• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-590.html

Chương 590: Vô gian đạo




72161.png
Nhìn thấy hiện tượng này, cảm giác đầu tiên của Triệu Ngọc chính là máy quay đã bị người khác động vào, mà người động vào máy quay rất có khả năng chính là Thôi Lệ Châu!



Có thể, Thôi Lệ Châu lợi dụng căn phòng này của viện dưỡng lão để ẩn mình, không cho người ngoài nhìn thấy, cho nên mới điều chỉnh máy quay.



Vì vậy, sau khi phát hiện cửa không khóa, hắn bước vào đầu tiên, chính là muốn xem thử, Thôi Lệ Châu rốt cuộc có ở đây hay không?



Ai ngờ, sau khi hắn bước vào sâu trong căn phòng, lại đột nhiên nhìn thấy một cảnh hoàn toàn trái ngược.



Đèn bàn trong phòng ngủ còn sáng, Triệu Ngọc có thể nhìn rõ, trên mặt đất cạnh chiếc giường, có một người phụ nữ đang nằm!



Người phụ nữ này to béo mập mạp, nằm trên2mặt đất giống như một trái bóng. Bà ấy mặc trang phục y tế, đang nằm im lìm trên mặt đất, giống như đã bị người ta đánh ngất!



Không ổn!



Đột nhiên, Triệu Ngọc ý thức được sự nguy hiểm, vội vàng giơ súng, ngắm vào phía sâu trong căn phòng.



Phía bên tay trái có một chỗ rẽ, Triệu Ngọc vừa mới rẽ qua góc tường, liền bất ngờ nhìn thấy, vậy mà ở đó lại có hai người đứng đối diện!!



Gần nhất chính là một ông cụ có mái tóc rối bù, trông khá nhỏ con. Người này không những mặc đồ ngủ, mà miệng còn bị quấn băng dính.



Mà đứng phía sau người ông cụ là một gã đàn ông hung dữ tàn bạo, thân hình cao to.



Trong phút giây ngắn ngủi đó, Triệu Ngọc liền nhận ra, ông cụ bị khống chế chính là chủ nhân của7căn phòng này, ông cụ trong bức ảnh.



Còn tên đàn ông đứng phía sau ông cụ, hắn lại chưa từng gặp qua.



Triệu Ngọc cảm giác, có thể là lúc mình đi vào tòa nhà đã gây ra động tĩnh, lúc này, tên đàn ông đã có sự chuẩn bị, gã dùng cánh tay cứng như kìm sắt kìm chặt ông cụ, cơ thể hoàn toàn ẩn sau người ông cụ.



Đây...



Triệu Ngọc lần đầu tiên gặp phải sự việc có con tin như vậy, tuy cầm súng trong tay, nhưng ngại kỹ thuật bắn súng của mình không chuẩn, cho nên trước tiên không dám liều lĩnh nổ súng.



“Tổ trưởng... Đây là tình huống gì?” Nhiễm Đào vừa bước vào căn phòng, từ vị trí của hắn ta chỉ có thể nhìn thấy Triệu Ngọc, mà không nhìn thấy được hiện trường cưỡng ép bên trong.



Kết quả, nghe thấy tiếng9người lại bước vào cửa, tên đàn ông đó lập tức nâng cánh tay phải, ngắm thẳng vào Triệu Ngọc!



Chết tiệt!



Không ngờ trong tay tên này vậy mà cũng có súng...



Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, viên đạn đã qua ống giảm thanh bay thẳng vào Triệu Ngọc. May mắn là Triệu Ngọc phản ứng nhanh, tuy khoảng cách khá gần, hắn vẫn lách người tránh được.



Nhưng mà, do vội vàng tránh đi, hắn trượt ngã ngồi trên mặt đất.



Tên đàn ông mang súng rõ ràng là một cao thủ dùng súng, đồng thời trong lúc dồn lui Triệu Ngọc, liền giơ cánh tay ra, ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, bắn thẳng về phía Nhiễm Đào.



Nhiễm Đào nhìn thấy Triệu Ngọc ngã xuống đất, không khỏi sửng sốt một chút, hoàn toàn không ngờ có người nổ súng về phía hắn ta, vốn ngay5cả một chút phản ứng cũng không có.



Nhưng mà, do một phát súng này là bắn bừa, viên đạn cũng không ngắm chính xác phương hướng nên chỉ bay sượt qua bả vai Nhiễm Đào.



Á!



Mã Lão Đán ở phía sau bị dọa sợ, vội vàng ôm đầu trốn ở hành lang.



Lý Lạc Vân cũng kinh ngạc, lập tức xông lên, sau đó nổ súng hướng vào phòng ngủ.



Đoàng...



Súng ngắn của Lý Lạc Vân không có ống giảm thanh, tiếng súng cực to thình lình vang lên, gây chấn động đến nỗi cả hành lang đều là tiếng vang. Nhiễm Đào lúc này mới đột nhiên bừng tỉnh, cũng giơ súng bắn lại.



Không ổn!



Trong chớp nhoáng, Triệu Ngọc phản ứng với tốc độ nhanh nhất. Nếu như thực sự mở một trận đấu súng ở đây, hậu quả chắc chắn là điều hắn không muốn nhìn thấy. Trong phòng ngủ,3một người nằm trên mặt đất, tên côn đồ còn bắt một người trong tay, nếu như đánh nhau, rất có khả năng có thể làm bị thương người vô tội.



Không được!



Súng đạn không có mắt, cần phải dùng cách trực tiếp nhất mới ổn.



Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không chút do dự mở một cái áo chống đạn tàng hình ra, sau đó nhảy khỏi mặt đất, lao thẳng vào tên côn đồ.



Tên côn đồ không ngờ Triệu Ngọc ghê gớm như vậy, biết rõ có súng mà còn xông lên phía trước? Có phải bị ngu không?



Tên côn đồ bắn thẳng một phát vào người Triệu Ngọc, kết quả, Triệu Ngọc rốt cuộc đã khoe khoang thành công, hắn không mảy may bị thương xông lên trước, sau đó đánh một đấm vào mặt đối phương.



Đùng...



Tên côn đồ bị đánh ngã xuống đất, gã không từ bỏ ý định lại bắn liên tục hai phát, toàn bộ đều nã vào người Triệu Ngọc. Triệu Ngọc lại mỉm cười, bắn trả lại một phát, trúng ngay đùi phải của tôn côn đồ.



Đạn bắn gần mục tiêu có uy lực cực kì lớn, trên đùi tên côn đồ bị bắn máu tung tóe.



Á...



Tên côn đồ hét thảm một tiếng, Triệu Ngọc nhấc một chân lên, đá mạnh vào mặt gã làm gã ngất xỉu.



“Không được nhúc nhích!” Nhiễm Đào lướt lên phía trước, hai tay cầm khẩu súng ngắn ngắm vào.



Kết quả, trong tích tắc, một chuyện không ai ngờ tới đã xảy ra.



Chỉ nhìn thấy ông cụ lúc nãy bị tên côn đồ bắt, sau khi được xé băng dính trên miệng, vậy mà lại nhảy hai chân lên, làm động tác cầm súng giống y hệt Nhiễm Đào, miệng cười hề hề hét lên một tiếng: “Không được nhúc nhích! Hê hê...”



Này...



Triệu Ngọc quay đầu nhìn Nhiễm Đào, ánh nhìn của hai người không nhịn được chuyển hướng về phía ông cụ này. Ai ngờ, nhìn thấy Nhiễm Đào quay đầu, ông cụ đột nhiên cũng quay đầu.



“Đội trưởng, anh không sao chứ?” Nhiễm Đào nhìn thấy cảnh Triệu Ngọc đột nhiên xông vào, lo lắng hỏi một câu.



Kết quả, Triệu Ngọc còn chưa trả lời, ông cụ đó lại cười hề hề, hỏi Triệu Ngọc y chang: “Đội trưởng, anh không có sao chứ? Hê hê hê...”



Nhiễm Đào nuốt khan nước bọt, sự bắt chước của ông cụ này bỗng khiến cho trận đấu súng mới nãy trở nên rất kỳ quái. Xem ra, thần kinh của ông cụ này dường như không được bình thường.



Lúc này, Lý Lạc Vân cũng cầm súng ngắn xông qua, đợi sau khi nhìn thấy tên côn đồ đã ngất xỉu, Triệu Ngọc cũng đã bình yên vô sự, mới thở phào nhẹ nhõm.



Ai ngờ, Lý Lạc Vân vừa tiến lên phía trước, Triệu Ngọc lại đột nhiên ngắm họng súng vào Lý Lạc Vân, sau đó hét lớn một tiếng: “Đứng im!”



Hả!?



Hành động của Triệu Ngọc khiến mọi người kinh ngạc.



“Tổ trưởng Triệu, anh... đây là có ý gì?” Vẻ mặt Lý Lạc Vân nghi hoặc.



“Đội trưởng, làm... làm sao vậy?” Nhiễm Đào cũng cực kì khó hiểu.



“Đội trưởng, anh sao vậy?” Ai ngờ, ông cụ vẫn còn bắt chước Nhiễm Đào.



“Nhiễm Đào! Tước lấy súng của anh ta! Mau!” Triệu Ngọc hét lớn một tiếng, Nhiễm Đào mới ý thức được, Triệu Ngọc hoàn toàn không nói đùa. Hắn ta vội vàng đi qua, đoạt lấy khẩu súng ngắn của Lý Lạc Vân.



Ông cụ đó cũng muốn học động tác của Nhiễm Đào, Nhiễm Đào thực sự ngại ông ấy cản trở, thẳng thừng đẩy ông ấy ra.



“Các... các người ăn hiếp người ta, tôi không chơi với các người nữa... Hu hu hu...” Ai ngờ, ông cụ đó lại giống y như đứa con nít, ngồi trên mặt đất lau nước mắt...



“Mẹ nó... Mọi người... đang làm cái gì vậy?” Lúc này, Mã Lão Đán đứng ở cửa cũng bị một màn trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người.



“Đội trưởng Lý!” Triệu Ngọc chỉa súng vào Lý Lạc Vân: “Sự thật đã rõ ràng rồi! Anh và hung thủ vụ án thần tốc, có mối quan hệ gì?”



“Tổ trưởng Triệu, ý anh là gì?” Mặt Lý Lạc Vân đầy vẻ vô tội: “Có phải là anh hiểu lầm gì không?”



“Hiểu lầm?” Triệu Ngọc lạnh lùng nhìn Lý Lạc Vân, nói: “Chuyện đến ngày hôm nay, anh vẫn không chịu thừa nhận sao? Anh đã thấy bộ dạng của người mới nổ súng lúc nãy rồi, người này và người bị nổ chết trong hẻm kia, rõ ràng đều là sát thủ!”



“Sát thủ?” Nhiễm Đào trừng to mắt: “Không lẽ, những người này chính là hung thủ thực sự đứng phía sau vụ án giết người thần tốc? Những nạn nhân đó đều là bị chúng giết chết?”



“Đội trưởng Lý!” Triệu Ngọc nói: “Tôi vẫn luôn thấy khó hiểu, tại sao hung thủ vụ án giết người thần tốc mỗi một lần đều có thể đi trước phía cảnh sát chứ? Hóa ra là anh diễn vô gian đạo rất giỏi!”



“Tôi vừa mới phát hiện một máy nghe lén tiên tiến trong chỗ ở của Thôi Lệ Châu, nhưng trong chớp mắt lại không tìm thấy nữa!”



“Còn nữa, chuyện đến viện dưỡng lão chỉ có mấy người chúng ta biết!” Triệu Ngọc chỉ vào tên côn đồ đã ngất xỉu: “Nhưng mà, chúng ta vừa mới đến, tên sát thủ cũng đã đến theo, ngoài anh ra, ở đây đều là người của tôi, anh còn nói không phải anh lén bắn tin ra sao?”



“Không... Không không không...” Lý Lạc Vân nhanh chóng giải thích: “Anh nghĩ sai rồi! Vốn dĩ không phải là tôi, nếu như là tôi, rõ ràng biết các anh nhiều người như vậy, sao lại chỉ cử một sát thủ đến chứ? Hơn nữa, súng của các anh cũng là tôi cho! Tôi muốn hại các anh thì đừng lắp băng đạn không phải được rồi sao?”



Chậc chậc...



Lý Lạc Vân giải thích không phải không có lý, Triệu Ngọc thoáng chốc không còn chắc chắn nữa.



“Không... không đúng! Không hợp lý...” Đột nhiên, Nhiễm Đào nghĩ ra gì đó, vội vàng nhắc nhở Triệu Ngọc: “Đội trưởng, không hợp lý! Mới nãy chúng ta đánh nhau ồn ào như vậy, theo lý mà nói, bảo vệ nên đến từ sớm rồi chứ?”



Đúng nhỉ?



Một câu nói đã nhắc nhở Triệu Ngọc, mới nãy tiếng súng ác liệt như vậy, nhưng sao bảo vệ vẫn chưa đến?



Hỏng rồi!



Triệu Ngọc nắm lấy cổ áo Lý Lạc Vân, lớn tiếng hét: “Hóa ra, chiêu chết người của anh còn ở phía sau!”



Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa nói xong câu này, chỉ thấy Mã Lão Đán đang đứng ở cửa, trên ngực bỗng tung tóe máu, trong nháy mắt cả người ngã gục trên mặt đất!!!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom