• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (17 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1499

Chương 1499 : Chương 1499








Chương 1499SỰ BẤT NGỜ NẰM TRONG DỰ KIẾN



Giữa trưa, dưới sự dẫn dắt của trưởng thôn Salman, các thôn dân bày tiệc trên quảng trường lộ thiên của thôn mình, chuẩn bị cao lương mỹ vị cho mọi người, gà quay, vịt quay, dê nướng, các loại mỹ thực cái gì cần có đều có.



Mọi người trải qua mấy ngày bôn ba nên đều vô cùng đói bụng, lúc này liền không khách sáo mà ăn ngấu ăn nghiến.



“Em gái của tôi được gả vào thôn xóm trong hẻm núi kia...” Trong bữa tiệc, Salman nói cho mọi người nghe tình hình của trấn nhỏ trong hẻm núi: “Từ rất lâu trước kia, chúng tôi đã nghe nói trong thôn xuất hiện thứ gì đó tương tự dầu mỏ, nhưng tôi thật sự không biết thứ đó lại đúng là dầu mỏ!”



“Nếu như sớm biết dầu mỏ sẽ dẫn đến tai nạn, tôi đã sớm đón em gái mình về rồi. Ài...” Salman thở dài, lại nói: “Thật sự là không thể tưởng tượng nổi, thôn xóm kia hẻo lánh như thế mà vẫn khiến những kẻ độc tài đó chú ý tới!”



Nói đến đây, Salman vuốt đầu của cậu bé Kumar, cảm kích nói với mọi người: “Kumar đúng là may mắn, may mà gặp được người tốt như cô cậu, không thì...”



“Trưởng thôn à.” Lúc này, bên cạnh có thôn dân nói: “Chúng tôi nghe nói người Kashmir đã công hãm bang Bertsdale rồi, Roussac đã giải thể, chúng ta không cần sợ bọn chúng nữa! Cái tên phiên dịch gì đó, giữ lại đâu có tác dụng gì?”



“Đúng đấy! Bọn chúng vẽ đường cho hươu chạy, ức hiếp dân chúng, chúng tôi đã chịu đủ rồi!” Lại một thôn dân trẻ tuổi lòng đầy căm phẫn nói: “Chiều nay, chúng ta hãy dùng hình phạt của Roussac để xử quyết hắn ta nhé?”



“Đúng đó, bọn chúng đâu chỉ sát hại em gái của ông.” Vị thôn dân trước đó nói: “Bọn chúng đã tàn sát cả một thôn xóm, bọn họ vốn không phải người! Chúng ta phải xử quyết hắn ta mới được!”



“Ừm...” Bởi vì trước đó Bộc Gia Hữu có khuyên Salman, cho nên Salman do dự nhìn về phía đội trưởng Bộc, ý là muốn hỏi ý kiến của đội trưởng Bộc.



“Ừm... Là thế này!” Bộc Gia Hữu suy nghĩ, khuyên nhủ: “Sau khi thôn bị tập kích, tên tướng quân kia và rất nhiều binh lính đều tử nạn rồi! Bây giờ, tên phiên dịch này đã thành nhân chứng duy nhất!”



“Hắn ta chẳng những có thể chứng minh trận tàn sát kia từng xảy ra mà còn có thể chứng minh là bọn chúng đã bắt cóc các đội viên đội thăm dò của nước tôi...” Đội trưởng Bộc chân thành nói: “Cho nên, chúng tôi cần phải dẫn hắn ta đi.”



“Nhưng mà xin các vị cứ yên tâm.” Bộc Gia Hữu lại bổ sung thêm: “Hành vi phạm tội của tên này chắc chắn sẽ không được miễn trừ, hắn ta sẽ bị công pháp quốc tế thẩm phán, trả giá đắt cho những tội nghiệt mà hắn ta đã phạm phải!”



“Ừm... Chuyện này...” Sau khi nghe xong, sắc mặt của Salman hơi hơi thay đổi, ông chỉ vào bé trai và nói: “Chẳng lẽ Kumar của chúng tôi không tính là người chứng kiến sao? Để cậu bé đi chứng minh cho các anh chẳng lẽ không được à?”



“Ừ, đương nhiên không được rồi, đứa trẻ chỉ là nhân chứng gián tiếp, mà tên phiên dịch kia thì lại là kẻ bày ra và thực hiện hành vi bắt cóc, cho nên...”



Ai ngờ, Bộc Gia Hữu còn chưa nói xong, Cao Nhã lập tức ngăn cản anh ta, cười nói với Salman: “Trưởng thôn, chúng tôi hiểu tâm trạng của mọi người, thật ra chúng tôi cũng vậy!”



“Những kẻ đó chẳng những tàn sát cả thôn mà còn hại chết cả công dân của nước chúng tôi nữa...” Cao Nhã chỉ vào đội viên đội thăm dò bên cạnh: “Cho nên, chúng tôi còn muốn bọn chúng phải chết hơn cả các ông nhiều!”



“Nhưng mà...” Cao Nhã nói chân thành: “Những hành vi phạm tội này không phải một mình tên phiên dịch phạm phải, chỉ giết một mình hắn ta không thể làm được gì!”



Cao Nhã vừa nói như vậy, cuối cùng Salman cũng nghe vào tai, gật đầu với vẻ đồng tình.



“Cho nên...” Cao Nhã tiếp tục khuyên: “Chúng tôi cần người này nói ra những hành vi phạm tội của tất cả bọn chúng, để cho người trên toàn thế giới biết bọn chúng đã làm gì!”



“Làm như vậy mới là báo thù thật sự!”



“À...” Lần này, chẳng những Salman chịu phục mà ngay cả những thôn dân khác cũng không kìm nén được mà liên tiếp gật đầu theo.



Bộc Gia Hữu nhìn Cao Nhã một cái với vẻ tán thưởng và khẳng định, tuy cùng một đạo lý nhưng Cao Nhã nói như vậy lại có thể khiến mọi người dễ dàng hiểu được.



“Cũng có lý đấy.” Thôn dân trước đó nói: “Để người Trung Quốc dẫn hắn ta đi có lẽ là lựa chọn tốt nhất! Ngẫm lại xem, tuy người Kashmir đã công hãm bang Bertsdale rồi, nhưng vẫn không có nghĩa là Roussac hoàn toàn xong đời!”



“Thôn này của chúng ta dù sao cũng bị bọn họ quản lý, nếu như có người biết chúng ta tự tiện xử quyết tên phiên dịch của tướng quân thì rõ ràng là rước lấy họa sát thân mà!”



“Đúng vậy, bang Kashmir yếu nhất, ngay cả những người của tổ chức Kỳ Xí cũng không bằng, nói không chừng, tin tức là giả đó!” Người khác nói: “Nếu như bang Bertsdale không bị công hãm, vậy thì... Chậc chậc...”



Hừ...



Triệu Ngọc nghe bọn họ bàn tán, trong lòng thầm nghĩ, mấy người này lật mặt cũng nhanh ghê! Vừa rồi còn đang hùng hồn nói phải làm thịt tên phiên dịch, bây giờ thái độ đã xoay ba trăm tám mươi độ rồi...



“Trưởng thôn.” Lúc này, một vị trưởng giả trong thôn nói với Salman: “Tôi cảm thấy ông hãy nắm chặt thời gian liên lạc với mấy vị quan lớn mà ông quen đi, một là nghiệm chứng tin tức thật giả, thứ hai là chúng ta cũng cần biết để mà chuẩn bị!”



“Dù sao chúng ta cũng thuộc về lãnh thổ Roussac, nếu như phái Kashmir thật sự lên nắm quyền thì chắc chắn sẽ gây bất lợi cho chúng ta đó!”



“Đúng, đúng đúng đúng...” Người trưởng giả kia vừa nói vậy, lập tức khiến mọi người đều đồng tình.



“Ba mươi năm nay, tôi đã trải qua hơn ba mươi cuộc chiến tranh rồi!” Ông lão lắc đầu than thở: “Không biết khi nào mới xong đây!”



“Trưởng thôn, trưởng thôn, trưởng thôn...” Ai ngờ, vị trưởng giả vừa mới thở dài xong, một thôn dân cõng súng trường trên lưng bỗng nhiên hốt ha hốt hoảng chạy tới gần, vội vã nói với Salman: “Không... Không... Không xong rồi! Bên ngoài thôn có một đội quân đang tới!”



“Hả?”



Nghe thấy lời này, chẳng những Salman và thôn dân chấn kinh mà đám người Triệu Ngọc cũng hoảng sợ.



“Đội quân? Đội quân tới từ chỗ nào?” Salman vội hỏi.



“Tôi không... không nhìn thấy rõ, nhưng mà...” Người báo cáo hoảng sợ nói: “Bón chùng tới từ hướng bang Bertsdale!”



Xoảng...



Nghe thấy lời này, có người không cẩn thận làm vỡ một cái đĩa...



“Trưởng thôn... Trưởng thôn...” Lúc này, một thôn dân chạy tới từ căn phòng có điện thoại, anh ta lớn giọng gọi Salman: “Nhanh, nhanh tới nghe điện thoại đi! Là... Là đại tướng quân gọi tới!”



“Cái gì? Đại tướng quân?” Salman có vẻ không biết làm sao: “Đại tướng quân nào vậy?”



“Là... Là là là...” Người này sợ tới mức mặt không có chút máu, trả lời lắp bắp: “Là đại tướng quân Tiehan!”



Bịch!



Nghe thấy lời ấy, chân Salman đứng không vững, ngã trên mặt đất, va đổ vài cái ghế...







Một giây sau, bên cạnh có thôn dân nhanh chóng đỡ ông đứng lên, nhanh chóng chạy tới gian phòng đặt điện thoại bàn.



Đoàn người Triệu Ngọc vừa nhìn theo bóng lưng bọn họ thì thấy Ngô Đế Thu rời khỏi phòng có điện thoại với vẻ mặt nghi ngờ. Anh ta vốn dĩ ở nơi đó chờ đợi Lê Tịnh gọi lại, nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại có đại tướng quân gì đó gọi điện thoại tới?



“Việc này... Đúng là không hay rồi!” Lúc này, Cao Nhã đặt đùi dê trong tay xuống, nói với mọi người với vẻ mặt nặng nề: “Ekander Tiehan, tên này là thủ lĩnh của bang Bertsdale, là người thống trị của tất cả người Salman!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom