• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (16 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-1217

Chương 1217 : Chương 1217MẮC CÂU







Ầm ầm ầm...



Chiếc du thuyền to lớn chếch ngang qua căn biệt thự, cảnh này khá là hiếm gặp, thậm chí còn trông hơi quái đản nữa chứ.



“Ôi chao, ôi chao...”



Lâm Thừa Nghiệp đứng dậy khỏi mặt đất, tuy đau đến mức nhăn mặt nhưng vẫn mau chóng chạy vào khoang điều khiển, lên trên mạn thuyền kiểm tra tình hình.



“Chuyện này...” Ông ta thấy chiếc du thuyền tông vào căn biệt thự, sụp một mảng thì không khỏi lo lắng: “Biệt thự chắc không có người đâu nhỉ? Tuyệt đối đừng tông phải ai!”



“Không sao, không sao...” Triệu Ngọc bị xóc đến nỗi xây xẩm mặt mày, lắc lư đi vào mạn thuyền, an ủi bảo: “Cửa biệt thự đang khóa, trên sân cũng có nhiều lá rụng, có lẽ không có ai đâu!”



Nào ngờ, Triệu Ngọc vừa dứt lời, nóc biệt thự bỗng sụp xuống cả tảng lớn, ngói rơi tá lả, một cái bồn tắm trắng tinh hiện ra, bỗng nhiên trượt khỏi buồng vệ sinh của căn biệt thự, vừa khéo rơi vào bể bơi nhỏ trên boong tàu!



Oa...



Kết quả, Triệu Ngọc và Lâm Thừa Nghiệp chợt nhìn thấy trong bồn tắm còn có một người đang tắm - Là một ông chú!



Trên đầu ông chú còn có dầu gội, đầy bọt!



“A... A...” Ông chú nhắm mắt, hét to: “Động đất rồi, động đất rồi, chạy mau...”



Ầm ầm...



Ông ta hô như thế, vài người nữa đột nhiên nhô lên từ trong bể bơi, là mấy cô gái chân dài xinh đẹp. Hóa ra vừa nãy, các cô ấy chưa kịp nhảy khỏi thuyền, khi thuyền lắc lư mạnh, họ đã ngã hết vào bể.



“A... A...” Ông chú tắm rửa kêu như lừa hí cả buổi, vừa mở mắt ra đã thấy vô số người đẹp thì choáng váng mặt mày.



“Đây... Đây là...” Ông chú hoảng hốt thốt lên: “Không lẽ, mình chết rồi? Đừng bảo mình lên Thiên Đường đấy nhé?”



Hu hu...



Nhưng mấy cô gái nào có chú ý đến ông chú này, tất cả đều lo bám vào thành bể bơi, phun nước phì phì...



“1, 2, 3...” Lâm Thừa Nghiệp giơ ngón tay đếm một lượt, đếm đến năm thì mới yên tâm, nói với Triệu Ngọc: “Đều là người mẫu công ty mời đến, may mà không sao, may mà không sao...”



Phù...



Triệu Ngọc thở hổn hà hổn hển, liếc mắt nhìn bốn phía, thấy phía trước biệt thự còn có biển, lúc này mới mau chóng lấy điện thoại ra gọi cho Tăng Khả.



Tăng Khả nhận điện thoại rất nhanh, hơn nữa còn báo cho Triệu Ngọc, trong khi bọn họ truy đuổi nghi phạm, bên cảnh sát Phúc Lai đã xuất động trực thăng và một số lượng lớn cảnh sát biển, nhóm người Nhạc Vĩnh Niên có lắp thêm cánh cũng chẳng thoát được, bắt được họ chỉ còn là vấn đề thời gian.



Nghe được tin này, Triệu Ngọc mới yên tâm, chỉ cần Nhạc Vĩnh Niên chạy không thoát thì vụ án sẽ kết thúc!



Lúc này, Lâm Thừa Nghiệp thấy các cô gái không có ai bị thương nên không quan tâm lắm, ông ta mệt mỏi lết đến cạnh Triệu Ngọc, sau đó móc thuốc lá ra châm.



“Phù...” Ông ta rít mạnh một hơi, mới thỏa mãn nhắm mắt lại, nói: “Hàng đặt theo yêu cầu ở xưởng tư nhân Venelon Ý, 17 triệu tệ, hầy... Thế là đi tong rồi...”



“Ừm…” Triệu Ngọc chỉ vào khoang thuyền trên tàu bảo: “Ông nhặt linh kiện đi bán cũng được mà?”



“Ha ha...” Lâm Thừa Nghiệp cười phá lên, ông ta giơ hộp thuốc lá lên trước mặt Triệu Ngọc: “Hút một điếu chứ, cậu cảnh sát?”



Triệu Ngọc lắc đầu từ chối.



“Sao rồi?” Lâm Thừa Nghiệp rút thuốc lại, hỏi: “Cái tên Nhạc Vĩnh Niên kia chắc không thoát được rồi nhỉ? Ông ta tính toán cũng gớm thật!”



Vốn Triệu Ngọc còn định xuống du thuyền trước rồi tính sau, nhưng chợt nghe Lâm Thừa Nghiệp nói vậy, hắn lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt để tra rõ chân tướng.



Thế là, hắn hỏi thẳng: “Phó chủ tịch Lâm, bây giờ ông có thể kể vài câu, rốt cuộc quan tài treo sao Bắc Đẩu là thế nào không?”



“Phù....” Lâm Thừa Nghiệp phun ra một vòng khói mờ mịt, đầu tiên là quay đầu nhìn ông chú đang ngồi trong bồn tắm và đám người đẹp kia, sau đó mới nói với Triệu Ngọc: “Thôi được rồi, dù sao thì sớm muộn gì cũng lộ!”



“Cậu xem...” Ông ta giơ ngón tay chỉ về mặt biển xa xa: “Mặt trời xuống núi, cảnh đẹp biết bao...!



“Lần này...” Triệu Ngọc nghi ngờ ông ta lái sang chủ đề khác, vội nhắc nhở một câu: “Kể từ đầu đi! Đừng như lúc trước, nói không rõ đầu đuôi, chả hiểu gì cả!”



“Biết rồi, biết rồi! Tôi chỉ đang cảm thấy, tôi y hệt một tên ngốc ấy, bọn chúng lừa tôi bấy lâu, vậy mà tôi cứ tin tưởng, chẳng nghi ngờ gì! Hầy...” Lâm Thừa Nghiệp rít mạnh điếu thuốc, cuối cùng mới lên tiếng: “Tất cả mọi chuyện phải kể từ một năm trước, mà có lẽ còn sớm hơn thế!”



“Lúc ấy vẫn chưa phải là thời điểm nóng nhất, tôi đến Việt Châu bàn bạc hợp đồng, sau đó thì gặp được đại sư Nhạc Vĩnh Niên trong chùa Tịnh Lâm!”



“Khi ấy, đại sư Nhạc đang nhàn rỗi nói chuyện phiếm với bạn, cả hai bên đều có cùng một người quen nên chỉ nói chuyện một lúc đã thân!”



“Sau đó, có người đề nghị đại sư Nhạc giúp tôi xem tướng.” Lâm Thừa Nghiệp ỉu xìu, nói: “Thật ra thì trước kia, tôi ghét mấy thứ thầy bói tướng phong thủy này lắm, nhất là không nhìn nổi cái bộ dạng của chị tôi, làm chuyện gì cũng đi coi một quẻ! Mê tín quá đà!”



“Thế nhưng, ngày hôm đó còn có vài người bạn có thân phận khá cao quý, tôi ngại từ chối, vì thế đại sư Nhạc giúp tôi xem!”



“Đại sư Nhạc xem tướng cho tôi, sau đó lại bảo cần ngày sinh tháng đẻ, cuối cùng, ông ta bảo rằng mối làm ăn lần này e rằng rất khó đàm phán thành công, hơn nữa, ông ta còn đề nghị tôi chú ý phòng cháy, bảo tôi có tướng hỏa hoạn.”



“Lời ông ta nói khá xúi quẩy, lúc đầu tôi chả tin, còn chẳng thèm để vào tai.” Lâm Thừa Nghiệp nhớ lại, nói: “Mà hơi bị khéo là mối làm ăn đó cuối cùng thật sự không thành công. Sắp ký rồi mà cảnh sát đến điều tra, làm hỏng hết chuyện!”



“Vả lại, vụ cháy cũng thành sự thật! Trong cái nhà hàng nào đó, tôi lỡ tay làm đổ đèn cồn vào giày, may mà tôi cởi giày nhanh nên không bị bỏng!”



“Lúc ấy tôi hoảng lắm chứ, nhớ đến lời cảnh báo của đại sư Nhạc... Hừ...” Lâm Thừa Nghiệp vứt mẫu thuốc lá còn một nửa xuống đất, lấy giày di mạnh, tức điên lên: “Lúc ấy, tôi phục ông ta đến mức không thể phục hơn, giờ nhìn lại mới thấy, chắc hẳn đó chỉ là mấy cái bẫy được đặt sẵn để nhằm vào tôi mà thôi!”



“Trong ngôi chùa Lâm Tịnh đó, những gì mà tôi gặp được không phải là vô tình nữa, đều là lừa đảo cả, mẹ nó chứ...”



Nói đến đây, Lâm Thừa Nghiệp nghiến răng nghiến lợi, đay nghiến như sắp ăn thịt người đến nơi.



Chờ một hồi lâu, ông ta mới nói tiếp: “Tôi cứ thế nhảy vào bẫy mà ông ta giăng ra, sau đó tôi đã sai người điều tra tư liệu về ông ta.”







“Có điều... Giờ xem ra thì những thông tin đấy có thể là do bọn chúng chuẩn bị từ trước.”



“Cái gì mà cao nhân lánh đời, nhân tài kiệt xuất trong số các thầy tướng vân vân mây mây chứ. Cứ lên mạng tìm là thấy, cả cái màn hình toàn rêu rao ông ta lợi hại như thế nào, xem tướng chuẩn đến đâu...”



“Thế nên tôi bèn sửa soạn đi thăm hỏi ông ta, ông ta cho tôi vài đề nghị bài trí phong thủy. Kết quả là mối làm ăn của tôi nhanh chóng được đàm phán thành công!”



“Tôi muốn trả ơn bằng tiền, ông ta không nhận, nói cái gì mà tôi với anh có duyên, dùng các kiểu ngôn ngữ ‘trong ngành’, làm tôi phải nhìn ông ta bằng một ánh mắt khác, kính nể không tài nào tả xiết!”



“Sau đó, ông ta giúp tôi làm vài việc, nào là giải nạn, nào là chọn sự nghiệp, đạo lý đối nhân xử thế, kết quả là mọi chuyện đều chuẩn cả, nhanh chóng dẫn tôi vào tròng, khó mà thoát ra được!”



“Ừm... Tôi hiểu rồi!” Triệu Ngọc gật đầu, sau đó nhanh chóng nhảy đến điểm quan trọng, hỏi: “Giờ kế tiếp, ông nói lại một lần về chuyện quan tài treo đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom