• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (17 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1483

Chương 1483 : Chương 1483








TẠO CHÚT ĐỘNG TĨNH ĐI



Triệu Ngọc vô cùng ngông cuồng!



Phải biết rằng hắn nói ra những lời này dưới mấy chục họng súng nhắm, dưới sự bao vây của đám kẻ địch đông đến mức đếm không xuể.



Quyết đoán đến mức này có thể xem như là thế gian hiếm có!



Sau khi phiên dịch viên dịch lại lời này, bao gồm cả tên râu quai nón và toàn bộ các binh lính đều lộ ra vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ, thậm chí có người còn căng thẳng nhìn lên bầu trời.



“Mày...”



Tên râu quai nón rơi vào khốn cảnh, khó nói nên lời, sự xuất hiện đột ngột của Triệu Ngọc chẳng những đã làm rối loạn toàn bộ dự định của gã mà còn thực sự hù dọa được gã rồi!



Cho dù chỗ này vốn không tính là kiên cố gì, nhưng một bộ đội đặc chủng của Trung Quốc lại có thể lặng yên không gây ra tiếng động đi vào, vả lại còn núp trong một góc tối tăm cách mình không xa, vậy thì sao có thể không khiến gã khiếp sợ chứ?



Đây là hắn tự đi ra, còn nếu như không ra ngoài thì sao đây?



Nếu như cứ đứng trong bóng tối bắn cho mình một phát súng thì sao?



Tên râu quai nón thân là người đứng đầu thì đương nhiên sẽ có chỗ hơn người, gã hiểu rất rõ sự xuất hiện của Triệu Ngọc là có ý nghĩa như thế nào. Nếu như hắn dám một mình xông ra thì ở sau lưng nhất định phải có tiếp viện hùng mạnh.



Đúng vậy, không phải tên râu quai nón kiêng dè Triệu Ngọc, mà là kiêng dè thế lực hùng mạnh sau lưng Triệu Ngọc!



Mặc dù, gã biết có lẽ sẽ không khoa trương như Triệu Ngọc nói, nhưng trong lòng gã hiểu rất rõ, chọc giận một Trung Quốc hùng mạnh thì sẽ có kết cục như thế nào!



Nếu như bây giờ đã bại lộ thì... Gã buộc phải mau chóng suy tính xem nên ứng phó với nguy cơ này như thế nào?



Vì vậy, sau một hồi im lặng suy nghĩ, tên râu quai nón thăm dò hỏi Triệu Ngọc: “Rốt cuộc thì mày muốn thế nào?”



“Ông nói thử xem?” Triệu Ngọc buông cánh tay xuống, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tôi chạy từ xa tới đây đâu phải để trò chuyện đánh rắm với ông, đúng không?”



“Ừm...”



Phiên dịch viên không biết nên dịch “trò chuyện đánh rắm” thế nào, cho nên đành phải ngập ngừng bỏ qua.



“Cho dù nói thế nào đi nữa...” Tên râu quai nón trừng mắt, xảo quyệt nói: “Nơi này là địa bàn của Vaqueria, binh lính Trung Quốc các người tới phát động công kích ở chỗ của tao là không hợp pháp! Nếu như bọn tao tố cáo hành động của bọn mày lên tòa án quốc tế thì bọn mày sẽ phải trả giá lớn...”



“Ồ, được thôi!” Triệu Ngọc nhếch miệng cười, ánh mắt gian xảo nói: “Cái chết đã ập lên đầu rồi mà còn mang tòa án quốc tế ra dọa tôi à! Tôi nói cho ông biết, nếu nói một cách đúng đắn thì hẻm núi Suya có một nửa thuộc về Talstein! Cũng có nghĩa là.” Triệu Ngọc chỉ vào lều trại: “Bây giờ các người chính là nhập cảnh trái pháp luật, không được bất kỳ luật lệ tòa án quốc tế nào bảo vệ cả! Còn nữa, căn cứ vào điều lệ thứ hai mươi, chương mười lăm của Dự luật hình sự quốc tế.” Triệu Ngọc nói rất nhanh: “Các người vượt biên bắt cóc người dân của họ, đây là hành vi trái pháp luật nghiêm trọng, các quốc gia có liên quan có quyền thông qua phương pháp ngoại giao để đề nghị truy xét trách nhiệm, vả lại còn đưa phạm nhân ở nước ngoài về nước xét xử!”



“Cũng có nghĩa là chúng tôi chẳng những có quyền được tấn công các người, mà còn có đặc quyền dẫn các người về quốc gia chúng tôi để tiến hành xét xử! Giống như vụ án sông Mê Kông vậy, có hiểu không?”



Triệu Ngọc nói quá nhanh, có thể thấy được phiên dịch không theo kịp, ngắc ngứ một hồi lâu sau mới dịch được nguyên câu nói.



Tên râu quai nón không ngờ Triệu Ngọc chẳng những mồm miệng lanh lợi, mà còn có thể dẫn chứng thuyết phục cho nên tay chân gã cũng lập tức run rẩy.



Thật ra thì dự luật quốc tế gì đó, cái gì mà điều hai mươi chương thứ mười lăm gì đó đều là do Triệu Ngọc thuận miệng chế ra mà thôi.



Hắn biết, dưới hoàn cảnh này, để đối phó với loại tội phạm hung hãn tàn bạo thì phải ra một chiêu đánh phủ đầu chứ không thể để cho gã lấy lại tinh thần được.



Vì vậy, nhân lúc đối phương còn trong trạng thái hoang mang thì ngay sau đó, Triệu Ngọc lại hạ một loại thuốc mạnh. Hắn mở bộ đàm giắt bên hông ra, hô hoán đội đặc công bên ngoài...



Hóa ra, trên bộ đàm của đội đặc công có một thiết bị truyền video đơn giản, có thể truyền video tín hiệu từ hai bên qua bluetooth trong một phạm vi nhất định.



Lần này, Triệu Ngọc vốn giấu đội đặc công, một mình lẻn vào thôn xóm để tiến hành điều tra.







Vốn dĩ hắn chỉ muốn mau chóng lấy được tin tức, xác nhận thân phận con tin rồi sau đó sẽ cùng đội đặc công nghĩ biện pháp.



Nhưng không ngờ tình hình lại đột ngột thay đổi, đối phương muốn giết hơn mười người dân vô tội và làm nhục thành viên nữ của đội thăm dò.



Trong tình thế bất đắc dĩ, Triệu Ngọc lựa chọn đứng ra, do tình hình quá khẩn cấp cho nên hắn không kịp báo cáo với đám người Bộc Gia Hữu.



Nhưng mà hắn biết nếu xảy ra chuyện lớn như vậy thì đội đặc công cần phải hiểu rõ chân tướng.



Vì vậy, hắn mới nhớ đến chức năng video trong bộ đàm, cho nên lúc xông ra khỏi góc phòng thì hắn đã lặng lẽ mở video lên gọi điện thoại, đồng thời còn liên lạc thành công với đội đặc công.



Bộ đàm nãy giờ vẫn luôn giắt bên hông Triệu Ngọc, còn camera thì hướng ra bên ngoài.



Cũng có nghĩa là đội đặc công đã biết toàn bộ chuyện vừa xảy ra ở nơi này.



Đột nhiên nhìn thấy đoạn video quay cảnh Triệu Ngọc chẳng những xông vào trại địch mà còn đường đột đàm phán với kẻ địch, chúng ta có thể tưởng tượng được sự khiếp sợ và mức độ phát điên của Bộc Gia Hữu rồi.



Mà ngay tại lúc anh ta đã sốt ruột tới mức sứt đầu mẻ trán thì chuyện không thể tưởng tượng nổi lại xảy ra, vậy mà Triệu Ngọc lại dùng bộ đàm liên lạc với anh ta ngay trước mặt bao nhiêu kẻ địch.



“A lô, a lô...” Triệu Ngọc nói với Bộc Gia Hữu với giọng thản nhiên: “A lô, a lô, sĩ quan Bộc, sĩ quan Bộc! Mục tiêu đã được xác nhận, tôi đang đàm phán với bọn họ đây! Để bày tỏ chút thành ý, các anh nên tạo ra chút động tĩnh chứ nhỉ?”



Chết tiệt!



Hai tay Bộc Gia Hữu siết chặt thành nắm đấm, cả người run rẩy, không thể nói là tức giận hay kích động, hoặc là nguyên nhân gì khác.



“Động tĩnh...” Tắt bộ đàm, Bộc Gia Hữu nôn nóng vò đầu bứt tai, sau khi nghiến răng thì nói: “Làm cái gì vậy chứ... Cái gì mà sĩ quan Bộc? Đâu phải là đi đánh giặc! Sĩ quan cái đầu hắn á! Làm vậy... Làm vậy là lỗ mãng quá rồi... Nếu như không trấn áp được thì chẳng khác gì tất cả chúng ta đều gặp họa rồi... Động tĩnh... Muốn động tĩnh gì chứ?”



“Có, có! Đội trưởng...” Cao Nhã vô cùng thông minh, trong tình thế cấp bách đã nhanh chóng nhắc nhở: “Đạn tín hiệu, mau bắn đạn tín hiệu đi!”



“Ừ... Phải rồi!” Bộc Gia Hữu tức giận đến vỗ đùi, dặn dò: “Đừng chỉ bắn một cái, bảo Đường Long cũng bắn thêm một cái trên đỉnh núi ra oai cho tên thần thám giả vờ trâu bò đó của chúng ta đi! Kiểu gì thế này!”



Đội trưởng Bộc vừa ra lệnh, Đường Long đã lập tức đứng trên vách đá bắn một viên đạn tín hiệu lên trời cao. Cùng lúc đó, Dương Phong cũng bắn một viên đạn tín hiệu từ cổng chính của thôn xóm đi ra ngoài.



Bất ngờ nhìn thấy hai quả đạn tín hiệu bay lên không trung, một viên trong đó còn bắn cao như vậy, khiến binh lính trong lều trại bắt đầu nóng nảy.



Tên thủ lĩnh tên râu quai nón cũng bắt đầu lạnh cả người, gã vô cùng sợ hãi.



Nếu đúng là như vậy thì đối phương thật sự không phải là đang phô trương thanh thế mà đã chuẩn bị cách ứng phó xong xuôi cả rồi, vậy thì... nên làm thế nào mới được đây?



“Ừm...” Nghĩ đến đây, tên râu quai nón ghìm chân mày xuống, cắn chặt hàm răng nói với Triệu Ngọc: “Được thôi, dù các người có quân tiếp viện thì thế nào! Trong tay tao còn có con tin, ngay cả mày cũng là con tin của tao! Tao không tin bọn mày lại dám nổ chết toàn bộ con tin!”



Lời nói của tên râu quai nón lập tức làm yên lòng quân, trong nháy mắt, sống lưng của bọn binh lính đã thẳng tắp.



“Cho nên, tôi mới nói là tôi mang phúc lợi tới cho các ông đấy!” Triệu Ngọc nói: “Bây giờ các ông chỉ cần thả hết tất cả người của chúng tôi ra, cả những dân chúng vô tội đó nữa thì tôi có thể bảo đảm rằng người của tôi sẽ lập tức rời khỏi đây, không truy cứu sai lầm mà các ông đã mắc phải nữa!”



“Hừ hừ! Bọn mày tưởng tao là ai hả?” Tên râu quai nón nheo mắt cười lạnh nói: “Tao sẽ ngu xuẩn tin tưởng lời của bọn mày như vậy sao?”



“Từ trước đến nay, chúng tôi luôn nói chuyện giữ lời, tôi đã nói thẳng ra rồi đấy.” Triệu Ngọc bừng bừng khí thế mà quát lên: “Ông không tin thì cũng phải tin!”



“Cũng không được.” Ánh mắt tên râu quai nón chợt lóe lên, như đã nghĩ tới điều gì, gã nói: “Nếu như vậy thì chúng ta hãy nói chuyện đàng hoàng đi...”



Tên râu quai nón vung tay lên, bọn binh lính lập tức đổ xô tới, bao vây Triệu Ngọc ở chính giữa...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom