• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1239

Chương 1239 : Chương 1239DỤNG TÂM KÍN ĐÁO







“Ồ... Hóa ra là cậu.”



Lâm Thừa Nghiệp nhận ra Triệu Ngọc, lúc này đứng lên, đi về phía Triệu Ngọc. Khi ông ta đi qua lan can cũi sắt, cũng trực tiếp đi xuyên qua giống như ma nữ lúc nãy.



Hóa ra lan can có một lỗ hổng vừa bằng một người, bởi vì hai bên lỗ hổng đặt gương phản xạ, cho nên khi nhìn thoáng qua thì căn bản không phát hiện ra.



“Ôi.” Lâm Thừa Nghiệp xuyên qua lỗ hổng, than thở hỏi: “Có phải các người cho thuốc vào chai nước khoáng rồi đưa cho tôi không? Bằng không, lúc tôi vừa bước vào, sao lại không nhìn ra sơ hở chứ?”



“Cảnh sát Triệu.” Ông ta đưa tay chạm vào mặt gương phản quang, đắc ý nói: “Tôi mặc kệ, thứ tôi có chính là tiền, là luật sư, cho dù mấy người được Tổng cục Hình sự phái đến, tôi vẫn sẽ tố cáo các người.”



“Các người làm thế này là xâm phạm nhân quyền, lừa gạt quần chúng vô tội, còn nữa, thân là nhân viên cảnh sát, thế mà lại tuyên truyền mê tín phong kiến, giả ma dọa người, v.v... Tôi biết có thể tôi không thắng nổi quan tòa, nhưng tôi có thể cam đoan tôi sẽ kéo các người xuống nước, khiến các người không được sống cuộc sống bình thường.”



“Đây...” Lúc này, người giả kẻ lang thang sợ hãi, vội vã xin lỗi Triệu Ngọc: “Cảnh sát... tôi...”



Người sắm vai kẻ lang thang này không phải ai khác, mà đúng là vị đại sư Trương ở núi Ngũ Phong đã gài bẫy Triệu Ngọc.



Hóa ra, người mà trước đó Triệu Ngọc từng nói, “đem ngọc núi khác về mài dao ta”, chính là vị này.



Lúc ấy, bởi vì vụ án quan tài treo vô cùng đặc thù, Triệu Ngọc cũng là đột nhiên nghĩ đến, cảm thấy nếu vụ án liên quan đến quỷ thần, chi bằng lấy lửa dập lửa, cũng dùng cách giả thần giả quỷ cho tới cùng.



Vì vậy, hắn liền nghĩ tới đại sư Trương vốn lấy phong thủy ngụy trang, chuyên đi lừa đảo.



Rất nhanh, hắn đã liên hệ được với đại sư Trương, còn cùng nhau thảo luận tất cả những chi tiết giả ma dọa người, lúc này mới thực hiện vở kịch trước mắt.



Về phần người sắm vai cô gái áo vàng chính là một thành viên trong đội của đại sư Trương, mà người sắm vai Lâm Triêu Phượng là vợ của đại sư Trương tự mình ra trận.



Bây giờ, nhìn vở kịch mình thiết kế công phu bị người ta nhìn ra, lại còn gây bất lợi cho Triệu Ngọc, đại sư Trương rõ ràng rất tự trách.



Lần này, ông ta cố hỗ trợ Triệu Ngọc để giảm hình phạt cho bản thân, cho nên đem tất cả ngón nghề, tuyệt học ra.



Ai ngờ, cuối cùng vẫn thất bại.



“Cảnh sát Triệu...” Đại sư Trương chán nản đến bên cạnh Triệu Ngọc, đứng phía sau hắn mà nhỏ giọng than thở nói: “Nếu có thể giao ngón nghề đổi mặt của ngài cho tôi, chắc sẽ tốt hơn chút đấy.”



“Suỵt...” Triệu Ngọc vội vàng ra hiệu cho ông ta đừng lên tiếng, về chuyện mình biến thành ma, hắn không muốn để quá nhiều người biết.



Đại sư Trương cũng ý thức được mình đã lỡ lời, vội cúi đầu lui về sau, sau đó dẫn người của mình đi.



“Ha ha ha,” Triệu Ngọc không hề thất vọng, cười nói với Lâm Thừa Nghiệp: “Chủ tịch Lâm quá lời rồi, chỉ đùa chút thôi, đừng cho là thật.”



“Ồ? Cảnh sát Triệu cũng thật biết nói đùa, tôi không cho là các người đang nói giỡn với tôi đấy.” Lâm Thừa Nghiệp không hề khách sáo: “Cho nên, chúng ta vẫn phải gặp nhau ở tòa án vậy. Hiện tại, tôi phải gọi điện cho luật sư...”



“Ấy? Giận thật à? Không phải vừa rồi ông chơi rất nhập vai à?” Triệu Ngọc vội cười nói: “Tôi thấy nước mắt ban nãy của ông đều là thật, có phải hại chết chị gái ông nên cảm thấy thật lòng hối hận?”



“Này, nói chuyện cẩn thận một chút, cảnh sát Triệu!” Lâm Thừa Nghiệp biến sắc: “Sao nào... Vẫn còn muốn bẫy tôi à? Cậu cũng cố chấp quá đấy. Mau đưa tôi điện thoại.”



“Ha ha ha...” Triệu Ngọc cười ha ha, nói đầy thâm thúy: “Phó chủ tịch Lâm, có chuyện này, ông không thấy kỳ lạ ư? Chúng tôi hết lòng bố trí vở kịch tỉ mỉ cho ông, ông đều có thể nhìn thấu, nhưng... Nhạc Vĩnh Niên dùng thuật Yếm Thắng quan tài treo mà lại có thể dọa ông tẩu hỏa nhập ma, thật sự khó giải thích lắm đấy.”



“Hả?” Lâm Thừa Nghiệp căng thẳng, vội nói: “Hóa ra chờ tôi ở đây à. Cảnh sát Triệu, rốt cuộc cậu muốn chứng minh cái gì?”



“Tôi muốn chứng minh ông vẫn là người kiên định với thuyết vô thần, chưa bao giờ thay đổi.” Triệu Ngọc cũng lật mặt nói: “Cho nên, Nhạc Vĩnh Niên căn bản không thể lừa ông hơn một năm, sở dĩ ông phối hợp với bọn chúng như vậy là vì ông đang lợi dụng chúng. Cả vụ án quan tài treo căn bản là do ông tự mình thiết kế!”



“Ồ! Mạnh như vậy à?” Lâm Thừa Nghiệp tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó trào phúng nói: “Ý cậu là tôi tự thuê một đám lừa đảo, đi lừa chính mình? Trên đời còn có trò cười ngu ngốc nào hơn thế này sao?”



“Nói gì cũng vô dụng. Những lời ông nói trên du thuyền với tôi đều là nói dối, chỉ dùng để lừa tôi thôi.”



“Kỹ xảo mà chúng tôi vừa dùng đều là chuyên nghiệp nhất, ông cũng không hề mắc mưu, nên một chút kỹ xảo của đám Nhạc Vĩnh Niên căn bản không thể lừa nổi ông.” Triệu Ngọc híp mắt, hung hăng nói: “Về điểm này, ông tính giải thích thế nào?”



“Chuyện này không khó giải thích.” Lâm Thừa Nghiệp nói: “Chỉ vì tôi tin tưởng Nhạc Vĩnh Niên. Tin một người đâu cần lý do gì phải không?”



“Về màn biểu diễn vừa rồi của các người, hừ! Chỉ sợ... cũng không chuyên nghiệp như cậu nói. Hơn nữa...” Ông ta khinh miệt nói: “Tôi cũng có thể giải thích là trước kia, tôi hết sức tin tưởng Nhạc Vĩnh Niên, nhưng khi tôi phát hiện Nhạc Vĩnh Niên là tên lừa đảo, tôi không còn tin tưởng nữa.”



“Thế nào, giải thích như vậy... cậu đã vừa lòng chưa? Ha ha ha...”



Nghe được lời của Lâm Thừa Nghiệp, hiện trường bỗng im lặng, Tăng Khả và Thôi Lệ Châu nhìn nhau, vẻ mặt phức tạp.



“Được rồi, được rồi.” Ánh mắt Triệu Ngọc hơi thất vọng, nhưng ngay sau đó, hắn lại chợt giơ tay lên, nói với đội trưởng Hùng Văn Đống: “Được rồi, đùa đủ rồi, hiện tại, có thể đeo còng tay cho phó chủ tịch.”



Nói xong, theo bàn tay Triệu Ngọc vung lên, Hùng Văn Đống lập tức tiến lên đeo còng tay cho Lâm Thừa Nghiệp.



“Hả? Các... các người làm gì vậy?” Lâm Thừa Nghiệp rất bất ngờ: “Các người không thể làm vậy, tôi đã phạm tội gì? Nói cho rõ ràng đi.”



“Lâm Thừa Nghiệp!” Thôi Lệ Châu đã không kiềm chế nổi nữa, vội tiến lên nói với Lâm Thừa Nghiệp: “Chúng tôi hoài nghi ông thuê Bạch Lãng mưu sát bà Lâm Triêu Phượng, vì nghi ngờ có dính líu tới tội thuê giết người, hiện tại phải theo luật bắt ông, ông đã hiểu chưa?”



“Tôi... Cái gì thế?” Nhìn còng tay, Lâm Thừa Nghiệp ngơ ngác, vội hỏi: “Tất nhiên là tôi không hiểu rồi, Bạch Lãng nào? Cái gì thuê giết người?”



“Có ích gì không? Có ích sao?” Thôi Lệ Châu tức giận nói: “Chúng tôi vừa mới có chứng cứ xác thực, ông có điều gì muốn nói thì cứ đợi đến phòng thẩm vấn rồi nói sau đi.”



“Chứng cứ... chứng cứ gì?” Lâm Thừa Nghiệp vùng vẫy, hét: “Chỉ bằng cái giả thần giả quỷ vừa rồi của mấy người? Được, tôi còn định tố cáo các người đấy.”



“Ha ha ha...” Đột nhiên, tiếng cười sang sảng của Triệu Ngọc lại vang lên, hắn bước lên trước, đè lại bả vai Lâm Thừa Nghiệp, giọng vang như chuông đồng, nói: “Phó chủ tịch Lâm, có chuyện này, chắc ông còn chưa biết.”



“Bạch Lãng lái xe đâm Lâm Triêu Phượng và Thôi Nhất Văn, không phải chuyện xảy ra đêm nay mà là tối hôm qua.”



“Hả?” Lâm Thừa Nghiệp nghe mà mơ hồ, vội lắc đầu: “Cậu nói gì thế, tôi nghe không hiểu. Đêm nay với tối qua thì khác gì nhau? Nói mau, chị tôi rốt cuộc sao rồi?”



“Còn giả ngu, ông cứ giả vờ tiếp đi ha ha.” Triệu Ngọc lạnh nhạt cười nói: “Vừa rồi chúng tôi giả thần giả quỷ cho ông xem, chính là để ông ‘thân lâm kỳ cảnh’, thể nghiệm một chút xem hiệu quả có chấn động không?”



“Ha ha ha... Ông thật sự là một nhân vật lợi hại, chúng tôi đều bị ông nhìn thấu hết, nhưng...” Triệu Ngọc cười tinh quái lấy di động ra rói: “Không phải ai cũng nhìn thấu được nhỉ?”



Nói xong, Triệu Ngọc mở một đoạn video, trên màn hình bỗng hiện lên một người đang dập đầu van xin, chờ Lâm Thừa Nghiệp nhìn kĩ, lúc này mới sợ hãi thấy, người kia không phải ai khác, đúng là Bạch Lãng!



Chỉ thấy Bạch Lãng ngay trong lồng giam, đang đối mặt với người sắm vai Lâm Triêu Phượng mà dập đầu như giã tỏi cầu xin: “Tôi nói, tôi nói, tất cả đều do Lâm Thừa Nghiệp sắp xếp, là Lâm Thừa Nghiệp thuê tôi giết người. Người bà muốn tìm là em trai bà. Cầu xin bà... Tha cho tôi đi...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom