• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (14 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • cuong-tham-1149

Chương 1149: Đừng cho là tôi không biết




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
88398.png

Xem ảnh 2
88398_2.png
“Cái gì?” Triệu Ngọc giật nảy mình: “Dư Phù Sinh và Ô Phương Phương có quan hệ gì sao? Cái cô này... Cái cô này đúng là không đơn giản chút nào, không ngờ lại có quan hệ với mấy tên tai to mặt lớn như vậy?”



“Không phải như anh nghĩ đâu!” Miêu Anh đưa điện thoại di động cho Triệu Ngọc: “Thời điểm mà Ô Phương Phương chính thức tiến vào tổ điều tra đặc biệt, cũng chính là năm con trai của Dư Phù Sinh là Dư Soái bị cảnh sát bắn chết. Tổng cục Hình sự lo Dư Phù Sinh sẽ quay lại báo thù, cho nên đã phái tổ của Ô Phương Phương kín đáo theo dõi.



“Lúc ấy, Ô Phương Phương đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, liên tiếp phá vỡ mấy âm mưu của Dư Phù Sinh, còn thiếu chút nữa đã bắt được ông ta! Chính vì có biểu hiện xuất sắc, Ô Phương Phương mới đứng vững chân trong tổ điều tra đặc biệt, về sau còn lên làm tổ trưởng.



“Nhưng mà, năm ngoái...” Miêu Anh tiếp tục giới thiệu: “Thời điểm mà đội trưởng Khúc Bình xảy ra chuyện, chính là lúc Ô Phương Phương được phân công xử lý vụ án viên đá quý bị mất trộm. Ngay sau đó, Triệu Khánh và mấy đội viên đặc công Hồng Bát bị anh bắt được, cảnh sát lúc này mới hiểu Dư Phù Sinh đã ngóc đầu trở lại rồi.”



“Bởi vì khá quen thuộc với tội phạm, cho nên Tổng cục Hình sự lại bắt đầu điều phái Ô Phương Phương một lần nữa, để chị ta đi thanh trừ Dư Phù Sinh!” Miêu Anh thở dài: “Nhưng lần này, Ô Phương Phương thất bại, Dư Phù Sinh lại chạy trốn tới hải ngoại, mai danh ẩn tích một lần nữa. Cho nên Ô Phương Phương rất nhanh chóng bị phái về tổ tìm kiếm đá quý bị mất trộm!”



“Mẹ nó!” Triệu Ngọc thở dài: “Chuyện này... cứ như đang vặn bánh quai chèo vậy, thật sự là quá loạn!”



“Dựa vào sự kiện Khúc Bình thì có thể đoán Dư Phù Sinh có tâm lý trả thù cực mạnh!” Miêu Anh nói: “Cho nên, không thể bài trừ là ông ta đã sát hại, hoặc là cho người sát hại tổ trưởng Ô Phương Phương!”



“Đúng là con bà nhà nó!” Triệu Ngọc trừng to mắt: “Khúc Bình và Ô Phương Phương mà lại có khả năng thua trong tay cùng một người...”



“Triệu Ngọc, đây vẫn không phải là trọng điểm!” Miêu Anh dừng lại một chút rồi nói: “Em đã điều tra một chút tư liệu về Dư Phù Sinh, tên thật của ông ta là Dư Đại Hải, chính là người huyện Lâm Xá, tỉnh Chiêu Vân. Thế nhưng thuở nhỏ ông ta đã đi theo mẹ tái giá đến tỉnh Mông Hương, trưởng thành tại huyện Cao Lan!”



“Ôi trời ơi, lại là huyện Cao Lan...” Triệu Ngọc líu lưỡi.



“Lạ kỳ nhất chính là…” Miêu Anh lại nói: “Khi Dư Phù Sinh còn trẻ, ông ta cũng chỉ là một tên địa đầu xà trong huyện Cao Lan, nhưng sau năm 2005, ông ta chợt ra hải ngoại phát triển, từ đó nhảy lên trở thành trùm cấp bậc quốc tế!”



“Triệu Ngọc... Năm 2005, đúng lúc là thời điểm xảy ra vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp... Cho nên...” Miêu Anh gật đầu nói: “Điểm trùng hợp như vậy, không thể không khiến chúng ta xem kĩ lại một chút sao!?”



“Liệu... liệu có đúng thế không?” Nghe được suy luận của Miêu Anh, Triệu Ngọc lại nhíu mày rất sâu: “Chẳng lẽ, tên họ Dư kia chính là thủ phạm của vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp sao?”



“Anh thử thay đổi góc độ xem...” Miêu Anh nghiêm túc suy đoán: “Vụ án trong hợp tác xã nông nghiệp năm đó không thể phá được, liệu có thể là bởi vì... bởi vì hung thủ đã bỏ chạy ra hải ngoại hay không?”



“Đừng quên, trong này còn có một tên Dương Trạch Bưu nữa!” Triệu Ngọc suy nghĩ nói: “Chẳng lẽ... Dương Trạch Bưu và Dư Phù Sinh cùng nhau chạy trốn ra nước ngoài?”



“Có khả năng!” Miêu Anh gật đầu: “Bằng không, một tội phạm bị toàn dân truy nã mười ba năm, làm sao có thể mai danh ẩn tích chứ?”



“Vậy... Nếu đã sống tốt như thế, vì sao còn trở về làm gì?” Triệu Ngọc đặt ra nghi vấn.



“Triệu Ngọc, anh còn nhớ rõ trưởng phòng đối ngoại Mã Nhuận Khuê không?” Miêu Anh bỗng nhiên nói: “Em đã hỏi ông ấy rồi, bởi vì quốc gia cường đại nên địa vị trên quốc tế hiện tại đã hoàn toàn khác trước. Từ sau khi đội trưởng Khúc Bình xảy ra chuyện, chúng ta đã thông qua phương diện ngoại giao, nhờ mấy chục quốc gia cấp lệnh truy nã Dư Phù Sinh, ông ta đã biết tất cả tài khoản hải ngoại của mình đều bị đông hết, không còn nơi nào để sinh sống nữa.”



“Cho nên... Nếu như anh đã thật sự nhìn thấy ông ta thì có thể là ông ta không thể ở lại hải ngoại được nữa, thế nên phải về nhà tị nạn!”



“Cũng có thể là...” Triệu Ngọc nói: “Năm ngoái tổ chức cuộc thanh trừ ông ta, ông ta căn bản không đi đâu, chỉ là thả một quả bom mù thôi! Thế nhưng...” Triệu Ngọc nghi ngờ nói: “Mặc dù đã về nước, nhưng ông ta vẫn bị đè ép đến mức này, vì sao còn muốn đi tìm Ô Phương Phương để báo thù chứ? Dù sao Ô Phương Phương cũng là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, chẳng lẽ cái tên này không nghĩ tới hậu quả sao?”



“Chuyện này, có lẽ không khó lý giải...” Miêu Anh suy đoán: “Một là do mối hận khi con trai bị giết, khiến ông ta đánh mất lý trí; hoặc là ông ta hoàn toàn chắc chắn mình sẽ không bị cảnh sát tra được. Mà sự thật chứng minh, kế hoạch mưu sát Ô Phương Phương đích thật là được tiến hành vô cùng cẩn thận, không hề lưu lại cho chúng ta manh mối nào cả!”



“Cái này...” Triệu Ngọc mặc dù nhíu mày, nhưng không thể không thừa nhận Miêu Anh vô cùng có lý.



“Còn nữa... Làm vậy là có thể giải thích được chuyện Dương Trạch Bưu!” Miêu Anh đã tiến vào trạng thái “vong ngã”, con mắt không hề nháy mà nói: “Khẳng định là Dương Trạch Bưu đi theo chân Dư Phù Sinh. Cho nên, gã ta đã xuất hiện ở hiện trường vụ án, hoặc là lưu lại ADN tại hiện trường cũng không có gì là lạ! Triệu Ngọc...”



Nghĩ đến đây, Miêu Anh vội vàng hỏi Triệu Ngọc: “Tại chuồng bò đó, ngoài Dư Phù Sinh ra, anh còn thấy những ai khác hay không?”



“Không!” Triệu Ngọc khẳng định lắc đầu: “Ngoài Dư Phù Sinh ở trong đám cháy đã tắt thở ra, anh không nhìn thấy gì khác cả, lửa lan ra quá nhanh!”



“Nói cách khác...” Miêu Anh hỏi: “Hai người kia cũng không biết sẽ nổi lên hỏa hoạn sao?”



“Đúng thế!” Triệu Ngọc gật đầu: “Lúc ấy, hai người đó chỉ nghĩ tới chuyện cứu người, căn bản không hề có phản ứng lạ nào!”



Thực ra, Triệu Ngọc rất muốn nói, ngay cả chính hắn cũng không có một chút phản ứng nào.



“Diệt khẩu!” Miêu Anh nghi ngờ nói một tiếng: “Lửa lớn sẽ thiêu hủy tất cả dấu vết, giết người diệt khẩu đấy! Nếu như đốt hết rồi thì chúng ta sẽ vĩnh viễn không biết được có phải Dư Phù Sinh là người thần bí đã ép anh giúp Khương Khoa vượt ngục hay không! Hay là... kẻ phóng hỏa vốn chính là người thần bí?”



Triệu Ngọc không lên tiếng, điểm này cũng là điểm mà hắn nghĩ mãi không ra. Nhưng mà, hắn có khuynh hướng theo suy đoán thứ hai, bởi vì thế lực của Dư Phù Sinh xưa đâu bằng nay, không có khả năng lại gây ra được động tĩnh lớn như vậy. Ông ta rất có thể cũng là một con cờ bị người thần bí lợi dụng.



“Hả?” Miêu Anh bỗng nhiên nghĩ đến một điểm: “Anh yêu, anh nói xem... Có khi nào... trận hỏa hoạn này là do Dư Phù Sinh chuẩn bị cho chính ông ta không? Nếu như... Ông ta mắc phải bệnh nan y... Biết đại nạn của mình sắp tới, cho nên mới sát hại Ô Phương Phương, báo thù cho con trai, sau đó cùng đàn em tự thiêu? Con trai cũng đã chết, tiền cũng mất rồi, dù không có bệnh nan y, chỉ là tuyệt vọng thì cũng có vẻ hợp lý mà?”



“Không! Tuyệt đối không có khả năng!” Triệu Ngọc khẳng định: “Nếu là điên cuồng giết chóc, thì sẽ không làm cẩn thận đến vậy đâu, điểm này căn bản bất hợp lý!”



“Còn nữa, trước trận hỏa hoạn, Dư Phù Sinh đã bất tỉnh nhân sự! Nếu như ông ta muốn tự thiêu tập thể, vậy thì tự mình phóng hỏa có phải sẽ càng ổn thỏa hơn không?”



“Còn nữa... Nếu thật sự là vì báo thù cho con trai thì không nhất thiết phải giết Ô Phương Phương, mà phải nhằm vào nhân viên cảnh sát đã nổ súng bắn chết con của ông ta năm đó chứ?” Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vỗ đầu một cái, vội vàng hỏi: “Ai u mẹ nó, Miêu Miêu, em tranh thủ thời gian điều tra xem viên cảnh sát kia... không sao chứ?”



“Em đã điều tra rồi!” Miêu Anh lắc đầu bất đắc dĩ.



“Không thể nào? Thật sự đã chết rồi sao?” Triệu Ngọc kinh hãi.



“Là không tra được!” Miêu Anh đáp: “Nhân viên cảnh sát kia tên là La Tiểu Hổ, chính vì lúc trước cảnh sát bảo vệ rất nghiêm mật, Dư Phù Sinh không tìm được cơ hội nào mới có thể ra tay với Khúc Bình trước! Mà sau khi Khúc Bình xảy ra chuyện, cảnh sát lại thay đổi thân phận giúp ông ta, ngay cả Tổng cục Hình sự cũng không có quyền hạn, phải đến phòng Bảo mật xin phép mới được.”



“Có điều, chắc là... chắc là không có chuyện gì đâu!” Miêu Anh gật đầu nói: “Nếu như La Tiểu Hổ thật sự bị giết thì Tổng cục Hình sự chắc phải phát hiện ra từ sớm rồi!”



“Nếu là như vậy thì… chậc chậc... Hiện tại nói cái gì cũng vẫn còn sớm lắm!” Triệu Ngọc chỉ chỉ ô tô của Miêu Anh, hỏi: “Em có mang bảng trắng tới không? Anh thấy... Về những manh mối liên quan tới vụ án này, chúng ta lại phải bắt đầu lại từ đầu mới được!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom