• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1246

Chương 1246 : Chương 1245SUY ĐOÁN LIÊN QUAN ĐẾN THI THỂ NỮ SỐ 7







“Sếp, anh nói gì vậy?” Thôi Lệ Châu bĩu môi nói: “Suy nghĩ của anh thay đổi cũng nhanh quá nhỉ? Không thể theo kịp! Vừa mới giải quyết xong chuyện của Lâm Thừa Nghiệp, vậy mà bây giờ đã nghĩ đến thi thể nữ số 7 rồi...”



“Tổ trưởng...” Ngô Tú Mẫn nói: “Lời khai của tất cả các tội phạm khả nghi gần như là giống nhau như đúc, bọn họ đều không liên quan gì đến thi thể nữ số 7 cả!”



“Tổ trưởng, anh mới vừa nói phân tích liên quan tới thi thể nữ số 7 có nhầm lẫn, vậy nhầm lẫn ở chỗ nào?” Tăng Khả cũng không hiểu.



“Ừm... Pháp y Cao... Có ai biết bên phía pháp y Cao đã nghiên cứu đến đâu rồi không?” Triệu Ngọc không trả lời câu hỏi của mọi người mà hỏi ngược lại một câu.



“Nghe nói...” Ngô Tú Mẫn vẫn luôn canh giữ ở núi Vũ Thanh cho nên khi nghe thấy vậy bèn vội trả lời: “Mấy nhà di truyền học đã thu nhỏ phạm vi điều tra lại khá nhiều, hình như chỉ còn lại hơn hai nghìn kẻ đáng nghi mà thôi...”



“Hả?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Hơn hai nghìn người? Là có ý gì?”



“Người không cùng tộc hệ, không cùng khu vực thì sẽ có sự khác nhau trên ADN! Kỹ thuật cụ thể gọi là gì thì tôi không rõ, nhưng chắc là... có thể dựa vào hai mẫu ADN đó để tìm được một nhóm người có huyết thống gần giống nhau, vả lại còn có thể xác định chính xác là người đời thứ mấy của nhóm người đó nữa!”



“Đệch, ngầu vậy sao?” Triệu Ngọc ngạc nhiên: “Đây không phải là giả thần giả quỷ đó chứ?”



“Hả?” Thôi Lệ Châu tò mò: “Nếu chỉ có hơn hai nghìn người thì có lẽ tạm thời không tìm được hung thủ, nhưng ít ra thân phận của thi thể nữ số 7 chắc cũng có thể phá giải được rồi nhỉ? Chỉ cần thử tìm kiếm trong số những người này, xem ai đã từng bị mất tích vào lúc mười mấy tuổi, thì chẳng phải đã tìm được rồi ư?”



“Ừm... Hình như cũng không đơn giản như vậy đâu!” Ngô Tú Mẫn nói: “Mặc dù là cùng một hệ tộc nhưng không có nghĩa là tất cả đều sinh hoạt ở cùng một nơi. Vấn đề này cần phải điều tra kĩ hơn nữa mới được!



“Pháp y Cao nói họ đang thu thập mẫu, muốn xác định kĩ phạm vi hơn nữa, sau đó mới để cho chúng ta đi điều tra!”



“À... Tốt lắm...” Triệu Ngọc suy nghĩ rồi nói: “Lát nữa tôi sẽ đi tìm ông ta!”



“Ừm... Tôi nghĩ...” Không ngờ, mắt của Ngô Tú Mẫn bỗng nhiên nhìn ra cửa rồi nói: “Có lẽ là không cần đâu?”



“Có ý gì?” Triệu Ngọc nhìn theo ánh mắt của Ngô Tú Mẫn, vừa khéo nhìn thấy có hai người xuất hiện, một là Nhiễm Đào phụ trách áp giải Bạch Lãng từ Hạ Khẩu về huyện Vũ Thanh, người còn lại chính là pháp y Trương Bồi Bồi.



Vừa nhìn thấy Trương Bồi Bồi bỗng nhiên xuất hiện, Tăng Khả lập tức không biết nên làm gì, không đi lên trước chào đón, cũng không đưa tay ra chào hỏi.



“Đúng lúc gặp được, đúng lúc gặp được!” Nhiễm Đào mở miệng nói với mọi người: “Tôi mới vừa đưa người từ Hạ Khẩu đi, bên này tiến triển ra sao rồi?”



“Đợi lát nữa rồi nói!” Triệu Ngọc vẫy tay ra hiệu cho Nhiễm Đào, sau đó mới chuyển sang hỏi Trương Bồi Bồi: “Pháp y Trương, có phải... Lão Cao phái cô tới hay không? Có phải đã có tin tức gì mới rồi không?”



“Đúng vậy!” Trường Bồi Bồi lấy một xấp tài liệu từ trong túi ra rồi nói: “Đây là tài liệu so sánh mới nhất của thầy tôi, thông qua so sánh và chọn lọc thì bây giờ đã có thể chứng minh ADN được phát hiện trong móng tay của thi thể và thi thể nữ số 7 đều đến từ gia tộc họ Bàng núi Vũ Thanh tỉnh Phúc Lai...



“Ừm... Gia tộc này có sức ảnh hưởng nhất định ở địa phương, con cháu của họ trải rộng cả Tùng Châu, Bắc Cảng, còn có Thiệu Thông và các nơi khác...”



“Khoan đã!” Triệu Ngọc vội xua tay, trừng hai mắt hỏi: “Họ Bàng?”



“Phải rồi? Hội trưởng gì gì đó... Bàng cái gì đó?” Thôi Lệ Châu lập tức nhớ ra, vội nói: “Đừng nói người này cũng có mờ ám đó nha?”



“Cái này nói không chừng...” Triệu Ngọc nói: “Tên đó xem quan tài treo sao Bắc Đẩu như mạng sống vậy, cứ một tuần lễ là đến đây nhìn mấy lần, chẳng lẽ...”



“A...” Trương Bồi Bồi vội nói: “Gia tộc họ Bàng là một cách nói khá truyền thống, trong lịch sử của gia tộc đó đã từng phân chia mấy lần rồi, mặc dù gọi là gia tộc họ Bàng nhưng người của gia tộc đó chưa chắc đã họ Bàng.”



“Chúng tôi đã lấy được tư liệu từ các chuyên gia địa phương, đại khái chia thành bốn họ gồm họ Bàng, họ Biện, họ Mai còn có họ Tưởng.”



“May mà những họ này cũng khá hiếm gặp, khi lần đầu tiên chúng tôi tra thì có tổng cộng hơn mười ba nghìn người.



“Tiếp đó, thông qua bước nghiệm chứng thì chúng tôi đã chứng minh được ADN của thi thể nữ số 7 và nghi phạm khả nghi đều thuộc về thế hệ con cháu đời thứ bảy hoặc đời thứ tám của họ Bàng, mục tiêu thu nhỏ còn khoảng ba nghìn người!”



“Rồi sau đó, chúng tôi lại thông qua bước sàng lọc tuổi tác, cuối cùng chỉ còn lại hơn một nghìn ba trăm người...” Trương Bồi Bồi nói: “Cho nên... Tiếp theo đây, chúng tôi sẽ tập trung thu gom thông tin của những người này.”



“Thầy tôi đã thông báo với chuyên gia địa phương rồi, sáng sớm mai bọn họ sẽ tới hỗ trợ sắp xếp, chẳng bao lâu nữa là có thể làm xong danh sách tên người một cách chi tiết để đưa cho anh rồi!”



Vừa nói, Trương Bồi Bồi vừa đưa tài liệu cho Nhiễm Đào, trong lúc đưa tài liệu thì cô ta bất giác liếc nhìn Tăng Khả.



“À... Vậy thì cảm ơn nhiều!” Triệu Ngọc vội lễ phép nói: “Mấy ngày nay vất vả cho Lão Cao rồi, về nói với thầy của cô, nhắc ông ấy phải chú ý sức khỏe nhiều chút, còn chuyện thi thể nữ số 7 đã lâu vậy rồi, chúng tôi cũng không cần phải vội vàng gì!”



“Ừ!” Trương Bồi Bồi gật đầu, ánh mắt vẫn không tự nhiên nhìn về phía Tăng Khả.



Tuy nhiên, Tăng Khả vẫn rơi vào trạng thái luống cuống tay chân, chẳng hề đáp lại một câu nào.



“Này! Tăng Khả!” Triệu Ngọc không thể nhịn nổi nữa, lập tức quát lớn một tiếng, khiến Tăng Khả giật mình: “Thằng nhóc cậu đần mặt ra đó làm gì? Mau lên, còn không mau tiễn pháp y Trương?”



“À... À...” Lúc này, Tăng Khả mới phản ứng lại được, vội vui sướng chạy tới bên cạnh Trương Bồi Bồi.



“Mau lên, tiễn cho đàng hoàng nha!” Triệu Ngọc gân cổ lên nói: “Trời cũng đã tối thế này rồi nhất định phải đưa pháp y Trương trở về khách sạn an toàn, càng lâu càng tốt, có hiểu không?”



Vừa nói, Triệu Ngọc vừa vỗ lên sau lưng Tăng Khả, làm y như muốn đuổi hai người ra ngoài vậy.



Đợi hai người đã đi xa rồi, lúc này Thôi Lệ Châu mới liếc Triệu Ngọc, ném đá giấu tay nói: “Sếp, anh đúng là hết nói nổi, cái gì mà càng lâu càng tốt chứ? Ý anh là muốn Tăng Khả nấu gạo sống thành cơm chín trước phải không?”



“Này? Con bé này nghĩ bậy quá nhỉ?” Triệu Ngọc buồn bực: “Tôi không hề nghĩ tới vấn đề đó! Mà vốn cũng không hề có ý đó!”



Nghe thấy đoạn trò chuyện của hai người, trong đầu Ngô Tú Mẫn hiện lên đầy đường kẻ sọc màu đen, trên trán Nhiễm Đào cũng đổ mồ hôi lạnh...



“Còn nữa, anh luôn miệng bảo pháp y Cao không cần gấp, không cần gấp, vậy còn anh thì sao?” Thôi Lệ Châu bắt chéo tay trách mắng nói: “Tôi còn tưởng là tối nay anh sẽ mời bọn tôi đi ăn khuya, ăn mừng vụ án quan tài treo đã phá án thành công chứ!”



“Không được đâu...” Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc bỗng nhiên trở nên uể oải mà nói: “Còn chưa điều tra rõ thi thể nữ số 7 thì sao có thể kết thúc vụ án được chứ? Mặc dù trên phương diện thời gian thì vụ án đã qua khá lâu rồi, nhưng chưa chắc chắn là nó không liên quan đến Lâm Thừa Nghiệp mà?”



“Hay vậy đi, nếu muốn ăn khuya thì mọi người cứ đi ăn, để tôi trả tiền chẳng phải được rồi à?”



Triệu Ngọc vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều im lặng. Có thể thấy Triệu Ngọc không ăn khuya thì mọi người cũng không muốn ăn nữa.



“Tổ trưởng.” Ngô Tú Mẫn im lặng một hồi rồi mới nói với Triệu Ngọc: “Tôi đã điều tra thông tin của Bàng Trí Huy theo yêu cầu của cậu rồi, bối cảnh của người này rất sạch sẽ, chỉ là một người làm học thuật, nghiên cứu thôi.”



“Ông ta không có chút quan hệ gì với chị em nhà họ Lâm, bọn người Nhạc Vĩnh Niên và Bạch Lãng, chắc là... Không có vấn đề gì!”



“Không được...” Triệu Ngọc lắc đầu: “Tôi luôn cảm thấy chuyện phát hiện ra thi thể nữ trong quan tài không hề đơn giản như vậy, người tên Bàng Trí Huy này cũng không đơn giản!



“Hay vậy đi chị Ngô, chị điều tra lại thông tin của Bàng Trí Huy vào hai ba chục năm trước, xem thử có từng làm chuyện gì, hoặc là gặp phải chuyện không bình thường gì hay không...”



“Sếp...” Thôi Lệ Châu chủ động nói: “Có cần... Tôi lén lục soát nhà của Bàng Trí Huy, xem thử ông ta có bí mật nào, hoặc là đặt máy nghe lén gì đó vào hay không?”



“Ừm...” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ một lúc rồi nghiêm túc lắc đầu nói: “Hay là thôi đi! Tôi là một người chính trực, một người cao thượng, một người không bao giờ giả thần giả quỷ thì sao có thể làm những chuyện thiếu đạo đức ấy được?”



Đệch!



Trong phút chốc, tất cả thành viên đều suýt chút nữa bị sự mặt dày vô sỉ của Triệu Ngọc làm cho chịu không nổi rồi...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom