• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (18 Viewers)

  • Chap-1183

Chương 1183 : Chương 1183THẦY PHONG THUỶ







Tình huống gì thế này?



Triệu Ngọc bóp đầu ngón tay, nhìn thoáng qua quẻ “Càn Cấn” trên giao diện hệ thống, trong lòng thầm nghĩ, sao mà cuộc điều tra vụ án quan tài treo trên vách núi này lại không thuận lợi như vậy chứ?



Mỗi khi mình khó khăn lắm mới tìm thấy một con đường mới thì lại bị phủ định rất nhanh, phải tìm ai nói rõ lý lẽ đây?



“Càn” đại diện cho quẻ tổng hợp, “Cấn” đại diện cho vụ án, chứng minh hai ngày này có thể xảy ra bất kỳ tình huống nào, hoàn toàn không thể nào phán đoán.



Không biết cuộc hành trình đi gặp thầy phong thủy lần này có thuận lợi không đây?



“Lãnh đạo, anh đừng sốt ruột...” Hùng Văn Đống nhìn thấy Triệu Ngọc cau chặt mày, vội vàng khuyên giải: “Có lẽ chúng ta lại tìm thêm vài hướng khác, nói không chừng sẽ có manh mối đấy!”



“Ví dụ như... Bệnh viện... Phòng chứa xác của bệnh viện? Không phải nơi đó thường xuyên nhận được thi thể vô danh sao? Bà thím của con gái tôi là trưởng khoa cấp cứu của bệnh viện, nói thường xuyên có thi thể vận chuyển từ đường cao tốc đến...”



“Không thể nào!” Cậu cảnh sát trẻ lập tức phản bác: “Sao có thể gọi là thi thể vô danh chứ? Nạn nhân xảy ra tai nạn xe cộ trên đường cao tốc nhất định sẽ có người nhà đến nhận về!”



“Vậy... vậy thì chắc cũng sẽ nhặt được kẻ lang thang chết bất đắc kỳ tử chứ nhỉ?” Hùng Văn Đống còn nói.



“Thi thể không có người nhận sẽ được đưa đến phòng lạnh của nhà tang lễ, sau đó cảnh sát phát thông báo, nếu qua mấy tháng mà vẫn không có người nhận thì sẽ hoả táng!” Cậu cảnh sát trẻ nói: “Nhà tang lễ và cảnh sát đều có ghi chép, làm sao mà trộm được?”



“Hơn nữa, đừng nói là huyện chúng ta, dù là cả vùng núi này mới có bao nhiêu nhân khẩu chứ? Sao lại trùng hợp có nhiều người chết ngoài ý muốn như vậy, lại đều là các cô bé vị thành niên?”



“Nhưng mà...” Triệu Ngọc nói: “Pháp y không kiểm tra được dấu vết từng bị đông lạnh trên thi thể! Tỉnh Phúc Lai cả năm khí hậu nóng bức, thi thể không người nhận thì sẽ được đưa vào phòng lạnh của nhà tang lễ! Cho nên... nguồn gốc của các thi thể chắc là... chắc là...”



Khi suy nghĩ theo hướng này, Triệu Ngọc bỗng nghĩ tới một vấn đề quan trọng.



Đúng nhỉ...



Nếu như thi thể không có dấu vết từng bị đông lạnh, vậy có phải đã chứng tỏ một chuyện: Những nạn nhân này đều là cư dân sống rất gần quan tài treo sao Bắc Đẩu?



Nhìn bản đồ một lượt, nếu lấy quan tài treo sao Bắc Đẩu làm trung tâm thì trong phạm vi một trăm kilomet vuông này chỉ có hai thành phố là Bắc Cảng và Tùng Châu.



Cho nên... bảy nạn nhân chắc sẽ không nằm ngoài vòng tròn này mới đúng?



Két két!



Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc đau đầu nghĩ ngợi thì bỗng nhiên Hùng Văn Đống thắng gấp, miệng mắng: “Trời ạ, chuyện gì thế này?”



Mọi người gấp gáp nhìn ra ngoài xe, thấy phía trước có vài chiếc xe hơi đang ngừng lại, hóa ra là bị kẹt xe. Vừa rồi nếu không phải Hùng Văn Đống nhanh chóng phanh lại thì có lẽ sẽ tông vào đuôi xe của người ta rồi.



Hùng Văn Đống hạ cửa kính xe xuống, nhìn ra ngoài xem thử, thấy không ai mắng mỏ nên đi xuống xe xem tình hình thế nào.



Không bao lâu sau, anh ta ủ rũ quay lại và nói: “Thật không may, phía trước có một cây cầu nhỏ bị sập! Không thể đi con đường này được! Nếu đi đường vòng thì có lẽ sẽ rất lâu đấy!”



“Không sao...” Cậu cảnh sát trẻ ngồi ghế lái phụ chỉ vào bên trái cửa kính xe phía trước, nói: “Nhìn xem... Xuyên qua rừng cây kia là tới dãy núi Ngũ Phong rồi! Mọi người xem xem có chạy qua đó được không? Đạo quán mà thầy phong thủy đó sống, ừm... là cái tháp nhọn kia kìa...”



Triệu Ngọc thò đầu ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy giữa sườn núi có một khu rừng xanh um tươi tốt, nhìn dọc theo rừng cây, quả nhiên thấy một thứ khá giống tháp nhọn.



“Ngũ Phong Quán ở ngay đầu thôn, phía sau là thôn Ngũ Phong, đi qua thôn Ngũ Phong xuống núi lại đi hơn mười cây số là tới nội thành thành phố Tùng Châu rồi!” Cậu cảnh sát trẻ giới thiệu: “Ở huyện Vũ Thanh thì thầy phong thủy này không có danh tiếng gì, nhưng trong thành phố Tùng Châu thì có thể nói là tiếng tăm lừng lẫy, ngày nào cũng có rất nhiều người đến thăm vì danh tiếng của ông ta!”



“Lãnh đạo, có vẻ không xa lắm đâu! Tuy cầu đã sập rồi, nhưng không phải sập toàn bộ, vẫn có thể đi bộ qua được!” Hùng Văn Đống nói: “Hay tôi quay xe lại đỗ gọn gàng rồi chúng ta đi bộ qua?”



Nói xong, anh ta mở cốp ô tô, lấy một cây đèn pin ra.



Lúc này, trời đã dần dần tối đen, nếu muốn đi xuyên qua rừng cây thì đương nhiên cần thiết bị chiếu sáng.



“Ừm... Như vậy đi!” Triệu Ngọc nhìn thoáng qua rừng cây ngoài cửa sổ, nói với Hùng Văn Đống: “Đội trưởng Hùng, tự tôi đi thăm vị đại sư này là được rồi! Mọi người cứ ở lại đây chờ tôi đi!”



“Hả?” Hai người sửng sốt, cậu cảnh sát trẻ vội nói: “Hay là... Tôi đi cùng với anh nhé... Đã tối thế này rồi!”



“Không cần đâu!” Triệu Ngọc nhận lấy đèn pin từ tay Hùng Văn Đống, nói: “Rừng cây kia cũng không xa, chẳng lẽ tôi còn lạc đường hay sao? Hơn nữa, tôi là người vùng Tần Sơn, cũng coi như là lớn lên trong núi, hai người cứ yên tâm đi!”



“Ừm... Được rồi!” Hùng Văn Đống đành phải gật đầu: “Vậy anh phải chú ý an toàn nhé! Có vấn đề gì thì đừng quên gọi điện thoại cho tôi!”



“Lãnh đạo...” Cậu cảnh sát trẻ cũng dặn dò: “Nếu anh đi lạc thì anh cứ nhìn vào đèn đường phía xa, sau đó đi dọc theo đèn đường, ít nhất sẽ không đi lạc vào sâu trong núi!”



Triệu Ngọc vỗ vỗ tay, xoay người định đi, nhưng mới được hai bước thì bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng quay đầu hỏi: “Đúng rồi, ông thầy kia tên là gì thế?”



“Tôi không biết tên, chỉ biết họ Trương thôi!” Cậu cảnh sát trẻ nhanh chóng trả lời: “Anh đi đến chỗ đó hỏi đại sư Trương, không ai không biết đâu!”



Triệu Ngọc ra hiệu OK rồi mới xuất phát về phía rừng cây giữa sườn núi.



Cầu nhỏ đúng như lời đội trưởng Hùng nói, chỉ có thể cho người đi bộ qua chứ xe thì đành chịu.



Có điều, việc khiến hắn thấy ngoài ý muốn là người muốn đi đến dãy núi Ngũ Phong không chỉ có mình hắn mà còn có một vài thôn dân bị mắc kẹt bên ngoài cầu nhỏ, họ cũng đi bộ vào trong rừng cây kia.



Triệu Ngọc khéo miệng, bắt chuyện với bọn họ rất nhanh, hóa ra những người này đều là thôn dân của thôn Ngũ Phong. Bọn họ đến huyện Vũ Thanh buôn bán, thấy sắp về đến cửa nhà thì cầu lại sập, đành phải dừng xe ở chỗ cầu nhỏ, sau đó đi bộ về nhà.



Lúc biết Triệu Ngọc muốn đi thăm đại sư Trương, mấy người thôn dân kia đều đánh giá rất cao về đại sư Trương giống cậu cảnh sát trẻ, nói rằng ông ta xem phong thuỷ xem tướng rất lợi hại, coi rất chuẩn, nói cho Triệu Ngọc biết rất nhiều chuyện.



Ví dụ như cô dâu mới nhà ai đó vừa gả tới đã trúng tà, sau đó đại sư Trương làm phép xong là khỏi; còn có việc buôn bán nhà ai bị lỗ tiền, sau khi đại sư Trương xem xong là lập tức phát tài vân vân...



Chậc chậc...







Nghe những người này khen đại sư Trương không dứt miệng, tâm trạng của Triệu Ngọc có vẻ phức tạp.



Hắn sở dĩ bỏ lại Hùng Văn Đống và cậu cảnh sát kia, cố ý đi một mình cũng là vì có mục đích riêng.



Trừ việc muốn biết chuyện về quan tài treo sao Bắc Đẩu ra, hắn còn muốn vị đại sư Trương này chỉ điểm về chuyện quẻ văn trong đầu hắn, xem xem có thể tìm được linh cảm gì hay không?



Rừng cây không rộng, đi bộ chưa tới mười phút, Triệu Ngọc và mấy thôn dân đó đã đi xuyên qua rừng cây và tới cửa thôn Ngũ Phong.



Giương mắt nhìn lên, ở đây đúng là có một đạo quán màu cổ xưa.



Chỉ thấy cửa đạo quán đèn đuốc sáng trưng, cho dù trời đã tối rồi, nhưng vẫn có người ra vào, cực kỳ náo nhiệt.



Triệu Ngọc còn nhìn thấy trong tay vài người đi ra từ đạo quán đang cầm linh phù bằng giấy vàng, mặt nở nụ cười rạng rỡ, giống như vừa mới giải quyết một phiền não lớn vậy...
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom