• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (20 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1238

Chương 1238 : Chương 1238ĐÙA ĐỦ CHƯA?







“A khụ khụ.”



Ngay lúc khủng bố như vậy, tên lang thang ngất xỉu trước đó bỗng tỉnh lại, ông ta ho khan, ngẩng đầu quan sát xung quanh.



Kết quả, sau khi thấy được người phụ nữ giống như ma quỷ kia, lập tức nhắm mắt, lại lăn ra ngất.



“Chị ơi.”



Lâm Thừa Nghiệp sợ hãi tột cùng khi thấy người phụ nữ trước mặt này, chỉ thấy người đó mặc một chiếc váy lụa mỏng khó tả, tuy gương mặt máu me be bét, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đó là chị gái Lâm Thừa Nghiệp - Lâm Triêu Phượng.



“A” người phụ nữ cất tiếng, trong miệng toát ra khói trắng lạnh lẽo ghê người, sau đó, bà ta nhìn thẳng Lâm Thừa Nghiệp, lạnh như băng nói: “Nghiệp chướng, thật là nghiệp chướng. Vì sao, người hại chết chị, lại là cậu chứ.”



“Chị, chị à.” Lâm Thừa Nghiệp nhìn bộ dạng đáng sợ của Lâm Triêu Phượng, sợ tới mức quỳ khuỵu xuống, miệng van xin: “Chị nói gì vậy, sao em lại hại chị được.”



“Nghiệp chướng!” Lâm Triêu Phượng giận dữ thét lên, giọng nói phiêu đãng, âm trầm đáng sợ: “Tôi âm hồn bất diệt là vì tìm cậu tính sổ. Cậu còn dám chống chế, người đâm tôi chính là người cậu phái tới. Sao cậu lại độc ác như vậy, vì sao lại muốn giết tôi, tôi đã làm chuyện gì có lỗi với cậu!”



Lúc nói chuyện, trên người Lâm Triêu Phượng cũng có ánh huỳnh quang tỏa ra giống như cô gái vừa nãy, tựa như cả người đang bốc lên ngọn lửa lạnh lẽo, thật là đáng sợ.



“Không không không.” Lâm Hướng Nghiệp nhanh chóng giải thích: “Chị đừng nghe người khác nói lung tung, không phải em làm, em nào dám, nào dám vậy đâu?”



“Nói dối.” Ánh huỳnh quang trên người Lâm Triêu Phượng càng cháy càng mạnh, bà ta lớn tiếng trách cứ nói: “Tôi âm hồn không tan đến đây tìm cậu, cậu còn dám nói dối à? Tôi chịu đựng luyện hỏa địa ngục, đã nhìn thấu nội tâm của cậu lâu rồi.”



“Hôm nay, nếu cậu thành tâm sám hối, tôi sẽ niệm tình chị em, có thể tha cho cậu.”



“Nhưng nếu cậu còn không chịu giác ngộ, hôm nay chị cậu cũng không cứu nổi cậu đâu. Nói mau, nói!” Lúc nói chuyện, ngọn lửa trên người Lâm Chiêu Phượng lại cháy hừng hực, bùng lên.



“Em em em…” Lâm Thừa Nghiệp ôm đầu, cả người run rẩy, nhìn như sắp sụp đổ, ông ta liên tiếp nói mấy tiếng “em”, nhưng không hề nói ra câu quan trọng nhất.



“Âm hồn đòi mạng, không ai tránh được, nghiệp chướng! Qua giờ Tý, cậu sẽ không còn cơ hội nữa, chỉ có thể đi với chị thôi.” Lâm Triêu Phượng lạnh lẽo khuyên nhủ: “Chị cũng không muốn đưa cậu đi, công ty còn cần người quản lý. Nghe chị, sám hối đi.”



“A em em…” Lâm Thừa Nghiệp run lẩy bẩy lau mồ hôi lạnh trên mặt, rốt cuộc giọng run run nói: “Được. Được. Em sám hối, sám hối, chị à, em sai rồi, em xin lỗi chị.”



“Hu hu…” Vừa nói, Lâm Thừa Nghiệp vừa khóc: “Em hối hận rồi, em không nên dùng thuật Yếm Thắng lên quan tài treo sao Bắc Đẩu nguyền rủa chị. Em sai rồi, hu hu, là em bị ma ám, đi tin lời gièm pha của đám Nhạc Vĩnh Niên, là em không đúng, em là thằng khốn, là súc sinh.”



Lâm Thừa Nghiệp lại tự tát mình hai cái, sau đó nói: “Em biết sai rồi, chị niệm tình chị em, tha cho em đi được không?”



“...” Lâm Triêu Phượng hơi bất ngờ với câu trả lời của Lâm Thừa Nghiệp, bà ta quát lên: “Nghiệp chướng, Yếm Thắng quan tài treo cũng thôi đi, nhưng sao cậu lại thuê người giết chị. Chị đối xử với cậu tốt như thế, tại sao cậu lại muốn giết chị.”



“Chị ơi hu hu…” Lâm Thừa Nghiệp khóc nức nở quỳ xuống chân Lâm Triêu Phượng: “Chuyện thuê sát thủ thật sự không phải do em làm.”



“Em cảm thấy, trong lòng chị hẳn cũng biết, chuyện Yếm Thắng quan tài treo quá lắm cũng chỉ là tuyên truyền mê tín phong kiến, hư hại của công, xâm phạm thi thể các thứ đều chỉ là tội nhỏ, xử phạt cũng không nặng.”



“Nhưng chị bắt em thừa nhận em thuê sát thủ, vậy thì không thể. Đó chính là mưu sát đấy, em chị gánh không nổi đâu hu hu hu.”



Giờ khắc này, tuy giọng Lâm Thừa Nghiệp bi thiết, nhưng tiếng khóc của ông ta lại khác, thậm chí còn mang mùi vị trào phúng.



“...” Lần này, Lâm Triêu Phượng càng bất ngờ hơn, rất rõ ràng lời nói của Lâm Thừa Nghiệp không hề nằm trong kế hoạch của bà ta.



“Chị, dù sao chúng ta cũng không sống được, vậy chị cứ dẫn em đi đi.” Ai ngờ Lâm Thừa Nghiệp lại sụt sùi nói: “Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục. Đi, đi nào.”



Vừa nói, ông ta vừa bước qua chỗ Lâm Triêu Phượng, Lâm Triêu Phượng lúng túng, vội vàng lùi ra sau hai bước.



Thấy vậy, Lâm Thừa Nghiệp cười nham hiểm: “Ha ha ha ha hi hi hi hi.”



Ông ta cười đến điên cuồng tà dị, đầy yêu khí, cả người bò trên mặt đất, thậm chí còn phát ra những âm thanh nhưng tiếng rắn, tựa như cười muốn đứt hơi.



“A ha, a ha ha ha ha!” Ngay sau đó, ông ta lăn một vòng trên đất, ngửa mặt lên trời cười to, nói với Lâm Triêu Phượng: “Chị à, thời gian sắp đến rồi, chị còn chưa dẫn em đi sao?”



“Ê, đồng chí cảnh sát.” Thoắt cái, ông ta lại hô lên với phía xa: “Các người đã đùa đủ chưa? Giả thần giả quỷ, chơi vui vậy cơ à? Các người thấy tôi phối hợp cũng tốt đấy chứ? Ha ha ha.”



Lâm Thừa Nghiệp bỗng cười to, không khí trong phòng giam chợt thay đổi.



Chỉ thấy “Lâm Triêu Phượng” kia không nói lên lời, trong chốc lát, ánh lửa huỳnh quang trên người bà ta cũng yếu đi rất nhiều, không hề hung hãn cháy rực, quỷ khí dày đặc như vừa rồi.



“Ha ha ha ha.” Lâm Thừa Nghiệp nhắm mắt lại, lau nước mắt nước mũi trên mặt, cười gian trá: “Chị à, ánh lửa trên người chị là led cộng thêm quạt gió, năm năm trước đã bị đám lừa đảo loại bỏ rồi, thậm chí cả ảo thuật cũng không chơi cái này nữa. Ha ha ha.”



“Chậc chậc.”



Nghe nói vậy, kẻ lang thang nằm trên mặt đất giật mình ngồi dậy.



Thoạt tiên, ông ta kéo “Lâm Triêu Phượng” đang xấu hổ, sau đó lại vẫy tay với bên ngoài, ý rất rõ ràng, màn biểu diễn của họ đã bị lộ rồi.



Tách...



Đèn sáng, chỉ thấy cô gái áo vàng còn có nhóm Tăng Khả, Thôi Lệ Châu, tất cả đều xuất hiện trong phòng giam.



“Ha ha ha ha!” Thấy quỷ kế của đối phương bị mình vạch trần, Lâm Thừa Nghiệp cười quặn cả bụng nằm trên đất, cười đủ rồi mới nhe răng nhếch miệng nói: “Nếu tôi đoán không sai, chỗ này chắc cũng chẳng phải đồn cảnh sát luôn nhỉ? Các người đưa tôi đến studio, hay là sân khấu ảo thuật đấy?”



“Ha ha ha ha!” Ông ta cười như điên nói: “Tôi nói thật, các người chắc sẽ không làm chuyện này ở đồn cảnh sát đâu nhỉ?”







“Nếu không thì đây thật sự là trò cười lớn nhất thiên hạ đấy.”



“Hừ, tôi còn cho là chỉ có bọn bịp bợm giang hồ mới có thể làm chuyện xấu xa như vậy, không ngờ, các người là cảnh sát mà cũng lành nghề như thế.”



“Vừa nãy đúng là suýt nữa dọa chết tôi ha ha ha ha.”



“Thật sự cười chết tôi mà, kiến nghị với mấy người thế này…” Ông ta cười hớn hở nói: “Trở về sở cảnh sát mà lập một phòng chuyên giả thần giả quỷ đi, tôi cam đoan đám tội phạm mạnh miệng vừa thấy các người giả ma chắc chắn sẽ thành thật khai báo vụ án.”



“Ha ha ha ha, thật là buồn cười quá đi.”



“Ây ha ha.” Ai dè, Lâm Thừa Nghiệp còn chưa cười xong, trong phòng giam truyền tới tiếng cười ha hả vang như chuông đồng, chỉ thấy Triệu Ngọc sải bước đi đến, cười nói với Lâm Thừa Nghiệp: “Ha ha, phó chủ tịch Lâm quả nhiên lợi hại.”



“Chúng tôi chuẩn bị vở kịch giả ma kỹ càng như vậy, lại bị ông nhìn thấy hết, anh em tâm phục khẩu phục còn bội phục nữa ha ha.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom