• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1247

Chương 1247 : Chương 1247ĐỪNG ÚP MỞ ĐƯỢC KHÔNG?







Hai giờ rưỡi khuya trong phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt ở Cục cảnh sát huyện Vũ Thanh.



“Oáp oáp...” Thôi Lệ Châu nằm nhoài người trên bàn làm việc ngáp dài, nhìn vị trí chính giữa trong phòng làm việc.



Vào giờ phút này, Triệu Ngọc vẫn đang đứng trước hai tấm bảng trắng, nghiêm túc suy nghĩ về vụ án.



Trên hai tấm bảng trắng đều là tài liệu liên quan đến thi thể nữ số 7. Mặc dù trời đã khuya nhưng Triệu Ngọc vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ, đôi mắt vẫn mở to nghiên cứu vụ án.



Triệu Ngọc cố chấp như vậy chủ yếu có ba nguyên nhân:



Thứ nhất, hắn vẫn luôn cảm thấy dường như bản thân đã bỏ sót điều gì đó trên người của thi thể nữ số 7, nếu như có thể tìm được điểm đã bỏ sót đó thì nói không chừng vụ án sẽ có bước tiến triển lớn.



Thứ hai, quẻ “Khôn Càn” của hắn vẫn chưa kết thúc, vẫn còn đang tiếp tục, cho nên hắn vô cùng hy vọng có thể giải quyết tất cả vụ án trước khi quẻ văn này kết thúc.



Bởi vì dựa vào kinh nghiệm trước kia của hắn thì sau khi quẻ “Khôn Càn” kết thúc, hệ thống sẽ xuất hiện thời kỳ cooldown ngắn hạn, đến lúc đó lại không thể mở quẻ khác!



Thứ ba, lúc trước hắn từng sử dụng thuốc ngủ để ngủ hai ngày, bây giờ cũng đã giải quyết xong Lâm Thừa Nghiệp rồi cho nên vào giờ phút này hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, là thời điểm dễ tập trung tinh thần nhất.



Cho nên hắn mới quyết định tranh thủ giải quyết luôn vấn đề của thi thể nữ số 7, để kết thúc vụ án thi thể nữ trong quan tài treo kỳ lạ này.



Người không đi ngủ không riêng gì Triệu Ngọc, Ngô Tú Mẫn cũng đang giúp hắn làm một số công việc, vào lúc này cô ấy đang giao tài liệu mới vừa điều tra được cho Triệu Ngọc.



“Tổ trưởng, tôi đã điều tra rồi, Bàng Trí Huy quả thực là thành viên của gia tộc họ Bàng, vả lại còn là con cháu đời thứ bảy nữa. Đúng là rất đáng nghi!”



“Hay là...” Ngô Tú Mẫn nói: “Chúng ta cũng thử xét nghiệm ADN cho ông ta đi?”



“Tạm thời chưa cần đâu.” Triệu Ngọc quyết đoán nói: “Một khi làm xét nghiệm ADN thì rất dễ bứt dây động rừng. Nếu ông ta đúng là trong phạm vi đáng nghi ngờ thì chúng ta cần phải khai thác tài liệu của người này thật kĩ!”



“Tổ trưởng, tài liệu mà bây giờ tôi điều tra ra có hạn, nếu muốn biết chính xác vào hai ba mươi năm trước ông ta đã xảy ra chuyện gì thì còn cần phải tiến hành điều tra tìm hiểu mới được! Nhưng mà…” Ngô Tú Mẫn khó xử nói: “Chỉ cần chúng ta đi điều tra thì vẫn bứt dây động rừng rồi!”



“Ừm... Để tôi suy nghĩ đã...” Triệu Ngọc trầm tư mấy giây rồi lại hỏi tiếp: “Lúc trước Tiểu Thôi nói cũng đúng, nếu như có thể xác định được phạm vi rồi thì bắt tay điều tra những người mất tích trước? Thử xem thi thể nữ số 7 có thể là ai? Chỉ cần biết được thân phận của cô ấy thì việc tìm ra hung thủ chắc cũng không khó đâu?”



“Ừm... Nhóm người bên pháp y Cao đang thu thập tài liệu, tôi nghĩ...” Ngô Tú Mẫn nói: “Ít nhất cũng phải đợi đến sau khi tổng hợp được danh sách thì chúng ta mới có thể tiến hành điều tra được?”



“Đúng vậy, ngày mai bọn họ mới bắt đầu điều tra!” Thôi Lệ Châu dụi mắt rồi nói: “Sếp à, nghe tôi đi, anh nên đi nghỉ ngơi trước! Sớm muộn gì cũng có thể giải quyết được chuyện của thi thể nữ số 7 thôi!”



“Ừm...” Triệu Ngọc không để ý đến Thôi Lệ Châu, nói với Ngô Tú Mẫn: “Chị Ngô, chị cũng mệt mỏi rồi, đưa tài liệu của Bàng Trí Huy cho tôi, rồi chị đi nghỉ trước đi!”



“Được rồi!” Ngô Tú Mẫn đồng ý rồi dặn dò: “Cậu cũng đừng thức muộn quá, ngày mai còn có một đống chuyện chờ cậu xử lý nữa đó!”



Triệu Ngọc gật đầu, lúc này Ngô Tú Mẫn mới rời khỏi phòng làm việc.



Giờ phút này, bên trong phòng làm việc chỉ còn lại Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu.



“Được rồi, Lệ Châu...” Triệu Ngọc quay đầu nhìn về phía bảng trắng nói: “Cô cũng mau đi ngủ đi! Ở đây không còn chuyện của cô nữa!”



“Ây...” Thôi Lệ Châu vươn vai, lắc đầu nói: “Không được, tôi nên ở lại đây trông chừng anh! Giúp anh làm gì đó cũng được. Đúng rồi, chị Miêu đâu rồi?”



“Vẫn còn ở Hạ Khẩu.” Triệu Ngọc cầm bút lên, viết cái gì đó lên tấm bảng trắng rồi trả lời: “Tôi bảo Miêu Anh ở lại đó trông chừng Lâm Triêu Phượng!”



“Lâm Triêu Phượng?” Thôi Lệ Châu bĩu môi thắc mắc: “Chẳng lẽ... Anh nghi ngờ người phụ nữ đó cũng có vấn đề à?”



“Một chút.” Triệu Ngọc thản nhiên nói: “Ngoại trừ hơi đáng nghi ra thì cũng lo Lâm Thừa Nghiệp còn ra tay nữa, cho nên tôi mới để Miêu Anh ở lại đó, như vậy sẽ yên tâm hơn! Ừm... Hửm?”



Không ngờ Triệu Ngọc đang nói chuyện với Thôi Lệ Châu thì bất chợt phát hiện ra một thứ vô cùng quan trọng...



“Gì vậy?” Thôi Lệ Châu vô cùng cảnh giác, vừa nhìn thấy Triệu Ngọc đờ ra trước bảng trắng, cô ta lập tức hỏi: “Sao rồi, sếp?”



“Dấu... dấu vết này... Có vấn đề thì phải?” Triệu Ngọc vươn tay ra, chỉ lên một số tấm ảnh dán trên tấm bảng trắng.



“Dấu vết?” Thôi Lệ Châu tò mò nhanh chân đi tới kiểm tra, chỉ thấy trong ảnh đều là những chiếc quan tài bị treo vô cùng âm u!



“Những dấu vết này...” Triệu Ngọc chỉ lên một tấm ảnh trong đó rồi nói: “Đều là ảnh được lưu lại lúc đám người Nhạc Vĩnh Niên khai quật quan tài! Bởi vì quan tài rất nặng, nên bọn họ mất không ít sức lực!”



“A...” Thôi Lệ Châu xem qua tấm ảnh rồi nói: “Đâu có gì không ổn đâu? Phía trên quan tài số bảy không có dấu vết mới, chứng tỏ đám người Nhạc Vĩnh Niên không hề động chạm tới nó. Thế nên rất rõ ràng là thi thể nữ số 7 không có liên quan tới bọn họ!”



“Nhưng mà...” Triệu Ngọc nghiêm túc hỏi: “Cô có từng nghĩ tới việc đám người Nhạc Vĩnh Niên là sử dụng tàu chở hàng và thang mây để thực hiện công tác khai quật quan tài không! Nhưng nếu như thi thể nữ số 7 không phải do bọn họ làm, thì quan tài số bảy được mở ra như thế nào?”



“Ủa? Đúng ha? Sao tôi lại chưa từng nghĩ tới chuyện này nhỉ?” Thôi Lệ Châu gãi đầu: “Quan tài số bảy ở vị trí cao nhất, cao bốn mươi mét!”



“Vả lại, nếu như thi thể nữ số 7 thật sự là của một người sống ở hơn ba mươi năm trước vậy nếu lúc cô ấy chết mới chỉ mười sáu tuổi, lúc bị đặt vào trong quan tài cũng là vào những năm chín mươi của thế kỷ trước rồi.” Triệu Ngọc hỏi tiếp: “Thời điểm đó... làm gì có thang mây hay xe vận chuyển chứ?”



“Đúng rồi!” Thôi Lệ Châu nhíu mày nói: “Sao hung thủ đó có thể làm được chứ? Trừ phi... Trừ phi... Bọn họ thả thi thể từ trên núi cao xuống, nhưng mà... làm vậy thì nguy hiểm quá nhỉ?”



“Đương nhiên rồi!” Triệu Ngọc nói: “Cô có phát hiện ra không? Hung thủ đặt thi thể nữ số 7 cũng gặp phải vấn đề khó khăn giống như bọn Nhạc Vĩnh Niên, đó là bọn họ không thể ra tay vào ban ngày!”



“Vậy... Vậy còn có khả năng nào nữa?” Thôi Lệ Châu càng tỏ ra nghi ngờ hơn: “Quan trọng là việc bọn Nhạc Vĩnh Niên đặt thi thể là để lừa gạt! Nhưng thi thể nữ số 7 thì sao? Là vì cái gì?”



“Tôi không biết vì sao, nhưng mà...” Triệu Ngọc nhìn tấm ảnh nói: “Nhưng dường như tôi đã biết làm thế nào mà hung thủ có thể đặt thi thể nữ số 7 vào rồi!”



“Hả? Lợi hại vậy à?” Thôi Lệ Châu vội nói: “Vậy thì đừng có úp mở nữa được không?”



“Không được đâu, nếu không ra vẻ thì đâu phải là phong cách của tôi, ha ha...” Triệu Ngọc cười xấu xa rồi chỉ vào tấm ảnh quan tài hỏi: “Tiểu Thôi, cô có để ý gì không? Mặc dù quan tài số bảy nằm ở vị trí cao nhất trong số bảy cái quan tài nhưng đó là do nhìn từ phía dưới lên trên!”



“Nhìn từ dưới lên?” Thôi Lệ Châu suy nghĩ: “Ý của anh là nên nhìn từ trên xuống hả?”



“Thông minh.” Triệu Ngọc búng tay: “Nhìn từ trên xuống thì quan tài số bảy chính là quan tài nằm gần vách đá nhất!



“Tôi cho rằng chính vì góc độ nhìn khoảng cách khác nhau cho nên mới tạo thành việc mấy người Nhạc Vĩnh Niên phải giải quyết sáu quan tài khác trước, mà để lại quan tài số bảy này!”



“Ừm... Nhưng mà tôi vẫn chưa hiểu lắm?” Thôi Lệ Châu nhíu mày.



“Nhìn lại những dấu vết khai quật trên quan tài này đi.” Triệu Ngọc nói tiếp: “Trên quan tài số bảy không có dấu vết mới nào, toàn bộ dấu vết đều đã rất cũ rồi đúng không?



“Nhưng mà nếu như cô nhìn kĩ thì sẽ phát hiện, thật ra ở trên sáu quan tài còn lại cũng có một ít dấu vết khai quật quan tài đã cũ!”



“Vấn đề này thì tôi biết.” Thôi Lệ Châu vội nói: “Vào thời điểm năm 85, không phải vì cuộc khảo sát khoa học cho nên quan tài đã được mở ra một lần rồi ư? Dấu vết đương nhiên là lúc đó để lại rồi?”



“Đúng vậy, thật ra... Nếu như loại bỏ những dấu vết mới do đám người Nhạc Vĩnh Niên để lại đi thì cô sẽ phát hiện…” Triệu Ngọc chỉ vào tấm ảnh nói: “Dấu vết cũ trên sáu quan tài khác lại giống như dấu vết cũ trên quan tài số bảy!”



“Hả!?” Cuối cùng thì lần này Thôi Lệ Châu đã hiểu, cô ta vô cùng ngạc nhiên mà hô lên: “Ý... Ý của anh là vấn đề nằm ở… cuộc khảo sát khoa học lần đó hả!!?”



“Hừ hừ...” Triệu Ngọc khẽ mỉm cười: “Bây giờ thì đã biết vì sao tôi lại nghi ngờ Bàng Trí Huy rồi chứ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom