• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (17 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1265

Chương 1265 : Chương 1265ĐỀN TIỀN MAU LÊN







“Đúng vậy!” Vừa nhắc tới vụ án thảm sát cả nhà trên núi Hoa Vân, trong phút chốc, Triệu Ngọc không còn hứng thú nữa: “Giang hồ có câu, tội lỗi không đổ lên đầu vợ con! Huống hồ, người ta còn không có thù oán gì với mình! Hành động này đúng là khiến người ta phải xem thường!”



“Đúng vậy!” Miêu Anh đồng ý: “Dao là nằm trong tay bọn họ. Xét từ góc độ chủ quan mà nói thì bản thân hành động vào nhà trộm cắp của bọn họ cũng là hành động trái pháp luật rồi, mà cầm dao giết người càng là tội không thể tha! Cho dù có tự thú, nhưng nếu không bị xử tử hình thì sẽ không thể dẹp yên sự phẫn nộ của dân chúng được!”



Trong lúc nói chuyện, Miêu Anh cũng đặt đũa xuống, cũng không có hứng thú để ăn nữa.



“Lần này, quan điểm của hai chúng ta là nhất trí! Ha ha...” Triệu Ngọc gắp thức ăn nhưng cảm thấy mùi vị cũng không ngon lắm.



“Anh biết không? Quý Khải mới du học nước ngoài về, ông ấy từ bỏ đãi ngộ hậu hĩnh của nước ngoài, không chút do dự để trở về nước, nhân vật như vậy đã vô cùng hiếm có rồi! Vả lại...” Miêu Anh nói: “Lúc đó, ông ấy đã đạt được thành tựu rất cao trên phương diện vi điện tử, đã từng được bầu là mười nhà nghiên cứu khoa học trẻ tuổi xuất chúng của nước ta. Khi đó ông ấy đang nghiên cứu một kỹ thuật khoa học cao mới ở núi Hoa Vân. Nếu như không đột nhiên gặp phải tai họa bất ngờ thì ít nhất nước ta đã có thể đột phá được trước mấy năm trên lĩnh vực này rồi. Vụ án thảm sát cả đã mang đến thiệt hại không thể nào lường được!”



“Còn nữa, vợ của Quý Khải là một bác sĩ nghiên cứu bệnh lý, bà ấy không may bị giết hại cũng khiến cho người khác phải thương tiếc. Còn có... Còn có con cái của họ thì sao?” Miêu Anh kích động nói: “Nếu như chúng vẫn còn sống thì chắc chắn cả hai đều là nhân tài vang dội! Mấy tên tội phạm giết người đó đúng là quá ghê tởm! Cho dù lương tâm của bọn chúng bỗng dưng thức tỉnh, đứng ra tự thú thì cũng không thể xóa đi những tội ác mà bọn chúng đã gây ra!”



“Được rồi, được rồi!” Triệu Ngọc thấy Miêu Anh kích động, bèn vội vàng khuyên nhủ: “Em đừng hành động theo cảm tính, vẫn nên đợi chúng ta đến núi Hoa Vân, xem tài liệu chi tiết rồi hãy nói sau!”



“Không ăn nữa, đi thôi!” Miêu Anh càng nói càng tức giận, lúc này lập tức đặt đũa xuống, rời khỏi chỗ ngồi.



Triệu Ngọc cũng không quá thích hương vị rau xào ở chỗ này cho nên cũng lập tức rời khỏi quán cơm cùng Miêu Anh, trở lại xe.



“Được rồi, tiểu thư Miêu bớt giận đi!” Triệu Ngọc khuyên nhủ: “Nói thế nào đi nữa thì chúng ta cũng đều là nhân viên điều tra chuyên nghiệp mà, không thể còn chưa hiểu tường tận vụ án mà đã áp đặt cho nó như vậy rồi, đúng không?”



“Hừ!”



Đương nhiên là Miêu Anh biết bản thân tức giận là không đúng, nhưng mà, vừa nghĩ tới hai đứa trẻ đã bị giết thì cô lại không thể nào giữ bình tĩnh được.



Lúc này, Triệu Ngọc vốn định lái xe đi, Miêu Anh lại đột nhiên xua tay ra hiệu, nói: “Từ từ đã! Trên xe hết nước rồi, em đi mua mấy chai nước suối đã!”



“À... Vậy cũng phải mua nước ướp lạnh nha! Trời hôm nay nóng quá đi...” Triệu Ngọc vội dặn dò.



Ngay tại lúc Miêu Anh bước xuống xe đi mua nước, Triệu Ngọc cũng khởi động xe, vội vàng mở điều hòa để giải nóng.



Đúng rồi...



Đột nhiên, hắn cũng nhớ tới một chuyện, bèn vội vàng lấy điện thoại đi động ra, gọi điện thoại cho Tăng Khả.



“Này, Tăng khả à, cậu nhất định không được quên chuyện tôi đã nhờ cậu làm đó nhé.” Triệu Ngọc dặn dò: “Triệu Ngọc tôi đây luôn luôn nói lời giữ lời, không thể nói mà không giữ lời được. Nếu tôi đã hứa với đại sư Trương rằng sẽ giúp ông ta viết một phần báo cáo lập công thì cũng không thể nuốt lời được! Vả lại, cậu cũng thấy rồi đấy, nếu không phải nhóm thần côn của ông ta giúp đỡ giả thần giả quỷ thì chúng ta đã không thể giải quyết Bạch Lãng và Lâm Thừa Nghiệp dễ dàng như vậy rồi, đúng không?”



“Ha ha ha... Tổ trưởng cứ yên tâm đi, em đã viết xong từ lâu rồi!” Tăng Khả cười nói: “Anh còn nhớ câu mà Lâm Thừa Nghiệp nói chứ? Theo em thì môn giả thần giả quỷ này đúng là rất có đầu ra, mặc kệ anh là tội phạm cứng miệng tới cỡ nào thì sau khi nhìn thấy ma quỷ cũng không lo anh không khai báo một cách thành thật, ha ha...”



“Được rồi! Mau đi làm đi.” Triệu Ngọc dặn dò: “Bàn giao xong xuôi thì cũng mau mau tới đây tụ họp với tôi và tổ phó Miêu!”



“Được, được!” Sau khi đáp ứng xong, Tăng Khả cũng không đặt điện thoại xuống mà lặng lẽ nói với Triệu Ngọc: “Đúng rồi, tổ trưởng, có chuyện này... Ừm... Em rất rất cảm ơn anh! Em và Bồi Bồi... Ừm...”



“Hả?” Triệu Ngọc rất thích hóng chuyện, lập tức hỏi ngay: “Sao rồi... Đêm hôm đó, cậu đã nấu gạo sống thành cơm rồi hả? Đã ‘lên xe’ chưa? Có thoải mái không?”



“Ừm... Chuyện này hả...” Mặc dù cách một cái điện thoại nhưng Triệu Ngọc vẫn có thể tưởng tượng được khuôn mặt đỏ lự của Tăng Khả: “Tổ trưởng à... Anh đừng có cười nhạo em, em nào có quyết đoán được như anh chứ! Đêm hôm đó, đúng là em có đến phòng của Bồi Bồi, nhưng mà, tụi em chỉ nói chuyện phiếm thôi, không hề làm gì cả, chỉ là nói chuyện phiếm tâm sự với nhau thôi...”



“Con mẹ nó!” Triệu Ngọc buồn rầu: “Một cơ hội tốt như vậy, mà cậu... Cậu lại chỉ nói chuyện phiếm... Đúng là khâm phục cậu mà!”



“Ừm... Bồi Bồi nói với em, chuyện của tụi em, chủ yếu là do ba mẹ cô ấy! Cô ấy nói cô ấy sẽ tìm cơ hội, bàn bạc lại với ba mẹ cô ấy thử xem!”



“Bàn bạc búa!” Triệu Ngọc quát lên một cách thẳng thừng: “Tôi cho cậu mượn mười triệu tiền mặt trước, cậu mang qua đó đập vào mặt cha mẹ cô ấy là có thể đi thẳng vào những tháng ngày hôn nhân rồi!”



“...” Tăng Khả không còn lời gì để nói.



“Yên tâm đi, kết hôn rồi thì cậu lại nói với bọn họ tiền là của tôi, tôi xem bọn họ còn có cái búa mà đổi ý?” Triệu Ngọc xấu xa nói: “Đối phó với loại người nhỏ mọn nịnh hót này thì phải dùng chiêu độc địa mới được! A ha ha...”



“...” Tăng Khả sắp sụp đổ...



“Nói đùa thôi, nói đùa thôi!” Sau khi cười xong, lúc này Triệu Ngọc mới trở lại trạng thái bình thường: “Cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ nhờ lão Cao nói tốt cho cậu! Nếu lão Cao cũng không giải quyết được thì lại dùng biện pháp của tôi nói cũng chưa muộn... Hửm... Này? Này...”



Trong lúc đang nói chuyện, Triệu Ngọc chợt nghe thấy bên ngoài xe có một tiếng huyên náo truyền tới, vội vàng nhìn ra ngoài, nhưng lại thấy Miêu Anh đang đứng trước một cửa hàng, tranh chấp với người khác!



“Mẹ kiếp!” Triệu Ngọc lập tức ngồi bật dậy, nói với Tăng Khả: “Được rồi Tăng Khả, chỗ tôi có chút chuyện, lát nữa chúng ta lại nói tiếp nhá, cúp nhé!”



Sau khi cúp điện thoại, hắn vội vàng mở cửa xe vọt ra ngoài.



“Làm sao có thể thế được?” Trước cửa hàng, chỉ thấy Miêu Anh dùng một tay nhấc túi nước suối, giải thích với ông chủ cửa hàng: “Chẳng lẽ chính tôi cũng không biết là mình có đụng vào đồ của ông hay không à?” .



“Chị gái à, không thể cô nói không đụng vào thì là không đụng nhé.” Chủ cửa hàng là một người trung niên mập mạp, ông ta chỉ vào cái hộp trên mặt đất nói: “Hộp trứng gà tre này của tôi hơn hai trăm đồng đó! Ban nãy, xung quanh đây chẳng có một người nào, mà nó cũng không thể vô duyên vô cớ rơi xuống được đúng không?”



“Đúng vậy!” Một người phụ nữ trung niên mập mạp bên cạnh chỉ vào Miêu Anh nói: “Không phải cô đeo túi xách à! Chắc chắn là túi xách của cô quẹt phải...”



“Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?” Triệu Ngọc sải bước dài vọt tới bên cạnh, mặc dù biết Miêu Anh không thể nào bị ức hiếp được nhưng hắn vẫn che chắn cô phía sau lưng mình.



“Em mua nước suối xong đi từ bên trong ra.” Miêu Anh chỉ vào cái hộp dưới đất nói: “Hộp trứng gà tre là tự dưng rơi xuống đất, nhưng bọn họ lại bảo là em làm nó bị rơi!”



“Chị gái, lúc ấy tôi đang ngồi ở bên ngoài đúng không? Trong nhà chỉ có một mình cô thôi đúng không?” Ông chủ mập vỗ tay giải thích: “Mà hộp trứng gà này cũng đâu có nhẹ, không thể nào bị gió thổi rơi xuống được đúng không?”



“Camera giám sát!” Miêu Anh chỉ vào camera của cửa hàng nói: “Chẳng phải ông không tin sao? Được thôi, mở camera đi, nhìn thử là biết ngay mà!”



“Này cô, cô không thấy được à?” Ông chủ mập nói: “Camera của tôi là quay ra bên ngoài, vốn không thể chiếu tới bên trong được!”



“Suỵt suỵt suỵt...” Thấy ông chủ mập càng nói càng hăng say, Triệu Ngọc vội vàng suỵt ông ta mấy tiếng rồi cười nói: “Ông chủ à, chẳng phải chỉ là một hộp trứng gà tre thôi à! Đáng mấy đồng tiền đâu mà!”



“Cái gì gọi là không đáng tiền, bên trong là trứng gà, cậu vừa làm rơi như vậy thì sao còn bán cho người khác được nữa?” Chủ cửa hàng nói: “Giá vốn của một hộp đã là hai trăm rồi, là trứng gà tre chính tông của núi Hoa Vân đó!”



“Hai trăm đúng không!” Triệu Ngọc cười ha hả ngồi lên chỗ ngồi của quầy hàng, vươn tay với ông chủ rồi nói: “Được thôi, hai trăm thì hai trăm, người anh em đồng ý rồi, ừm... Lấy tiền ra đi!”



“Hửm?” Ông chủ mập ngớ người ra: “Cậu... Cậu có ý gì?”



“Tôi nói là, ông mau lấy hai trăm đồng ra đền cho tôi đi, chuyện này tôi sẽ xem như xong!” Triệu Ngọc cười ha hả nói: “Bằng không thì, hừ hừ... Sẽ không chỉ với cái giá này đâu!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom