• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (17 Viewers)

  • Chap-1579

Chương 1579 : Chương 1579ÁC MA BÊN GỐI (2)








Chương 1579ÁC MA BÊN GỐI (2)



“Tổ trưởng...” Ngay tại lúc Triệu Ngọc đang nghe Lý Phi Phàm cung khai thì Tăng Khả bỗng nhiên cầm một phần tài liệu đi vào báo cáo: “Tổ phó Miêu đã dẫn Vân Đóa Nhi tới phòng thẩm vấn bên cạnh rồi!”



“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Vậy cứ bảo Miêu Anh bắt đầu trước đi, tranh thủ cho kịp thời cơ!”



“Đây là tài liệu về Vân Đóa Nhi.” Tăng Khả đưa tài liệu đang cầm trong tay cho Triệu Ngọc: “Còn nữa, bọn em cũng đã thu thập ADN và số liệu vóc dáng của Vân Đóa Nhi xong rồi, đang tiến hành thử nghiệm so sánh. Vừa rồi em có nghe các chuyên gia so sánh nói, chỉ nhìn lướt qua thôi đã thấy đặc trưng thân thể của Vân Đóa Nhi vô cùng tương tự với hung thủ của vụ án video giết người rồi!”



“Khà khà, lần này chính xác, không chạy đi đâu được nữa!” Nhiễm Đào mừng rỡ chà xát hai bàn tay: “Cuối cùng chúng ta đã bắt được ác ma của vụ án video giết người rồi! Có nhiều chứng cứ nhằm về phía bà ta như vậy, để xem bà ta có còn dám ngụy biện hay không? Sếp à.” Nhiễm Đào thúc giục Triệu Ngọc: “Anh không tự mình thẩm vấn à?”



“Không cần đâu, một mình Miêu Anh là đủ đối phó rồi.” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Bây giờ tôi chỉ muốn nghe một vài lời chứng của Lý Phi Phàm thôi.”



“À...” Nhiễm Đào ngoài miệng thì đồng ý nhưng trong lòng vẫn chưa hiểu. Lẽ ra lúc này Triệu Ngọc nên tự mình đi thẩm vấn Vân Đóa Nhi mới đúng chứ, nhưng hắn lại đặt chú ý lên người Lý Phi Phàm.



“Tăng Khả.” Triệu Ngọc dặn dò: “Cậu tới giúp đỡ tổ phó Miêu đi, một khi Vân Đóa Nhi nhận tội thì lập tức tới thông báo cho tôi!”



“Vâng!” Tăng Khả đáp lại một câu rồi xoay người rời khỏi phòng nghe thẩm vấn.



Lúc này, sau bức tường thủy tinh, cuộc thẩm vấn Lý Phi Phàm vẫn đang tiếp tục.



“... Khi đó, chúng tôi mới vừa kết hôn chưa lâu...” Lý Phi Phàm buồn bã nhớ lại nói: “Cũng xem như là du lịch tuần trăng mật! Chúng tôi đi Nhật du lịch, đi tham quan viện bảo tàng điện ảnh và học viện điện ảnh Tokyo... Sau đó, Vân Đóa Nhi thích một cái máy quay phim Sony mới nhất năm đó trong một cửa hàng cho nên tôi đã mua cho bà ấy. PXW-Z800, lúc ấy giá ở Tokyo là bảy mươi nghìn nhân dân tệ. Còn băng video phải dùng phiên bản HD theo tiêu chuẩn HDcam, cho nên lúc ấy chúng tôi còn mua mấy cuộn BCT-64. Ông chủ thấy chúng tôi có tiền nhưng vẫn giảm giá cho chúng tôi, mỗi cuộn là tám trăm đồng!”



“Đó là năm nào?” Ngô Tú Mẫn hỏi.



“Ừm... Hình như là năm 1999?” Lý Phi Phàm nói: “Khi đó công ty vừa mới thành lập, chúng tôi không giàu có lắm nhưng Vân Đóa Nhi thích thì tôi mua thôi!”



“Vậy sau đó thì sao?” Ngô Tú Mẫn vặn hỏi.



“Sau đó...” Lý Phi Phàm lắc đầu đáp: “Sau đó rất bận rộn làm việc cho nên không để ý tới nó nữa! Dường như... Thỉnh thoảng vào dịp lễ Tết, Vân Đóa Nhi lấy ra chụp ảnh tụ họp gia đình gì đó, nhưng không được mấy năm thì máy quay phim đó không còn phổ biến nữa! Tuy nhiên...” Nói đến đây, Lý Phi Phàm như nhớ ra điều gì nên vội nói: “Tôi nhớ mang máng là có một chuyện thế này: Sau khi con trai tôi là Hưng Hồng sinh ra không lâu thì vợ tôi... Hình như có nhờ trợ lý Tiểu Lưu của tôi mua băng video từ Nhật Bản về một lần!”



“Ồ?” Ánh mắt Ngô Tú Mẫn sáng lên hỏi: “Cụ thể là lúc nào?”



“Ừm...” Lý Phi Phàm cố gắng nhớ lại rồi đáp: “Hình như là khoảng năm 2004, tôi... À không phải, các cô có thể hỏi Tiểu Lưu thử xem, chắc cậu ta sẽ nhớ rõ hơn tôi đấy! Tôi chỉ nhớ được mang máng thôi, hình như đã từng xảy ra chuyện như vậy, bà ấy nói cái gì mà muốn ghi hình lại cho con, nhưng sau đó thì chẳng thấy bà ấy sử dụng tới...”



“Ông có chắc là chưa từng nhìn thấy máy quay phim cũng như băng video đó lần nào nữa không?” Ngô Tú Mẫn hỏi.



“Đúng vậy!” Lý Phi Phàm gật đầu: “Sau này thì máy ảnh kỹ thuật số phổ biến, cho nên tôi đã quên mất chuyện này rồi...”



Ngay tại lúc Lý Phi Phàm đang cung khai, Triệu Ngọc ngồi ở phòng nghe thẩm vấn ở cách vách, quay đầu hỏi Nhiễm Đào: “Anh Đào, cuộc lục soát được tiến hành thế nào rồi?”



“Tôi đã nhận được thông báo từ các nơi rồi!” Nhiễm Đào vội vàng gật đầu trả lời: “Tôi đã bắt tay vào điều tra biệt thự Liêu Thủy Đàm mà bây giờ Lý Phi Phàm đang ở! Ngoài ra, tôi cũng đã thông báo đến các ban ngành liên quan ở những thành phố liên quan khác rồi, trễ nhất là sáng mai, họ sẽ bắt tay vào hành động. Chúng ta sẽ lục soát toàn bộ bất động sản trong nước của Lý Phi Phàm một lượt, không để sót cái nào!”



“Ừm...” Triệu Ngọc hài lòng gật đầu, thầm nghĩ, nếu như có thể tìm được máy quay phim đó thì chắc chắn sẽ có bằng chứng vô cùng quan trọng để buộc tội Vân Đóa Nhi.



“Tiếp theo, hãy nói một vài chuyện về vịnh Đại Nguyệt đi!” Bên trong phòng thẩm vấn, Ngô Tú Mẫn lại hỏi Lý Phi Phàm: “Ông có biết bên trong tầng hầm của biệt thự nhà ông còn có một căn phòng bí mật không?”



“Biết, tôi biết!” Lý Phi Phàm vội vàng gật đầu: “Thật ra thì nó không thể gọi là căn phòng bí mật gì cả, bởi vì vào lúc mới xây, thiết bị sưởi điện cùng với một vài mạch điện, công tắc nguồn điện đều được đặt trong đó, chúng tôi sợ trẻ nhỏ đi vào sẽ gặp nguy hiểm cho nên vẫn luôn khóa lại. Sau đó, khi sửa sang lại biệt thự, chúng tôi đã thay các thiết bị mới cho nên căn phòng đó bị bỏ trống!” Lý Phi Phàm lắc đầu nói: “Tôi thật sự không biết ở trong đó có cái gì cả... Cô cảnh sát, ngôi biệt thự ở vịnh Đại Nguyệt đúng là nơi mà năm đó chúng tôi ở khá lâu, nhưng nếu nói lâu thì cũng không hẳn. Bởi vì những năm đó, chúng tôi luôn bôn ba làm việc ở vùng khác, một năm không về nhà được mấy lần. Bình thường, chúng tôi đều giao lại cho người làm thuê xử lý. Cô nói xem có khi nào... hung thủ thật sự là những người mà tôi đã thuê giúp việc hay không? Bọn họ dùng căn phòng đó rồi trộm máy quay phim với băng video của nhà tôi?”



Có thể thấy lúc nói ra những lời này, giọng điệu Lý Phi Phàm rất yếu ớt, ngay cả bản thân ông ta cũng không dám tin lời giải thích của ông ta nữa mà.



“Vợ ông có từng học quay phim chụp hình không?” Ngô Tú Mẫn không để ý tới lời giãi bày của Lý Phi Phàm mà tiếp tục hỏi. .



“Bà ấy không được học chính quy, nhưng mà...” Lý Phi Phàm hơi khựng lại rồi vẫn trả lời đúng sự thật: “Dù sao bà ấy đã làm việc trong đoàn phim một thời gian dài, cho nên mưa dầm thấm đất...”



“Được rồi.” Ngô Tú Mẫn gật đầu hỏi tiếp: “Vậy bây giờ hãy nói về chiếc xe hơi mà nhà ông đã báo mất đi! Chiếc Honda CR-V mang biển số xxxxxx...”



“À...” Lý Phi Phàm vừa nghe nhắc tới xe hơi thì sắc mặt lập tức căng thẳng, vội vàng đáp: “Chiếc xe đó đúng là đã báo mất, bởi vì chủ xe là tên tôi, tôi có ký tên nhưng chuyện cụ thể thì phải hỏi thử vợ tôi... Ừm... Lúc ấy, chiếc xe hơi đó...” Lý Phi Phàm đấu tranh tâm lý một hồi rồi cuối cùng mới khó khăn nói: “Vẫn luôn do vợ tôi sử dụng! Năm đó, không lâu sau khi chúng tôi đi tham dự buổi lễ trao thưởng Phi Ưng thì tôi nhận được cuộc gọi từ Vân Đóa Nhi rằng chiếc xe đó mất rồi!



Chiếc xe đó đã đi theo chúng tôi rất lâu, phải chạy khoảng một trăm nghìn cây số trở lên, cho nên... Lúc ấy tôi không để ý, chỉ nói đổi một chiếc mới cho bà ấy thôi!”



“Khi đi đến những vùng khác quay phim thì hai người cũng lái chiếc xe đó sao?” Ngô Tú Mẫn lại hỏi: “Ông hãy nói thời gian sử dụng cụ thể cho tôi biết!”



“Ừm...” Lý Phi Phàm cố gắng nhớ lại, nói: “Có lẽ là từ sau khi mua năm 2001 mãi đến khi mất vào năm 2006 mới không dùng nữa thì phải? Đã sử dụng được năm năm, hơn một trăm nghìn cây số... Đúng vậy, có lúc đi quay ở tỉnh thành gần nhà, chúng tôi hay lái chiếc xe đó! Nhưng mà đa số thời gian đều là do các trợ lý lái thôi...”



Nhiễm Đào ngồi trong phòng nghe thẩm vấn, nghe thấy lời khai của Lý Phi Phàm bèn nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, nếu có thể tìm thấy chiếc xe này thì sẽ không còn trở ngại nữa đúng không!? Có thể thấy được xe hơi là do Vân Đóa Nhi cố ý làm mất, bởi vì bà ta đã từng dùng chiếc xe này đi bắt cóc người bị hại, bà ta sợ còn để lại thông tin của người bị hại trên xe cho nên mới cố ý hủy chiếc xe đi! Sau đó, bà ta sợ không có cách nào giải thích với Lý Phi Phàm cho nên mới nói là bị mất...”



“...” Triệu Ngọc không nói gì mà chỉ lặng lẽ gật đầu.



“Xe hơi được báo mất ở Bắc Thương, rất có thể Vân Đóa Nhi đã xử lý chiếc xe ở ngay tại khu vực Bắc Thương này!” Nhiễm Đào suy đoán nói: “Nhưng dù gì đó cũng là một chiếc xe hơi mà, muốn hủy đi cũng đâu có dễ? Theo tôi thấy thì chỉ có ba khả năng: Tìm một chỗ không người rồi đốt; đào hố chôn; nếu không thì ném vào trong sông trong hồ là xong chuyện! Đốt xe thì sẽ có khói bốc lên, dễ bị phát hiện; Vân Đóa Nhi chỉ là một người phụ nữ, muốn đào một cái hố to để chôn xe cũng quá mất công! Cho nên, ném vào trong sông là có khả năng lớn nhất. Sếp à, hay là chúng ta liên lạc với bên Bắc Thương, lục soát vùng nước ở xung quanh đó thử xem?”



“...” Triệu Ngọc vẫn không nói chuyện, chỉ im lặng tiếp tục gật đầu.



“Nhưng mà...” Nhiễm Đào thấy Triệu Ngọc im lặng không nói gì cả bèn tự bổ sung thêm: “Tôi đề nghị, hay là chúng ta chờ thêm chút nữa đi, dù gì Vân Đóa Nhi đã bị vạch trần rồi mà! Bà ta dùng dao tấn công Thôi Lệ Châu chứng tỏ bà ta chột dạ đúng không?”



“Đợi lát nữa, chỉ cần bà ta khai ra thì chiếc xe cũng không còn quan trọng nữa...” Nhiễm Đào vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo tay, lại lo lắng nói: “Tôi đoán lúc này Vân Đóa Nhi cũng đã khai rồi nhỉ? Sao Tăng Khả còn chưa báo cáo về?”



“Tổ trưởng, tổ trưởng...” Kết quả, Nhiễm Đào vừa mới dứt lời thì Tăng Khả đã vội vàng đi vào trong phòng nghe thẩm vấn, vô cùng buồn bực mà báo cáo: “Tổ trưởng, không xong rồi, Vân Đóa Nhi từ chối không khai báo!!!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom