• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (22 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-519.html

Chương 519: Cuộc đời tới được bước này còn cầu gì hơn?




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
70943.png
“Ừ...” Triệu Ngọc lập tức nghẹn họng, cũng không biết nên nói gì nữa, thậm chí cả điện thoại cũng quên mất phải tắt đi.



“Đến đây... nhanh vào đi!” Ngay sau đó, Cao Thư Hải kịp phản ứng lại, gần như lôi kéo Triệu Ngọc đi vào trong phòng.



Hắn vừa đi vào, anh ta đã lén lén lút lút đóng cửa chính lại.



“Trưởng phòng Cao, chuyện lớn gì vậy? Anh đừng làm tôi sợ, tôi nhát gan lắm!” Triệu Ngọc tỏ vẻ khiếp sợ, nhưng vừa dứt lời lại ngẩng đầu thấy được Cục trưởng Loan Tiêu Tiêu.



“Chuyện tốt, khà khà, chuyện tốt!” Cao Thư Hải thần bí nói một câu, sau đó kéo ghế cho Triệu Ngọc, còn mình thì đứng ở một bên.



“Đồng chí Triệu Ngọc này, tôi phải... nói2một tiếng chúc mừng với cậu rồi!” Cục trưởng Loan đi tới trước mặt Triệu Ngọc, mỉm cười nói: “Tôi nói ngắn gọn nhé! Trong sự kiện Tướng Quân Lĩnh lần trước, không phải cậu đã phát hiện ra kho báu tượng Phật bằng vàng sao? Sau khi xử lý hồ sơ, chúng tôi đã giao hết mọi tư liệu và báo cáo của cậu cho Cục quản lý khảo cổ phê duyệt. Hiện giờ... đã có kết quả rồi, Cục Văn hóa Khảo cổ Quốc gia quyết định trao tặng bằng khen đặc biệt cho cậu để khen ngợi sự tích anh hùng trong việc bảo vệ báu vật!”



Khụ...



Triệu Ngọc thở ra một hơi thật dài, trong lòng thầm nói, còn tưởng là chuyện lớn gì chứ! Còn tỏ vẻ thần9bí như vậy, không phải chỉ là trao tặng bằng khen thôi à, cần phải làm đến mức đó sao?



“Còn nữa.” Cục trưởng Loan cầm một tập tài liệu thật dày, nói: “Tôi sẽ không nhắc tới những lễ nghi phiền phức kia với cậu nữa, vẫn nên nói luôn cho cậu biết kết quả đi! Ừ, xét thấy đồng chí Triệu Ngọc là người duy nhất phát hiện kho tàng tượng Phật bằng vàng cho Tần Sơn, đồng thời đã có cống hiến quan trọng trong quá trình bảo vệ bảo tàng, Cục Văn hóa Khảo cổ Quốc gia đặc biệt phê duyệt thưởng cho đồng chí Triệu Ngọc ba mươi chín triệu tám trăm bốn mươi lăm nghìn nhân dân tệ để cổ vũ tinh thần!”



Sau khi đọc xong, Cục6trưởng Loan liền đặt tập tài liệu xuống, ung dung nhìn Triệu Ngọc.



“Ồ... cảm ơn! Cảm ơn! Hì hì...” Triệu Ngọc chắp tay cảm ơn với Cục trưởng Loan và trưởng phòng Cao, nhưng khi nắm tay vừa giơ lên thì hắn bỗng nhiên phản ứng lại được. Hắn lập tức nhảy bật lên cao phải đến một mét, xông về phía Cục trưởng Loan, khoa chân múa tay hỏi lại: “Chị... chị nói gì? Bao... bao nhiêu tiền?”



Cục trưởng Loan mỉm cười, trực tiếp đưa tập tài liệu cho Triệu Ngọc.



Triệu Ngọc nhìn dãy số viết trên tờ giấy, bấy giờ mới bỗng nhiên giật bắn người. Trên tập tài liệu viết những chữ số rất rõ ràng rành mạch: “39.845.000”! Càng kinh khủng hơn là đằng sau đó còn kèm0theo chữ “miễn thuế”.



Mẹ ơi!



Trời ạ!



Bà nó!



Ông trời của tôi ơi...



Đây... đây không phải đang mơ chứ?



Triệu Ngọc hoàn toàn choáng váng, trước kia hắn đã dự đoán khoảng một nghìn hai trăm lần, nhưng không thể tưởng được nhà nước lại thưởng cho hắn nhiều tiền đến vậy?



Lúc trước Lương Hoan đã tính thử cho hắn, có thể nhận được hơn chục triệu đã là kỳ tích rồi! Thật sự không ngờ hắn chỉ chớp mắt đã có được khoản tiền thưởng bốn mươi triệu! Điều này... điều này giải thích kiểu gì đây?



Hắn...



Nhiều tiền như vậy sao hắn tiêu hết được đây?



Lúc này Triệu Ngọc đã choáng váng đến nỗi gần như chẳng còn lý trí...



“Đồng chí Triệu Ngọc, đây là khoản mà cậu nên có được!” Cục trưởng Loan7vui sướng nói: “Cậu dùng tính mạng của mình bảo vệ kho báu quốc gia, gìn giữ pháp luật kỷ cương, nhận được phần thưởng này là chuyện rất đương nhiên! À, còn nữa, những thứ này chẳng qua chỉ là phần thưởng mà nhà nước tặng cho cậu, hệ thống cảnh sát chúng ta cũng sẽ không vùi dập đại công thần cậu đâu. Tôi chắc chắn tiếp sau đây sẽ có không ít huân chương và tiền thưởng đang chờ cậu đấy!”



“Oa ha ha!” Triệu Ngọc sướng tới mức không suy nghĩ được gì khác nữa, trong lúc kích động đã ôm Cục trưởng Loan, hôn hai cái trên mặt bà ta.



“Ấy...” Cao Thư Hải vôi vàng che mặt lại, Cục trưởng Loan cũng đỏ bừng cả mặt, vô cùng xấu hổ.



“Người anh em à, vui mừng thì vui mừng, nhưng mà...” Đợi đến khi Triệu Ngọc đã khoa chân múa tay bày tỏ sự sung sướng được kha khá rồi, Cao Thư Hải bắt đầu trịnh trọng nhắc nhở: “Nhưng vì món tiền thưởng có giá trị trên trời này vô cùng hiếm hoi ở Trung Quốc, cho nên cấp trên quyết định phải trao trong bí mật, không được truyền ra ngoài. Vì thế, trước khi cậu lĩnh tiền thưởng còn phải ký một bản công văn giữ bí mật. Thật ra điều này cũng vì tốt cho cậu mà thôi!”



“Ha ha ha, đương nhiên, đương nhiên!” Triệu Ngọc vẫn đang trong trạng thái choáng váng: “Anh Cao, Cục trưởng Loan, đợi tôi làm xong mấy chuyện còn dang dở, nhất định sẽ mời mọi người một bữa!”



Dứt lời, Triệu Ngọc lại tới gần Cục trưởng Loan. Bà ta sợ hắn lại muốn làm xằng làm bậy liền vội vàng né tránh, giơ hai tay lên nói: “Triệu Ngọc, khiêm tốn, khiêm tốn! Nhớ kĩ, mình càng vinh quang thì trách nhiệm càng lớn! Cậu đã trở thành tấm gương trong giới cảnh sát Tần Sơn chúng ta, như vậy thì sau này nhất định phải cố gắng không ngừng, không thể phá vỡ hình tượng của chính mình!”



“Nhất định, nhất định!” Triệu Ngọc giang rộng hai tay, lại bổ nhào về phía Cao Thư Hải.



Anh ta đã phòng hờ từ trước, chạy vội tới sau bàn, nói: “Còn nữa, Tiểu Triệu à, không phải hôm nay ký tên rồi là có thể lĩnh tiền ngay đâu. Con số lớn như vậy, phân cục chúng ta không có quyền lấy về. Đợi lát nữa ký tên xong, cầm được giấy phê chuẩn của Cục trưởng Loan thì đến Cục thành phố tìm Cục trưởng Hồng ký tên, sau đó lại báo cho Cục tài chính mới được nhận!”



“Cục trưởng Loan đã dặn dò tất cả mọi người, về những chuyện có liên quan tới món tiền thưởng kếch xù của cậu, các lãnh đạo cấp cao bên trên cũng đều sẽ giữ bí mật cho cậu!”



“Dễ mà, dễ mà! Cảm ơn, cảm ơn...” Triệu Ngọc lại chắp tay nói lời cảm ơn.



Vì thế, khi Triệu Ngọc ký tên và Cục trưởng Loan phê duyệt xong, hắn liền rời khỏi phòng Tài chính Kế toán, quay về phòng làm việc của mình.



Suốt dọc đường đi, trong đầu Triệu Ngọc đâu còn nghĩ gì được khác, cả người đã sướng tới mức như đang bay trên không trung rồi.



Bốn mươi triệu đấy!



Nếu cộng thêm số tiền bản thân hiện đang có, tổng tài sản của hắn đã vượt qua năm mươi triệu rồi! So với chút tiền chục triệu trước kia thì lợi hại đến nhường nào cơ chứ!



Vậy thì...



Bỗng nhiên, trong lòng Triệu Ngọc bất chợt sinh ra cảm giác chây ì.



Phải rồi! Nếu đã như vậy... ông đây còn cần gì liều lĩnh mang mạng ra chơi nữa?



Bây giờ mình đã có trong tay năm mươi triệu, còn có được nữ thần Miêu Anh, cuộc đời đến bước này còn cầu gì hơn? Tiếp theo có phải nên hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp không?



Mình... mình cần gì phải khổ sở, hao tâm tổn trí gắng sức điều tra chân tướng vụ án nhảy lầu nữa? Với lại, vụ án này vốn cũng chẳng thuộc phận sự của mình, thậm chí đã kết án rồi, sao mình phải tự chuốc khổ làm gì?



Hiện tại mình phải tậu một căn nhà khang trang rộng rãi, phải mua chiếc xe sang trọng mới đúng! Mình... tại sao cứ phải bỏ qua cuộc sống dễ chịu nhàn hạ ấy để trải qua cuộc sống sóng gió, còn phải leo lên mái của nhà máy xi măng để tra án chứ?



Rốt cuộc là vì cái gì?



Nhớ lại cuộc sống phóng đãng trước khi trùng sinh, cuối cùng không phải cả đời ông đây đều sống chỉ vì tiền sao? Bây giờ mình không thiếu tiền, có phải nên thực hiện mục tiêu cuộc sống của mình rồi không?



Mình...



Mình...



Nghĩ tới nghĩ lui, hắn bỗng nhiên nghĩ tới quẻ bói. Ông trời ơi, chẳng lẽ quẻ Càn hôm nay vốn chẳng phải đại diện cho một sự kiện kinh khủng như cả một đoàn người chết gì đó, mà là... muốn nói rằng mình nhận được món tiền thưởng vô cùng lớn sao!?



Nhưng... đại biểu cho tiền thưởng thì ít nhất cũng nên có quẻ Đoái mới đúng chứ nhỉ?



Nếu hôm nay mở ra một quẻ “Khôn Đoái”, hoặc một quẻ “Đoái Càn” thì có phải càng hợp lý hơn không? Nhưng vì sao nhất định phải là quẻ “Càn Khảm” chứ?



Khi Triệu Ngọc còn đang tập trung suy tư thì di động của hắn lại vang lên, nhưng lần này là Lý Bối Ni gọi tới.



Bây giờ Triệu Ngọc đã đi tới ngoài cửa phòng làm việc nên cũng không bắt máy nghe, mà bước thẳng vào bên trong luôn. Thế nhưng, sau khi hắn bước vào rồi thì lại bất ngờ nhìn thấy trong phòng toàn người là người.



“Hả? Đây không phải là cảnh sát Triệu sao?” Trong đám đông, bỗng có ai đó hô hào gọi Triệu Ngọc.



Kết quả là, mấy người khác lập tức xông tới bên cạnh, giơ camera trong tay lên, nhắm tới Triệu Ngọc chụp tách tách liên hồi, thậm chí mới thoáng cái mà đã có hai chiếc máy quay phim cùng hướng ống kính đến chỗ hắn rồi.



Bà mẹ nó chứ!



Triệu Ngọc vừa nhấc tay lên che lại tầm mắt, vừa nhỏ giọng mắng: Cục trưởng Loan, Cao Thư Hải, các người thật chẳng giữ chữ tín gì cả! Không phải các người nói phải giữ bí mật à? Sao nháy mắt đã cho truyền thông tới chụp ảnh tôi rồi?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom