• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (20 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-393.txt

Chương 393: Khu không người




“Này, đây chính là nơi lúc trước bọn họ từng tới!” Ở trên xe, Miêu Anh mở bản đồ trên điện thoại ra, chỉ vào một khu vực trong đó cho Triệu Ngọc xem: “Khu không người ở trung tâm Tần Sơn! Hồi đó hình như là năm 93, cũng đã rất lâu rồi!”



“Cô nói là... có bốn người sao?” Triệu Ngọc nhíu mày hỏi.



“Ừ!” Miêu Anh đáp lại đầy chắc nịch: “Cái này là2tôi nghe ngóng được từ chỗ ông viện trưởng cũ đã về hưu, hơn nữa cũng đã tra xét các ghi chép liên quan!”



“Ngoài Đổng Phái Trác, Điền Đông Dân, Vương Thái Minh ra, còn có một người tên là Phàn Bằng nữa.” Miêu Anh giải thích: “Bốn người bọn họ đều là chuyên gia khảo cổ của Cục Văn hóa Khảo cổ, bọn họ luôn đi cùng nhau!”



“Năm đó, có rất nhiều truyền thuyết8của người miền núi nói rằng ở trong một sơn động không người nào đó của Tần Sơn phát hiện ra một vài di tích cổ đại. Để dò ra thực hư thế nào, bốn người họ đã nhận lời nhờ vả của Cục Văn hóa Khảo cổ, đi điều tra trước!”



“Kết quả, trên đường trở về thì gặp phải lũ lụt, từ đó đến nay Phàn Bằng vẫn chưa trở về!”



“Ừm... chưa trở về?6Vậy tức là... bị chết đuối rồi nhỉ?” Lan Bác hỏi.



“Có lẽ vậy!” Miêu Anh trả lời: “Theo như khẩu cung của cả ba người, trận lũ lụt khi đó quá dữ dội. Bốn người bọn họ đều bị nước lũ cuốn trôi, tình hình vô cùng nguy hiểm! Khi ấy, Phàn Bằng vốn có cơ hội thoát thân, nhưng vì kéo Đổng Phái Trác lên bờ mà ông ta bị một khúc gỗ trôi3nổi trong nước đập trúng, sau đó bị dòng nước cuốn đi, đến nay vẫn chưa tìm thấy thi thể!”



“Mẹ nó chứ, đừng nói là... lúc đó bọn họ xảy ra tranh chấp gì đó nên mới cố ý nói vậy đấy chứ?” Lan Bác trợn tròn hai mắt phỏng đoán: “Bọn họ cùng phát hiện ra manh mối của tượng Phật bằng vàng, sau đó nội bộ lục đục, giết người, còn nói dối5là gặp phải lũ lụt? Nhưng thực chất ba người này cấu kết với nhau giết hại Phàn Bằng? Không phải là không tìm thấy thi thể sao? Có khi nào Phàn Bằng vốn không chết, bây giờ quay lại báo thù không?”



“Thôi thôi thôi, thằng nhóc nhà cậu bệnh à?” Triệu Ngọc đẩy cậu ta ra, nói: “Xem nhiều phim truyện quá rồi hả?”



“Không thể nào đâu!” Miêu Anh lắc đầu nói: “Phàn Bằng là người dẫn đội của bọn họ, khi ấy tuổi tác cũng đã không còn trẻ nữa. Nếu như ông ta vẫn còn sống thì chắc cũng phải ngót nghét chín mươi rồi! Vả lại, trận lũ lụt ấy đúng là có thật, lúc đó có rất nhiều sơn thôn vùng hạ lưu gặp phải tai họa!”



“Hơn nữa…” Triệu Ngọc bổ sung thêm một câu: “Nếu như Phàn Bằng vẫn còn sống, vậy ông ta có bị ngu không? Sao còn không mau mau về nhà?”



“Nếu như bị mất trí nhớ thì sao?” Lan Bác vẫn còn đang hưng phấn đoán mò: “Hoặc là ông ta sợ trở về rồi ba người này lại giết người diệt khẩu lần nữa? Cũng có thể người báo thù là con trai của ông ta? Sau khi Phàn Bằng thoát nạn ở Tần Sơn trở về, liền dùng tri thức cả đời của mình đi làm kẻ trộm mộ...”



Triệu Ngọc và Miêu Anh liếc mắt nhìn nhau rồi cùng ăn ý nhún vai, sau đó quay đi tự thảo luận, không thèm để ý đến Lan Bác nữa.



“Tôi đã liệt ra những nút thắt quan trọng rồi!” Miêu Anh nói với Triệu Ngọc: “Bản thảo sớm nhất của ba chuyên gia này cũng không vượt quá lần bọn họ gặp phải lũ lụt đó! Tất cả đều sau năm 93!”



“Theo tư liệu hiện có, tôi cảm thấy, chính vì gặp phải lũ lụt ở Tần Sơn, bọn họ mới nảy sinh hứng thú sâu đậm với tượng Phật bằng vàng!”



“Nói cách khác…” Triệu Ngọc suy ngẫm: “Trong lần khảo sát đó, chắc chắn ba người bọn họ đã gặp được thứ gì!”



“Là bốn người. Tuy không rõ tung tích của Phàn Bằng, nhưng có lẽ cũng là người biết rõ tình hình!” Miêu Anh lại chỉ vào bản đồ, nói: “Tôi đã bảo Lý Bối Ni đi tra hỏi để tìm ra nơi hồi đó bọn họ từng đến. Nếu muốn phá giải câu đố này, chúng ta phải tìm kiếm từ đầu!”



“Nói thì nói vậy, thế nhưng...” Triệu Ngọc lắc đầu: “Lũ lụt mà, cho dù có bằng chứng gì thì cũng đã bị hủy hết rồi, đúng không?”



“Hở?” Lan Bác chen miệng vào lần nữa: “Hai người nghe thử xem liệu câu chuyện có phải là như thế này không? Trong lúc đi khảo sát, mấy ông chuyên gia kia đã vô tình phát hiện ra tượng Phật bằng vàng! Thế nhưng do đột nhiên gặp phải lũ lụt, cho nên đã quên mất nơi phát hiện ra tượng Phật lúc đầu! Cho nên từ đó, họ mới bắt đầu thấy hứng thú với tượng Phật!”



“Nếu như đám trộm mộ hiện giờ thực sự tìm ra manh mối, vậy thì có phải bọn họ... vẫn sẽ trở về nơi đó để tìm không?”



Lan Bác nói xong, trong xe bỗng yên ắng hẳn.



Lần này, tuy Triệu Ngọc và Miêu Anh vẫn đưa mắt nhìn nhau, thế nhưng trong đầu lại không thể không nghiêm túc suy nghĩ về những lời Lan Bác nói!



Giả thuyết này ngược lại rất có khả năng!



Chỉ là... nếu như tượng Phật bằng vàng ở ngay chỗ mà các chuyên gia từng khảo sát, vậy thì đi thẳng về đó tìm không phải là xong rồi sao? Làm gì mà phải đi trộm mộ Thái thú, rồi lại phải đi trộm kinh Phật nữa chứ?



Có phải trong đó vẫn còn chuyện bí ẩn nào khác chăng?



Í...



Bỗng nhiên, Triệu Ngọc lại nghĩ đến một khả năng. Đó là nơi cất giấu báu vật mà! Có khi nào ở đó có cơ quan mai phục gì đó? Bọn họ vốn không phá giải được, kết quả... kết quả là cái ông Phàn Bằng kia vốn không phải bị nước lũ cuốn đi, mà là chết bởi cơ quan trong kho tàng?



Sau đó, bọn họ đâm đầu vào nghiên cứu kinh Phật là muốn phá vỡ các cơ quan mai phục ấy?



Kết quả, sau khi Triệu Ngọc nói ra suy nghĩ này, Miêu Anh và Lan Bác cũng cảm thấy hơi tin tưởng.



Mặc dù trình độ của đám trộm mộ ấy rất cao, có lẽ có thể đối phó được với các cơ quan mai phục của người cổ đại. Thế nhưng... suy đoán này lại là cách giải thích duy nhất tương đối hợp lý hiện nay, có thể xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc.



Hơn nữa, nó không chỉ có thể xâu chuỗi lại các tình tiết vụ án, mà còn có thể chỉ ra phương hướng cho họ: Nơi các chuyên gia từng khảo sát năm xưa chính là nơi cất giấu tượng Phật bằng vàng.



Mà khả năng những tên trộm mộ đang ở đó là rất cao!



Bày ngày!



Đã bảy ngày rồi!



Nếu như suy đoán này là đúng, vậy thì có khi nào kho báu đã bị bọn trộm mộ lấy mất rồi?



“Không xong rồi!” Triệu Ngọc lập tức nôn nóng. Hắn chỉ vào bản đồ trong điện thoại của Miêu Anh: “Đội trưởng Miêu, dù thế nào chúng ta cũng phải đến khu không người này xem thử!”



“Ừ...” Miêu Anh khẽ gật đầu, nhưng hai hàng lông mày lại vẫn cứ nhíu chặt: “Có điều khu vực này cũng không nhỏ. Tuy chúng ta đã biết đại khái về nơi mà các chuyên gia khảo sát năm xưa, nhưng rất khó đảm bảo rằng tượng Phật bằng vàng ở gần đấy!”



Lan Bác nói: “Đúng đấy, cũng có lẽ... Phàn Bằng thật sự đã bị nước lũ cuốn đi, mà bọn họ có thể bởi vì cơn lũ, hoặc vì đi tìm thi thể của Phàn Bằng mới phát hiện ra tượng Phật bằng vàng! Có rất nhiều loại khả năng! Giống như mò kim đáy bể vậy!”



“Hử? Mấy người xem này...” Triệu Ngọc vẫn luôn nhìn chăm chú vào điện thoại để tra tìm phạm vi của khu không người đó, nhưng sau khi hắn xem đi xem lại thì chợt phát hiện ra một tình huống. Hắn vội nói: “Hai người nhìn đi, nếu như xuất phát từ huyện Vân Dương, đi thẳng hai mươi cây số, giả như là cao thủ đi rừng, nói không chừng một ngày là có thể đến nơi!”



“Vào thời cổ đại, Vân Dương chính là trung tâm thành phố Tần Sơn. Nếu như vị Thái thú kia thật sự muốn cất giấu kho báu, vậy thì khu vực không có bất kỳ thôn trang nào giống như này chính là nơi không thể thích hợp hơn được nữa, có phải không?”



Nghe Triệu Ngọc nói vậy, mọi người lại tăng thêm lòng tin.



“Vậy... đội trưởng Miêu...” Lan Bác ngẩng đầu nói: “Chúng ta có nên phái thêm vài người tới không? Tìm thêm mấy điểm nữa, rồi lên núi lục soát?”



Câu hỏi của cậu ta không nhận được câu trả lời, bởi vì Miêu Anh đang cẩn thận suy nghĩ đến một vấn đề. Rất lâu sau, cô mới nói với Triệu Ngọc bằng giọng điệu hết sức nghiêm túc: “Triệu Ngọc, tôi lo là... cái gã Phó Kiếm Tinh kia...”



Vừa nghe cô nói vậy, Triệu Ngọc lập tức hiểu ra. Còn không phải sao! Trông thái độ của Phó Kiếm Tinh hôm nay như thể hắn ta đã nắm chắc 100%, không lẽ hắn ta cũng đã sớm phát hiện ra vấn đề này, cũng ngắm trúng khu không người của Tần Sơn!?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom