• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (20 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-518.html

Chương 518: Bưu kiện! bưu kiện!




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
70942.png
“Ồ...” Triệu Ngọc chíu chặt lông mày, nghiêm túc suy nghĩ. Mặc dù thoạt nhìn thì chỉ như một sự cố ngoài ý muốn, nhưng cũng không thể loại trừ những khả năng khác. Nếu quả thật có người muốn hãm hại Trần Bỉnh Quang, vậy thì cũng không khó để làm được.



“Anh rể, nếu anh cảm thấy còn cần phải điều tra thêm gì nữa thì em lại phái một người qua!” Tiểu Trương nói: “Có điều, về việc điều tra những mối quan hệ của nhà họ Trần thì bọn em không có tiến triển gì mấy. Em đã tra xét những lời khai của Trần Bỉnh Tiên, trong đó miêu tả rất ít về gia đình.”



“Nếu chúng ta muốn lấy được tin tức xác thực thì cần đến trại tạm giam một chuyến, thẩm vấn hắn ta lần nữa mới được!” Nói đến đây,2Tiểu Trương có vẻ hơi khó xử: “Anh rể à, chắc anh cũng biết chỗ khó của em! Những lãnh đạo kia đều cho là chúng ta đã kết án, đang chuẩn bị làm tiệc mừng đấy! Nếu lúc này em gióng trống khua chiêng mà thẩm vấn phạm nhân lần nữa thì hơi... cái đó đó, anh... hiểu chứ?”



“Được rồi, không cần đâu!” Triệu Ngọc nói thẳng: “Tôi cũng không muốn khiến chuyện này quá ầm ĩ, lỡ bứt dây động rừng thì cũng không hay ho gì cho việc điều tra của chúng ta! Thôi, chuyện này cậu không cần để ý nữa đâu, tôi tự có cách! Bây giờ cậu chỉ cần giúp tôi giám sát Ngải Lỵ Lỵ là được!”



“Vâng!” Tiểu Trương thoải mái đồng ý.



Hắn vừa cúp điện thoại, Tô Kim Muội lại không dằn nổi sự sốt ruột, vội hỏi thăm:9“Sư phụ à, nếu không thẩm vấn phạm nhân thì anh còn cách gì để tìm hiểu được tình hình trong nhà họ Trần?”



“Hừ, cô quá coi thường sư phụ của cô rồi đấy!” Triệu Ngọc đắc ý nói: “Thật ra tôi đã đặt hẹn với một người biết rõ chuyện này rồi. Bốn giờ rưỡi chiều cô đến trước cổng phân cục Dung Dương đợi tôi, tôi dẫn cô đi theo học hỏi một chút!”



“Người biết rõ? Ai vậy?” Tô Kim Muội cực kỳ bất ngờ: “Bốn giờ chiều? Vậy bây giờ... anh muốn làm gì?”



Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, nói: “Sắp hai giờ rồi, tôi phải về Cục Cảnh sát một chuyến! Ăn nhanh lên đi!”



“Ồ...” Tô Kim Muội cầm đũa lên lần nữa, nhưng chẳng còn tâm trạng nào mà gắp thức ăn.



Triệu Ngọc thấy bữa ăn cũng sắp xong nên liền đi thẳng6tới quầy lễ tân để tính tiền.



Lúc này, cửa chính nhà hàng bỗng nhiên bị đẩy vào trong, một nhân viên chuyển phát nhanh mặc áo mưa đi vào.



“Ông chủ, bưu kiện của ông này!”



Nhân viên chuyển phát vừa nói vừa cầm một cái bọc rất lớn đưa tới quầy lễ tân.



“Ôi trời, cậu cần cù quá rồi đấy?” Bà chủ lắc đầu nói: “Trời mưa thế này, đưa tới muộn một chút cũng có sao đâu? Nhóc con, cậu đã ăn cơm chưa? Chi bằng ăn đại chút gì đó ở chỗ tôi đi? Không thu tiền của cậu đâu!”



“Ha ha...” Nhân viên chuyển phát đặt kiện hàng xuống, ngây ngô cười nói: “Cảm ơn bà, bây giờ đã là giờ nào rồi chứ, tôi ăn rồi mà! Những bưu kiện này không thể chất đống được, không thì càng làm không xuể! Trời mưa cũng0đành chịu thôi! Tôi đi nhé...”



Dứt lời, nhân viên chuyển phát xoay người định đi.



“Hả!?” Không ngờ, Triệu Ngọc bỗng dưng nhớ ra gì đó, không khỏi thốt ra một tiếng.



“Ơ? Làm sao vậy?” Nhân viên chuyển phát vốn đã trùm mũ áo mưa lên, nghe tiếng Triệu Ngọc lại hạ xuống.



“Ừ...” Triệu Ngọc nhìn chăm chăm vào cậu nhân viên chuyển phát kia, nhưng rất lâu lại không nói một lời nào.



Nhân viên kia đợi mấy giây, thấy Triệu Ngọc vẫn không có phản ứng mới nhàm chán xoay người rời đi.



“Sư phụ, sư phụ, không sao chứ?” Tô Kim Muội nhìn thấy thái độ của Triệu Ngọc là lạ, bèn vội vàng tiến lên hỏi thăm.



Không ngờ lúc này Triệu Ngọc bỗng giậm chân, kêu to: “Bà nó chứ! Suýt thì quên béng mất một chuyện!”



“Sư phụ... Chuyện gì vậy?”



“Mẹ nó!” Triệu Ngọc hưng phấn7vung tay tứ tung, chà tay giậm chân: “Đồ đệ, cô còn nhớ Cận Siêu đã dùng cách nào để thông báo cho vợ mình rằng mình giấu chứng cứ phạm tội ở dưới tầng hầm không? Có phải là chuyển phát nhanh không? Có phải không!?”



“Sư phụ.” Tô Kim Muội nhíu mày nói mỉa một câu: “Ban nãy ai vừa mới nói làm thám tử thì phải học cách điềm tĩnh thế?”



“Ồ... Mẹ kiếp!” Triệu Ngọc không ngờ Tô Kim Muội lại ở đây vạch trần khuyết điểm của mình, vội vàng nghiêm mặt nói: “Cô... cô thử suy nghĩ một chút xem tại sao Cận Siêu sử dụng chuyển phát nhanh để thông báo cho vợ mình?”



“Tại sao?” Tô Kim Muội đảo mắt: “Để che giấu tai mắt người khác?”



“Không!” Triệu Ngọc kích động nói: “Bởi vì gã không muốn để vợ gã can dự vào! Nói cách khác, vợ gã - Tần Hiểu Như thật sự không biết chuyện Cận Siêu giết người vì tiền!”



“Vậy... thì sao?” Tô Kim Muội vẫn thấy khó hiểu.



“Điều này đã nói rõ, nếu đây là một ‘kế trong kế’ thì vợ gã sẽ càng không biết gì cả! Cô hiểu không? Cô vợ của gã căn bản không biết gì cả!”



“Ồ... Ừ...” Tô Kim Muội càng thấy hỗn loạn hơn: “Sư phụ, anh có thể nói chậm lại một chút không?”



“Chậm cái đầu của cô, nghe kĩ đây!” Triệu Ngọc nói ngắn gọn: “Bây giờ cô nhanh chóng chạy về Cục Cảnh sát của cô, giúp tôi điều tra một chuyện vô cùng quan trọng!”



“Chuyện quan trọng gì vậy?” Tô Kim Muội hỏi.



“Tôi muốn cô tra xét tất cả những bưu kiện gửi cho Cận Siêu nhưng chưa được phát!” Triệu Ngọc nói: “Không, không chỉ nhà của Cận Siêu, còn có nhà mẹ đẻ của Tân Hiểu Như, trường học của con... Tóm lại, tất cả những địa chỉ liên quan tới gia đình bọn họ đều không được bỏ qua, tất cả đều phải tìm, một phong thư cũng không thể bỏ qua!”



“Chuyện này...”



“Nếu cô làm một mình không nổi, vậy thì nói cho Tiểu Trương, bảo cậu ta giúp cô. Bất luận như thế nào cũng phải điều tra ra chuyện này!” Triệu Ngọc dùng giọng điệu ra lệnh: “Còn chưa hiểu nữa à? Mặc dù Cận Siêu đã chết rồi, nhưng tôi hoài nghi gã vẫn còn tin tức quan trọng gì đó chưa gửi đi! Vì thế, chúng ta cần phải sớm biết được tin tức này, hiểu không?”



“Sư phụ... Ừm...”



Tô Kim Muội vẫn còn nhiều câu hỏi nhưng Triệu Ngọc đã sớm thanh toán xong, xoay người rời đi rồi.



Hai giờ chiều, Triệu Ngọc quay trở lại phân cục Dung Dương. Hắn dò theo vị trí mà phó bản Kỳ Ngộ sẽ xảy ra, lần này là ở trước cửa phòng Tài chính Kế toán trên tầng bốn.



Chậc chậc...



Vì mở ra được quẻ Càn động trời, cho nên cảm giác lúc này của Triệu Ngọc hoàn toàn khác so với những lần mở phó bản Kỳ Ngộ trước đây. Hắn đứng cạnh cửa phòng Tài chính Kế toán, trong lòng cực kỳ thấp thỏm, cẩn thận chú ý bốn phía, không biết ở đây sắp sửa xảy ra chuyện lớn kinh hoàng gì?



Nhưng không biết vì trời mưa hay như thế nào, trong hành lang tầng bốn hoàn toàn trống trải. Ở đây một bóng người cũng không có chứ đừng nói là dấu hiệu gì chứng tỏ sắp sửa xảy ra chuyện lớn.



Triệu Ngọc chờ rồi lại đợi, cảm thấy mấy phút đồng hồ này sao mà quá dài. Thậm chí, có lúc hắn còn cho rằng mình đã nhầm địa điểm kỳ ngộ.



Thế nhưng, khi đồng hồ vừa điểm đến hai giờ mười phút, điện thoại của Triệu Ngọc bỗng nhiên reo lên:



“A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em...”



Tiếng chuông ầm ĩ đột ngột vang lên khiến Triệu Ngọc bị dọa cho giật nảy mình, suýt thì quẳng luôn di động đi.



“A lô?” Hắn vội vàng cầm lấy điện thoại, ấn nút trả lời rồi hỏi: “Ai vậy?”



“Ừ... là Triệu Ngọc hả?” Trong điện thoại bất chợt vang lên giọng đàn ông oang oang: “Tôi là Cao Thư Hải đây! Cậu đang ở đâu?”



Cao Thư Hải?



Triệu Ngọc ngẫm nghĩ lại một chút, nhanh chóng nhớ ra Cao Thư Hải chính là trưởng phòng của phòng Tài chính Kế toán phân cục Dung Dương, quản lý mọi chuyện liên quan đến tiền bạc của phân cục.



“Trưởng phòng Cao? Sao... làm sao vậy?” Triệu Ngọc chưa từng nói chuyện gì với vị trưởng phòng này, hắn không rõ tại sao lúc này trưởng phòng Tài chính Kế toán lại gọi điện thoại cho mình?



“Triệu Ngọc à, cậu mau tới phòng Tài chính Kế toán của tôi một chút đi, xảy ra chuyện lớn rồi! Nhanh lên chút!” Cao Thư Hải thúc giục: “Cục trưởng Loan cũng đang ở đây! Cậu nhớ chỉ được tới một mình thôi, tuyệt đối đừng để người khác trông thấy!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom