• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (14 Viewers)

  • cuong-tham-426.txt

Chương 426: Gói quà mười món




Ôi đệt!



Đây là tình huống gì thế?



Triệu Ngọc bị hệ thống làm cho hết hồn, ngay cả chuyện quan trọng như hôn Miêu Anh cũng bị gác qua một bên.



Trời ạ, 175%!?



Đây là… cái khái niệm gì thế?



Mức độ hoàn thành thế này đã không thể dùng từ “cao quá mức bình thường” để hình dung được nữa rồi?



Chưa kể… còn được nhận thêm mười đạo cụ tàng hình, không biết là những món siêu cấp2cỡ nào đây?



Triệu Ngọc nhanh chóng mở thanh đạo cụ trong đầu ra để kiểm tra. Chỉ một cái nhìn thoáng thôi đã khiến hắn sợ hết hồn, không ngờ mười món đạo cụ lại là như thế!



Sau cuộc chiến ác liệt ở dãy núi Tướng Quân Lĩnh, cột đạo cụ vốn ít ỏi của Triệu Ngọc lại càng nghèo nàn thêm. Loa phóng thanh, kính nhìn xuyên đêm, bình dưỡng khí tàng hình, máy nhìn8xuyên thấu, tất cả đều đã dùng hết. Sau đó, vì muốn hóa giải độc tính trên mũi tên độc, hắn còn sử dụng luôn đạo cụ đặc biệt là huyết thanh vạn năng.



Có điều, loại độc gặp máu là chết kia vô cùng lợi hại. Tuy rằng Triệu Ngọc kịp thời sử dụng huyết thanh vạn năng, thế nhưng vẫn suýt mất mạng. Cũng còn may, vào thời khắc sống còn như thế, máy tạo6nhịp tim có thể tự khởi động đã phát huy tác dụng, nhờ thế mà hắn mới được kéo về từ trên bờ vực tử vong.



Bởi vậy, sau khi những thứ này bị lấy ra sử dụng, thanh đạo cụ của Triệu Ngọc gần như đã trống rỗng. Ngoại trừ mấy cái máy dò xét và máy tìm lại ký ức thì chẳng còn thứ gì nữa.



Vừa nãy, khi hệ thống bảo rằng hắn nhận được3mười đạo cụ, Triệu Ngọc vốn tưởng là lần này cũng giống như những lần trước, chính là một loại đạo cụ nhưng được mười cái mà thôi.



Nhưng sau khi hắn kiểm tra kỹ càng thì mới biết lần này lại trái ngược hoàn toàn. Hắn nhận được mười đạo cụ hoàn toàn khác nhau, mỗi một loại chỉ có một cái. Trong đó có chìa khóa vạn năng, áo tàng hình, áo chống đạn tàng5hình, máy tạo nhịp tim tàng hình…



Má ơi!



Triệu Ngọc suýt thì nhìn đến mờ mắt luôn rồi. Hóa ra thứ lần này hắn nhận được chính là một gói quà mười món sao!



Hơn nữa, tất cả những đạo cụ này đều thuộc hàng cao cấp có tính thực dụng cao, hoặc là đạo cụ đặc biệt. Trong danh sách đó còn có huyết thanh vạn năng, thuốc cầm máu tàng hình, thuốc bổ sung năng lượng, máy cúp điện, một cái máy theo dõi tàng hình mới xuất hiện lần đầu và cuối cùng là một đạo cụ cực kỳ hấp dẫn – máy bay tàng hình!



Wow!



Triệu Ngọc nhanh chóng mở ra kiểm tra, phát hiện hóa ra cái máy theo dõi tàng hình kia có chung nguyên lý với mũi của con chó, có thể dựa vào mùi mà lần theo tội phạm.



Mà cái máy bay tàng hình lại càng đáng gờm hơn. Nó thuộc loại đạo cụ đặc biệt, có thể bay thẳng lên độ cao ba mươi mét, thời gian sử dụng đến mười phút!



Con mẹ nó chứ, thật sự quá lợi hại! Có thứ này rồi thì việc bay lượn sẽ không chỉ là mơ ước nữa!



Thật không ngờ hệ thống lại có loại hàng lợi hại như vậy. Cứ tiếp tục thế này thì chẳng phải trong tương lai còn những thứ ghê gớm hơn đang chờ hắn hay sao?



Phù…



Triệu Ngọc thở ra một hơi dài, cảm thấy vô cùng hưng phấn. Theo như những gì hắn vừa trải qua, quẻ Càn không hổ danh là quẻ đứng đầu trong Bát Quái! Nó vừa xuất hiện là bão táp liền kéo đến, chẳng những thời gian hoàn thành kỳ ngộ kéo dài đến hơn một ngày, mà phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ còn tăng thêm gấp mấy lần!



Theo lý thuyết, thời gian qua lâu như vậy rồi, bây giờ Triệu Ngọc hoàn toàn có thể mở một quẻ mới. Thế nhưng Triệu Ngọc xét thấy hiện giờ tình hình khá đặc biệt, hơn nữa điều kiện bản thân mình không cho phép, nên hắn cũng không dám mở tiếp.



Phải rồi, nếu sau đó hắn lại mở được một quẻ Càn hay quẻ Khôn, vậy hắn sẽ thực sự toi mạng! Cho nên bây giờ cứ điều dưỡng trước đã rồi nói sau.



Thật ra, đừng thấy Triệu Ngọc và Miêu Anh trông có vẻ khỏe mạnh và nguyên vẹn, nhưng thực chất trên cơ thể của cả hai người đã chi chít vết thương rồi.



Trước đó khi quyết chiến với đạo trưởng, vai của Miêu Anh và bụng Triệu Ngọc đều bị cây xiên thép của đạo trưởng đâm vào. Tuy vết thương này không đáng ngại, thế nhưng vẫn mang lại cảm giác vô cùng đau nhức.



Hơn nữa, lúc đại chiến trong hang động, hai người bọn họ vừa chạy vừa nhảy vừa lùi vừa núp, trên cơ thể đã có khá nhiều vết trầy và bầm. Bây giờ sau khi ổn định lại rồi thì cả người đau như búa bổ.



“Ơ kìa! Ôi trời! Đội trưởng Miêu! Triệu Ngọc!”



Ngay lúc này, đột nhiên có mấy người vội vã chạy vào từ cửa hang. Hai người đi đầu tiên là Mao Vĩ và Trương Diệu Huy, sau đó là Cục trưởng Loan Tiêu Tiêu, còn có đại đội trưởng của Đội Cảnh sát Hình sự Cục thành phố - Phùng Tiêu.



“Sao hả? Sao rồi?” Mao Vĩ là người đầu tiên chạy tới, anh ta quan tâm hỏi.



“Hai người… không sao chứ? Thực sự đã dọa chết tôi rồi! Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ, may mà không xảy ra chuyện gì…”



Trước đó hai người Triệu - Miêu vẫn đang ôm nhau, bây giờ nhìn thấy đồng nghiệp và lãnh đạo đến nên đương nhiên đã tự động buông ra rồi.



“Tôi nhận được tin tức rồi.” Mao Vĩ thở dài, trông có vẻ vô cùng buồn khổ: “Đội tìm kiếm của Cục thành phố đã tìm được thi thể của các cảnh sát điều tra trong phân cục Mạt Dương ở bờ sông! Sau bước xác nhận sơ bộ ban đầu, họ đã chứng thực đồng chí Phó Kiếm Tinh gặp nạn hi sinh…”



“Haizz!” Phùng Tiêu ở phía sau thở dài nặng nề, nói: “Thật không ngờ ở Tần Sơn của chúng ta lại xảy ra chuyện như vậy! Phó Kiếm Tinh đã gắn bó với công việc điều tra hình sự cả đời, không nghĩ đến lại…”



“Ôi chao!” Cục trưởng Loan nhanh chóng đi đến trước mặt Miêu Anh, kéo tay cô mà nói: “Hai cô cậu không có chuyện gì, đúng là trong cái rủi có cái may!”



“Ừm… Cục trưởng Loan, đồng chí Miêu Anh.” Phùng Tiêu nói với hai người: “Tôi đã nhận được mệnh lệnh của cấp trên. Bởi vì mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này, nên tất cả những công việc xử lý tiếp theo sẽ giao lại hết cho Cục thành phố chúng tôi!”



“À!” Cục trưởng Loan gật đầu.



“Có điều, bởi vì đồng chí Miêu Anh và đồng chí Triệu Ngọc đều là người có liên quan, cho nên có một vài hạng mục vẫn cần đến sự giúp đỡ của phân cục Dung Dương để hoàn thành!” Phùng Tiêu lại bổ sung thêm.



“Được rồi!” Cục trưởng Loan nói với hai người Triệu - Miêu: “Tôi vừa được biết những chuyện mới xảy ra, nghe nói chuyên gia của Cục Văn hóa Khảo cổ và thợ lặn sẽ nhanh chóng đến đây! Hay là thế này đi, đợi Triệu Ngọc giúp bọn họ xác nhận vị trí của tượng Phật xong thì hai người hãy đến bệnh viện để khám ngay!”



“Sau đó, nếu sức khỏe không có gì đáng ngại, hai người hãy nhanh chóng phối hợp với đội trưởng Phùng để điều tra vụ án!”



Nghe được lời nói của Cục trưởng Loan, Triệu Ngọc và Miêu Anh khẽ gật đầu. Hai người bọn họ đều biết, sự kiện Tướng Quân Lĩnh lần này cực kỳ phức tạp, muốn xử lý ổn thỏa sẽ tốn rất nhiều thời gian. Có khi chỉ mỗi việc viết báo cáo thôi cũng phải chuẩn bị mấy chục bản mới được.



Bắt đầu từ vụ án xác chết nữ mặc trang phục cổ cách đây mười tám năm, tiếp theo là vụ giết người trong ngôi mộ cổ, sau đó nhóm cảnh sát của Phó Kiếm Tinh bị hại, kế tiếp là tìm được tượng Phật vàng, cuối cùng thì bắn nhau với đám người Lý Tu Sinh trong hang động. Tất cả những chuyện này đều phải báo cáo lên trên một cách tỉ mỉ và theo đúng tình hình thực tế, đồng thời phải trình bày rõ ràng ngay từ đầu mới được.



Có điều, trong mấy hạng mục công việc phức tạp cần phải xử lý này, Triệu Ngọc bỗng sực nhớ ra hai chuyện quan trọng mà hắn cũng phải nhanh chóng hoàn thành.



Vì vậy, hắn vội vàng nêu lên yêu cầu của mình với Cục trưởng Loan và đội trưởng Phùng, muốn bọn họ lập tức điều động nhân sự, tiến hành vây bắt dư đảng của Viên Thụ Tài và Lý Tu Sinh!



Tuy rằng Viên Thụ Tài đã sa lưới, Lý Tu Sinh cũng đã chết, nhưng đằng sau hai kẻ này vẫn còn thế lực không nhỏ.



Nhất là gã đạo trưởng kia, theo Triệu Ngọc biết, gã vẫn còn rất nhiều anh em đang hoạt động trong ngành nghề phi pháp này. Hơn nữa, nếu đạo trưởng thật sự có kho tài sản riêng, vậy thì chắc chắn trong đó sẽ có rất nhiều đồ cổ quý giá.



Sau khi biết được chuyện này, đương nhiên Phùng Tiêu không thể thờ ơ được. Ông ta bảo rằng mình sẽ lập tức xin chỉ thị của lãnh đạo về chuyện của đạo trưởng Viên Thụ Tài, sau đó hợp tác với cảnh sát ở các nơi, nhất định sẽ bắt gọn hết băng nhóm tội phạm của gã!



Còn việc xử lý vây cánh của Lý Tu Sinh, đội trưởng Phùng lại giao nhiệm vụ này cho Cục trưởng Loan.



“Tuy phố Chợ Hoa không nằm trong sự quản lý của phân cục Dung Dương.” Phùng Tiêu nói: “Nhưng nói thế nào thì đường dây buôn lậu của Lý Tu Sinh cũng là do các cô các cậu tóm được. Cho nên việc này cứ để phân cục Dung Dương phụ trách đi! Bởi vì hành vi phạm tội của Lý Tu Sinh vô cùng ác liệt, cho nên chúng ta không thể nương tay với băng nhóm tội phạm của ông ta được. Chúng ta nhất định phải ra đòn thật mạnh, một người cũng không thể bỏ sót!”



Qua giọng nói kích động của Phùng Tiêu, ai nấy đều nhận ra vị đại đội trưởng này đang vô cùng tức giận, nguyên nhân hiển nhiên là vì nhóm người Phó Kiếm Tinh đã hi sinh. Vì thế, ông ta chắc chắn sẽ dốc hết sức lực để tóm được toàn bộ băng nhóm của Viên Thụ Tài và Lý Tu Sinh!



“Đúng đúng đúng!” Triệu Ngọc vội vàng bổ sung thêm: “Cục trưởng Loan, phải phái thêm nhiều nhân viên hơn! Thế lực của Lý Tu Sinh rất lớn, những người được lão ta dẫn vào núi lần này chỉ là một bộ phận trong tập đoàn buôn lậu của lão thôi. Chắc chắn lão vẫn còn rất nhiều đồng lõa!”



“Mà nhất là người nhà và họ hàng của Lý Tu Sinh. Tôi có thể khẳng định, cho dù là con trai, vợ hay là cô em vợ, tất cả bọn họ không một ai sạch sẽ hết! Không buôn lậu thì cũng là làm hàng giả! Phải mau chóng chế ngự bọn họ, không được buông tha bất kỳ ai!”



“Đúng thế!” Mao Vĩ ở bên cạnh cũng nói: “Cục trưởng Loan, không những phải bắt, mà còn phải bắt với tốc độ rất nhanh! Nếu không, một khi bọn họ biết Lý Tu Sinh đã chết, chắc chắn sẽ nhanh chóng chạy trốn. Đến lúc đó sẽ khó xử lý lắm!”



“Được!” Cục trưởng Loan siết chặt tay lại, nói: “Tôi đi sắp xếp ngay đây. Cho dù phải phái ra toàn bộ lực lượng cảnh sát trong phân cục Dung Dương của chúng ta, cũng tuyệt đối không buông tha một tên tội phạm nào!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom