• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (20 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-392.txt

Chương 392: Có một người chưa trở về




Triệu Ngọc phi xe như bay đến trước cổng của Cục Văn hóa Khảo cổ rồi thắng lại nhanh đến nỗi gần như nằm ngang ngay trước cổng, suýt chút nữa còn đụng luôn vào xe của người khác.



Khi hắn vừa xuống xe chạy lên trên bậc thang thì lập tức nhìn thấy bên trong đại sảnh có rất nhiều người đang bu lại hóng chuyện. Triệu Ngọc hung hăng đẩy đám người ra, còn2chưa thấy rõ tình hình thế nào mà đã nhìn thấy Lan Bác đang ôm mặt.



“Hả!? Lan Bác, cậu bị người ta đánh à?” Nhìn thấy cậu ta bị đánh đến nỗi một bên mắt tím bầm, trong lòng Triệu Ngọc lại càng sốt ruột.



“Anh Ngọc, không sao... không sao...” Lan Bác chợt thay đổi chủ ý, vội vàng ngăn cản Triệu Ngọc lại, không cho hắn chạy vào bên trong: “Phân cục Mạt Dương,8còn có cả Đội Cảnh sát Hình sự của Cục thành phố nữa. Bọn họ không những mang tư liệu về Cục Cảnh sát của bọn họ để xử lý, không cho chúng ta xem, mà còn nói lời châm chọc. Sau đó... ừm... hả? Ôi ôi ôi...”



Trong lòng Triệu Ngọc chỉ nghĩ đến Miêu Anh, đâu thể nào nghe lọt tai những lời Lan Bác nói nữa. Hắn vội vàng xông vào đám người6giống như trâu điên, xô ngã mấy người qua đường vô tội.



Cuối cùng, đến khi hắn vất vả chen lấn được lên trên thì mới bất ngờ nhìn thấy có bốn năm người ngã vật trên mặt đất!



Về phần Miêu Anh, cô đang túm lấy một gã đàn ông có gương mặt bầm tím, dạy dỗ hắn: “Phải, đó là chỉ thị cấp trên giao xuống, tôi cũng không nói không tuân theo mệnh lệnh!”3Ánh mắt Miêu Anh lạnh như băng, cô tức tối nói: “Thế nhưng các người không nên nói mấy lời châm chọc đó, cũng không nên đánh người chứ? Chúng ta đều là đồng nghiệp, anh có cần nói đến mức cay nghiệt như thế không? Các anh tìm được những món đồ cổ bị đào trộm chứ đâu có phá được vụ án giết người! Trận đấu này còn chưa kết thúc đâu, thế5mà đuôi của mấy người đã vểnh lên đến tận mặt rồi?”



“Tôi nói thế thì có làm sao!?” Tên cảnh sát kia đã bị đánh thành đầu heo, vậy mà miệng lưỡi vẫn không chịu thua kém. Gã vẫn còn đang cậy mạnh phun nước miếng phì phì: “Tôi nói cho cô biết, cô đánh chúng tôi thành ra thế này, cô tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp đâu! Tôi... tôi phải tố cáo cô! Tôi nhất định phải tố cáo cô, cho cô bị đuổi việc... a...”



Người này còn chưa nói hết câu thì đã bị Triệu Ngọc từ đâu xông tới hất văng đi!



“Ui chao, đội trưởng của tôi ơi, sao cô lại làm vậy? Mau dừng lại, mau dừng lại. Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa...” Sau khi đã hất văng người kia rồi, Triệu Ngọc lại bắt đầu thi triển món võ không biết xấu hổ của mình. Hắn vừa lôi kéo Miêu Anh, vừa cố ý giẫm đạp lên người mấy tên cảnh sát bị ngã dưới đất.



Chân Triệu Ngọc đạp cũng đủ ác. Hắn vừa mới đạp một cái lên bắp chân của người nào đó, gã ta liền hét lên eng éc như thể con heo đang bị làm thịt!



“Ui chao!” Triệu Ngọc bụm miệng, vội xin lỗi: “Ui chao, ngại quá, không nhìn thấy!”



Tuy ngoài miệng hắn bảo là không nhìn thấy, thế nhưng một chân khác của hắn lại cố ý đạp thêm một cái lên người gã ta.



A...



“Triệu Ngọc, anh...”



Hiển nhiên Miêu Anh hiểu rõ ý đồ của Triệu Ngọc, nhưng vào những lúc thế này, cô lại không muốn tiếp tục trò hề này nữa. Cô khẽ đẩy Triệu Ngọc ra một chút, hắn cũng hết sức phối hợp cường điệu hóa động tác đó lên, tự mình bay ra ngoài, đồng thời dùng cùi chỏ húc vào người tên cảnh sát nào đó vừa định đứng dậy.



A...



Lại thêm một tiếng kêu thảm vang lên, tên cảnh sát kia đau đớn ngã xuống đất lần nữa.



“Dừng lại! Dừng lại!” Bông nhiên, một giọng nói hùng hồn như tiếng chuông đồng vang lên. Hóa ra đó là Phùng Tiêu - đại đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự thành phố. Ông ta bước tới gần, cao giọng ra lệnh: “Dừng lại hết cho tôi!”



Đại đội trưởng vừa quát lên, xung quanh rốt cuộc cũng yên ắng xuống.



Triệu Ngọc nhìn thấy ở sau lưng Phùng Tiêu còn có vị thần thám Phó Kiếm Tinh của phân cục Mạt Dương.



“Đội trưởng, anh phải làm chủ cho chúng em với!” Trong số những người bị đánh có một vài tên thuộc Đội Cảnh sát Hình sự Cục thành phố. Lúc này nhìn thấy đại đội trưởng đến đây, họ liền cấp tốc chạy lên trước mách lẻo: “Phân cục Dung Dương bọn họ, cái người... con gái kia kìa, cô ta đánh người!”



“Tôi biết rồi!” Phùng Tiêu trợn mắt trách mắng gã ta: “Cái đám phế vật các cậu, bị con gái đánh còn có mặt mũi đi mách lẻo! Mau cút về Cục Cảnh sát chờ xử lý đi!”



“Hả?” Hai tên cảnh sát điều tra ngây ra như phỗng, không biết thế này là thế nào.



“Đại đội trưởng Phùng.” Miêu Anh bước lên trước nói với Phùng Tiêu: “Mở camera giám sát ra xem đi! Là do bọn họ động thủ trước, tôi chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi!”



“Đúng vậy, đúng vậy!” Lan Bác vội vàng chạy tới như bay, nói với Phùng Tiêu: “Bác Phùng, đám người đó không chỉ cướp đi vật chứng mà còn xỉa xói bọn cháu nữa. Cháu nghe thấy liền cãi tay đôi với họ mấy câu, ai mà biết được bọn họ lại ra tay đánh bọn cháu luôn! Bác xem mắt cháu này...”



Cha dượng của Lan Bác chính là một nhân viên trong Phòng Tài vụ Cục thành phố, cũng là đồng nghiệp cùng cấp bậc với Phùng Tiêu. Hơn nữa quan hệ cá nhân giữa hai người cũng rất tốt.



“Hả? Tiểu Lan, cháu... haizz!” Phùng Tiêu nhìn Lan Bác trước rồi lại nhìn sang Miêu Anh, sau đó nói với tất cả những người tham gia đánh nhau: “Được rồi, ở đây cũng không phải là Cục Cảnh sát, chúng ta cũng đủ xấu hổ mất mặt rồi! Tất cả các cậu đều trở về Đội Cảnh sát Hình sự thành phố chờ xử lý đi!”



Dứt lời, ông ta lại quay ra nói với Phó Kiếm Tinh: “Anh Phó, anh thấy đấy, tất cả mọi chuyện đều vì anh muốn kiểm tra tư liệu đó. Nếu đã thế này, tôi thấy hay là mang tư liệu về Cục thành phố rồi mấy người cùng xem đi!”



“Không cần nữa đâu đại đội trưởng!” Ai ngờ, Phó Kiếm Tinh lại nói với giọng hết sức tự phụ: “Chuyện đánh nhau, chúng tôi không muốn truy cứu nữa! Về phần tư liệu, nhường cho phân cục Dung Dương của bọn họ là được rồi! Có phải không đội trưởng Miêu Anh?” Dứt lời, hắn ta quay đầu lại nói với Miêu Anh: “Cho dù là vì nguyên nhân gì, người của tôi cũng không nên ra tay với đồng nghiệp nữ. Cho nên tôi thay mặt bọn họ nói lời xin lỗi với cô! Thật ngại quá!”



“Đội trưởng Phó...” Mấy cảnh sát bị đánh của phân cục Mạt Dương sững sờ. Bọn họ bị đánh thê thảm đến nhường này, nên trong lòng đã chắc mẩm rằng Phó Kiếm Tinh sẽ lấy lại công đạo cho mình. Thế mà không ngờ hắn ta lại chủ động đi xin lỗi.



“Cái này...” Miêu Anh cũng khá bất ngờ.



“Anh Phó, anh làm vậy là...” Phùng Tiêu cũng không thể nào hiểu nổi.



“Đội trưởng Phùng à, sau này ông hãy nói lại với các lãnh đạo, bảo rằng đi phá án thì dùng một đội là đủ rồi. Lần này nhận được một bài học rồi, về sau đừng chơi kiểu này nữa! Ảnh hưởng tình cảm lắm!” Nói xong, Phó Kiếm Tinh búng tay với mấy người bị đánh rồi quay người rời đi!



Mấy người kia không dám trái lệnh, vội vã đứng dậy, khập khễnh đi theo hắn ta rời khỏi Cục Văn hóa Khảo cổ.



“Thế này...” Sắc mặt Phùng Tiêu vô cùng khó coi. Mấy lời Phó Kiếm Tinh vừa nói chẳng khách sáo chút nào, giống như đang dạy dỗ đại đội trưởng là ông ta vậy.



Có điều, các lãnh đạo của Cục thành phố Tần Sơn đều biết, trước giờ Phó Kiếm Tinh vẫn luôn làm việc một mình, tư duy khác với người thường. Phùng Tiêu cũng không có cách nào so đo với hắn ta!



Triệu Ngọc và Miêu Anh cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, theo như ý của Phó Kiếm Tinh thì dường như hắn ta đã tìm ra manh mối mới, nên vốn chẳng thèm để ý gì đến tư liệu của mấy ông chuyên gia kia.



Vậy thì... rốt cuộc hắn ta đã tìm thấy manh mối gì?



“Được rồi, giải tán hết đi, giải tán đi...” Phùng Tiêu ra lệnh cho các cảnh sát điều tra nhanh chóng giải tán những cảnh sát khác có mặt tại đây và đám người vây xem ở Cục Văn hóa Khảo cổ.



Trong số đó, có một người phụ nữ mặc váy màu vàng làm việc trong Cục Văn hóa Khảo cổ còn cố ý chạy tới giơ ngón tay cái với Miêu Anh. Có vẻ như trước giờ cô ta chưa bao giờ chứng kiến cảnh một người con gái có thể thoáng chốc đánh ngã nhiều gã đàn ông đến thế!



“Đội trưởng Miêu, bên phía Mạt Dương không sao rồi, người của tôi cũng sẽ không truy cứu!” Phùng Tiêu nói với Miêu Anh: “Có lẽ anh Phó nói đúng, vào lúc này chúng ta không nhất thiết phải lục đục nội bộ, việc phá án vẫn cấp thiết hơn! Vậy thì... ý của cô thế nào?”



Phùng Tiêu nói chuyện rất khách sáo, chứng tỏ rằng ông ta có biết về ô dù to lớn đằng sau Miêu Anh. Cho nên, mặc dù cô đã vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, thế nhưng ông ta lại không có ý định truy cứu.



“Bọn họ không xem, vậy chúng tôi cũng không xem nữa! Ai thích xem thì đi mà xem!” Miêu Anh cũng không chịu thua, bắt đầu hô hào đám người Triệu Ngọc chuẩn bị rời khỏi nơi này.



“Thú vị!”



Phùng Tiêu lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ. Ông ta ra lệnh cho cấp dưới của mình chuyển tư liệu của mấy chuyên gia kia về.



Sau đó, ông ta lại gọi Lan Bác đến, an ủi cậu ta mấy câu rồi mới rời khỏi Cục Văn hóa Khảo cổ.



“Ôi chao!” Triệu Ngọc không ngừng lắc đầu hối hận, nói với Miêu Anh: “Sớm biết đánh người ta cũng chẳng gặp phải việc gì thì tôi đã chạy qua đây sớm hơn một chút rồi! Mấy ngày nay còn chưa được thả lỏng gân cốt đâu!”



“Hừ! Chỗ nào cũng có anh!” Miêu Anh cười lạnh một tiếng rồi bỗng nhiên túm lấy cánh tay của Triệu Ngọc, nhỏ giọng nói: “Triệu Ngọc, chúng ta vẫn nên làm chút chuyện nghiêm chỉnh đi! Vừa nãy tôi mới tra ra một tin, có lẽ giúp ích được cho việc điều tra đấy!”



“Hở?” Triệu Ngọc bất ngờ, vội hỏi tin gì.



“Anh còn nhớ không? Ba vị chuyên gia kia lúc còn trẻ từng tiến sâu vào Tần Sơn để làm khảo sát, sau đó từng gặp phải một trận lũ lụt?”



“Ừ!” Triệu Ngọc gật đầu.



“Tôi tra rồi, thực ra lúc đó bọn họ có bốn người cùng đi ra ngoài khảo sát!” Ánh mắt Miêu Anh bỗng trở nên thâm thúy: “Sau khi cơn lũ qua đi, có một người chưa trở về!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom