• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1577

Chương 1577 : Chương 1577ÁNH MẮT NHƯ ĐÃ TỪNG QUEN BIẾT








Chương 1577ÁNH MẮT NHƯ ĐÃ TỪNG QUEN BIẾT



Vù...



Aston Martin One7 phát ra một tiếng gầm gừ như điên, lao nhanh như chớp từ trong Cục Cảnh sát thủ đô ra ngoài rồi chạy thẳng tới địa điểm đã xảy ra chuyện.



Nhắc tới cũng khéo, ngay sau khi Triệu Ngọc nhận được chiếc xe thể thao cao cấp này, hắn vẫn luôn để nhờ trong gara biệt thự của Thôi Lệ Châu.



Để siêu xe không bị hỏng hóc cho nên lần này tới thủ đô bắt Lý Phi Phàm, Triệu Ngọc vẫn luôn sử dụng chiếc xe thể thao này, nhờ vậy, hôm nay nó đã phát huy được công dụng.



Ngay tại lúc bỗng nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai của Thôi Lệ Châu từ trong điện thoại truyền ra, cùng với đột ngột mất tín hiệu liên lạc, Triệu Ngọc cũng nóng nảy vô cùng, lập tức lái xe tới địa điểm đã xảy ra chuyện.



Không cần phải nghi ngờ, chắc chắn bên Thôi Lệ Châu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi. Rất có thể là Vân Đóa Nhi đã làm gì đó...



Vù...



Vào giờ phút này, trong đầu Triệu Ngọc trống rỗng, hắn rất muốn mình có thể bay được.



Qua khoảng thời gian làm việc chung thì hắn đã xem Thôi Lệ Châu như người thân của mình rồi, nếu như Thôi Lệ Châu gặp phải chuyện gì thì hắn sẽ phải ân hận cả đời.



Mà Miêu Anh ngồi trên vị trí phó lái cũng nóng lòng như lửa đốt, cô vẫn không ngừng bấm số gọi điện thoại cho Thôi Lệ Châu và hai nhân viên cảnh sát tại hiện trường, nhưng vẫn không có ai nghe điện thoại của bọn họ.



Nói tới chuyện này thì đúng là do Triệu Ngọc và Miêu Anh sơ ý, bọn họ đặt hết sự chú ý của mình lên người đạo diễn Lý Phi Phàm nhưng lại không thể ngờ tới người nguy hiểm thật sự không phải là Lý Phi Phàm mà là vợ của ông ta!



Vù...



Xe thể thao chạy nhanh như bay, nhưng mạng lưới giao thông ở thủ đô lại không giống như những thành phố khác, mặc dù bây giờ đã gần chín giờ tối rồi mà xe cộ trên đường vẫn rất đông đúc.



Triệu Ngọc lái xe thể thao, mạo hiểm không ngừng vượt qua vô số xe trên đường.



Miêu Anh thấy điện thoại không thể kết nối, đành phải mở định vị điện thoại của Thôi Lệ Châu lên để chỉ đường cho Triệu Ngọc.



Nhưng ngay tại lúc bọn họ đã chạy được sáu, bảy phút, sắp đến hiện trường rồi thì bỗng nhiên, điện thoại của Miêu Anh có cuộc gọi tới.



“Là Thôi Lệ Châu!”



Miêu Anh vừa thấy hiển thị cuộc gọi tới thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng bắt máy.



“Chị... Chị Miêu...” Trong điện thoại bất ngờ truyền đến tiếng thở hổn hển của Thôi Lệ Châu: “Mau... Mau gọi xe cứu thương...”



...



Năm phút sau, Aston Martin dừng lại trên một bãi đất trống ở một nơi bên ngoài thủ đô, ngay sau đó, tiếng brừm bừm đinh tai nhức óc cũng dần ngừng lại.



Triệu Ngọc và Miêu Anh mau chóng nhảy xuống xe, chạy về phía một chiếc xe cảnh sát đã tông vào vườn cây hoa quả.



Chiếc xe cảnh sát này lấn qua dãy phân cách ven đường, vọt vào vườn cây hoa quả bên cạnh, sau khi tông ngã mấy cây táo liên tiếp thì cuối cùng mới đụng vào một thân cây cao to vững chãi.



Bộ phận cản trước của xe hơi đã bị tông móp méo, cốp xe trước rạn nứt, động cơ xe vẫn còn đang bốc lên khói trắng...



“Tiểu Thôi... Tiểu Thôi...” Miêu Anh nhìn Thôi Lệ Châu bên cạnh xe hơi rồi vội vàng bước lên hỏi: “Cô... Cô sao rồi?”



Giờ phút này, Thôi Lệ Châu và một nhân viên cảnh sát khác đứng ở bên cạnh xe hơi, Thôi Lệ Châu thì đang đè lên một người phụ nữ mặc đồ bông màu đen!



“Em không sao!” Thôi Lệ Châu báo một tiếng bình an trước rồi sau đó mới tức giận chỉ người đàn bà mà mình đang đè lên: “Chỉ là bị bà điên này đâm một nhát thôi!”



Thôi Lệ Châu vừa nói như vậy thì người phụ nữ đang bị cô ta đè dưới người lập tức giãy giụa, định tránh thoát ra. Nhưng Thôi Lệ Châu đã kéo ngược hai tay bà ta ra sau lưng, còn còng tay lại nữa.



“Còn dám nhúc nhích hả!?” Thôi Lệ Châu hung hăng ấn xuống một cái, quát lên: “Đậu xanh rau má! Bà còn dám tấn công cảnh sát cơ à, không muốn sống nữa rồi đúng không!”



“Cô bị đâm trúng hả?” Triệu Ngọc vội vàng tiến lên, nhờ vậy mới nhìn thấy bả vai của Thôi Lệ Châu đang nhiễm đỏ.



“Tôi không sao cả...” Thôi Lệ Châu hung hăng đè người đàn bà kia lại, thản nhiên nói: “Bà ta đâm lệch, chỉ bị quẹt một cái thôi, không nghiêm trọng!”



“Ưm...” Nhân viên cảnh sát nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Thôi Lệ Châu, vừa nhìn thấy hai người Triệu Ngọc tới thì mới đau đớn ưm một tiếng, sau đó ôm lấy bụng mình mà trượt xuống.



“Này...” Thấy vậy, Thôi Lệ Châu rất hoảng sợ, vội vàng nói với Triệu Ngọc: “Ấy chết, anh đồng nghiệp này mới bị trúng dao! Đúng rồi, còn có... Trên xe còn có một người nữa... Người đó bị thương nặng hơn!”



“Hả?”



Triệu Ngọc nghe thấy vậy thì vội vàng mở cửa xe ra, chỉ thấy trong xe có một cậu cảnh sát đang nằm, cả người dính đầy máu. Có lẽ anh ta không chỉ bị trúng một nhát thôi đâu, lúc này đang đau đớn nằm ở hàng ghế phía sau.



Triệu Ngọc hoảng sợ, vội vàng lấy thuốc cầm máu tàng hình ra dùng cho anh cảnh sát này.



Trông thì có hơi đáng sợ nhưng may mà vết thương do dao gây ra không nghiêm trọng lắm, chỉ cần có thể cầm máu là không còn gì đáng lo nữa rồi.



Ò e ò e...



Lúc này, sau một loạt tiếng còi báo động kêu vang thì lại có một đợt cảnh sát nữa chạy tới hiện trường.



Ngay sau đó, xe cứu thương cũng chạy tới, các nhân viên y tế vội vàng tiến hành sơ cứu cho hai cảnh sát bị thương. Khi Miêu Anh nhận lấy người đàn bà đang bị còng tay đó thì cũng có người xách hòm cứu thương tới, chuẩn bị xử lý vết thương cho Thôi Lệ Châu.



“Ừm, chính là hung khí này!” Nhưng mà Thôi Lệ Châu lại không để ý tới vết thương của mình, cô ta chỉ vào con dao gọt trái cây trên mặt đất rồi nói: “Bà ta dùng thứ đó đâm chúng tôi đấy! Người đàn bà này thật là độc ác...”



Lúc này, Miêu Anh kéo người đàn bà đó từ dưới đất lên, chỉ thấy người đàn bà đang mặc đồ bông màu đen này chính là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Vân Đóa Nhi, vợ của Lý Phi Phàm.



Vân Đóa Nhi nhìn mọi người với sắc mặt vô cùng ác độc, trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ khiến người ta không lạnh mà thấy run.



Ha...



Triệu Ngọc vừa nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt đó của Vân Đóa Nhi thì lập tức cảm nhận được một loại cảm giác rất quen thuộc, khiến hắn nhớ tới Lý Đan của vụ án chặt tay, Cầu Tân Dương của vụ án giấu thi thể, còn có mấy người Đậu Tự Lực, Hàn Khoan...



Đúng vậy!







Chính là loại cảm giác này!



Chỉ trong phút chốc đó, Triệu Ngọc đã có thể đưa ra kết luận, lần này mình đã tìm đúng người rồi!



Vân Đóa Nhi mới là hung thủ của vụ án video giết người!!!



Nữ ngôi sao điện ảnh này có vóc dáng cao, thể trạng to lớn y hệt Nhiễm Đào nói. Nếu chỉ dựa vào bộ phận tay chân của bà ta thì đúng là rất khó đoán được là nam hay nữ...



Trên mặt Vân Đóa Nhi có vết máu ứ đọng, trên quần áo chẳng những dính đầy bụi bặm bùn đất, mà còn có rất nhiều chỗ nhăn nhúm và rách.



Lại nhìn Thôi Lệ Châu, cô ta cũng vậy, búi tóc cô ta tán loạn, bả vai bị thương, thậm chí trên chân chỉ còn lại có một chiếc giày ống.



Từ đó có thể thấy được ban nãy, hai người này đã trải qua một trận vật lộn rất kịch liệt. Vì vậy, sau khi Miêu Anh áp giải Vân Đóa Nhi đi, Triệu Ngọc mới vội vàng hỏi Thôi Lệ Châu: “Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”



“Đều do tôi không có kinh nghiệm!” Triệu Ngọc tự trách nói: “Có phải do lúc tôi gọi điện thoại cho cô, bà ta đã nghe thấy lời tôi nói không?”



“Chắc... Chắc là không phải đâu?” Thôi Lệ Châu bất đắc dĩ trả lời: “Lúc ấy, tôi ngồi ở phía trước, cách bà ta một khoảng mà! Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, có phải người đàn bà đó điên rồi không? Mà chúng tôi cũng không biết tại sao bà ta lại mang theo dao, bỗng nhiên lại ra tay... Đầu tiên, bà ta đâm liên tục mấy nhát vào cảnh sát ngồi phía sau, sau đó lại đâm người lái xe một nhát, rồi xe hơi mất khống chế, tông vào thân cây!” Thôi Lệ Châu nhớ lại rồi kể: “Sau khi xe bị đâm, bà ta mở cửa xe định chạy trốn, tôi đuổi theo, rồi cũng bị bà ta đâm một nhát. Nhưng cuối cùng, tôi và cảnh sát lái xe vẫn khống chế được bà ta!”



À...



Nghe Thôi Lệ Châu kể lại quá trình, Triệu Ngọc vẫn cảm thấy rất tự trách, bởi vì lúc Vân Đóa Nhi ra tay tấn công đúng lúc mình gọi điện thoại cho Thôi Lệ Châu. Do vậy mà hắn cứ tưởng Vân Đóa Nhi đã nhận ra được gì đó nên mới đột nhiên ra tay như vậy!



Nhưng điều này đã chứng tỏ bà ta có điều mờ ám. Có lẽ bà ta nhận ra tội ác của mình đã bại lộ, hoảng hốt lo sợ muốn chạy trốn cho nên mới tấn công cảnh sát.



Vì lẽ đó mà bây giờ Triệu Ngọc càng khẳng định hơn, Vân Đóa Nhi chính là hung thủ - không thể nghi ngờ!!!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom