• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (17 Viewers)

  • Chap-1472

Chương 1472 : Chương 1472VÌ SAO KHÔNG TRÁCH HẮN?







Thực ra, lời Triệu Ngọc nói đúng là sự thật, sở dĩ hắn cố chấp muốn tham gia hành động không phải là muốn làm anh hùng gì, mà đúng là không còn cách nào khác, thậm chí có chút bất đắc dĩ.



Bởi vì, nếu như đơn thuần dựa theo quẻ văn mà nói, lần tiến về hẻm núi Suya này tất nhiên là vô cùng nguy hiểm. Quẻ Càn Khôn biến dị vốn không phải trò đùa, có khi mức độ nguy hiểm lần này còn cao hơn nhiều so với khi ở đảo Kỳ Tích.



Cho nên, Triệu Ngọc vốn có thể nói “Không”, chỉ cần hắn tuân thủ đề nghị của Lê Tịnh, đợi ở trong căn cứ mà chỉ huy từ xa thì chí ít có thể bảo đảm bản thân mình bình an vô sự.



Nhưng bởi vì như vậy, thứ mình làm chậm trễ không chỉ có riêng đặt cược điểm tích lũy cùng đặt cược đạo cụ mà còn là những đội viên đội đặc công đang mạo hiểm tiến vào hẻm núi Suya!



Triệu Ngọc phân tích như thế này: Nếu như đoán không sai, điểm mấu chốt mà quẻ Càn Khôn biến dị chỉ ra hẳn là ngay tại hẻm núi Suya.



Đội đặc công tiến vào bên trong, rất có thể sẽ gặp được quẻ văn biểu thị sự kiện lớn. Bởi vậy, nếu như mình không đi, chẳng những sẽ khiến cho đội đặc công gặp phải nguy hiểm, hơn nữa còn bỏ lỡ điểm mấu chốt để tìm kiếm đội thăm dò, tổn thất thật sự quá lớn!



Bởi vậy, trước khi tới đây, Triệu Ngọc cũng phải làm đấu tranh tư tưởng.



Cuối cùng, hắn vẫn dứt khoát quyết định, nhất định phải đi cùng với đội đặc công mới được. Bởi vì, đừng nhìn kinh nghiệm của bản thân không bằng đội viên đội đặc công, dù sao mình cũng có không ít đạo cụ trâu bò để phòng thân.



Giống như lần trước gặp phải khủng bố tập kích vậy, một khi gặp phải nguy hiểm gì thì hắn cũng có thể trợ giúp các đội viên đội đặc công.



Thế là sau khi hạ quyết tâm, đầu tiên là hắn liên hệ với cha vợ Miêu Khôn, để Miêu Khôn hỗ trợ hòa giải với cấp trên, để mình có thể gia nhập hành động.



Đương nhiên, sau khi Miêu Khôn biết được tình huống, thái độ tất nhiên còn cường ngạnh hơn cả Lê Tịnh, kiên quyết không đồng ý với Triệu Ngọc.



Cuối cùng, vẫn là Triệu Ngọc uy hiếp nói ra chuyện xấu của ông với sư tỷ Dagger nước Pháp Juliet, lúc này ông mới bị ép vào khuôn khổ.



Bởi vì xin phê chuẩn cần thời gian, Triệu Ngọc chỉ có thể “tiên hạ thủ vi cường*”, lặng lẽ trốn ở phía sau xe chở hàng hóa.




* Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ giành được lợi thế.



Có điều, hắn biết đội đặc công đều là cao thủ, mình tùy tiện đi vào như thế, khẳng định sẽ bị phát hiện. Bất đắc dĩ, hắn đành phải sử dụng một cái áo tàng hình mới hoàn toàn lừa gạt được con mắt của đội viên đội đặc công.



Thế nhưng mà... Sai lầm duy nhất của hắn là không để ý đến nhiệt độ không khí trong hẻm núi Suya, sau khi xe lên núi, hắn cảm giác giống như đang nằm ở trong hầm băng vậy, sắp bị đông thành tảng băng rồi.



Cắn răng kiên trì hơn ba tiếng đồng hồ, nhưng vì cóng đến không thể chịu nổi nên mới gõ cửa sổ cầu cứu.



May mà Miêu Khôn gọi điện thoại tới kịp thời, bằng không, đội trưởng Lê Tịnh đang tức hổn hển, khẳng định sẽ bắt đội đặc công trả hắn về...



Giờ phút này, sau khi uống nước ấm xong, cuối cùng Triệu Ngọc cũng cảm thấy thân thể ấm áp hơn rất nhiều.



Hắn cùng vị đội trưởng Bộc Gia Hữu kia lại trò chuyện linh tinh vài câu, chờ đến khi phát hiện ra người ta không muốn nói chuyện nữa, đành phải thức thời đưa tay vào ống tay áo, dựa lưng vào chỗ ngồi nhắm mắt dưỡng thần.



Trong lòng của hắn rõ ràng, mặc dù vị đội trưởng Bộc này trông rất khách sáo đối với mình, nhưng trong lòng khẳng định đang kìm nén bực bội!



Trước đó, hắn đã từng quen biết rất nhiều đội viên đội đặc công như vậy, hiểu rõ tính cách kiêu ngạo của bọn họ chính là bẩm sinh, tuyệt đối sẽ không tùy tiện ngưỡng mộ một người nào đó.



Lấy vị nữ đội viên Cao Nhã bên má có nuốt ruồi duyên làm ví dụ, cô ta vẫn luôn híp mắt nhìn mình, từ ánh mắt có thể thấy được, cô ta không những không phục, mà còn tràn đầy địch ý!



Có điều, Triệu Ngọc luôn luôn ngạo mạn, nên không thèm để ý việc này chút nào. Hiện tại, điều duy nhất hắn quan tâm chính là lựa chọn của mình có chính xác không? Trong hẻm núi Suya, liệu thật sự có thể tìm được đội thăm dò không?



...



Càng đi sâu vào trong thung lũng, con đường càng trở nền gập ghềnh, xóc nảy.



Sau khi quỹ đạo đường sắt bên tay phải biến mất, tất cả đều trở nên hoang vu, đen kịt một màu.



Bọn họ dường như bỗng nhiên bị tách biệt với thế gian, không nhìn thấy bất cứ dấu hiệu văn minh nào cả.



Rất nhanh sau đó, đường cái cổ kính xa xưa cũng không còn nữa, hai chiếc xe Jeep mạnh mẽ lái vào hẻm núi hoang vu, dọc theo mặt đất cứng cáp giữa hẻm núi, tiếp tục chạy hướng về phía trước.



Bởi vì đường xóc nảy thực sự kịch liệt, Triệu Ngọc muốn ngủ một giấc mà chỉ có thể hy vọng xa vời...



Ngoại trừ việc xóc nảy dị thường ra, đội đặc công không đi một mạch mà là cứ đi được khoảng vài tiếng liền dừng xe một lúc, sau đó dùng một số dụng cụ điện tử cùng thiết bị để đo đạc hoàn cảnh xung quanh.



Triệu Ngọc nhìn hồi lâu cũng không hiểu rốt cuộc bọn họ đang đo đạc cái gì?



Cứ thế là ô tô ròng rã đi một đêm, đến tận khi trời hừng đông, lúc này mới dừng ở một nơi chồng chất đá, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng...



“Ài!” Đội trưởng Bộc nhìn vào màn hình máy tính của mình, nói: “Đi một buổi tối vậy mà chúng ta mới chỉ đi được 100 cây số!”



“Đúng vậy.” Tài xế Ngô Đế Thu nói: “Nếu như chỗ này có đường cao tốc thì một giờ là có thể đến nơi rồi!”



“Tôi nghe nói, đã rất nhiều năm rồi không có một ai đi qua nơi này cả.” Một đội viên đội đặc công mặc áo lông màu đen nói: “Không biết là còn có thể đi qua hay không?”



“Điều tôi lo lắng không phải vấn đề đường đi.” Ngô Đế Thu nói: “Hẻm núi Suya dù sao cũng là biên giới quốc gia, sợ rằng sẽ có một đội binh lính cầm súng tự động đến!”



“Đến lúc đó, đòi người đòi tiền anh, nếu đánh bọn họ thì không thích hợp, không đánh bọn họ cũng không nên!”



“Anh nói cái gì thế.” Cao Nhã đập Ngô Đế Thu một cái, quyệt miệng nói: “Cái gì gọi là đòi tiền đòi người? Anh đang ám chỉ tôi đấy à?”



“Không đúng à? Nhan sắc của cô xinh đẹp thế kia cơ mà!” Ngô Đế Thu cười ha ha một tiếng: “Nếu thổ phỉ nào nhìn thấy cô, làm sao lại không muốn bắt cô lên núi làm phu nhân áp trại chứ?”



“Anh đi luôn đi!” Cao Nhã ngáng chân, dứt khoát khiến Ngô Đế Thu bị trượt chân ngã xuống đất, chọc cho đám người cười ha ha.



“Không được chủ quan!” Mặc dù Bộc Gia Hữu đang nở nụ cười, nhưng vẫn không mất đi vẻ nghiêm túc, anh ta dùng kính viễn vọng nhìn quanh bốn phía, dặn dò: “Mặc dù ở nơi hoang vu này, quân phòng ngự cũng không ở lại được!”



“Nhưng khó đảm bảo vạn vô nhất thất*, nếu như thật sự gặp phải thì chúng ta chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh! Tôi nhắc lại một lần nữa.” Bộc Gia Hữu nhìn đám người một chút: “Tất cả mặc áo chống đạn lên cho tôi, ai cũng không thể... à...”




* Vạn vô nhất thất: tuyệt đối không để sai sót nhầm lẫn.



Nói đến đây, anh ta liếc nhìn Triệu Ngọc, lúc này nói với một cậu thanh niên dáng dấp đẹp trai: “Quan Anh, mặc áo chống đạn cho thần thám Triệu đi!”



“À, vâng...” Quan Anh thả hộp bữa sáng trong tay xuống, vừa đi về phía ô tô, vừa châm chọc khiêu khích nói: “Tính mạng của đại thám tử cực kỳ quý giá, có cần mặc hai chiếc luôn không?”



Kiểu nói này của cậu ta lập tức khiến những người khác cười vang.



“Đến ba chiếc cũng không đủ đâu!” Nhưng mà, Triệu Ngọc lại không thay đổi sắc mặt mà duỗi ba ngón tay ra: “Trời quá con mẹ nó lạnh, mặc vào sưởi ấm cũng tốt!”



Kiểu nói này của Triệu Ngọc khiến cho không khí tại hiện trường đột nhiên thay đổi.



Tất cả các đội viên đội đặc công ở đây đều nhìn về phía Triệu ngọc, bên trong ánh mắt tràn đầy địch ý.



“Ha ha, thần thám Triệu thật biết nói đùa!” Bộc Gia Hữu vội vàng hòa giải, nói với Quan Anh: “Cầm lấy một chiếc là đủ rồi, đừng lề mề nữa, nhanh đi!”



Quan Anh nhìn thấy đội trưởng hạ lệnh, lúc này mới vô cùng bất mãn mà lấy một chiếc áo chống đạn từ trong xe ra, đưa cho Triệu Ngọc.



Ngay khi Triệu Ngọc mặc áo chống đạn vào, Cao Nhã bất ngờ lôi Bộc Gia Hữu đến phía sau một khối đá lớn, nhỏ giọng oán hận nói: “Đội trưởng, anh làm sao vậy? Tại sao vẫn luôn đối xử khách sáo với cái tên ngạo mạn kia như thế chứ? Anh quên là hắn đã hại chúng ta bị sếp Lê phê bình sao!?”



“Cái gì mà thám tử, thần thám, căn bản chính là một thứ vướng víu!” Cao Nhã tức giận đến mức giậm chân: “Không giáo huấn hắn thật tốt thì tôi thật sự nuốt không trôi thái độ này!”



“Ha ha!” Ai ngờ, sau khi nghe nói như thế, Bộc Gia Hữu lại khẽ cười nói: “Cao Nhã à, cô theo tôi lâu như vậy mà tại sao một chút tiến bộ cũng không có thế?”



“Cô không nhìn ra tên Triệu Ngọc này căn bản không thể chọc vào à?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom