• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (21 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-862

Chương 862: Anh sẽ làm hòn đá




79155.png

79155_2.png
“Có!” Ngô Tú Mẫn đã đọc kĩ tài liệu, trả lời: “Bởi vì cha mẹ ông ta đều là nhân viên lâu năm của công ty dầu khí nên ông ta được tài trợ một suất đi học, cho nên sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, ông ta liền học trường kỹ thuật ở Diệu Danh, hình như học ở đó năm năm. Sau khi trở về, ông ta không những được đảm bảo phân công công việc mà còn được bố trí làm nhân viên kỹ thuật.”



“Nhưng sau khi trở về, Hàn Khoan làm ở công ty dầu khí không bao lâu thì từ chức. Nghe nói bởi vì một tác phẩm của ông ta đã được xuất bản nên từ đó về sau, ông ta liền trở thành tiểu thuyết gia toàn thời gian.” Ngô Tú Mẫn lại3nói tiếp: “Chính vì thế, ông ta và cha mẹ đã cãi nhau ầm ĩ một trận. Nhưng ông ta đã quyết tâm rồi nên cha mẹ cũng không còn cách nào khác.”



“Diệu Danh... Diệu Danh...” Triệu Ngọc tập trung suy nghĩ, lẩm bẩm nói: “Diệu Danh chắc cũng ở tỉnh Đồng Giang rồi, chỗ đó… cách Bắc Thiên khá xa...”



“Phụt...” Nghe thấy lời này, Miêu Anh lập tức phun sữa đậu nành vừa uống ra.



“Ấy ấy...” Tăng Khả hoảng sợ, nhanh chóng tránh né.



“Cái gì? Bắc Thiên?” Ngô Tú Mẫn nhíu mày: “Tổ trưởng, cậu nghĩ đi đâu thế? Tự nhiên nhắc tới Bắc Thiên làm gì?”



“Triệu Ngọc, khụ khụ... khụ khụ...” Miêu Anh ho một lúc vì bị sặc, không tin vào tai mình mà hỏi: “Anh liên tưởng quá xa rồi đấy! Không lẽ anh nghĩ tới vụ án1ác ma à?”



Lời này nói ra, mọi người đều nhìn Triệu Ngọc như quái vật vậy.



“Ừm... Anh nghĩ linh tinh ấy mà. Đừng bận tâm, ha ha...” Triệu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, bỗng nhiên cảm thấy hắn cứ như thằng ngốc vậy, trong lòng buồn bực nghĩ, hắn làm sao vậy? Ý nghĩ hoang đường như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được?



“Ấy... Chờ một chút... Hình như em hiểu được một chút rồi!” Ai ngờ, sau khi suy nghĩ, Miêu Anh lại bỗng nhiên nói: “Tất cả hiện trường vụ án ác ma kia đều xảy ra ở các khu nhà bị bỏ hoang thì phải? Triệu Ngọc, anh cảm thấy cảnh tượng trong ‘11 cách giết’ có nhiều điểm tương đồng với vụ án ác ma đúng không? Chẳng trách vừa rồi anh lại nghi ngờ kiểu9ấy!”



“Tổ trưởng...” Ngô Tú Mẫn lắc đầu nói: “Hàn Khoan học ở Diệu Danh năm năm, vừa tốt nghiệp là trở về thành phố Hoàng Kim. Diệu Danh cách Bắc Thiên khoảng một nghìn bốn trăm cây số, ông ta không thể nào có liên quan tới vụ án ác ma được.”



“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu, vẻ mặt khó xử, lúng túng.



“Ủa? Không đúng...” Nào ngờ, Miêu Anh lập tức nhớ ra điều gì, vội vàng quay sang nói với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, anh có nhớ không, trong vụ án ác ma hình như cũng có hiện trường là một bể bơi bị bỏ hoang?”



“À? Đúng là thế!” Triệu Ngọc cũng nhớ ra, vỗ đùi nói: “Vừa rồi anh còn đang hoang mang. Lúc đầu, khi anh vừa nghe nói muốn dìm chết một người nhưng lại cứ muốn bố trí3hiện trường ở bể bơi mà không phải ở sông, anh đã cảm thấy dường như đã nhận ra điều gì rồi! Chẳng lẽ... Đây cũng chỉ là sự trùng hợp?”



“Tài liệu... Tài liệu vụ án ác ma...” Miêu Anh nhìn quanh bốn phía, nhún vai nói: “Hình như vẫn ở trong va li hành lý của anh thì phải? Nhưng em vẫn nhớ trong vụ án ác ma quả thực có một người chết do nhảy lầu. Tuy không trực tiếp ngã chết ở bể bơi, nhưng hiện trường vụ án quả thực có bể bơi bỏ hoang, thậm chí bởi vì bỏ hoang nhiều năm mà bên trong bể bơi có đầy cỏ mọc um tùm...”



“Đúng đúng đúng... Anh cũng nhớ như vậy...” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Còn nữa, trong vụ án ác ma, tất cả nạn nhân đều3chết ở tòa nhà bỏ hoang. Anh nhớ các bức ảnh chụp hiện trường, cho nên sau khi đọc xong ‘11 cách giết’, anh mới có cảm giác quen thuộc như thế!”



“Hóa ra là nghĩ tới vụ án ác ma... Lúc trước, anh còn tưởng là quỷ thành của Tần Sơn...”



“Nhưng... nhưng mà...” Tăng Khả lắc đầu nói: “Chỉ dựa vào một cái bể bơi thì cũng đâu thể chứng minh được điều gì? Tổ trưởng, em cảm thấy chuyện này hơi hoang đường. Chẳng lẽ, anh thực sự cho rằng Hàn Khoan chính là hung thủ của vụ án ác ma ở Bắc Thiên?”



“Phải!” Ngô Tú Mẫn nghiền ngẫm rồi nói: “Đâu thể chỉ dựa vào bức tranh có chút giống mà suy nghĩ linh tinh được? Trên đời này ít có chuyện trùng hợp thế này, mà lại đều bị tổ điều tra đặc biệt chúng ta gặp phải, hừm... tôi nghĩ, ngay cả xác suất một phần triệu cũng không đến đâu!”



Ngô Tú Mẫn nói xong, bầu không khí bỗng trở nên trầm mặc, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, chỉ nhìn nhau như thế, không ai nói lời nào.



Rất rõ ràng rằng mỗi người đều cảm thấy trong chuyện này có vấn đề gì đó. Tuy rằng bất đồng ý kiến với nhau, nhưng tất cả đều có cảm giác hưng phấn.



“Ừm... Được rồi...” Triệu Ngọc phất tay áo: “Tôi nghĩ, trước hết vẫn nên tra xét lại tài liệu rồi nói sau. Chuyện này, tôi cũng chỉ nói vậy, các cậu cũng nghe thôi, đừng nghĩ gì nhiều!”



“Phải phải...” Tăng Khả nhanh nhẹn gật đầu phụ họa: “Đúng rồi, tổ trưởng, Nhiễm Đào và Thôi Lệ Châu tới trại tạm giam để Tạ Đồng Quốc ký tên. Hai người họ nói, trên đường trở về có qua trường dạy lái xe hỏi thăm... Trương Tỉnh Như khi còn sống muốn học lái xe, hơn nữa còn tham khảo mấy trường dạy. Anh nói xem, một người muốn chết thì tại sao còn học lái xe làm gì?



“Không đúng!” Miêu Anh, bỗng nhiên nói: “Quyển tiểu thuyết ‘11 cách giết’ và vụ án ác ma hình như không chỉ có khung cảnh trong các bức tranh giống nhau, có thể... thực sự có liên hệ gì đó. Cho dù Hàn Khoan chưa từng đến Bắc Thiên, cho dù Hàn Khoan không phải là hung thủ của vụ án ác ma, nhưng có thể ông ta biết điều gì đó?”



“Miêu Miêu à...” Triệu Ngọc vội vàng lên tiếng khuyên can: “Nghe lời anh, chúng ta đi tìm chứng cứ của vụ Hàn Khoan trước đã. Đừng nghĩ đến vụ án ác ma nữa. Chưa bắt đầu mà chúng ta đã tẩu hỏa nhập ma rồi. Chuyện này, thực ra anh cũng nhất thời nảy ra ý nghĩ ấy thôi, còn chưa chuẩn bị kĩ đâu.”



“Đúng đấy, chị Miêu...” Tăng Khả khuyên nhủ: “Nhìn thì có vẻ giống, nhưng cũng chưa chắc là như vậy. Chúng ta đều là những cảnh sát chuyên nghiệp, hiện tại căn bản chưa có chứng cứ xác thực, có thể thấy Hàn Khoan và vụ án ác ma chỉ có chút liên hệ mà thôi!”



“Nhưng...” Sau khi khuyên Miêu Anh xong, bản thân Triệu Ngọc lại nhăn mày nói: “Tôi nhớ trong quyển sổ da màu vàng có ghi, lúc trước nhóm điều tra viên cũng nghi ngờ không chỉ có một hung thủ. Chín người bị hại đều nhảy lầu tự sát trong khoảng thời gian rất ngắn, nếu thực sự có hung thủ thì một người chưa chắc đã làm được như vậy!”



“Mọi người nói xem... Bức tranh của Hàn Khoan thực sự có thể cho chúng ta chút đầu mối hay không? “



“Tổ trưởng... sao anh cũng...” Tăng Khả cạn lời.



“Nếu Hàn Khoan thật sự có liên quan tới vụ án ác ma, mà Trương Tỉnh Như trùng hợp lại phát hiện ra bí mật này...” Miêu Anh nói, ánh mắt tỏa sáng. Kết quả, văn phòng lại chìm vào yên lặng lần nữa.



“Vậy... Được rồi!” Sau một lúc im lặng, Triệu Ngọc bước đến trước mặt Miêu Anh, híp mắt nói: “Em yêu à, chuyện này nghe khá mơ hồ, nhưng nếu muốn xác nhận thì cũng không phải là không có cách đâu.”



“Ồ? Anh có cách gì?” Mắt Miêu Anh sáng ngời.



“Thôi Lệ Châu nói đúng!” Triệu Ngọc cười nói: “Ném đá dò đường! Hiện tại chúng ta... có thể ném lần nữa. Lần này, để anh làm hòn đá đi!”



Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom