• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (22 Viewers)

  • cuong-tham-581.html

Chương 581: Kẻ không biết xấu hổ nhất trong số những người không biết xấu hổ




72152.png
Hê hê hê...



Hay lắm!



Triệu Ngọc khẽ xoa hai bàn tay vào nhau, kể từ khi trở thành cảnh sát điều tra đặc biệt, hắn vẫn chưa được làm nóng người đâu! Mấy ngày nay hắn bị vụ án giết người thần tốc hành hạ đến nỗi cả người u uất, hắn còn đang phát sầu vì không có nơi phát tiết đây này! Bây giờ vừa hay hắn có thể trút giận lên đám người kia.



Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Triệu Ngọc vừa mới xoa hai bàn tay vào nhau thì đã có hai tên côn đồ cầm gậy sắt hung hãn đánh về phía đầu Triệu Ngọc.



Đầu tiên, Triệu Ngọc nghiêng người né tránh, sau đó bả vai dùng sức xô một tên bay ra ngoài, đồng thời chặn đòn2công kích của một tên khác.



Tiếp đó, hắn đá một cước, rồi nhân tiện cướp luôn gậy sắt trong tay một tên khác, lao vào đánh nhau với bọn họ.



Nhưng không ngờ là Triệu Ngọc đã quá coi thường mấy người này, hắn cứ tưởng mình có thể dễ dàng giải quyết tất cả bọn họ mà không phải chịu bất cứ tổn thương nào. Thế nhưng hai bên đánh qua đánh lại, sau lưng và trên vai hắn đã trúng không ít gậy.



Thứ nhất là do bên địch không chỉ hung tợn và mạnh mẽ, mà bọn họ đều là những kẻ luyện võ có kinh nghiệm thực chiến, chứ không phải lũ côn đồ bình thường.



Thứ hai là bởi vì sau khi Miêu Anh rời đi, hắn vẫn luôn bỏ bê tập7luyện. Cho nên, những lối đánh lợi hại mà Miêu Anh dạy cho hắn ngày trước giờ hắn dùng có hơi ngượng tay rồi.



Vì thế, lúc vừa mới bắt đầu đánh nhau, Triệu Ngọc vẫn dùng lối đánh lưu manh bẩm sinh để đùa giỡn đối phương!



Lối đánh lưu manh này hoàn toàn dựa vào một chữ “ác”, đối phương đánh hắn một đòn thì hắn phải đánh trả lại mấy đòn, đối phương phang hắn một gậy thì hắn phải phang lại đối phương hai gậy!



Lối đánh này đúng là ghê gớm đấy, thế nhưng sau mỗi lần đánh lộn, cả người không tránh khỏi vết thương chồng chất.



Đánh qua đánh lại, Triệu Ngọc dần dần nhận ra là nếu mình còn tiếp tục đánh kiểu này thì cho dù cuối cùng hắn9có thể thắng nhưng bản thân chắc chắn sẽ bị thương không nhẹ.



Xem ra những gì Miêu Anh dạy mình ngày trước vẫn đáng tin hơn một chút. Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc bắt đầu thay đổi chiến thuật, thử vận dụng những kỹ xảo chiến đấu mà Miêu Anh dạy cho hắn.



Dù sao Triệu Ngọc cũng có thiên phú trong lĩnh vực đánh đấm. Sau khi hắn sử dụng những kỹ xảo kia, hắn lập tức chiếm thế chủ động.



Hắn thực hiện một loạt động tác khéo léo như lật cổ tay, dùng khuỷu tay cản đòn, đá ngang, đá xoáy... sau mỗi động tác, sức mạnh tăng lên rất nhiều. Giữa một đám côn đồ đánh lộn, Triệu Ngọc càng đánh càng hăng, càng đánh càng thuận tay, như gió nổi nước5lên, như thủy ngân cuồn cuộn trên mặt đất.



Đám côn đồ kia nhanh chóng bại trận, chúng bị Triệu Ngọc đánh túi bụi, kêu la thảm thiết không ngừng.



Không phải chứ?



Hai tên bị còng tay lúc trước không ngờ Triệu Ngọc lại giỏi đánh nhau như thế! Hai kẻ này vừa thấy tình hình không ổn liền vội vàng một trước một sau chui vào chiếc xe Van mới, muốn chạy trốn.



Triệu Ngọc vớ lấy một cây gậy sắt, đột nhiên nện vào giữa cửa kính xe ở phía ghế phụ của chiếc xe Van kia.



Choang!



Mặt kính vỡ toang, dọa hai gã kia sợ tới nỗi cúi đầu thét ầm lên.



Ngay sau đó, Triệu Ngọc lại túm lấy một tên côn đồ đang nằm bò trên mặt đất, thẳng tay nâng gã qua đỉnh3đầu rồi hét to một tiếng, ném gã vào cửa hông xe Van!



Một tiếng “rầm” vang lên, gã kia ngã sõng soài trên mặt đất, tất cả cửa kính xe đều vỡ tan tành.



Lúc này, người dân tới hóng hớt càng lúc càng nhiều, đã vây thành ba tầng trong ba tầng ngoài, nước chảy không lọt! Bọn họ chưa từng gặp một người nào hùng hổ điên cuồng như Triệu Ngọc cả, vì vậy ai nấy đều xem đến ngây người!



Mãi cho tới khi Triệu Ngọc lôi hai kẻ bị còng tay kia ra ngoài, vẫn có người xem vỗ tay tán thưởng hắn.



Ú ù ú ù ú ù...



Cuối cùng, cảnh sát giao thông và cảnh sát nhân dân tuần tra cũng tới. Chẳng qua là, khi nhìn thấy nhiều người đàn ông đô con nằm la liệt trên mặt đất kêu rên thảm thiết, trong nhất thời bọn họ không hiểu rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì.



Triệu Ngọc lôi hai tên bị còng tay kia ra khỏi bụi cây, đập bọn chúng thêm mấy phát nữa, đồng thời mở miệng mắng: “Mẹ kiếp, đúng là chán sống mà! Chúng mày có biết đã đụng vào xe của ai không? Mau gọi cho đại ca của chúng mày đến đây bồi thường tiền xe cho tao! Đèn xe của tao ấy à, một cái ít nhất là hai trăm nghìn tệ đấy nhé!”



“Hu hu...” Hai tên này bị Triệu Ngọc đánh cho biến dạng luôn, lúc này hoàn toàn không nói năng lưu loát được.



“Anh hùng! Anh hùng ơi!” Nào ngờ trong lúc này, người đàn ông trần như nhộng kia lại đột nhiên chạy tới trước mặt Triệu Ngọc rồi ôm chầm lấy bắp đùi hắn.



“Cút ngay!” Triệu Ngọc vội vàng hất gã ra.



Phải biết là người đàn ông này đang khỏa thân đấy, gã cứ ôm đùi mình mập mờ như thế, quả thật là mất lịch sự lắm luôn!



“Anh hùng ơi, anh ra giá đi!” Ai dè người đàn ông này lại không biết nhục, vẫn tiếp tục chạy đến trước mặt hắn lần nữa, sau đó chắp hai tay trước ngực: “Sau này... anh làm vệ sĩ cho tôi nhé! Anh theo tôi lăn lộn, tôi đảm bảo là anh sẽ có tương lai xán lạn...”



Triệu Ngọc liếc mắt nhìn gã, thấy gã còn khá trẻ, tuy gã bị va đập tới nỗi bể đầu chảy máu, nhưng thần sắc vẫn tốt lạ thường.



Thì ra là khi nãy lúc Triệu Ngọc sờ mó người phụ nữ kia, hắn cũng đồng thời cởi trói cho cô ta luôn rồi. Sau đó, lúc hắn và đám côn đồ kia đánh nhau, cô ta lại cởi trói cho người đàn ông này, cũng gỡ băng dính trên miệng gã ra luôn.



“Người anh em à, đại ca à, anh đánh quá ư hả giận luôn! Đánh chết đám nhãi nhép này đi!” Nói xong, gã liền nhấc chân đá tên đeo còng tay một phát: “Hừ! Mày dám đụng đến Mã Lão Đán phố Trương Bình cơ đấy, đi chết đi!”



“Này! Mã Lão Đán!” Ai ngờ người phụ nữ bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng. Mặc dù cô ta đã được cởi trói, nhưng vẫn chưa tìm được quần áo che thân. Lúc này, chắc là cô ta đã miễn dịch rồi nên không cảm thấy xấu hổ nữa, cứ lộ liễu chạy tới quát người đàn ông kia: “Tôi nói cho anh biết nhé, chúng ta... hai chúng ta ai đi đường nấy! Tôi mà còn đi theo anh thì đến cái mạng cũng chẳng còn! Xem đi... Anh xem đi...” Cô ta giang hai cánh tay, quay mặt về phía người dân vây xem: “Vì anh mà tôi mất mặt thế này đây! Sau này tôi... tôi còn mặt mũi nào mà gặp người khác?”



Tách tách tách...



Đèn flash lại lóe lên hàng loạt giống như là quần chúng vây xem đang phối hợp với cô ta vậy. Cảnh sát giao thông và cảnh sát nhân dân tự động nhanh chóng bao vây xung quanh, không cho bọn họ dùng di động chụp ảnh.



“Em yêu ơi, không sao đâu! Ha ha ha...” Ai ngờ người đàn ông tên Mã Lão Đán kia lại bật cười ha hả, vô tư giang rộng hai tay, nói: “Đây chẳng phải chuyện gì mất mặt cả! Bọn họ muốn chụp thì cứ chụp thôi! Ngày mai hai chúng ta thành người nổi tiếng rồi đấy, em cứ chờ thu hút fan hâm mộ đi! Ha ha ha...”



Đệch!



Triệu Ngọc khẽ mắng một câu, trong lòng tự hỏi đây là cái trò quái quỷ gì thế này? Đúng là “núi cao còn có núi cao hơn”, Triệu Ngọc tự nhận mình là kẻ không biết xấu hổ rồi, nhưng thật không ngờ hôm nay lại gặp phải một tên cao thủ tuyệt thế!



Anh bạn này khỏa thân trước mặt mọi người mà vẫn có thể nói cười vui vẻ thế kia, đúng là da mặt dày không ai bì kịp.



“Anh hùng, anh hùng ơi! Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi!” Mã Lão Đán tươi cười níu kéo Triệu Ngọc: “Hôm nay anh đã cứu tôi, thằng em này nhất định phải báo đáp anh tử tế! Hay là chúng ta tới Tam Tiên Cư nhậu một bữa nhé! Anh nể mặt tôi có được không?”



“Đi cái bà nội gấu mày ấy!” Triệu Ngọc suýt phát điên, lập tức lôi thẻ cảnh sát ra, quát lớn: “Cảnh sát! Tôi là cảnh sát!”



Ai dè một tiếng hô “cảnh sát” của hắn đã dọa sợ mấy tên côn đồ bị hắn đánh lúc nãy, có mấy tên còn xoay người định chạy trốn. Thế nhưng bọn họ người thì bị gãy xương, kẻ thì bị gãy chân, hoàn toàn không có cách nào chạy trốn.



“Cảnh sát ư? Cảnh sát càng tốt!” Mã Lão Đán dí dỏm khom người cúi chào và nói với Triệu Ngọc: “Đồng chí cảnh sát ơi, anh hãy nhanh nhanh tống mấy tên này vào tù đi! Bọn họ đều là người cho vay tín dụng Hợp Thắng, bọn họ thấy cha tôi mất tích nên muốn bắt tôi trả thù đấy!”



“Tôi muốn tố cáo bọn họ giam giữ, bắt cóc, đánh người trái phép... Còn nữa, bọn họ còn cởi sạch quần áo của bạn gái tôi...”



Nhìn Mã Lão Đán say sưa độc thoại tới nỗi nước bọt văng tung tóe, Triệu Ngọc cảm thấy thật sự cạn lời luôn, mãi một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng: “Hay là cậu mặc quần áo vào đi đã, bằng không thì tôi sẽ tố cáo cậu đồi phong bại tục trước đấy!”



“Không sao đâu, dù có mặc quần áo thì tôi vẫn trần trụi mà. Mỹ Lệ, Mỹ Lệ ơi...” Gã vẫy tay gọi người phụ nữ kia, thì ra cô ta tên là Mỹ Lệ. Mã Lão Đán nói với cô ta: “Em mau tạo dáng cho mọi người chụp ảnh đi! Với vóc dáng này của em, nói không chừng ngày mai sẽ có người tìm em quay quảng cáo đấy!”



“Đờ mờ đồ chó chết nhà anh... Mặt mũi bà đây mất sạch rồi, hừ...”



Người phụ nữ này giơ ngón tay giữa vào Mã Lão Đán, sau đó xoay người đi về phía đám đông. Lúc này, một anh cảnh sát nhân dân thật sự là không nhìn nổi nữa nên đã đưa một bộ quần áo cho cô ta mặc.



Sau đó, lại có người ném cho Mã Lão Đán một bộ quần áo, nhưng mà gã nhất quyết không chịu mặc, còn nói mấy lời tự giễu “xuân che thu lạnh” gì đó...



Vốn dĩ Triệu Ngọc không muốn dây dưa với một nam một nữ khác người này, hắn chỉ muốn tìm ông chủ đứng sau bọn côn đồ kia để đòi tiền bồi thường xe mà thôi.



Thế nhưng, hắn chợt nhớ tới một đoạn trong câu nói của Mã Lão Đán.



Gì nhỉ?



Triệu Ngọc vội vàng túm lấy Mã Lão Đán, lên tiếng hỏi: “Cậu vừa mới nói cậu là Mã Lão Đán ở phố gì nhỉ?”



“Sao hả? Anh bị biệt danh của tôi dọa sợ rồi à?” Mã Lão Đán vui vẻ đáp lời: “Mã Lão Đán phố Trương Bình, trên đường không ai không biết tôi! Cha tôi là Nhị gia tiếng tăm lừng lẫy đó!”



“Cái đệch!” Triệu Ngọc dùng một tay túm lấy người trước mặt rồi hỏi gã: “Vậy... cậu có biết Thôi Lệ Châu không?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom