• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (19 Viewers)

  • Chap-1327

Chương 1327 : Chương 1327QUYẾT TÂM GIẾT NGƯỜI







“Ha ha ha ha...” Nhìn thấy ngón tay Triệu Ngọc chỉ vào hung thủ, Yusuf cười đến mức giọng nói cũng thay đổi: “Vị thần thám này của Trung Quốc các người đúng quá kỳ lạ, nếu như nói cô Tịch đây là hung thủ thì tôi thà tin cô Molly chết vì tự sát còn có lý hơn!”



“Tôi đã nói rồi!” Cisse nắm chặt nắm đấm nói: “Để tôi thôi miên cậu ta, kiểm tra thử tinh thần của cậu ta không phải hay hơn không? Các người lại không nghe!”



“Chuyện này...” Giờ phút này, Miêu Khôn cũng cảm thấy mờ mịt, ông nhìn Tịch Mộng Na, lại nhìn Triệu Ngọc hỏi: “Tiểu Triệu à, có phải cậu lại... Lại đang nói đùa phải không?”



“Có phải là thấy không khí căng thẳng quá nên muốn làm cho bầu không khí sinh động hơn hay không?”



“Ha ha ha...” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại ngửa mặt lên trời cười dài nói: “Xem ra... Mấy người tự xưng là thần thám nhưng cũng chỉ là tầm thường mà thôi!”



“Sơ hở rõ ràng như vậy mà không ai phát hiện ra sao?”



“Ừm...” Tani Ichiro nghe hiểu tiếng Trung, người phiên dịch còn chưa kịp phiên dịch thì ông ta đã dùng tiếng Trung hỏi Triệu Ngọc: “Chẳng lẽ cậu đang nói tới dấu chân trong đường hầm sao?”



“Ôi chao...” Triệu Ngọc giật mình, vội mở to mắt nói: “Ông già Nhật Bản này, ông... Ông cũng nghĩ tới chuyện đó sao? Ông còn biết nói tiếng Trung Quốc nữa? Đúng là thân tàn chí không tàn nha, ôi... Không, ông đúng là thâm tàng bất lộ nhỉ?”



“Nghĩ đến thì đúng là có nghĩ đến... Nhưng mà...” Tani Ichiro nhíu mày nói: “Sao cậu có thể kết luận hung thủ là cô Tịch đây? Hình như... Bất kỳ ai cũng có khả năng làm được điều này mà?”



“Không làm được đâu, trong lúc mọi người giải mật mã kim cương tôi đã cởi giày đi thử rồi...”



“Này, này...” Lúc này, Yusuf quát to với hai người: “Các người đừng có giấu giếm nữa có được không? Có bằng chứng gì thì nói rõ ra xem nào?”



“Chuyện này... Đúng là hơi ngoài ý muốn...” Juliet vừa nhón chân, vừa nhìn Tịch Mộng Na nói: “Nếu như để tôi đoán ai không phải là hung thủ thì chắc chắn tôi sẽ chọn cô ta đầu tiên!”



“Thôi, thôi được rồi!” Miêu Khôn mở hai tay ra nói với mọi người: “Để tôi làm phiên dịch cho! Tiểu Triệu à, cậu nói chậm một chút, tôi cũng hơi mơ hồ rồi đó!”



“Chờ một chút...” Tịch Mộng Na đương nhiên không đồng ý: “Các người... Sao các người có thể như vậy? Các người thật sự tin những điều anh ta nói sao? Ăn hiếp tôi là một cô gái yếu đuối đúng không... À... Tôi hiểu ra rồi, đây là âm mưu, các người muốn lợi dụng tôi để thoát tội đúng không?”



“Thần thám Trung Quốc...” Lúc này, Scott cũng bắt đầu thấy hồ đồ, chỉ vào Tịch Mộng Na hỏi Triệu Ngọc: “Đừng quên, lúc ở nhà ăn vì cứu cô ta mà cậu không tiếc nói ra mật mã của người Ấn Độ, sao giờ lại...”



“Nguyên nhân của việc này rất đơn giản...” Triệu Ngọc mỉm cười: “Bởi vì lúc tôi cứu cô ta, tôi vẫn chưa nghi ngờ cô ta là hung thủ!”



“Tôi nói nè...” Cuối cùng Sevan Barker cũng xen miệng vào: “Có phải các người đã quên cô Molly là bị một cao thủ chuyên nghiệp giết chết, ra tay nhanh gọn lẹ! Rồi các người nhìn lại cô gái xinh đẹp giống hệt như người mẫu này đi... Sao cô ta có thể là kẻ sát thủ máu lạnh vậy được chứ?”



“Cảm ơn!” Tịch Mộng Na lễ phép gật đầu: “Nhưng tôi cần chỉnh lại, không phải ‘giống hệt’ người mẫu, tôi đã từng tham gia tuần lễ thời trang Milan, cũng từng lên trang bìa của ‘MarieClair’!”



“Ôi... Lợi hại lợi hại!” Sevan Barker khen ngợi: “Vậy cô có tiện để lại số điện thoại không? Tôi có một căn biệt thự tại Venice, sau này có cơ hội chúng ta có thể giao lưu với nhau...”



“Sevan Barker, chuyện này không vui chút nào!” Juliet ra quả đấm với ông ta, Sevan Barker mới chịu im miệng.



“Chúng ta khoan nói đến chuyện có chuyên nghiệp hay không, hãy bàn chuyện chứng cứ trước đi!” Triệu Ngọc nói: “Các vị, lý do tôi nghi ngờ cô Tịch Mộng Na là hung thủ giết người đúng là vì những dấu chân trong đường ngầm bí mật đó!”







“Dấu chân?” Cisse than thở: “Sao lạ vậy? Không phải đã chứng minh dấu chân đó là của cô Molly để lại sao?”



“Chẳng lẽ anh muốn nói... Dấu chân đó là tôi để lại sao?” Tịch Mộng Na giơ tay lên, lộ vẻ giận dỗi.



“Nếu tôi là cô, thì tôi sẽ không nóng lòng biện giải ngay lúc này, mắc công nói nhiều lỡ lời, để lộ thì không hay!” Triệu Ngọc nhắc nhở Tịch Mộng Na một câu, rồi tiếp tục nói với mọi người: “Bây giờ chúng ta nói tiếp về chủ đề vừa rồi đi!



“Cô Molly đêm hôm khuya khoắt còn đi tới phòng sách, cô ta vốn định đến đó để tìm gì đó. Nhưng mà không bao lâu sau, cô ta chẳng những không đi ra khỏi phòng sách mà còn chết trong vườn hoa nhỏ cách đó chừng trăm mét! Chuyện này nhìn qua thì có vẻ kỳ lạ, nhưng trên thực tế, có lẽ sẽ không phức tạp như chúng ta nghĩ.



“Vấn đề là...” Triệu Ngọc nhìn thấy Miêu Khôn liên tục xua tay, đành phải tạm dừng một chút, đợi Miêu Khôn phiên dịch cho mọi người xong mới tiếp tục nói: “Vấn đề chắc xảy ra trong phòng sách, hoặc là trong tầng hầm của phòng sách!



“Đương nhiên cá nhân tôi cho rằng, khả năng xảy ra trong phòng sách lớn hơn. Bởi vì...” Triệu Ngọc lại tạm dừng một hồi rồi nói: “Góc bàn làm việc của Grimm đã bị di chuyển một chút, bị dịch ra phía ngoài tầm ba centimet, hơn nữa dấu vết còn rất mới!”



“Chuyện này tôi cũng thấy!” Bỗng nhiên Cisse giơ tay lên, rồi đột nhiên bị Trung úy Kangteuk đè nén xuống...



“Mặt khác, bản thân cô Molly không biết võ, đêm đó cũng không mang súng bên người. Cho nên một khi cô ta phát hiện điều gì đó bất thường, phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ là nhanh chóng chạy trốn ra khỏi phòng!



“Cho nên có tám mươi phần trăm là cô ta bị người ta đánh ngất xỉu ngay lúc còn trong phòng sách!”



“Này, chuyện này có phải hơi xa rồi không?” Sau khi Miêu Khôn phiên dịch xong, Jacob đưa ra dị nghị đầu tiên: “Nếu cô ta bị đánh ngất đi trong phòng sách, vậy chẳng lẽ cô ta mộng du đi đến hiện trường sao?”



“Chờ một chút... Tôi nghe hiểu rồi...” Yusuf chỉ vào Triệu Ngọc hỏi: “Ý của cậu là tối hôm đó, cũng có một người khác ở trong phòng sách của Grimm? Sau khi cô Molly đi vào thì đúng lúc gặp phải người đó? Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên?”



“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu.



“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy!” Tani Ichiro hùa theo Triệu Ngọc nói: “Người đó lén lút đi vào phòng sách của Grimm chắc chắc là đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng tôi không dám chắc thứ mà hung thủ tìm có phải là kim cương hay không!”



“Càng nói càng loạn rồi đó, tự dưng đâu ra một kẻ trộm nữa?” Cisse khó hiểu.



“Kẻ trộm này...” Triệu Ngọc liếc nhìn Tịch Mộng Na, nặng nề nói: “Chính là hung thủ! Nếu như mọi người cảm thấy rối loạn, tôi sẽ tái hiện lại hiện trường một lần! Đêm đó hung thủ lén lút lẻn vào phòng sách của Grimm thông qua cửa sổ ở lan can, muốn vào trong tìm kiếm thứ gì đó. Có thể là trùng hợp; cũng có thể người này đã sớm biết trong phòng sách của Grimm có đường hầm bí mật, cho nên sau khi đi vào, thì người này nhanh chóng mở cửa ngầm đặt trong giá sách, phát hiện ra đường hầm bí mật!



“Tiếp theo có lẽ người này đang lục soát gì đó trong đường hầm bí mật, hoặc đang lục soát trong phòng sách, thật không ngờ là cô Molly lại bỗng nhiên xuất hiện!



“Chắc chắn hung thủ cũng không thể ngờ được cô Molly lại có thói quen làm việc vào ban đêm, đêm hôm khuya khoắt mà còn đến phòng sách, làm cho hung thủ trở tay không kịp.



“Lúc ấy...” Triệu Ngọc khoa tay múa chân: “Hoặc là hung thủ còn đang ở trong đường hầm bí mật, hoặc là định đóng cửa ngầm đặt trong giá sách, nhưng cuối cùng hung thủ vẫn chậm một bước bị cô Molly bước vào nhìn thấy! Cô Molly thấy tình hình không ổn, xoay người định bỏ chạy nhưng hung thủ lại đạp lên bàn làm việc của Grimm, tóm được cô Molly từ phía sau, hơn nữa còn đánh cô ta ngất đi! Sau đó... Vì không muốn người khác chú ý, hung thủ nhanh chóng đưa cô Molly vào đường hầm bí mật, hơn nữa còn bố trí hiện trường phòng sách, tiếp đó đóng cửa ngầm đặt trong giá sách! Cuối cùng... Sau khi suy nghĩ thì hung thủ…” Triệu Ngọc trầm giọng nói: “Cuối cùng hung thủ cũng hạ quyết tâm giết người!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom