• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1497

Chương 1497 : Chương 1497








Chương 1497TÊN PHIÊN DỊCH CHẠY TRỐN



Hơn mười phút sau, sau nhiều tiếng bước chân ồn ào vang lên, một đội ngũ không tên lén lút tiến vào khu nhà xưởng bỏ hoang này.



Nhân số của đội ngũ này rất đông, ít nhất có hơn ba mươi người, tất cả đều là đàn ông cường tráng. Trên đầu bọn họ quấn khăn trùm đầu đặc sắc của địa phương, trên người đeo súng ống đủ kiểu dáng.



Không biết bọn họ có phát hiện ra điều gì hay không, sau khi tiến vào nhà xưởng, bọn họ lập tức ngừng nói chuyện với nhau, thái độ của tất cả mọi người trở nên rất dè dặt và cẩn thận.



Giờ khắc này, các đội viên đội đặc công đã sớm mai phục khắp nơi trong nhà xưởng, chuẩn bị đột nhiên tập kích những kẻ địch không biết tên này.



Mà các đội viên đội thăm dò thì trốn trong một góc của nhà xưởng bỏ hoang, tuy trong tay bọn họ cũng có vũ khí, nhưng dù sao không phải là nhân viên chiến đấu, không phải vạn bất đắc dĩ thì không cần bọn họ ra tay.



Cao Nhã và Triệu Ngọc cũng trốn cùng những các đội viên đội thăm dò này. Nhiệm vụ của hai người bọn họ ngoài việc đối phó với kẻ địch được giao ra thì còn phải trông chừng hai tên tù binh kia, đề phòng bọn họ chạy trốn.



Trong nhà xưởng bỏ hoang, gió lùa tứ phía, trên vách tường còn có rất nhiều lỗ thủng. Tiếng bước chân của kẻ địch càng ngày càng gần, Cao Nhã quan sát tình hình bên ngoài qua lỗ thủng trên tường.



Bỗng nhiên, có bốn, năm người chuyển bước ra ngoài bức tường của nhà xưởng, đi tới chỗ cửa. Cao Nhã lập tức cầm súng trường trong tay kê lên lỗ thủng, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.



Nhưng ngay lúc này, một chuyện bất ngờ bỗng nhiên xảy ra...



Tất cả sự chú ý của Triệu Ngọc đều tập trung vào kẻ địch bên ngoài và hai tên tù binh bên cạnh, hoàn toàn không nhận ra đứa bé trai được Cao Nhã giải cứu lúc trước đã lén lút lùi đến cửa phòng.



Một giây sau, khi đứa bé trai đó thấy rõ tình hình bên ngoài thì nhanh chân bỏ chạy!



Đờ mờ!



Triệu Ngọc không kịp đề phòng, lúc muốn đuổi theo đã trễ rồi.



“¥#%...” Chuyện bất ngờ hơn nữa là đứa bé đó vừa chạy, miệng còn hưng phấn gọi những người kia, nhất thời khiến những người đó chú ý.



“Hả?” Cao Nhã đang nhắm súng, lại chợt thấy đứa bé trai chạy ra ngoài thì nhất thời sợ tới mức giật mình, nhanh chóng quay đầu lại, oán hận trừng Triệu Ngọc một cái.



Triệu Ngọc nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.



Chính vào lúc này, chuyện bất ngờ hơn nữa đã xảy ra, sau khi cậu bé đó chạy ra ngoài thì chạy thẳng về phía mấy kẻ địch kia.



Mấy người kia hoảng sợ, khi bọn họ thấy rõ mặt mũi của cậu bé, lập tức chuyển từ sững sờ sang kích động ôm lấy cậu bé!



Chuyện này...



Cuối cùng, Triệu Ngọc và Cao Nhã đã nhận ra những người mà bọn họ gọi là “kẻ địch” này có lẽ không phải “kẻ địch” đã truy kích bọn họ đêm qua!



Đúng vậy, Triệu Ngọc nhìn kĩ, chỉ thấy những người này ăn mặc rất bình thường giản dị, vũ khí trong tay cũng có đủ kiểu dáng, vừa thấy là biết họ nghiệp dư rồi.



Những người này và những kẻ địch có cả xe tăng lẫn tay súng bắn tỉa tối hôm qua không hề cùng một đẳng cấp.



“Đội trưởng, đội trưởng...” Cao Nhã nhìn thấy tình hình thay đổi, lập tức dùng bộ đàm thông báo cho những người khác: “Tình hình có biến, tạm thời đừng nổ súng, đừng nổ súng...”



Cùng lúc đó, Triệu Ngọc mở một cái máy phiên dịch tàng hình mới, lập tức hiểu bên ngoài đang nói gì.



À...



Thì ra là thế, không ngờ những người bên ngoài đều là thân thích của đứa bé trai kia, bọn họ cùng một gia tộc.



Trùng hợp hơn nữa là, người đàn ông đầu lĩnh có dáng người cao cao trong đó còn là cậu ruột của cậu bé đó! Giờ phút này, cậu bé đang nói cho bọn họ nghe những chuyện mình đã trải qua, còn nói là người Trung Quốc đã cứu cậu bé...



...



Mấy phút đồng hồ sau, Triệu Ngọc dẫn đầu đi ra ngoài, chào hỏi những người này một tiếng.



Ngay từ đầu, những người đó còn có vẻ căng thẳng, nhưng lúc bọn họ thấy rõ Triệu Ngọc là một người Trung Quốc chính thống thì nhanh chóng bỏ cảnh giác xuống, khoái trá nói chuyện với Triệu Ngọc.



Hóa ra, bọn họ đều là thôn dân trên núi Thiết Khoáng này, thôn của bọn họ nằm ngay sau đỉnh núi. Bởi vì tối hôm qua, bọn họ nghe thấy có động tĩnh nên mới tổ chức nhân thủ, đi đến nhà xưởng xem xét tình hình...



“Ừm...”



Tuy Triệu Ngọc có thể nghe hiểu lời của bọn họ nhưng bản thân lại không nói được phương ngôn của địa phương. Vì thế, hắn nghĩ tới một người, đó chính là tên phiên dịch bị mình bắt làm tù binh.



Vì thế, Triệu Ngọc xua tay với Cao Nhã, để cô ta đưa người của bọn họ ra khỏi nhà xưởng.



Nhưng mà, sau khi mọi người đi ra khỏi chỗ đó, một chuyện ngoài ý muốn khác lại xảy ra. Không biết tại sao, tên phiên dịch kia lại đột ngột xoay người bỏ chạy!



Chử Bằng tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng bắt được hắn ta. Nhưng không nghĩ tới tên phiên dịch này như bị điên, cúi đầu chạy thẳng, đụng ngã Chử Bằng!



Sau đó, hắn ta cứ thế mang theo còng tay mà chui vào một ngõ nhỏ bên cạnh nhà xưởng...



“Này?”



Cao Nhã đã sớm giơ súng trường lên, chỉ cần bắn một phát là có thể bắn ngã tên này. Nhưng Cao Nhã biết người này là một nhân vật quan trọng, không thể dễ dàng bắn chết, cho nên vẫn chưa bóp cò.



“Đuổi theo... Đuổi theo hắn ta mau...” Các đội viên đội thăm dò cũng biết tầm quan trọng của tên phiên dịch này, mấy người đàn ông lập tức chui vào ngõ nhỏ đuổi theo.



Nhưng không ngờ, bọn họ mới vừa chui vào thì đã lui trở về ngay.



.



Một giây sau, chỉ thấy Khổng Thạc dáng người khôi ngô đi ra từ trong ngõ nhỏ, trong tay còn dẫn theo tên phiên dịch chật vật kia...



Hóa ra Khổng Thạc trùng hợp mai phục trong ngõ nhỏ bên kia, nhìn thấy tên phiên dịch chạy trốn thì bắt lại ngay.



“Cậu ơi!” Nhìn thấy tên phiên dịch bị bắt trở lại, trên mặt đứa bé trai tràn ngập phẫn nộ, cậu bé kéo cậu mình một cái, chỉ vào tên phiên dịch mà oán hận nói: “Là tên này đã giết cả nhà cháu! Ông nội, cha, mẹ và cả em gái nữa... đều bị bọn chúng đánh chết rồi!”



Cậu bé trai vừa nói như vậy, mọi người tại hiện trường lập tức lòng đầy căm phẫn, tức giận đến mức cắn răng, nhất là cậu của đứa bé kia, lập tức giơ súng lên ngay tại chỗ, muốn bắn chết tên phiên dịch!



“Chờ đã!” Lúc này, Bộc Gia Hữu xuất hiện đúng lúc, anh ta dẫn theo Ngô Đế Thu và Dương Phong đi tới, ngăn cản cậu của bé trai và nói: “Người này vẫn còn có chỗ hữu dụng, hắn ta biết rất nhiều tình báo về quân đội Roussac! Sau khi thẩm vấn, ừm...”



Nói một nửa, lúc này Bộc Gia Hữu mới nhận ra đối phương không hề hiểu tiếng Trung Quốc.



Có điều, Khổng Thạc và Dương Phong hoạt động trường kỳ tại khu vực Trung Á, nên có hiểu qua ngôn ngữ địa phương cho nên nhanh chóng phiên dịch lời của Bộc Gia Hữu, lúc này đối phương mới dừng tay.



“Ừm...” Đợi đối phương bình tĩnh lại, Khổng Thạc lại được Bộc Gia Hữu ra hiệu, hỏi người kia: “Xin hỏi, các anh có điện thoại không? Loại điện thoại có thể gọi đường dài quốc tế ấy?”



“Điện thoại hả?” Cậu của bé trai lặp lại một câu, sau đó nhiệt tình nói: “Trong thôn có đấy! Đi nào, cùng về thôn với chúng tôi đi, tôi sẽ đi tìm điện thoại cho các anh!” Ông ta chỉ vào cậu bé trai: “Các anh đã cứu Kumar, chúng tôi nhất định phải cảm ơn các anh mới được...”



Ừm...



Bộc Gia Hữu liếc các đội viên một cái, dùng ánh mắt trao đổi ý kiến một phen rồi mới đồng ý đề nghị của đối phương.



Tuy bọn họ có thể ở lại chỗ này tiếp tục chờ đợi cứu viện, nhưng nếu có thể bắt được liên lạc với Lê Tịnh thì không thể nghi ngờ sẽ càng có lợi hơn.



Huống chi, trải qua một phen ác chiến tối qua, tất cả mọi người đã gần như kiệt sức, vừa lúc cần tìm chỗ khôi phục một phen.



Nhìn thấy Bộc Gia Hữu đồng ý, cậu của đứa bé trai rất vui vẻ, lập tức đưa mọi người di theo con đường nhỏ dọc sườn núi, đi đến thôn trang của bọn họ...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom