• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (19 Viewers)

  • cuong-tham-427.txt

Chương 427: Giao dịch cuối cùng




Năm ngày sau khi sự kiện Tướng Quân Lĩnh xảy ra.



Ở trại tạm giam khu Dung Dương, trong phòng thẩm vấn trọng phạm.



Viên Thụ Tài mang theo còng tay và xích chân, bị giám ngục dẫn tới ghế thẩm vấn.



Vai và bắp đùi của gã đều bị trúng đạn, đương nhiên bây giờ đã được băng2bó lại. Trên khuôn mặt gã chỗ thì bầm tím chỗ thì sưng vù, vết thương chằng chịt, chẳng còn chút khí chất tiên phong đạo cốt nào. Không những thế, lúc này dáng vẻ của gã ủ rũ vô cùng, bờ vai rũ xuống, hệt như một ông lão sắp gần đất xa trời.



“Đạo trưởng,8lại gặp nhau rồi, ha ha ha...” Triệu Ngọc vừa mới ngồi xuống đã nở nụ cười kỳ quái, còn chắp tay với gã nữa.



Viên Thụ Tài quắc mắt hung dữ nhìn hắn, không nói một lời.



“Ha ha.” Triệu Ngọc đặt tài liệu mình đang cầm trong tay lên bàn, cười nói: “Không ngờ ông thực6sự từng làm đạo trưởng ở trong đạo quán* đấy! Thế mà tôi cứ tưởng đạo trưởng chỉ là biệt danh thôi! Thực sự là thất lễ, thất lễ! A di đà Phật... Ôi không đúng, phải là... Vô Lượng Thiên Tôn!”



* Đạo quán là nơi tu luyện và cử hành nghi thức tôn giáo của3các đạo sĩ, đôi khi gọi là cung quán. Ngoài ra còn có các kiến trúc với tên gọi theo quy mô lớn nhỏ khác nhau như: điện, đường, phủ, miếu, am, lâu, xá, trai, các, khuyết, đàn. (wikipedia)



“Hừ!” Đạo trưởng tức giận hừ một tiếng: “Nhãi ranh, trong năm ngày này, tôi đã phải giao5tiếp với đám cảnh sát thối tha mấy người đến phát ngấy rồi! Đừng có lề mề nữa, cậu muốn biết cái gì thì cứ hỏi đi!”



“Đúng vậy, tôi cứ việc hỏi, nhưng ông cũng phải cứ việc nói chứ! Có điều... ông đừng hiểu lầm, lần này tôi đến đây chỉ vì mục đích riêng thôi. Ha ha... mục đích riêng...” Triệu Ngọc vừa nói vừa đưa một tờ giấy in đầy chữ cho gã, hỏi: “Đạo trưởng, ông biết nhiều hiểu rộng, hãy giúp tôi xem một chút, trên đây viết cái gì?”



Hóa ra thứ được in trên giấy chính là quẻ bói của hệ thống Kỳ Ngộ mà trước đây Triệu Ngọc ghi lại.



“Chữ trên đây chỉ có thể xác định cách phát âm, không thể xác định nghĩa của chữ.” Hắn bắt đầu giới thiệu: “Bốn chữ một nhóm, trừ cái đầu tiên ra thì tổng cộng có bốn nhóm!”



“Cái gì?” Đạo trưởng vốn tưởng rằng Triệu Ngọc đến đây để thẩm vấn mình, lúc này gã nhíu mày hỏi: “Này cảnh sát, cậu cho tôi xem cái này làm gì?”



“Những thứ này có liên quan đến Bát Quái Quỷ Công!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Bát Quái Quỷ Công còn được gọi là Bát Quái Cực Lạc, không biết ông từng nghe thấy bao giờ chưa?”



Sau khi nghe được mấy chữ “Bát Quái Quỷ Công”, Viên Thụ Tài hơi ngẩn ra, nói: “Sao mà... cảnh sát mấy người cũng bắt đầu chơi huyền học thế?”



“Ha ha.” Triệu Ngọc cười nói: “Bắt kịp thời đại thôi! Nếu không sao tôi có thể tìm được tượng Phật bằng vàng mà bậc thầy đẳng cấp như ông cũng không tìm được chứ?”



“Cậu...” Vừa nhắc tới tượng Phật, Đạo trưởng lập tức chán nản hẳn, không nói thêm được gì.



“Ha ha.” Triệu Ngọc lại cười lần nữa rồi bỗng nhiên lái sang chuyện khác. Hắn hỏi: “Đạo trưởng, có một chuyện tôi không hiểu cho lắm. Ông nói xem, lúc trước Hoàng Tinh bị ông giết chết có thế lực lớn như vậy! Nhưng tại sao sau khi ông giết chết ông ta rồi mà không gặp phải chuyện gì cả?”



“Cảnh sát không truy nã ông, thuộc hạ của Hoàng Tinh cũng không đuổi giết ông. Chuyện này... có phải không được hợp lý lắm không?”



“Hừ!” Trước đó, đạo trưởng đã khai báo rành rọt mọi chuyện liên quan đến việc mình mưu sát Hoàng Tinh và Cách Cách, bởi vậy đối với chuyện này, gã không cần giấu giếm điều gì nữa. Lúc này gã nói với Triệu Ngọc: “Chuyện này... đâu có khó hiểu lắm? Cái tên họ Lý kia cũng không phải đệ tử duy nhất của Hoàng Tinh. Hoàng Tinh không có con cái, chuyện làm ăn lớn như vậy, đương nhiên các đệ tử của lão ta sẽ tranh nhau tiếp quản! Còn nữa, không có ai trong bọn họ biết rốt cuộc Hoàng Tinh và Cách Cách thật sự đã chết hay chưa, sao có thể đoán ra tôi được?”



“Ồ...” Triệu Ngọc bỗng chốc hiểu ra: “Sau đó, thi thể của Cách Cách bị phát hiện, mấy người thấy hành vi phạm tội của mình bị bại lộ nên đã chạy trốn từ sớm, vì vậy cũng thoát khỏi sự truy sát của đám người Lý Tu Sinh!”



“Còn bên phía cảnh sát lại càng là chuyện không thể xảy ra!” Đạo trưởng không phủ định những suy đoán của Triệu Ngọc mà lại tiếp lời: “Nếu báo án, cảnh sát sẽ điều tra ra thân phận của Hoàng Tinh. Bọn họ đều là người làm ăn phi pháp, sao có thể ngốc đến nỗi khiến cho cảnh sát can thiệp vào chứ?”



“Vì vậy thi thể của Cách Cách mới không có ai đến nhận!” Triệu Ngọc lắc đầu than thở: “Người tên Cách Cách này cũng thật là đáng thương, không biết... rốt cuộc cô ta là ai?”



“Tên là Thôi cái gì Châu đó, giống như tên của người Hàn Quốc.” Đạo trưởng nhớ lại: “Hình như là Thôi Lệ Châu thì phải? Trong một lần giao dịch, tôi đã thấy cô ta ghi cái tên này! Còn cô ta là người ở đâu thì không biết! Khi đó, có người đồn Cách Cách được Hoàng Tinh mua từ nơi khác từ lúc còn rất nhỏ, chắc là trẻ mồ côi gì đó nhỉ?”



À... Triệu Ngọc lặng lẽ gật đầu, hèn gì ngay cả việc so sánh ADN cũng không có kết quả!



“Có điều.” Đạo trưởng bổ sung thêm: “Cô ta cũng chẳng phải là người đáng thương gì. Cô ta đi theo Hoàng Tinh đã học được tính ngang ngược hống hách, tuy vẻ ngoài xinh đẹp nhưng lại là một người phụ nữ ác độc!”



“Cho dù ác độc cũng đâu có đáng chết?” Triệu Ngọc trừng mắt nhìn Đạo trưởng. Gã ta đuối lý, ánh mắt hơi né tránh hắn.



“Được rồi.” Triệu Ngọc vươn tay lấy tờ giấy ghi quẻ bói về, nói với vẻ mặt không hề có cảm xúc: “Nếu ông không biết gì về chuyện Bát Quái Quỷ Công, thế thì tôi đi đây!”



“Ơ?” Đạo trưởng bất ngờ nhìn Triệu Ngọc, nói: “Chỉ... đơn giản như vậy sao?”



“Đương nhiên.” Triệu Ngọc thờ ơ nói: “Không phải vậy thì còn sao nữa? Bỏ qua chuyện của Cách Cách và Hoàng Tinh, bỏ luôn chuyện giết chết Đổng Phái Trác, chỉ tính chuyện ông dùng thuốc nổ nổ chết nhiều cảnh sát hình sự và điều tra viên như vậy cũng đủ phán ông tội chết một trăm lần rồi! Nếu ông đã là một người sắp chết, tôi cần gì phải tính toán hơn thua với ông nữa chứ?”



“Ừm...” Đạo trưởng hơi cúi thấp đầu, nói với vẻ khá thất vọng: “Mười tám năm trước tôi cũng đã chết một lần! Sống thêm mười tám năm, bần đạo đã thấy đủ rồi!”



“Con mẹ nó!” Triệu Ngọc bĩu môi: “Ông thật sự cho rằng mình là đạo trưởng à? Có cần tôi dán thêm ria mép cho ông để ông vuốt không? Làm ơn tỉnh lại đi!”



Nói xong, Triệu Ngọc đưa một bản tài liệu khác cho gã rồi nói: “Không lẽ ông nghĩ rằng cảnh sát chúng tôi đều là kẻ bất tài? Ông chống mắt lên mà đọc đi, chúng tôi đã dùng phương thức liên lạc của ông để dụ em họ ông đến Tần Sơn, hắn ta đã sa lưới ở sân bay Tần Sơn rồi!”



“Buổi sáng ngày hôm trước, em trai ruột của ông đã sa lưới trong biệt thự ở Hawaii. Ở nơi đó, chúng tôi đã tìm được rất nhiều những món đồ cổ mang tính lịch sử lâu đời của Trung Quốc. Bây giờ, ở trong đại sứ quán đang ký hồ sơ để dẫn độ tội phạm và di sản văn hóa đấy!”



“Nhìn xuống phía dưới đi, sáu cái tài khoản ở nước ngoài của ông cũng đã bị tìm ra! Con mẹ nó, Saint Vincent và Grenadines*. Đạo trưởng, ông có lắm đường thật đó, còn dám chạy tới mấy cái nước nhỏ vô danh để mở đạo quán, ông định truyền bá truyền thống văn hóa Trung Quốc ra khắp thế giới đấy hả?”



* Saint Vincent và Grenadines là một đảo quốc thuộc chuỗi đảo Tiểu Antilles trong lòng biển Caribe, thuộc khu vực Bắc Mỹ.



“Cái gì!?” Nghe được tin tức như thế, đạo trưởng vô thức nắm chặt nắm đấm, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, sắc mặt vô cùng khó coi.



“Ông là nhân vật cấp bậc đại sư, chắc sẽ không ngây thơ cho rằng chỉ cần mình chết là hết chuyện đâu nhỉ?” Triệu Ngọc xòe hai tay ra, nói: “Tôi biết, khi rơi vào hoàn cảnh như hiện tại, điều mà ông quan tâm nhất chính là anh em và người thân của mình. Thế nhưng tôi có thể nói cho ông biết, không ai có thể thoát được đâu! Đạo trưởng, tỉnh lại đi! Giang sơn ông xây dựng bao năm đã sụp rồi! Ông làm đạo trưởng, thế mà Thái Thượng Lão Quân không nói cho ông biết những đạo lý như ‘lưới trời tuy thưa mà khó lọt’ hay là ‘ác giả ác báo’ sao?”



“...” Đạo trưởng không nói gì, chỉ im lặng ngồi đờ ra trên ghế thẩm vấn.



Lúc này, Triệu Ngọc lại lấy điện thoại di động của mình ra, cho Viên Thụ Tài xem một đoạn video đã được quay từ trước đó. Trong video quay lại cảnh tượng người nhà của những cảnh sát hình sự bị nổ chết khóc lóc nức nở nghẹn ngào. Những gia đình và người thân đã mất đi người mà họ yêu thương nhất, họ khóc đến chết đi sống lại, ruột gan đứt thành từng khúc...



“Sau mỗi một vụ án đều có một lít nước mắt, thế nhưng lần này... nhiều hơn hẳn!” Triệu Ngọc đưa điện thoại di động ra trước mặt Viên Thụ Tài: “Ông hãy xem cho cẩn thận đi! Đạo trưởng! Nỗi đau đớn khổ sở của những người này đều là do ông tự tay ban tặng! So với bọn họ, nỗi đau của ông còn không bằng một góc đâu!”



Đạo trưởng chỉ liếc mắt lên xem vài lần là đã không dám nhìn nữa. Gã chán nản cúi đầu, cả người đều run rẩy...



Triệu Ngọc vẫn tiếp tục phát hết video, lúc này mới quay đầu lại, chuẩn bị rời khỏi đây.



Nào ngờ, vào lúc Triệu Ngọc xoay người, Viên Thụ Tài bỗng nhiên nói: “Cậu cảnh sát, pho tượng Phật bằng vàng kia... có phải nó... rỗng ruột không?”



“Hả?” Triệu Ngọc quay đầu lại, không hiểu ý gã.



“Nếu như nó đặc, cậu không thể mang nó ra khỏi nước được.” Đạo trưởng cúi đầu nói: “Hơn nữa, căn cứ vào màu sắc và kỹ thuật để phán đoán, nó cũng không được làm bằng vàng ròng!”



“Haizz...” Triệu Ngọc thở dài, nói: “Đạo trưởng, vào lúc này rồi mà ông còn nhớ tới mấy bức tượng đó sao? Cho dù nó có mạ đồng thì liên quan chó gì đến ông?”



“Cậu cảnh sát.” Viên Thụ Tài há miệng, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Chúng ta làm một cuộc giao dịch cuối cùng được không? Tôi có thể giúp cậu giải Bát Quái Quỷ Công, thế nhưng... tôi muốn xem ảnh và tư liệu của tượng Phật... có được không?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom