• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (22 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-418.txt

Chương 418: Có giống trăng lưỡi liềm hay không?




Thật ra, Triệu Ngọc có thái độ hiên ngang như vậy chỉ đơn giản vì muốn thuyết phục mấy người Lý Tu Sinh tiến vào sâu trong hang động mà thôi.



Bởi vì, hắn cảm thấy vị trí cửa hang nằm ngay giữa sườn núi, mà chỗ sâu trong hang động này lại có nước, nói rõ hang động rất sâu. Như thế2cũng đồng nghĩa với hai chuyện: Một là địa hình trong hang cực kỳ phức tạp, hai là bên trong hang chắc chắn rất tối!



Trong đầu Triệu Ngọc có kính nhìn xuyên đêm tàng hình. Hắn nghĩ rằng nếu mình muốn thực hiện kế ve sầu thoát xác, chạy trốn khỏi cảnh hiểm nguy này, vậy thì vào sâu trong hang động8chính là cơ hội duy nhất của hắn!



Đến lúc đó, hắn sẽ dùng chìa khóa vạn năng lặng lẽ mở còng tay của mình rồi lợi dụng kính nhìn xuyên đêm đánh bọn họ trở tay không kịp, cuối cùng sẽ kéo Miêu Anh núp vào một hang động khác, thoát khỏi nơi này...



Có điều, Triệu Ngọc cũng biết rằng đối phương6có rất nhiều vũ khí, hơn nữa còn có mũi tên tẩm độc vừa bị bắn trúng là chết ngay. Trong tình huống như vậy, khả năng hắn có thể dẫn Miêu Anh chạy trốn là rất nhỏ. Thế nhưng hai người họ đã bị đẩy đến tình trạng này rồi, hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác, chỉ3có thể mạo hiểm thử một lần mà thôi!



Tuy nhiên, sau khi bọn họ men theo con đường đi xuống phía dưới hang động không bao lâu, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy tim của mình như rơi vào trong một hầm băng...



Con mẹ nó!



Hắn hoàn toàn không ngờ được bên trong hang động lại trái ngược hẳn với suy nghĩ của mình.5Ở đây không chia thành mấy hang hốc nhỏ, hơn nữa còn rất sáng sủa!



Hắn ngẩng đầu nhìn lên, phía trên vách động và đỉnh động có rất nhiều lỗ thủng. Ánh nắng xuyên qua lỗ thủng chiếu vào trong động, thậm chí bọn họ còn không cần mở đèn pin!



Mẹ kiếp!



Triệu Ngọc vô cùng phiền não. Hắn không ngờ ông trời lại vô tình và tàn nhẫn với mình đến thế, thậm chí một chút hi vọng sống cuối cùng cũng không cho hắn!



Thế này thì...



Triệu Ngọc cố tình đi rất chậm, trong đầu không ngừng kêu gào gọi hệ thống: Đại ca hệ thống ơi, rốt cuộc đại ca đang nghĩ cái mẹ gì thế? Mạng người quan trọng, còn không mau thảy cho tôi chút hoa quả khô nào đó? Cứ tiếp tục như vậy thì ông đây sẽ tiêu đời mất! Mà ông đây toi rồi thì đại ca cũng toi theo, không phải à? Hai ta cùng sống cùng chết với nhau cơ mà?



Thế nhưng, mặc kệ Triệu Ngọc nỗ lực giao tiếp với hệ thống cỡ nào, hắn cũng chẳng nhận được bất kỳ tín hiệu hồi âm gì. Không những thế, kỳ ngộ lần này vẫn chưa hoàn thành, hắn sẽ không nhận được món đạo cụ nào hết.



Hang động này khá rộng, đủ cho ba người đi song song với nhau. Đám người Lý Tu Sinh luôn duy trì độ cảnh giác cao, thậm chí có người còn cầm cung tên luôn đi sát sau lưng Triệu Ngọc. Chỉ cần hắn dám làm ra hành động bất thường nào thì sẽ bị mũi tên độc bắn chết ngay lập tức.



Mặc dù không khí trong động ẩm ướt và hơi se lạnh, nhưng trán Triệu Ngọc lại đổ đầy mồ hôi.



Đúng là sa lầy mà!



Chẳng lẽ... hôm nay ông đây phải chết ở đây thật à?



Càng đi sâu vào trong, ánh sáng rốt cuộc cũng tối đi hơn một chút, dần dần không thấy ánh nắng từ bên ngoài ngọn núi chiếu vào nữa.



Tuy nhiên đám người Lý Tu Sinh lại mang theo thiết bị chiếu sáng vô cùng tiên tiến. Vừa mở lên, mọi người lập tức nhìn thấy rõ mọi thứ trong hang động.



Bọn họ lại đi tiếp thêm một đoạn nữa thì bỗng nghe tiếng nước chảy. Vách động càng lúc càng ướt hơn, trên đỉnh đầu còn không ngừng có nước rơi xuống.



“Này, tôi nói có sai đâu?” Gã đạo trưởng đi đằng sau đột nhiên lên tiếng: “Đằng trước là sông ngầm dưới lòng đất, tượng Phật chắc chắn không bị giấu ở nơi thế này đâu!”



“Hừ, ông đang nói hươu nói vượn à?” Ai ngờ, gã đạo trưởng vừa dứt lời, Triệu Ngọc liền dừng bước, nói vọng về phía gã: “Sông ngầm dưới lòng đất gì chứ? Hang động này cao hơn mấy chục mét, lúc này chúng ta cũng chỉ mới đi xuống dưới được hơn mười mét mà thôi, còn chưa đến mặt đất nữa, tại sao lại gọi nó là sông ngầm được chứ?”



“Ừm... nói đúng đấy!” Giáo sư Điền Đông Dân lại không nhịn được mà chen miệng vào: “Phải nói là một đầm nước nối liền với mạch nước ngầm trong lòng đất mới đúng. Bởi vì cấu tạo của ngọn núi này rất đặc biệt nên đã tạo thành một đầm nước ở một chỗ cao hơn mặt đất! Nhưng đầm nước này lại có dòng chảy, ắt hẳn là nó nối liền với một con sông ngầm...”



“Ừm...” Triệu Ngọc nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó. Thấy mọi người có vẻ hoài nghi mình, hắn vội vàng gật đầu thật mạnh, lớn tiếng nói: “Đúng vậy! Đúng vậy!”



“Mẹ kiếp!”



Giọng oang oang của Triệu Ngọc làm một vài người giật bắn mình. Lúc này có người buông lời châm chọc: “Đúng cái rắm ấy! Theo tao thấy thì mày đang muốn kéo dài thời gian thì có! Hay là mày tưởng trong hang động này có con khỉ nào đó nhảy ra cứu giúp? Ha ha ha...”



Kẻ đó vừa nói xong, mọi người đều cười vang.



“Các người mới là cái rắm đấy!” Triệu Ngọc không cam lòng quát: “Nói cho các người biết, bây giờ mới đến khâu quan trọng nhất trong cả quá trình! Chờ lát nữa, các người sẽ phải trợn tròn mắt!”



“Được, vậy thì đi thôi!” Lý Tu Sinh vung tay: “Còn lề mề cái gì nữa?”



“Hừ, đi thì đi! Ai sợ ai chứ?” Triệu Ngọc tức tối nhếch miệng, tiếp tục đi xuống bên dưới hang động.



Nói ra cũng thấy lạ, hang động này quanh co khúc khuỷu nhưng lại chẳng có một ngã ba nào, chỉ có một con đường thẳng. Chưa đến năm phút sau, Triệu Ngọc đã đến trước một cái đầm u ám. Nhờ ánh đèn của người khác, hắn có thể thấy được mặt đầm nước tối om!



Hiển nhiên, sự xuất hiện của hồ nước này không phải là bất ngờ gì.



Tuy nhiên Triệu Ngọc không nghĩ đến diện tích của đầm nước này lại lớn như vậy. Liếc mắt nhìn qua cũng có thể nhìn thấy nó rộng đến sáu bảy mét, nhưng không biết nó dài bao xa!



“Ồ! Đầm nước này lớn thật!” Đây cũng là lần đầu tiên Lý Tu Sinh đến đây, ông ta nói: “Tôi đoán đầm nước này nhất định rất lạnh nhỉ? Cảnh sát Triệu, lẽ nào cậu muốn được an táng dưới nước à? Cậu cho rằng Khâu Thành sẽ giấu tượng Phật bằng vàng ở đây sao?”



“Hừ! Để mày có thể chết nhắm mắt, tao sẽ cho mày biết một việc!” Gã đạo trưởng đi đằng sau lại lên tiếng: “Bọn tao đã ngồi thuyền cứu nạn dò xét khắp đầm nước này rồi. Ở đây không hề có tượng Phật gì cả!”



“Cảnh sát Triệu, cậu còn gì để nói hay không?” Lý Tu Sinh nói xong, bên cạnh lập tức có người dùng cung tên chĩa vào người Triệu Ngọc.



“Không!”



Miêu Anh thấy vậy thì cực kỳ hoảng sợ, vội vàng chen từ đằng sau đến. Nhưng thuộc hạ của Lý Tu Sinh làm sao có thể để cho cô toại nguyện được, chúng cũng nhắm mũi tên độc về phía cô!



“Khoan đã!” Triệu Ngọc vội vàng hét lớn một tiếng rồi nói thật nhanh: “Lý Tu Sinh, Viên Thụ Lâm, à không, Viên Thụ Tài! Tôi nói cho hai ông biết, tôi có thể tìm được kho báu, đây không phải là lời bịa đặt! Hai ông đừng quên, tuy bây giờ đầm nước này có nhiều nước như vậy, nhưng mấy trăm năm trước thì sao? Trong giai đoạn hạn hán thời nhà Minh, đầm nước này... có phải là một cái hố rất sâu hay không!?”



Gì cơ?



Lời hắn vừa nói khiến cho Lý Tu Sinh giật mình, đồng thời gã đạo trưởng cũng ngơ ngác.



“Hừ!” Triệu Ngọc đưa lưng về phía đầm nước, rống to với mọi người: “Mở mắt chó của các người ra mà xem cho kỹ, đầm nước này có giống hình trăng hay không!?”



“Cái gì!?”



Nghe Triệu Ngọc nói như vậy, đám người cầm cung nỏ bất giác hạ thấp tay xuống, tất cả đều ngước cổ nhìn đầm nước, ai có đèn pin thì rọi đèn pin vào mặt đầm.



Nhờ ánh sáng chói lọi, mọi người lập tức nhìn thấy toàn bộ đầm nước hiện lên hình của một cái kèn đồng, càng đi vào sâu thì lại càng rộng, hoàn toàn không có chút bóng dáng gì là trăng lưỡi liềm cả!



“Ừm... cái này...” Mọi người cẩn thận nhìn qua ngó lại, lông mày ai nấy đều cau lại thật chặt.



Tất nhiên là Triệu Ngọc chỉ đang nói phét mà thôi. Chờ đến khi hắn quay đầu lại, tim của hắn đã lạnh đi một nửa.



Lúc này dường như Miêu Anh cũng đã nhìn ra được Triệu Ngọc đã đi đến bước đường cùng rồi. Cô hơi co người lại, giống như đã chuẩn bị sẵn sàng cho lần cá cược cuối cùng.



“Nhìn thấy chưa? Hừ!” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại ngẩng đầu ưỡn ngực, tiếp tục giả vờ: “Thế nào? Có nhìn thấy thời khắc kỳ tích sắp đến chưa? Tôi nói cho các người biết, đừng cho rằng bây giờ nhìn đầm nước không giống trăng lưỡi liềm, đó chỉ là... bởi vì... con mẹ nó nước quá nhiều!”



“Tôi dám mang đầu mình ra mà cá, hố Nguyệt Nha nằm ngay bên dưới đầm nước này! Không những thế, đá Vũ Tích cũng nằm ngay bên trong hố Nguyệt Nha! Cho nên, chỉ cần tôi tìm được đá Vũ Tích là sẽ tìm ra tượng Phật bằng vàng! Ha ha, các người nói xem tôi có lợi hại hay không!?”



Triệu Ngọc cười to khiến tất cả những người có mặt tại hiện trường đều bị choáng, ai nấy đều nhìn hắn như đang nhìn một tên bệnh thần kinh.



Rắc rắc!



Ai ngờ, Lý Tu Sinh bỗng nhiên móc một cây súng lục ra, nhắm thẳng vào giữa trán Triệu Ngọc rồi lạnh lùng nói: “Được rồi, cảnh sát Triệu! Thế thì làm phiền cậu giúp chúng tôi chứng kiến kỳ tích đi! Bây giờ cậu hãy nhảy xuống vớt tượng Phật lên cho tôi!!!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom