét một cách điên cuồng, hơi thở toàn thân trở nên hỗn loạn, trong lúc hắn ta sợ hãi mà gào to thì thân hình cao to của hắn ta cũng đang tìm cách để lùi lại phía sau, nhưng không được, con đường không gian ở phía sau dường như đã bị cắt đứt, con đường đã bị chặn ngang lại, giống như hắn ta đang bị cô lập, bị lún sâu trong một cái đầm lầy, phía sau hắn ta là sự trói buộc vô tận.



Chính vì không thể rút lui được, nên cái mà hắn ta phải đối mặt chính là nắm đấm của Tô Minh, đúng vậy, chính là bàn tay đang đánh thẳng về phía hắn ta.




Tô Minh thuận tay đánh một quyền nhưng lại giống như muốn đánh nát cả Ma giới, bàn tay anh đánh thẳng vào ngực của Đà Sơn Ma.



Vào giây phút mà bàn tay Tô Minh tiếp xúc với ngực của Đà Sơn Ma, Đà Sơn Ma chỉ còn cảm nhận được sự yên tĩnh của thế gian, tất cả mọi thứ đều đang đứng yên.



Trong đầu hắn ta đang nhớ lại cả cuộc đời của mình, giống như xem một bộ phim điện ảnh, từng màn ảnh thoáng qua.




Mà trong mắt những người khác, vào lúc này, đầu tiên là hình ảnh Đà Sơn Ma khựng lại, sau đó, ngực của hắn ta nổ tung, lỗ thủng xé rách da thịt trông thật khủng khiếp, xương cẳng chân vỡ vụn, chỉ trong nháy mắt, hắn ta đã bị đánh nát thành một bãi máu loãng, nhanh chóng bốc hơi sạch.



Ngay cả hồn phách cũng bị đánh tan.



Chết!



Đà Ma Sơn đã chết, chết hoàn toàn, không còn sót lại chút gì cả.



Cả quá trình từ lúc Đà Sơn Ma xuất hiện đến khi Đà Sơn Ma cầm búa từ trên không đáp xuống, sau đó Tô Minh nghênh chiến, rồi Đà Ma Sơn bị Tô Minh đánh chết một cách dễ dàng, tuy quá trình đó khá phức tạp nhưng trên thực tế nó xảy ra một cách chóng vánh, chỉ sau một hai nhịp thở thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.



Thậm chí, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng lại thì Đà Sơn Ma đã bị đánh thành một bãi máu rồi.



"...", lúc này, chuyện động trời này làm cho khoảng ba phần mười ma tu ở Ma Thành Thiên Tâm trực tiếp đánh mất lý trí của mình, hoàn toàn chìm đắm trong ma niệm, cũng có một ít ma tu bị dọa đến mức thần hồn nổ tung, trở thành kẻ mất hồn.



Tại nhà họ Tần.



Tần Chấn Hoằng đã sớm run lẩy bẩy, run đến mức không thể đứng vững được nữa, cả người ông ta xụi lơ ngã xuống đất, há miệng hít từng hơi dài, hơi thở hỗn loạn.



"Em... em, em có thấy... thấy không?", không biết từ khi nào, có một người xuất hiện bên cạnh Tần Khả Ngọc, đó chính là chị gái của cô ta, Tần Phong Nhan, lúc này, trong giọng nói của Tần Phong Nhan đầy ắp sự sợ hãi và không dám tin tưởng, nghe như đang khóc nức nở.



Tần Khả Ngọc chỉ im lặng, chính xác là cô ta không biết phải nói gì cả.



Giữa khoảng không yên tĩnh, sau khi Tô Minh đánh chết Đà Sơn Ma, anh nhìn về phía những đám mây đen kia, trên đám mây đen có khoảng ba mươi tên Đại Ma, phần lớn bọn họ đều có thực lực mạnh hơn rất nhiều so với Đà Sơn Ma.



"Lúc nãy, cô có ý muốn giết tôi", Tô Minh nhìn lướt qua ba mươi tên Đại Ma kia, cuối cùng, ánh mắt của anh dừng lại trên người của một tên Đại Ma, ừm, đó chính là Huyễn Âm Ma.



Đúng vậy, khi nãy, trong lúc Tô Minh đánh chết Đà Sơn Ma, tuy rằng chỉ trong khoảng một, hai nhịp thở thôi nhưng Huyễn Âm Ma suýt chút nữa đã ra tay cứu Đà Sơn Ma, cô ta quả thật đã từng có ý muốn giết Tô Minh.



Cũng không có gì khó hiểu cả, Đà Sơn Ma là người được Huyễn Âm Ma xem trọng, nên Huyễn Âm Ma chuẩn bị mượn sức hắn ta.


Bây giờ, người ta bỗng nhiên bị đánh chết như vậy, làm cho Huyễn Âm Ma phải chịu tổn thất.
Việc đó chẳng khác gì tát thẳng vào mặt của Huyễn Âm Ma cả.



Đương nhiên nguyên nhân chính khiến Huyễn Âm Ma muốn giết Tô Minh là vì không làm chủ được cảm xúc của mình, dù sao thì vô số năm qua, cô ta, Huyễn Âm Ma xưng vương xưng bá ở nam vực, nói một không hai, nay lại nhìn thấy người mà cô ta xem trọng vì một chút xích mích mà chỉ trong nháy mắt, đã bị sát hại, cảm xúc của cô ta dao động và ý định giết Tô Minh xuất hiện cũng là điều bình thường mà thôi, bây giờ, cô ta đã tỉnh táo lại rồi, sau khi Đà Sơn Ma đã chết, Huyễn Âm Ma đã nhanh chóng che giấu ý nghĩ của mình.




Nhưng tiếc là Tô Minh đã chú ý đến cô ta.



"Sau đó thì sao?", sắc mặt của Huyễn Âm Ma có ba phần khó coi, chỉ cần thái độ của Tô Minh tốt hơn một chút nữa thôi, không cần phải ngang ngược như vậy, không cần phải khiêu khích như vậy, không cần lạnh lùng tra hỏi cô ta như vậy thì cô ta nhất định sẽ mượn sức Tô Minh, cô ta sẽ tự nói với bản thân rằng Đà Sơn Ma đã chết, hắn ta không còn giá trị gì nữa, cần phải lôi kéo Tô Minh, không nên... tức giận, đáng tiếc, thái độ của Tô Minh khiến cho cô ta vô cùng khó chịu, trong trí nhớ của cô ta, chưa có ai dám dùng loại thái độ này để đối xử với cô ta, cho nên, dù Tô Minh có giết chết Đà Sơn Ma trong nháy mắt, thực lực của anh khiến cho cô ta không dám tin tưởng và đứng ngồi không yên, nhưng giờ phút này, cô ta vẫn sẽ giống như trước đây, không hề tỏ ra sợ hãi, bởi vì, cô ta chính là Huyễn Âm Ma.



"Sau đó...", Tô Minh nâng mày, thân hình của anh bỗng chốc biến mất.




"Muốn chết sao!", đôi mắt xinh đẹp của Huyễn Âm Ma dao động, cô ta không thể nắm giữ được thân pháp của Tô Minh nhưng cô ta dự đoán rằng Tô Minh đang đi về hướng cô ta, Tô Minh muốn kết liễu cô ta, trong phút chốc, cả người cô ta lạnh toát, cô ta cảm thấy giận dữ, kẻ này quá kiêu ngạo, Huyễn Âm Ma khẽ quát một tiếng, đồng thời nâng tay lên, năm ngón tay chuyển động, không gian trước người cô ta bỗng vặn vẹo.



Trong giây phút đó.



Thân thể của những Đại Ma bên cạnh cô ta đều đang run rẩy, ánh mắt của bọn họ ngơ ngác.



Huyễn Ma Sát!



Đây là thần thông Huyễn Ma Sát.



Đây là một loại thần thông rất mạnh và vô cùng quái dị, là loại thần thông cực mạnh của Huyễn Âm Ma, là thần thông sở trường và làm nên tên tuổi của cô ta.



Loại thần thông này là sự kết hợp của hồn kỹ và võ kỹ.



Lấy huyễn âm để xây dựng ảo cảnh, lấy ảo cảnh đi vào giấc mộng, ở trong mộng giết chết hồn phách, giết chết thân thể.



Có thể nói là mang đậm tính chất của Sát Đạo.



Rất khó để đề phòng.



Chỉ dựa vào một chiêu Huyễn Ma Sát này mà cô ta dường như đã vô địch ở nam vực.



Cô ta cũng là một Đại Ma cấp bậc bá chủ có danh tiếng lâu năm, cho dù là Thái Ninh Ma cũng không dám một mình đối đầu trực tiếp với cô ta.







Chiêu thức Huyễn Ma Sát ấy giúp cho Huyễn Âm Ma gần như có thể vượt qua hai cái, thậm chí là ba cái cảnh giới để đánh chết đối thủ, nó thật là điên rồ.



Giờ phút này, cô ta trực tiếp dùng đến nó, tất nhiên là vì cô ta vô cùng xem trọng Tô Minh.


"Đi chết đi", khuôn mặt xinh đẹp của Huyễn Âm Ma ngập tràn sự tàn nhẫn và dữ tợn, sau khi sử dụng Huyễn Ma Sát, cô ta dường như rất tin tưởng vào bản thân mình, hoàn toàn yên tâm và theo bản năng, cô ta nhìn về phía Tô Minh, muốn nhìn thấy kết cục bi thảm của Tô Minh.
Nhưng mà.



Vừa nhìn xong...



Toàn thân Huyễn Âm Ma run rẩy, suýt chút nữa ngã từ trên cao xuống.




Suýt chút nữa đã bị hù chết.



Giống như là nhìn thấy quỷ vậy.



Thế mà cô ta lại nhìn thấy Tô Minh nhìn cô ta và cười một cách khinh thường.



"Đúng là múa rìu qua mắt thợ!", Tô Minh phun ra mấy chữ như vậy.




Ảo cảnh chó má gì.



Mà lại không có chút tác dụng gì với anh như vậy.



Dù sao thì thần hồn của anh vốn rất mạnh, dường như là đã vô địch.



Không nhìn thấy được thứ gọi là ảo cảnh.



"Anh...", Huyễn Âm Ma có một dự đoán không mấy tốt lành, nguy cơ tử vong tiến đến một cách mãnh liệt, mặt của cô ta không còn một chút máu nào, theo bản năng, cô ta muốn nói gì đó.



Nhưng cô ta còn chưa kịp mở miệng.



"Luân Hồi Nhất Kiếm", Tô Minh bỗng nhiên nâng tay lên, lấy ngón tay làm kiếm, đạo pháp Luân Hồi và một vệt kiếm quang chuyển động theo ngón tay của anh. Anh cũng chỉ sử dụng một chiêu thức hồn kỹ kết hợp với võ kỹ, đó là kiếm pháp Luân Hồi, cùng là hồn kỹ kết hợp với võ kỹ nhưng Luân Hồi Nhất Kiếm của Tô Minh cao hơn Huyễn Ma Sát không biết bao nhiêu cấp bậc.



"Không!"



Thứ cuối cùng mà Huyễn Âm Ma để lại chính là một tiếng kêu thảm thiết và đầy tuyệt vọng, tiếng thét thê thảm mà đến chết cô ta cũng không thể tin nổi.



Trong khoảnh khắc Luân Hồi Nhất Kiếm của Tô Minh tiến tới, có lẽ, chỉ có người bị kiếm quang tấn công như cô ta mới có thể cảm nhận được thứ sức mạnh không tưởng này, loại sức mạnh có thể làm đóng băng không gian và thời gian, làm tạm dừng hình ảnh thần hồn, hình ảnh thân thể và hình ảnh đạo pháp chư thiên.



Có thể thấy rõ được thân thể và thần hồn của Huyễn Âm Ma đã bị kiếm quang của Luân Hồi Nhất Kiếm chém nát.



Ba mươi tên Đại Ma đứng cách Huyễn Âm Ma không xa đều cảm thấy ác mộng đang bao phủ bọn họ, tâm tính của bọn họ đã hoàn toàn sụp đổ, đó... đó là Huyễn Âm Ma đấy!



Một trong những ma đầu cực mạnh của cả nam vực, cũng là một trong những ma đầu kì quái nhất, được công nhận là ma đầu bất tử, vì sao lại nói là bất tử? Bởi vì Huyễn Âm Ma không chỉ có thực lực mạnh mà vì công pháp của cô ta có thiên hướng ảo giác, ảo cảnh, cho nên, cô ta rất khó bị giết chết, thậm chí rất khó để chém trúng cô ta, thế nhưng bây giờ...



Phía dưới.



Nhà họ Tần.



Cả người Tần Chấn Hoằng đang run lẩy bẩy, giống như ông ta có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, sợ tới mức máu tươi chảy ngược, có cảm giác như đang dồn máu lên trên đỉnh đầu vậy.



"Tất cả thả lỏng tinh thần, không được phản kháng, nếu không giết không tha", ngay sau đó, trong khoảng không tĩnh lặng, Tô Minh nhìn lướt qua ba mươi tên ma đầu kia, anh thản nhiên mở miệng nói chuyện, không cho phép cự tuyệt.



Cái gì?



Thả lỏng tinh thần sao?



1643163573136.png

"Trong vòng ba nhịp thở, nếu không chịu thả lỏng tinh thần thì các người đều phải chết", Tô Minh lại nói.



Quả nhiên, lời này vừa được nói ra khỏi miệng thì đại khái có khoảng hai mươi trong ba mươi tên ma đầu kia thay đổi sắc mặt liên tục, từ phẫn nộ đến oán độc, không cam lòng nhưng vẫn do dự, nghe theo anh thả lỏng tinh thần.



Chỉ còn khoảng mười tên ma đầu bỗng nhiên xoay người, thân pháp ma đạo được sử dụng tới giới hạn cao nhất, bọn họ từng bước, đánh vỡ không gian phía sau, sử dụng đạo pháp không gian đạt tới đỉnh điểm, hi vọng có thể tẩu thoát được!




Nhưng mà...



"Thoát được không?", Tô Minh nhếch miệng đầy khinh thường.



Giọng nói còn chưa dứt.



Quả nhiên.




Thân thể của mười tên ma đầu đang muốn bỏ chạy kia đã bị nhấn nút tạm dừng.



Sắc mặt của mười tên này dữ tợn và đầy tuyệt vọng giống như người chết, bọn họ cùng gào lên: "Sao có thể như vậy được?"



Vì sao bỗng nhiên không gian lại bị phong tỏa?



Đó là một sự phong tỏa hoàn hảo.



Không thể nào phá vỡ được.



Giống như có hàng nghìn đạo pháp không gian đè lên, dù có giãy giụa như thế nào cũng vô ích, giống như là kiến rung cây.



"Không gian Sụp Đổ", ngay sau đó, Tô Minh nói ra bốn chữ như vậy.



Trong nháy mắt, mười tên ma đầu đang muốn bỏ trốn kia đã không thể hô hấp được nữa, thậm chí bọn họ còn không thể khống chế được máu, cơ quan của cơ thể và thần hồn của mình, giống như thân thể và linh hồn đã không còn thuộc về bản thân nữa, không gian xung quanh dường như đang sống lại, vô số phân tử không gian như đang chuyển động, đang tấn công, đang ngưng tụ, đang đánh thẳng tới... tới phía bọn họ.



Có thể nhìn thấy rõ những mảnh vỡ không gian đang mạnh mẽ gắn kết lại với nhau!



Đây là một chiêu không gian Sụp Đổ mang tính chất hủy diệt.



Mà trong giây phút mọi thứ sụp đổ, tất nhiên là bọn họ sẽ phải gánh chịu lực lượng sinh ra từ sự đổ vỡ ấy.



Mười tên ma đầu gào thét trong tuyệt vọng, bọn họ đang vùng vẫy, cầu xin sự tha thứ, nhưng Tô Minh vẫn không bị lay động.



Rất nhanh, thứ lực lượng vô tận của sự sụp đổ không gian đã nghiền nát thân thể của mười tên ma đầu kia, thân thể và thần hồn của bọn họ cùng vỡ nát.



"Hí..."



Cảnh tượng đó đã lọt vào mắt của tất cả mọi người, giống như là đang nằm mơ vậy, như là đang xem một bộ phim kinh dị.



Đó chính là mười tên ma đầu siêu cấp có cấp bậc cao nhất ở nam vực!



Mỗi tên ma đầu đều có thực lực hủy diệt cả Ma Thành Thiên Tâm nữa chứ!



Thế mà lại bị Tô Minh bóp chết như một con kiến, một lần giết mười tên như vậy.



Anh kinh khủng tới nhường nào chứ?



Hai mươi tên ma đầu vừa thả lỏng tinh thần kia đang cảm thấy thật may mắn.


Suýt... suýt chút nữa là đã chết rồi!
Ngay sau đó.



Hai mươi tên ma đầu vừa thả lỏng tinh thần kia đã cảm nhận được có thần hồn đang dũng mãnh tiến vào Thần hồn Thức Hải của bọn họ.



Cảm giác ấy giống như một bầy dê đang nghênh đón một con hổ dữ.




Thật khủng khiếp.



Không dám có một chút phản kháng nào.



Thần hồn của Tô Minh đang cấy một loại mầm của hồn đạo vào trong thần hồn của bọn họ.



Đây là một thủ đoạn cực kỳ đơn giản.



Nhưng sau khi sử dụng nó, về sau, chỉ cần anh nổi lên một ý tưởng thôi thì hai mươi tên ma đầu này sẽ trực tiếp bị đánh nát không gian thần hồn.




Có thể nói rằng từ nay về sau, tính mạng của hai mươi tên ma đầu này đã nằm trong tay của Tô Minh.



Đương nhiên là Tô Minh không có hứng thú để nắm giữ sống chết của bọn họ.



Đây chỉ là một món quà mà anh dành tặng cho Tần Khả Ngọc mà thôi.



Cho nên, ngay sau đó, Tô Minh ngưng tụ ra một viên ngọc thần hồn, vật này giống như là chốt mở của thần hồn, anh nắm lấy viên ngọc đi tới chỗ Tần Khả Ngọc mà không tiến vào Thần hồn Thức Hải của cô ta.



"Từ nay về sau, cô cứ tùy ý sử dụng hai mươi tên ma đầu này”, Tô Minh nói với Tần Khả Ngọc như vậy.



Có thể nói rằng Tần Khả Ngọc một bước lên mây.







Cô ta chỉ cần sử dụng hai mươi tên ma đầu này là gần như có thể nắm cả nam vực trong tay!



Sau đó, cô ta sẽ một bước lên trời, trở thành ma đầu lớn mạnh nhất Ma giới Hàn Uyên.



"Cảm ơn anh", đôi mắt xinh đẹp của Tần Khả Ngọc dõi về phía Tô Minh, trong đó chợt lóe lên tia tình cảm nhẹ nhàng rồi biến mất, ma đầu cũng biết cảm động nữa.



"Cút đi", sau đó, Tô Minh phất tay áo, ý bảo hai mươi tên ma đầu trên trời cút đi.



Ma Thành Thiên Tâm lại chìm trong tĩnh lặng.



Tựa như, mọi thứ diễn ra khi nãy đều là ảo giác.



Đêm ấy.



Lần đầu tiên Tô Minh không tu luyện.



Mà anh ấy chỉ nghỉ ngơi trong phòng.



Anh ấy dự định vài ngày nữa sẽ đi đến thành Ma Diễm.



Hơn nửa đêm.



"Kẽo kẹt..."



Cửa phòng bỗng bị đẩy ra.



Tô Minh giương mắt lên nhìn, thì ra đó là Tần Khả Ngọc.



Ánh mắt anh ấy chợt lóe, có vài phần kinh ngạc, bởi lẽ, trang phục của Tần Khả Ngọc nó...


Được lắm.
Đúng vậy, cách ăn mặc và trang điểm của Tần Khả Ngọc có thể thấy rõ là được chuẩn bị rất tinh tế.



Nhưng sắc mặt của cô ta hơi ửng hồng.



Cô ta rõ ràng là một đại ma đầu, thế mà bây giờ lại tỏ ra thẹn thùng, còn xen lẫn ngại ngùng...




Hơn nữa, cơ thể của cô ta thật sự rất đẹp, trái tim Tô Minh không tự chủ mà đập nhanh hơn một nhịp.



Có lẽ anh ấy đã hiểu tại sao Tần Khả Ngọc bỗng nhiên đến đây rồi...



"Cô Tần, tôi giúp cô là bởi vì cô đã cứu mạng của tôi, để báo đáp ân tình ấy, tôi giúp cô một vài việc, nó chẳng đáng là bao, do vậy, cô không cần phải qua đây để cảm ơn tôi đâu", Tô Minh nói.




Đây là lời thật lòng của anh.



Anh ấy biết rằng, Tần Khả Ngọc là tới đây để hiến thân.



Nhưng cũng có thể là không phải.



"Em có lòng riêng", nói ra xong, lòng Tần Khả Ngọc trở nên nhẹ nhõm hơn, cô ta khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình, sau đó bước vào phòng, đóng cửa lại, rồi đi tới chỗ Tô Minh: "Em muốn trở thành người phụ nữ của anh".



Nguyên nhân vô cùng đơn giản.



Tô Minh rất mạnh.



Cô ta lại không ghét anh.



Hơn nữa, điều quan trọng nhất là cô ta đã rung động trước Tô Minh, và đó là lần đầu tiên trong đời cô ta cảm nắng người khác.



Cô ta linh cảm rằng, nếu đêm nay mình không làm gì cả thì có lẽ ngày mai khi Tô Minh rời khỏi nhà họ Tần, rồi đi đến thành Ma Diễm, từ ấy về sau, e là mình sẽ không còn cơ hội gặp lại anh ấy nữa.



Cô ta là một con người dũng cảm.



Nếu cô ta đã hạ quyết tâm thì sẽ không còn chần chừ nữa



Vì thế, cô ta đã đến đây.



"Tôi không phải là người của Ma giới Hàn Uyên, có lẽ chẳng bao lâu sau, tôi sẽ rời khỏi Ma giới Hàn Uyên này", Tô Minh nói.



"Em biết mà", Tần Khả Ngọc không hề ngạc nhiên, cô ta đã đoán trước được việc này, người có thể giết Huyễn Âm Ma trong nháy mắt chắc chắn không thể nào là ma đầu ở Ma giới Hàn Uyên này, ở đây vẫn chưa có ma đầu nào mạnh mẽ đến vậy cả.



Tần Khả Ngọc hít thở thật sâu, rồi mới nói: "Em sẽ ngoan ngoãn ở lại Ma giới Hàn Uyên, rồi trở thành nữ ma vương của Ma giới Hàn Uyên. Còn anh, sau khi rời khỏi Ma giới Hàn Uyên, tương lai sau này, nếu như có thời gian thì thường xuyên đến Ma giới Hàn Uyên thăm em nhé, em tin tưởng anh có thể làm được việc này. Nếu anh không có thời gian về đây được, thì anh có thể cho em mang thai đứa con của anh, em sẽ không còn cô đơn nữa".



Tô Minh kinh ngạc há hốc mồm.



Tần Khả Ngọc đã lại gần Tô Minh, giọng nói của cô ta trở nên rất nhỏ: "Đây là lần đầu tiên của em, Tô Minh, xin hãy nhẹ nhàng anh nhé..."



Đã đến nước này rồi, Tô Minh cũng chẳng phải là thánh nhân.



Sao anh có thể làm ngơ không làm gì được chứ.



Ngay sau đó, ngọn đèn lung lay, đám mây mù che lấy vầng trăng treo cao.
Rốt cuộc Tô Minh vẫn nán lại thêm một thời gian nữa.



Vốn dĩ, anh quyết định ngày hôm sau sẽ rời khỏi nhà họ Tần rồi đi đến thành Ma Diễm.



Nhưng rồi lại vì Tần Khả Ngọc...




Một đêm ngọt ngào.



Anh không thể nào làm chuyện sau khi trải qua một đêm với người ta, mà sáng sớm hôm sau đã bỏ đi được.



Do vậy, Tô Minh ở lại nhà họ Tần khoảng tầm năm ngày.



Ngày thứ sáu.




Dưới sự lưu luyến của Tần Khả Ngọc.



Tô Minh lên đường đến thành Ma Diễm.



Thành Ma Diễm cách Ma Thành Thiên Tâm không quá xa.



Hơn nữa, dựa vào lộ trình mà Tần Khả Ngọc vạch ra.



Tô Minh dùng tốc độ tối đa để di chuyển.



Còn chưa tới hai giờ đồng hồ.



Anh đã đứng trước thành Ma Diễm.



Đây quả nhiên là một tòa thành chết.



Khi đứng trước thành Ma Diễm, anh có thể cảm nhận được, cả trong lẫn ngoài tòa thành đều không có một chút hơi thở của sự sống.



Thành Ma Diễm cho anh một cảm giác rất trầm lặng.



Nó không hề bức bối, náo nhiệt.



Nhưng sự trầm lặng là bình yên này lại có cảm giác giống như sự yên bình trước khi phong ba bão táp kéo tới, tựa như là ngọn núi lửa sắp sửa phun trào, tựa như thú dữ sắp tỉnh giấc.



Tường thành của thành Ma Diễm cao chọc trời.



Tất cả đều nhuộm một màu đỏ tươi.



Trông nó tựa như là đám mây máu đang bốc cháy, chỉ với một cái liếc mắt đã cảm thấy chấn động.



Ở trên tường thành có khắc hai chữ "Ma Diễm".



Kiểu chữ trương nha ngũ trảo nhìn tựa như ngọn lửa ma quái đang bập bùng.



Cửa thành thật ra lại không lớn, trông khá bình thường, nó đang đóng kín mít.



Tô Minh đứng trước cửa thành, thì thào tự nói với bản thân: "Đây chính là nơi tụ tập nghiệp chướng do tất cả ma đầu của Ma giới Hàn Uyên sinh ra trong suốt hơn mười triệu năm qua sao? Hy vọng nó không để mình thất vọng".



...



Ở nền văn minh Hàn Uyên.



Kể từ khi trận chiến giữa Phù Sinh Ngục và Tô Minh kết thúc.



Cả nền văn minh Hàn Uyên cứ như rơi vào hố sâu tĩnh lặng, nó bình yên như mặt nước.


Cứ ngỡ rằng, sau khi Phù Sinh Ngục bại lộ thân phận, thì bọn chúng sẽ rời khỏi nền văn minh Hàn Uyên, dù sao, tất cả thành viên trong Phù Sinh do Luyện Phù Sinh, chủ nhân của Sát Đạo, cầm đầu đều đến từ nền văn minh Sát Đạo, đây chính là nền văn minh cấp chín, nền văn minh cao cấp nhất, sao lại cứ ở mãi nền văn minh Hàn Uyên chứ?
Nhưng hết lần này tới lần khác, Phù Sinh Ngục vẫn cố tình ở lại nền văn minh Hàn Uyên như cũ.



Hơn nữa, dường như bọn họ đang tìm kiếm cái gì đó.



Nói chính xác thì bọn chúng đang dự định làm ra một con đường nối liền nền văn minh Hàn Uyên và Ma giới Hàn Uyên.



Từ sau khi quyết chiến một trận với Tô Minh, Luyện Phù Sinh luôn tu luyện trong mật thất của tổng bộ Phù Sinh Ngục, đồng thời, ông ta còn thỉnh thoảng liên lạc với Băng Quỷ Đạo Nhân.




"Băng Quỷ, bổn tọa có linh cảm là Tô Minh còn chưa chết, hơn nữa, khi cậu ta trở lại chắc chắn sẽ khiến chúng ta trợn mắt há hốc mồm đấy. Bổn tọa mong ông hãy mở ra con đường nối liền giữa nền văn minh Hàn Uyên và Ma giới Hàn Uyên", Luyện Phù Sinh mở lời đề nghị.



Đây là lời khuyên bảo mà ông ta đã lải nhải suốt mấy ngày trời, lặp đi lặp lại đến vài trăm lần.



Hiện tại, ai có thể mở ra con đường nối liền giữa nền văn minh Hàn Uyên và Ma giới Hàn uyên ngoài Băng Quỷ Đạo Nhân, chủ nhân của nền văn minh Hàn Uyên chứ.





Mặc dù nếu Băng Quỷ Đạo Nhân làm như vậy thì sẽ phải trả một cái giá rất lớn.



Nhưng dù sao cũng tốt hơn hậu quả Tô Minh trở về.




Luyện Phù Sinh biết rất rõ tầm quan trọng của việc trừ cỏ tận gốc.



Huống chi, ông ta vô cùng cần đủ loại Kiếm Y Không Tuyệt trên người Tô Minh, thậm chí còn tính toán bao nhiêu năm.



“Không được”, nhưng mà Băng Quỷ Đạo Nhân vẫn không chút do dự từ chối.



“Băng Quỷ! Ông biết Tô Minh kia không có khả năng chết dễ dàng như vậy! Một khi...”, Luyện Phù Sinh nổi giận.



“Nói cho ông một tin tức, chủ nhân Thời Không sắp xuất quan”, Băng Quỷ Đạo Nhân cho một tin tức như thế.



“Cái gì?”, Luyện Phù Sinh sợ hãi.



“Cho nên, dù Tô Minh chưa chết và trở về lần nữa, cho dù cậu ta có trở về lần nữa mà ngay cả ông cũng không phải là đối thủ cũng không sao”, Băng Quỷ Đạo Nhân thản nhiên nói: “Chắc hẳn chủ nhân Thời Không đã vượt qua ít nhất là bán bộ, có chủ nhân Thời Không, Tô Minh trở về cũng sẽ phải chết”.



Luyện Phù Sinh trầm mặc.



Sắc mặt khó coi.



Đúng vậy, ông ta biết rõ Băng Quỷ Đạo Nhân nói thật, lần bế quan này của chủ nhân Thời Không chính là vì để bước vào cảnh giới bán bộ kia trong truyền thuyết.



Nếu đã chủ động xuất quan, nói rõ đã hoàn thành được rồi



Như thế, cho dù Tô Minh có trở về với thực lực tăng vọt, thì khi đối mặt với chủ nhân Thời Không cũng chỉ có phần chết thôi.



Không có gì sai sót.



Nhưng vấn đề là, chủ nhân Thời Không trở về, có vẻ Luyện Phù Sinh ông ta cũng không thể mơ tưởng đến mấy món pháp bảo Kiếm Y Không Tuyệt trên người Tô Minh nữa.



Mấy món pháp bảo Kiếm Y Không Tuyệt vốn là của chủ nhân Thời Không.



Hắn Luyện Phù Sinh điểm ấy tự mình hiểu lấy vẫn phải có.



“Đáng chết!”, Luyện Phù Sinh nghiến răng nghiến lợi, tính toán vô số đã hoàn toàn là công dã tràng.



Cùng lúc đó.



Trong hư không gần nền văn minh Hàn Uyên.



Một bóng người.



Giống như đang tản bộ, vượt qua hư không.



Rất khủng bố, rất quái dị.



Rõ ràng nhìn rất nhẹ nhàng, nhưng tốc độ lại nhanh đến mức làm người ta sợ run.



Là một cô gái.



Một cô gái xinh đẹp.
1643163608997.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom