• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (20 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-419.txt

Chương 419: Hãy chờ tôi




“Cảnh sát Triệu, nếu cậu đã khẳng định như vậy...” Lý Tu Sinh chĩa súng vào trán Triệu Ngọc, lạnh lùng nói: “Vậy cậu dứt khoát nhảy xuống dưới tìm tượng Phật bằng vàng cho chúng tôi đi!”



Lúc nói những lời này, vẻ mặt của ông ta trông hung ác vô cùng. Trong khi đó, đám thuộc hạ của ông2ta đều nhìn chằm chằm vào Triệu Ngọc bằng ánh mắt rét lạnh. Bọn chúng nghĩ, suy đoán của Triệu Ngọc về tượng Phật hoàn toàn chẳng đúng gì cả! Tượng Phật bằng vàng không thể nào giấu ở dưới nước!



Bây giờ Lý Tu Sinh ép Triệu Ngọc nhảy xuống nước, chẳng khác nào đang tuyên án tử hình cho8hắn! Chẳng những nước trong đầm này rất lạnh, mà địa hình còn cực kỳ phức tạp, chưa kể đến trong đó có thể tồn tại mạch nước ngầm. Triệu Ngọc mà nhảy xuống thì chẳng khác nào tự sát!



Bởi vậy, tất cả mọi người có mặt ở đây đều cho rằng Triệu Ngọc chắc chắn sẽ không đồng ý6với đề nghị của Lý Tu Sinh, còn Lý Tu Sinh sẽ không chút do dự bóp cò súng bắn chết Triệu Ngọc!



“Được! Không thành vấn đề!” Ai ngờ Triệu Ngọc lại gật đầu một cách thoải mái: “Ông chủ Lý, ý kiến này không tệ đâu! Trong số những người ở đây, chỉ có tôi là biết rõ vị3trí của tượng Phật nhất! Tôi không đi thì còn ai đi được nữa?”



Hả!?



Câu này của hắn khiến mọi người đều kinh ngạc, thậm chí cả hai vị chuyên gia và Miêu Anh cũng giật mình.



“Cậu... cậu thật sự sẽ nhảy xuống dưới!?”



Lý Tu Sinh nhìn thoáng qua mặt hồ lạnh lẽo, cây súng ngắn vẫn nằm nguyên ở vị5trí cũ.



“Ừm, mặc dù hơi lạnh nhưng không sao, tôi cảm thấy tôi sẽ ứng phó nổi!” Triệu Ngọc gật đầu, nói: “Như vậy đi, nể mặt ông, chưa đến nửa tiếng, tôi sẽ tìm được vị trí chính xác của tượng Phật!”



“Cậu...”



Triệu Ngọc vừa nói xong, Lý Tu Sinh lại cảm thấy hơi xấu hổ, tiếp tục giữ súng cũng không được mà buông xuống cũng không xong. Cuối cùng ông ta đành phải cau mày, nói: “Cậu... cậu khẳng định như vậy, chẳng lẽ tượng Phật vàng thật sự ở dưới nước sao!?”



“Tôi đã nói rồi mà, tin hay không tùy ông!” Triệu Ngọc nhướng mày nói: “Giết tôi rồi thì đời này ông sẽ hoàn toàn vô duyên với tượng Phật!”



“Không! Không được!” Miêu Anh bỗng nhiên chạy đến gần, nói: “Triệu Ngọc, để tôi... để tôi đi chung với anh!”



“Không được đâu!” Lý Tu Sinh nhân cơ hội này cất súng đi, nói: “Tôi còn phải giữ nữ cảnh sát này làm con tin!”



Đám thuộc hạ của Lý Tu Sinh lập tức ngăn Miêu Anh lại.



“Được rồi!” Lý Tu Sinh lớn tiếng nói với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, tôi cũng không sợ cậu dám đùa giỡn gì với tôi. Thời gian tôi cho cậu nãy giờ cũng đủ dài rồi, có thêm mười phút nữa cũng chẳng sao!”



“Ông bị lãng tai à? Tôi nói là nửa tiếng!” Triệu Ngọc chỉ xuống mặt nước: “Mặc dù tôi biết chính xác vị trí của tượng Phật bằng vàng, nhưng tìm ra nó cũng phải có thời gian chứ?”



“Không được, nửa tiếng nhiều quá! Tôi chỉ có thể đợi cậu mười phút!” Lý Tu Sinh không đồng ý: “Sau mười phút, nếu không thấy cậu mang tượng Phật lên, tôi sẽ dùng phương thức tàn nhẫn nhất giết chết bạn gái cậu và cả hai lão già chuyên gia kia nữa!”



“Khốn... khốn kiếp!” Miêu Anh cắn răng mắng một câu. Cô muốn thoát khỏi sự khống chế của bọn chúng, nhưng ngặt nỗi địch nhiều ta ít, chẳng mấy chốc cô đã bị ngăn lại.



“Đội trưởng Miêu! Yên tâm đi....” Triệu Ngọc vội vàng nói: “Dù gì chúng ta cũng không thể trốn thoát được, vậy chi bằng xem thử tượng Phật vàng này có hình dạng thế nào, thế thì chúng ta chết cũng nhắm mắt, phải không!?”



Triệu Ngọc vừa nói vừa nhẹ nhàng gật đầu với Miêu Anh. Mặc dù cô không đoán được chính xác ý của hắn nhưng vẫn có thể cảm nhận được hắn còn có tính toán nào khác, bấy giờ mới thôi không giãy giụa nữa.



Triệu Ngọc quay sang nói với Lý Tu Sinh: “Như vậy đi, mười lăm phút, đây đã là cực hạn của tôi rồi! Mà ông cũng thôi đi, tôi sắp chết rồi mà ông còn đi trả giá từng phút một, thấy vui lắm à?”



“Được! Nhóc con, chính cậu nói đấy nhé!” Lý Tu Sinh gật đầu: “Có điều... tôi nói cho cậu biết, chúng tôi không có mang theo đồ lặn hay tàu lặn gì đâu!”



“Không cần!” Triệu Ngọc nghiêng đầu, ra hiệu: “Chỉ cần mở còng tay này cho tôi là được!”



“Cái này...” Vừa nghe thấy phải mở còng tay cho Triệu Ngọc, Lý Tu Sinh lại hơi do dự. Ông ta hỏi với vẻ hoài nghi: “Đây là lần đầu tiên cậu đến đây, chẳng lẽ... cậu thật sự khẳng định tượng Phật ở dưới nước?”



“Trời ơi, ông tính giày vò người ta đến chết à!” Triệu Ngọc ngoác miệng ra gào: “Nếu ông cảm thấy tôi còn có thể chạy trốn trong tình huống này, vậy ông bắn tôi một phát chết mẹ cho rồi!”



“Ừ thì...” Lý Tu Sinh vẫn do dự.



Lúc này, một tên đồng bọn khá lớn tuổi bước đến, thì thầm bên tai Lý Tu Sinh vài câu. Mặc dù không nghe rõ lão ta nói cái gì, nhưng chắc người này đang nhắc nhở Lý Tu Sinh không được để Triệu Ngọc thừa cơ chạy trốn...



“Hừ!” Ngược lại, Lý Tu Sinh chẳng hề lo lắng gì về vấn đề này. Ông ta xua tay nói: “Đầm nước này nối với con sông ngầm dưới lòng đất, từ mặt nước đến sông ngầm ít nhất cũng phải mười mấy mét. Mày cho rằng một người không mang theo dụng cụ lặn mà bơi theo con sông đó thoát ra được à?”



Nói xong, Lý Tu Sinh lại vung tay lên, lập tức có người tiến lên mở còng tay cho Triệu Ngọc.



“Đạo trưởng!” Lý Tu Sinh quay sang nói với Viên Thụ Tài: “Nếu đổi lại là mày, mày cũng sẽ quyết định như tao thôi phải không? Tên nhóc này nói không sai, mày và tao đều là loại người ích kỷ đến mức cực đoan, nhưng... cũng chỉ có người ích kỷ mới có loại ước mơ gần như đã thành chấp niệm!”



“Hừ!” Gã đạo trưởng hừ lạnh một tiếng, chán ghét quay mặt sang chỗ khác.



Triệu Ngọc hoạt động cổ tay một chút, đồng thời nói với Lý Tu Sinh: “Này ông Lý, chắc ông phải có dây thừng chứ nhỉ? Cột vào người của tôi, khi tôi tìm được tượng Phật thì sẽ giật giật dây thừng, lúc đó mấy người kéo tôi lên là được!”



“Được! Được! Theo ý của cậu, theo ý của cậu!” Lý Tu Sinh gật đầu, đám đàn em của ông ta lập tức đi chuẩn bị dây thừng.



Lúc này có một kẻ mang một cây đèn pin chiếu sáng đưa đến trước mặt Triệu Ngọc: “Cầm cái này đi, chống nước đấy!”



“Không cần!” Triệu Ngọc xua tay, cười nói: “Mấy chuyện tìm tòi trong bóng đêm kiểu này tôi rành lắm!”



“Đồ điên!” Gã nọ trợn mắt nhìn Triệu Ngọc, vẻ mặt không thể tin nổi.



“Không được đâu, nhóc con! Ở dưới đáy đầm tối lắm, cậu không mang theo đèn chiếu sáng sao được?” Giáo sư Điền Đông Dân nhắc nhở một câu.



“À ừ nhỉ!”



Triệu Ngọc vốn nghĩ rằng mình có kính nhìn xuyên đêm nên không cần đến thiết bị chiếu sáng. Nhưng bây giờ được Điền Đông Dân nhắc nhở, hắn mới cảm thấy nếu hắn không cần đèn pin thì sẽ bị người ta hoài nghi, bèn đưa tay nhận lấy.



“Hừ!”



Vì chút chuyện nhỏ này mà những người có mặt lại càng khinh thường hắn hơn.



“Ông chủ Lý, làm người phải coi trọng chữ tín!” Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Triệu Ngọc nói với Lý Tu Sinh: “Nể mặt ông, sau mười lăm phút, tôi sẽ quay về!”



“Trước đó, ông không được để người của tôi gặp nguy hiểm! Bao gồm cả hai vị chuyên gia kia! Bọn họ hao hết tâm huyết cả đời để tìm tượng Phật bằng vàng, dù sao cũng phải để cho họ chiêm ngưỡng tượng Phật vài lần trước khi chết chứ đúng không?”



“Điều này là đương nhiên!” Lý Tu Sinh gật đầu nói: “Chỉ mười lăm phút thôi, chẳng lẽ tôi chờ không được? Tuy nhiên, sau khoảng thời gian này thì tôi không thể nói chắc được điều gì! Nếu cậu không muốn bạn gái của cậu chết khó coi, vậy thì phải đi nhanh về nhanh! Tôi sẽ cho hai người được chết thanh thản! Ha ha!”



“Được!”



Triệu Ngọc quay người lại, bước đến đầm nước. Miêu Anh không ngăn được nỗi lo lắng lớn dần trong lòng, bèn gọi lớn: “Triệu Ngọc!”



“Hử...” Hắn quay lại nhìn cô rồi nói với Lý Tu Sinh: “Chuyến đi này của tôi nguy hiểm như vậy, có thể để tôi nói lời tạm biệt bạn gái mình không?”



“Không được!” Lý Tu Sinh lo lắng hắn làm trò mờ ám gì nên lập tức bác bỏ lời đề nghị của hắn.



“Được! Vậy thì thôi!” Triệu Ngọc đành phải gửi cho Miêu Anh một nụ hôn gió: “Cưng đừng lo, tôi nhất định sẽ tìm được tượng Phật mà! Hãy chờ tôi!”



Nói xong, Triệu Ngọc chớp mắt nhìn Miêu Anh một lúc rồi quay lại, dứt khoát nhảy vào trong đầm nước.



Cùng với những giọt nước văng lên, trong đầm đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Triệu Ngọc: “Ôi con mẹ nó chứ, lạnh teo người rồi...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom