• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1522

Chương 1522 : Chương 1522








Chương 1522TÔI CÓ TIẾN TRIỂN



“Đây là...”



Một câu nói của Tăng Khả nhất thời khiến phòng làm việc yên tĩnh.



Mọi người đều nghiêm túc suy nghĩ ý của cậu ta, ai cũng đang chăm chú cân nhắc nếu tên hung thủ giết người và kẻ đăng video lên không phải cùng một người thì sẽ thế nào.



Sau khi suy nghĩ một lát, hầu như tất cả mọi người đều lắc đầu, trong đó cũng bao gồm bản thân Nhiễm Đào: “Tiểu Tăng, tôi vẫn không thể nghĩ ra nếu kẻ đăng video không phải hung thủ thì có thể là ai được? Trí tưởng tượng của cậu hơi bay xa rồi đấy!”



“Cậu thử nghĩ xem, nếu kẻ đăng video có video giết người thì sao không báo cảnh sát?”



“Vì để... moi tiền!?” Tăng Khả nói: “Vì moi tiền nên hắn ta không báo cảnh sát? Hoặc là... Ừm...”



Nói xong câu này, Tăng Khả cũng không khỏi chột dạ. Cậu ta cũng thấy lời mình nói quá vô lý. Bất cứ ai nhìn thấy nhiều video giết người như vậy, cho dù có thiếu tiền hơn nữa cũng sẽ chọn báo cảnh sát trước!



“Chẳng lẽ là... Đồng bọn!?” Lúc này, Nhiễm Đào lại nhớ ra điều gì đó nên hưng phấn nói: “Trong video chỉ có thể nhìn thấy một tên sát nhân, nhưng cũng không thể chắc chắn hung thủ chỉ có một!”



“Suy cho cùng thì cũng bắt cóc một người sống sờ sờ, nếu có kẻ giúp đỡ thì sẽ ổn thỏa hơn!” Nhiễm Đào đoán: “Có phải kẻ đăng video chính là đồng bọn không?”



“Sai rồi!” Ai ngờ Ngô Tú Mẫn lại quyết tâm cản trở Nhiễm Đào, cô ấy lập tức phản bác: “Đây là giết người hàng loạt! Thủ đoạn của hung thủ tàn nhẫn, rõ ràng hắn ta có vấn đề về tâm lý. Dựa theo góc độ tâm lý học tội phạm phân tích thì với vụ án kiểu này, tỷ lệ gây án tập thể căn bản không đến 5%!”



“5% gì cơ?” Nhiễm Đào lắc đầu: “Chị không nghe sếp chúng ta nói anh ấy đã phá vụ án giết người tranh sơn dầu ở Pháp ư? Đó cũng là vụ án giết người hàng loạt mà? Giết người xong, biến họ thành tranh sơn dầu mà không biến thái à? Đó cũng là gây án tập thể mà!”



“Đó chỉ là một ngoại lệ!” Ngô Tú Mẫn tranh cãi bằng lý lẽ: “Cậu lật lại vụ án khác đi, xem xem có vụ án nào tương tự không?”



“Được rồi, được rồi!” Triệu Ngọc thấy hai người bốc mùi thuốc súng nồng nặc nên vội vàng ngăn lại: “Anh chị của tôi ơi, giờ nói gì cũng quá sớm, những tin tức chúng ta có không đầy đủ, chuyện gì cũng có thể xảy ra.”



“Có lẽ hung thủ phân tán video chính là để khiêu khích, có lẽ là vì thiếu tiền, có lẽ là còn đồng bọn, mà cũng có lẽ là người khác phát tán video. Nhưng…” Triệu Ngọc vỗ tay: “Không có chứng cứ xác thực, không ai nói trước được điều gì. Vậy nên...”



“Sếp ơi, sếp ơi...” Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa dứt lời thì tiếng của Thôi Lệ Châu bỗng vang lên chỗ cửa phòng.



Một giây sau, Thôi Lệ Châu và một người đàn ông mặc áo khoác dài trắng bước vào phòng làm việc.



“Hả?” Không ngờ Thôi Lệ Châu không hề quen người đàn ông mặc áo khoác dài trắng nên lập tức ngăn anh ta lại rồi hỏi: “Anh là ai? Đây là nơi anh có thể tùy tiện đến à?”



“Ừm... Tôi... Tôi là Phương Tiến, mọi người hẹn tôi đến...” Người đàn ông mặc áo khoác dài trắng trả lời lắp bắp.



“Ồ... Là tôi mời.” Miêu Anh vội vàng qua tiếp đón, đồng thời giải thích với mọi người: “Đây là bác sĩ Phương - chuyên gia tai mũi họng giỏi nhất thành phố Vân Ổ! Là tôi mời anh ta đến khám tai cho tổ trưởng!”



“Đệch...” Triệu Ngọc há miệng rồi xua tay: “Tổ phó... Tổ phó Miêu, anh không sao đâu, chỉ bị một lúc thôi!”



“Một lúc mới nguy hiểm hơn, nghe em đi.” Miêu Anh dứt khoát quát: “Mau để bác sĩ Phương khám cho anh!”



Vậy là tình hình trở nên hơi lúng túng.



“Ừm...” Nhiễm Đào chớp mắt ấp úng nói: “Chẳng phải tai của sếp rất tốt ư? Vừa nãy... Không nhìn ra bệnh tật gì mà?”



“Ngừng ngừng ngừng, ở đâu cũng có cậu!” Ngô Tú Mẫn lườm Nhiễm Đào rồi ân cần nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, tổ phó Miêu nói đúng đó, bệnh ù tai ngắt quãng phát tác thì càng nguy hiểm, cậu vẫn nên khám bệnh đi!”



“Ừm... Không đúng.” Triệu Ngọc chỉ vào Thôi Lệ Châu, ý muốn hỏi có phải Thôi Lệ Châu có tin tức mới nhất không?



“À! À...” Thôi Lệ Châu gật đầu: “Tôi có chuyện cần báo cáo, nhưng...”



Thôi Lệ Châu nhìn bác sĩ Phương rồi đẩy anh ta ra khỏi phòng không hề khách sáo chút nào: “Phiền anh nhé, chúng tôi có chuyện quan trọng, anh đợi ở ngoài một lát!”



Sau khi đẩy người ta ra ngoài, cô ta mới kích động nói với Triệu Ngọc: “Sếp, bên tôi có tiến triển rồi!”



Thôi Lệ Châu vừa dứt lời thì ánh mắt của mọi người đã sáng lên.



Triệu Ngọc vội vàng thúc giục Thôi Lệ Châu nhanh chóng nói ra tin tức mới nhất.



“Là thế này.” Thôi Lệ Châu lấy một tấm ảnh trên điện thoại mình ra: “Nghĩa địa vẫn có tác dụng mang tính quyết định, mọi người nhìn xem, đây là ảnh bia mộ được lấy ra từ video sát hại Miêu Tiếu Văn!”



“Mọi người chú ý nhìn viền bia mộ, đã thấy chưa?”



“Ồ...” Bỗng nhiên Triệu Ngọc nhìn thấy viền những bia mộ đó đều có đồ trang trí giống miếng ngói nhô lên như mái hiên bỏ túi, có thể che chắn mưa cho bia mộ.



“Chuyên gia địa phương của Vân Ổ nói kiểu đồ trang trí này được gọi là tháp mộ, là hình thức bia mộ đặc biệt của dân tộc thiểu số nào đó. Sếp ơi!” Thôi Lệ Châu hưng phấn nói: “Theo lời của chuyên gia, dân tộc thiểu số này có dân số cực ít, chỉ sinh sống ở phiến rừng rậm phía Bắc Vân Ổ!”



“Hơn nữa...” Cô gái nhỏ kích động đến mức mặt mày hớn hở: “Vì chiếu cố dân tộc thiểu số nên phiến rừng vẫn được bảo tồn đến nay, chưa từng bị phá bỏ hay xây dựng. Các chuyên gia nói tỷ lệ chúng ta tìm được nơi xảy ra vụ án vô cùng lớn!”



“Tốt quá!” Triệu Ngọc hưng phấn ấn vai Thôi Lệ Châu: “Cô lập tức điều người tới đó tìm kiếm, càng nhanh càng tốt!”



“Ừm, anh yên tâm! Tôi đã làm vậy rồi!” Thôi Lệ Châu ra sức gật đầu rồi lại chỉ vào bức ảnh: “Các chuyên gia còn bảo nghĩa địa xuất hiện trong video có quy cách khá cao, có lẽ rất dễ tìm được!”



“Ừm, vậy giao cho cô nhiệm vụ này nhé!” Triệu Ngọc lại vỗ vai Thôi Lệ Châu lần nữa.



“Được, vậy tôi đi nhé...” Nói xong, Thôi Lệ Châu lại chạy nhảy khỏi phòng làm việc.



“Phiến rừng phía Bắc.” Miêu Anh tìm trên bản đồ thành phố Vân Ổ rồi lên tiếng: “Chỉ cách thành phố mười lăm cây số, đúng là khả năng tìm được rất lớn!”







“Ừm!” Triệu Ngọc nheo mắt suy nghĩ: “Năm đó, hung thủ chắc chắn đã chuẩn bị xong từ trước. Có lẽ sau khi bắt cóc, ngay đêm ấy đã đưa Miêu Tiếu Văn đến đó, giết người, đồng thời quay video lại!!”



“Vì vậy...” Miêu Anh nói tiếp: “Khả năng hắn ta đã chôn thi thể ngay tại chỗ cũng cực kỳ lớn!”



“Chỉ là...” Song, Ngô Tú Mẫn vẫn lộ vẻ khó khăn: “Dù đã tìm được nơi xảy ra vụ án nhưng... nếu muốn tìm thấy thi thể chắc chắn sẽ không dễ! Xét theo tính chất của nghĩa địa đó, họ sẽ không cho phép chúng ta tùy tiện đào mộ!”



Lời của Ngô Tú Mẫn đã nhắc nhở mọi người, khiến họ lập tức bình tĩnh lại.



“Chậc chậc...” Triệu Ngọc chép miệng cảm thán: “Nếu có người có năng lực đặc biệt như vừa sờ vào di vật của người chết đã tìm được thi thể thì tốt biết mấy.”



“Nếu thực sự có người như thế thì đừng nói là thi thể của Miêu Tiếu Văn, thi thể khác cũng tìm được hết!”



“Được rồi, anh đừng nghĩ ngợi lung tung nữa!” Miêu Anh nghiêm mặt nói một câu rồi chỉ vào cửa: “Bác sĩ Phương không có nhiều thời gian đâu, anh nên nhanh chóng để anh ta khám tai cho anh đi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom