• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (19 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1266

Chương 1266 : Chương 1266BUÔNG XUỐNG THÌ BUÔNG XUỐNG







“Cậu.... cậu điên à?” Ông chủ béo cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt gian ác của ông ta, hung tợn nói: “Các cậu đập vỡ đồ của tôi, còn bắt tôi bồi thường, thằng nhóc! Cậu có biết đây là nơi nào không?”



Thấy ông chủ béo lộ ra khuôn mặt gian ác, Miêu Anh đút tay vào trong túi, muốn lấy ra giấy chứng nhận cảnh sát.



Nhưng mà, Triệu Ngọc nhanh tay lẹ mắt ngăn cản Miêu Anh, ra hiệu cô đừng làm loạn.



“Anh....” Miêu Anh nhíu mày, khẽ nói: “Triệu Ngọc, đừng đùa nữa, chúng ta còn chính sự phải làm đấy!”



“Ông chủ” Nhưng mà, Triệu Ngọc là loại người có thể từ bỏ ý đồ sao, lập tức chỉ trứng gà rơi trên mặt đất: “Vợ của tôi nói không hề đụng trứng gà của ông, thì chính là không đụng trứng gà của ông! Mà trứng gà của ông mẹ nó lại vỡ đến như vậy, e là chỉ có một nguyên nhân, ông đã giở trò bên cạnh cái rương trứng gà kia, đúng không?”



“Đến đây đến đây...” Triệu Ngọc bước nhanh xông đến, quơ lấy điện thoại nói: “Tôi chụp ảnh cho mọi người, phơi sáng, xem thử là điều khiển từ xa hay là giở trò....”



“Ơ?” Ông chủ béo vừa thấy Triệu Ngọc muốn đi lật chỗ đặt trứng gà ban nãy lên, lập tức luống cuống tay chân, vội vàng bước tới ngăn cản: “Cậu.... cậu có ý gì? Cậu dám nói tôi giả vờ à? Cậu chán sống rồi à!”



Nhìn thấy ông chủ giơ tay ngăn cản, khóe miệng Triệu Ngọc hiện lên một nụ cười lạnh, trong lòng hắn đang tích đầy lửa giận không có chỗ phát tiết! Ngay đúng lúc này có cơ hội, vung tay nhắm thẳng mặt ông ta, muốn ra oai phủ đầu ông ta rồi tính sau!



Nhưng mà, Miêu Anh đang đứng bên cạnh Triệu Ngọc, cô hiểu rõ tính khí của Triệu Ngọc, đã chú ý đến động tác của Triệu Ngọc từ trước. Lúc này, vừa nhìn thấy Triệu Ngọc muốn ra tay, cô lập tức xông lên, tóm lấy cổ tay của Triệu Ngọc.



“Triệu Ngọc!” Miêu Anh vội vàng nói: “Đừng... đừng làm loạn được không? Nghĩ đến thân phận của anh xem, trải qua nhiều chuyện như vậy, chúng ta vì chuyện nhỏ này mà ra tay có đáng không?”



“Ừm.....”



Ông chủ béo lúc này mới chú ý đến động tác của Triệu Ngọc, khi ông ta nhìn về phía Triệu Ngọc lần nữa, lập tức bị khí thế hung thần ác sát của Triệu Ngọc đè ép!



Người phụ nữ béo nói đỡ ở phía xa kia cũng bị dọa đến lùi về sau hai bước.



“Ừm.....” Triệu Ngọc một hơi đã chuyển đến ngực, nhưng sau khi chợt nghe thấy lời khuyên ngăn của Miêu Anh thì cố gắng áp chế lại.



Miêu Anh nói đúng, vào lúc này, với thân phận tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt của mình, căn bản không đáng chấp nhặt với những tên gian thương này.



Hôm nay cho dù đánh ông ta đến răng rơi đầy đất, cũng chỉ hạ thấp giá trị bản thân mà thôi, thực sự không đáng.



“Được rồi, được rồi...” Ông chủ béo cũng bị khí thế của Triệu Ngọc đè ép, lập tức vội vàng chỉ ra cửa nói: “Hôm nay coi như tôi xui xẻo, coi như tôi xui xẻo được chưa? Anh chị mau đi đi, đi nhanh đi!”



“Hứ!” Triệu Ngọc khinh bỉ trừng ông ta, lúc này mới kéo Miêu Anh rời khỏi cửa hàng.



Miêu Anh thấy bản thân không có tổn thất gì, cũng không muốn sinh sự, liền theo Triệu Ngọc rời khỏi cửa hàng, chuẩn bị lên xe. Mà khi rời khỏi cửa hàng một đoạn, cô vội vàng nói nhỏ với Triệu Ngọc: “Đối với loại người này, căn bản không đáng để chúng ta ra tay! Anh quên mất hôm qua em ăn cơm với ai rồi hay sao? Đợi lát nữa, chỉ cần gọi điện giải trình với sở tỉnh của họ, còn sợ không thể nghiêm trị ông ta hay sao?”



“Anh đánh ông ta một trận, ngoại trừ làm bẩn tay mình ra, còn có tác dụng gì?'



Triệu Ngọc nghe thấy cũng phải, bản thân giờ là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt Tổng cục Hình sự, muốn trừng trị những tên tiểu thương này còn không đơn giản à?



Cũng thật là....



Vừa nghĩ như thế, Triệu Ngọc càng thêm thoải mái, liền dùng điều khiển từ xa mở máy, chuẩn bị lên xe.



Nhưng mà, không biết có phải do hệ thống Kỳ Ngộ quấy phá hay không, sự việc lại trùng hợp đến vậy, khi hai người chuẩn bị lên xe, từ xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết của một cô gái: “A.....”



Hai người ngẩng đầu nhìn, nghe thấy âm thanh truyền đến từ một cửa tiệm khác ở phía xa.



“Ông! Sao ông còn đánh người nữa? Còn... còn pháp luật nữa hay không a... hu hu hu...”



Theo tiếng khóc truyền đến, họ nhìn thấy một cô gái toàn thân mặc đồ trắng, từ trong cửa tiệm đó lảo đảo té ra ngoài, nửa quỳ trên mặt đất.



Trên lưng cô bé đeo một cái cặp, bên cạnh còn đặt một cái hành lý, rõ ràng là một người chuẩn bị ra nhà ga, hoặc là hành khách mới vừa đi ra từ nhà ga.



Xem tuổi tác của cô bé, có lẽ vẫn còn là học sinh.



“Mày nói vì sao tao đánh mày?” Lúc này, một người đàn ông để cánh tay trần mặt mũi thô kệch từ trong tiệm bước ra, vênh mặt hất hàm mắng cô bé: “Mày làm vỡ đồ của tao, còn không muốn bồi thường, tao không đánh mày thì đánh ai?”



Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc và Miêu Anh bất thình lình ngừng bước.



“Cháu nói rồi, không phải cháu làm rơi, sao ông lại không tin chứ? Hu hu hu...” Cô bé khóc, nói: “Ông dựa vào đâu bắt cháu bồi thường... cháu muốn báo cảnh sát! Hu hu...”



“Báo đi, báo đi!” Người đàn ông vẫn chửi xéo như trước: “Mày xem thử cảnh sát tới rồi sẽ tin ai? Chỗ này của tao nhiều nhân chứng thế này!”



“Hu hu... hu hu... cháu.... cháu vừa mới từ trường về, không có tiền... hu hu...”



“Không có tiền?” Người đàn ông cười nham hiểm: “Vậy mày để điện thoại ở lại đây đi! Quay về bảo người lớn nhà mày đem tiền đến chuộc! Đưa đây....”



Nói rồi, ông ta vươn tay giật lấy điện thoại của cô bé....



Con đường buôn bán này rất gần nhà ga, người qua lại rất nhiều. Nhưng mà, khi người đi đường nhìn thấy chuyện này, phần lớn mọi người hờ hững tránh đi.



Càng đáng giận hơn nữa là, những ông chủ ở tiệm kế bên dường như đã quá quen thuộc, toàn bộ đều lười biếng dựa vào cửa tiệm, nhìn say sưa, nhưng lại không một ai bước đến khuyên ngăn...



Lúc này, Triệu Ngọc và Miêu Anh không thể đứng xem nữa, hai người nhìn nhau, Triệu Ngọc dẫn đầu xông tới, tóm lấy cổ tay của người đàn ông để trần.



“Hửm?”



Người đàn ông bị dọa nhảy dựng, nhanh chóng vươn tay đẩy, nhưng lại bị Triệu Ngọc tóm lấy tay còn lại.



Ưm... a...



Người đàn ông kìm nén đến đỏ mặt dùng sức giãy giụa, nhưng bàn tay của Triệu Ngọc giống như kìm sắt, căn bản không thể nào thoát ra được.



Vào lúc hai người đang giằng co, Miêu Anh nhanh chóng xông vào cửa tiệm của tên đó, nhìn thấy tình hình diễn ra trong tiệm giống y hệt như những gì mà cô vừa gặp phải.



Chỉ có điều, thứ vỡ vụn ở dưới đất lần này là một bộ đồ sứ!



“A...” Miêu Anh nổi giận, vươn tay tóm lấy những thứ khác phía trên bộ đồ sứ xem kỹ càng, kết quả, cô nhanh chóng tìm thấy vấn đề từ một hộp quà khác.



Thì ra, trên hộp quà đó quả nhiên có lắp đặt một cơ quan có thể co giãn!



Cơ quan này có thể dùng bộ điều khiển từ xa để điều khiển, khi có người đi ngang qua đó, chủ tiệm chỉ cần bấm nút, cơ quan co giãn liền có thể đẩy ngã hộp quà đặt trước ở đó, tạo thành hiện tượng giả có người va chạm, dùng nó để lừa tiền!



“Này! Cô....” Ông chủ tiệm bị Triệu Ngọc ngăn giữ lại thấy thế, vội vàng hét Miêu Anh: “Cô đang làm gì vậy? Đừng có đụng vào đồ của tôi, đừng đụng!”



Lúc này, lửa giận của Miêu Anh đã bị đốt cháy hoàn toàn! Sau khi cô xông ra khỏi cửa tiệm, lại trực tiếp đi đến cửa tiệm kế bên, cũng không để ý đến sự cản trở của chủ tiệm bên đó, tương tự từ trong đống đồ trên kệ hàng, tìm thấy một cơ quan y hệt!



“Mẹ nó!” Triệu Ngọc líu lưỡi mắng: “Mẹ nó, lương tâm của các người đều làm từ cặn bã hay sao? Làm ăn buôn bán toàn lừa gạt vơ vét tài sản, hửm?”



Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc lại dồn thêm mấy phần lực ở tay, người đàn ông tay để trần kia lập tức đau đến nhe răng nhếch miệng.



“Buông ra! Buông ra!” Lúc này, chủ tiệm bên cạnh cùng với toàn bộ nhân viên đều xông ra, lớn tiếng với Triệu Ngọc.



Rất rõ ràng, những người này cá mè một lứa, đều cùng một giuộc!



Nhìn thấy tình huống như thế, Miêu Anh lập tức lấy điện thoại ra, chuẩn bị báo cảnh sát.



“Này!” Chủ tiệm nào đó lập tức quơ lấy một cây gậy, xông về phía cô mà hét ầm ĩ: “Buông điện thoại xuống, nếu không buông xuống thì tôi không khách sáo nữa!”



“Được! Được....” Vốn dĩ, Miêu Anh tính báo cảnh sát trước, sau đó mới lấy giấy chứng nhận cảnh sát của mình ra. Nhưng mà, vừa thấy dáng vẻ hung hăng càn quấy vênh vênh váo váo của đám người này, cô thay đổi ý định, để điện thoại xuống, nói: “Nghe theo ông vậy, buông xuống thì buông xuống!”



“Nhưng mà....” Lúc nói, trong mắt Miêu Anh lộ ra sát khí đã lâu không gặp, tàn nhẫn nhắc nhở: “Các người... đừng có hối hận đấy!!!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom