• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (12 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-583.html

Chương 583: Còn đen tối hơn cả tôi




72154.png
“Ha ha... Cặn bã!” Triệu Ngọc cười chửi đổng, sau đó sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn hỏi: “Tôi hỏi cậu, cậu có biết đến cùng Thôi Lệ Châu trộm thứ gì hay không?”



“Không biết mà! Tôi chỉ biết là sau khi cô ta trộm đồ xong thì cả hai giới hắc bạch đều đang tìm cô ta! Cho nên, tôi đoán chừng, chắc món đồ mà cô ta trộm rất đáng tiền hả?”



Mã Lão Đán nói rất giống với Bàng Dũng. Theo như lời của gã này thì, chắc Thôi Lệ Châu đã trộm được thứ gì đó trong két sắt của Lưu Vũ.



“Vậy cậu có biết làm sao mới tìm được cô ta hay không?” Triệu Ngọc lại hỏi.



“Không biết2nữa! Sau khi xảy ra chuyện, hình như ông già nhà tôi cũng đang tìm cô ta đó! Đáng tiếc là, cha tôi tìm mãi tìm mãi, lại tự tìm hết đời mình!” Mã Lão Đán bĩu môi nói: “Có điều... Nếu như cô Thôi thật sự trộm được thứ gì giá trị liên thành, chỉ sợ đã sớm cao chạy xa bay mất rồi nhỉ? Con bé đó vô cùng lanh lợi, nếu đã trốn thật thì chỉ sợ khó mà tìm ra được!”



“Như vậy... Nếu như...” Triệu Ngọc cân nhắc một chút, hỏi dò: “Nếu như đồ vật mà cô ta trộm được cũng không đáng tiền thì sao? Theo tôi được biết, sau khi Thôi Lệ Châu trộm két sắt xong7thì từng chui vào bệnh viện tâm thần trộm thuốc! Nếu như trộm được đồ tốt, sao phải trộm thuốc chứ?”



“Cái gì? Trộm thuốc? Bệnh viện tâm thần?” Mã Lão Đán kinh ngạc nói: “Tôi đờ mờ, Thôi Lệ Châu đang làm gì thế này? Nghèo đến điên rồi hả? Trước kia tôi chỉ từng nghe nói bọn họ đi bệnh viện lớn trộm thuốc, làm sao bây giờ ngay cả bệnh viện tâm thần cũng không buông tha rồi?”



“Nhưng kỳ lạ nhất là…” Triệu Ngọc cố ý cau mày hỏi: “Bên bệnh viện tâm thần lại nói, bọn họ không bị mất trộm loại thuốc nào cả! Cậu nói xem, có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”



“À, chuyện này hả, ha9ha...” Mã Lão Đán không chút nghĩ ngợi nói: “Vậy thì đúng rồi! Không phải cô ta tới đó trộm thuốc, mà là đi thủ tiêu tang vật! Trong bệnh viện tâm thần có chuyện, bác sĩ thu mua lại các loại thuốc với giá cao, trước kia lúc bọn họ trộm được đồ trong các bệnh viện lớn, cũng từng tới đó thủ tiêu tang vật. Bệnh viện tâm thần là chỗ ít bị lưu ý, bên giám sát cũng kiểm tra không nghiêm, ha ha...”



Hả?



Nghe mấy lời này, bỗng dưng Triệu Ngọc giật mình, mới chợt hiểu ra.



Ồ...



Nếu như Thôi Lệ Châu đi bệnh viện tâm thần không phải để trộm thuốc, mà là để thủ tiêu tang vật... Vậy thì có5vẻ như mọi chuyện rất liền mạch rồi?



Thử nghĩ xem, Thôi Lệ Châu trộm đồ trong két sắt của Lưu Vũ, vốn cho rằng bên trong có đồ tốt giá trị liên thành, nhưng kết quả lại trộm được một đống thuốc lớn.



Vì muốn đổi thuốc thành tiền nên cô ta mang nó bán cho bác sĩ trong bệnh viện tâm thần.



Thế nhưng... vì sao cô ta lại phải quay lại trộm thuốc về chứ?



Có phải là do... Sau khi cô ta bán thuốc xong, chợt nghe thấy tin tức gì, nhận ra mấy loại thuốc kia có thể có một giá trị khác, cho nên mới mạo hiểm chui vào bệnh viện tâm thần, trộm thuốc về?



Kể từ đó, đã có thể giải3thích vì sao đã hơn nửa đêm cô ta còn leo xuống từ trên tầng cao của bệnh viện tâm thần!



Hơn nữa, nếu đúng là như vậy, còn có thể nói rõ một chuyện nữa, đám thuốc đó tuyệt đối không đơn giản!



Trong mơ hồ, Triệu Ngọc có cảm giác, cho rằng chuyện của Thôi Lệ Châu và thuốc rất có thể có liên quan tới hung thủ thật sự đứng sau vụ án giết người thần tốc!



Bây giờ, Thôi Lệ Châu đã trốn biệt, ngay cả Nhị gia kia cũng mất tích. Trong này, có phải còn có nội tình gì không?



“Nếu như Thôi Lệ Châu không trộm được đồ tốt, vậy thì cô ta không dễ chơi rồi, ha ha...” Mã Lão Đán cười nói: “Bây giờ có nhiều người tìm cô ta như vậy, chỉ sợ cô ta có muốn chạy cũng khó như lên trời!”



Triệu Ngọc cũng cho rằng như thế, sở dĩ Thôi Lệ Châu mạo hiểm về khách sạn trộm thuốc, không chừng là muốn dùng mấy loại thuốc đó đổi lợi ích lớn hơn. Như vậy, ai làm mua bán với cô ta thì có khả năng người đó có liên quan tới vụ án giết người thần tốc!



Có điều, tên Nhị gia đã mất tích kia đang đóng vai gì trong vở kịch này?



Nghĩ đến đây, hắn lần nữa xông vào hỏi Mã Lão Đán: “Bây giờ cậu hãy nói cho tôi biết, đến cùng cha cậu xảy ra chuyện gì? Ông ta mất tích vào lúc nào? Làm sao lại mất tích?”



“Khụ!” Mã Lão Đán nói: “Đại khái là ba ngày trước, cha tôi mang theo một đám người đi tìm Thôi Lệ Châu, nhưng tìm mãi tìm mãi, cũng không biết thế nào, cha tôi lại tự làm mình biến mất! Đến bây giờ cũng không có tin tức gì cả. Có điều, dù sao cha tôi cũng là lão đại, người của chúng tôi cũng không thả tin tức ra, chớ đừng nói là báo cảnh sát!”



“Đầu tiên là Thôi Lệ Châu trộm đồ, sau đó là cha cậu mất tích, sau nữa là nhà kho bị tịch thu, sau đó...” Triệu Ngọc lại hỏi: “Chuyện cậu bị tín dụng Hợp Thắng bắt là chuyện gì nữa vậy?”



“Nhà kho bị cảnh sát dò xét, ở trong đó có hàng của Hợp Thắng!” Mã Lão Đán bĩu môi nói: “Cha tôi mất tích rồi, bọn họ lo lắng chúng tôi làm chuyện gì giấu bên trong lừa hàng của bọn họ, cho nên mới muốn chộp tôi tới đấy chứ.”



“Cậu có thể xác định, những người đó đều là người bên tín dụng Hợp Thắng không?” Triệu Ngọc lại hỏi.



“Xác định, rất nhiều người là người quen, có người còn từng uống rượu với tôi nữa kìa!” Mã Lão Đán xúi quẩy nói: “Thế nhưng trước mặt lợi ích, không có thể diện gì mà nói! Lúc mấy tên cứt chó kia bắt chúng tôi lại, còn mẹ nó muốn mở tiệc trên người bạn gái của tôi nữa! Vừa nhớ lại là thấy tức, có điều may mà có anh cảnh sát dũng mãnh vô địch, đập cho bọn họ một trận! Bằng không, đến nay tôi còn tức mình...”



Nói nhảm, Triệu Ngọc nói trong lòng, nếu không phải tôi cũng được “sơ múi” trên người bạn gái của cậu, tôi cũng chưa hết tức đâu!



“Ha ha...” Triệu Ngọc cười lạnh một tiếng, bắt đầu ngả bài: “Nhóc con, cậu còn nói không tham gia vào ổ trộm cướp hả? Tôi thấy vừa nãy cậu nói có trật tự như vậy, xem ra là người một nhà! Như vậy đi, khó khăn lắm cậu đến Cục Cảnh sát một lần, vậy trước tiên chớ đi, trò chuyện lảm nhảm với chúng tôi một chút đi!”



“Đừng... Đừng vậy mà?” Lúc này Mã Lão Đán mới nhận ra mình đã nhảy vào bẫy của Triệu Ngọc, nhanh chóng quỳ rạp xuống trước mặt Triệu Ngọc, không có chút cảm giác không hài hòa nào: “Anh cảnh sát ơi! Tôi là công dân lương thiện đó, công dân lương thiện thật đó! Mấy lời tôi vừa nói, đều là... đều là nghe người ta nói thôi, tôi chưa từng làm chuyện gì phi pháp hết, anh hãy minh xét cho tôi với! Hơn nữa, anh cũng thấy bộ dạng trần trùng trục của tôi và bạn gái mà, chúng tôi là người bị hại đó...”



Vừa nói, Mã Lão Đán còn chảy cả nước mũi nước mắt.



Đờ mờ!



Triệu Ngọc tranh thủ thời gian lẫn ra thật xa, sau đó ngôn từ nghĩa chính đưa ra một đề nghị có vẻ hợp lý: “Như vậy đi, nếu như cậu có thể giúp tôi tìm ra Thôi Lệ Châu, vậy tôi sẽ cân nhắc thả cậu! Thế nào?”



“Thôi Lệ Châu? Ừm...” Mã Lão Đán chau mày: “Anh cảnh sát, tôi có thể cố hết sức tìm giúp anh, nhưng mà cha tôi còn không tìm được, tôi không dám đảm bảo!”



“Chậc chậc...” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Thằng nhóc này lúc đầu không ngốc, sao bây giờ còn nghĩ không ra vậy? Nếu như có thể tìm ra Thôi Lệ Châu, nói không chừng cũng có thể tìm thấy cha cậu đó!”



“A? Cha tôi... Hai người bọn họ ở cùng nhau hả? Sao có thể?” Mã Lão Đán kinh ngạc nói: “Anh cảnh sát, anh đừng có hiểu lầm, cha tôi coi Thôi Lệ Châu như con gái ruột, bọn họ tuyệt đối không có tư tình gì! Thôi Lệ Châu không thể nào làm mẹ kế của tôi được...”



“Bà nội gấu nhà cậu!” Triệu Ngọc mắng to một tiếng, phát điên quát lên: “Trong đầu cậu toàn là sh** sao? Tại sao còn đen tối hơn cả tôi vậy?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom