• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (16 Viewers)

  • cuong-tham-1148

Chương 1148: Anh lừa tôi gạt




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
88397.png

Xem ảnh 2
88397_2.png
Trong một quán mì ở khu Tân An thành phố Phụng Bình, Miêu Khôn vừa vui vẻ trộn mì vừa không quên từ tốn nói với bọn Triệu Ngọc: “Các con biết không? Ở thời kỳ Nhật Ngụy, quân Nhật từng xây một tòa tháp ở góc Tây Nam Cố Cung nhà Thanh, gọi là tháp tưởng niệm Đế Chính!” Miêu Khôn nghiêm túc nói: “Tòa tháp đó và kiến trúc bên cạnh hoàn toàn không hợp nhau, ảnh hưởng rất lớn đến mỹ quan của Cố Cung nhà Thanh!



“Nói là tháp tưởng niệm Đế Chính, thật ra là dùng để ca tụng công đức cho việc xâm lược Trung Hoa của chúng, tháp này thấy rõ lòng lang dạ thú muốn nuốt trọn phía Đông Bắc của nước ta.”



“Mặc dù sau khi quân Nhật chiến bại, tòa tháp nhanh chóng bị chính phủ dỡ bỏ rồi! Nhưng chúng ta phải nhớ rõ nỗi nhục của đất nước, quyết chí tự cường! Không được để mặc cho người khác xâm lược nữa….”



“Ừm... lãnh đạo!” Lê Tịnh rõ ràng không có tâm trạng nào nghe Miêu Khôn nói chuyện phiếm, vội vàng hỏi: “Tiêu Hàng đã kiểm tra xung quanh rồi, bên ngoài căn phòng cũng bố trí trạm gác, ngài bây giờ có thể vào câu chuyện chính chưa?”



“Ừm...” Nghe được lời ấy, Miêu Khôn để đũa xuống, trình trọng nói với mấy người đang ngồi đối diện: “Đội trưởng Lê, Triệu Ngọc còn cả Tiểu Tiêu nữa…. Ba người cuối cùng cũng có thể đối mặt ngồi chung với nhau rồi, cho nên mong mọi người nể mặt già này của ta, dĩ hòa vi quý, đừng tính toán ân oán trước kia nữa!”



“Trong lòng mọi người chắc cũng hiểu, tất cả đều vì công việc mà thôi, chuyện trước kia đều là hiểu lầm, hiểu lầm...”



“Hì hì, cha vợ yên tâm!” Triệu Ngọc tỏ thái độ trước: “Trải qua chuyện ở căn cứ bí mật, con và nhóm đội trưởng Lê coi như là bạn chí cốt rồi, sao có thể tiếp tục oán giận nữa chứ? Đúng không? Đội trưởng Lê?”



Vừa nói, Triệu Ngọc nhướng mày với Lê Tịnh, muốn cợt nhả bao nhiêu có bấy nhiêu...



“Vâng...” Lê Tịnh có điều khó nói, không thể thốt nên lời. Cô ta thầm nhủ trong lòng, nhảm nhí, Triệu Ngọc anh có bị thua thiệt gì đâu, giờ còn lập được công lớn, chẳng phải không có gì sao?



Nhưng mà Lê Tịnh mắt sáng như tuyết, cô ta đã sớm nhìn ra, Triệu Ngọc không phải dạng tầm thường, cái danh hiệu thần thám của hắn cũng là hàng thật giá thật.



Đặc biệt sau vụ việc Cố Cung lần này, cô ta và Tiêu Hàng không chỉ hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Triệu Ngọc, hơn nữa còn nảy sinh lòng khâm phục.



Cho nên, Lê Tịnh vẫn chân thành gật đầu.



“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, ha ha...” Miêu Khôn hài lòng gật đầu, lúc này mới nghiêm túc nói: “Được, nếu vậy chúng ta vào câu chuyện chính đi!”



Lê Tịnh và Tiêu hàng nghe vậy, lập tức ngồi thẳng người, tạo ra tư thế chăm chú lắng nghe.



Lúc này, người ngồi quanh bàn ngoại trừ Miêu Khôn, chỉ có Lê Tịnh, Tiêu Hàng và Triệu Ngọc, Miêu Anh, bởi vì là chuyện bí mật nên cuối cùng Triệu Ngọc không để Thôi Lệ Châu đi cùng.



“Có những chuyện có thể nói, cũng có những chuyện không thể nói!” Miêu Khôn nói: “Nhất là về kẻ giật dây sau lưng bọn bắt cóc, chuyện này... Ta và Triệu Ngọc đều đã ký thỏa thuận bảo mật, dù người đó là nhân viên nội bộ của chúng ta cũng không thể nói được! Hiểu chưa?”



“Hiểu rồi!”



Lê Tịnh và Tiêu Hàng gật đầu mạnh, Miêu Anh lại tỏ vẻ mặt không quan tâm.



“Đương nhiên...” Miêu Khôn lại nói: “Mọi người đều là tinh anh, cũng có thể đoán được đại khái. Chuyện này đích thực có quan hệ nhất định với chiến đấu ngầm trong thương nghiệp, nhưng quan hệ lợi hại trong đó còn phức tạp hơn một chút!”



“Chính vì vậy mà đêm qua chúng tôi mới thương nghị lâu như vậy! Đương nhiên, kết quả cuối cùng mà chúng tôi thương nghị cũng cần phía trên thêm một bước xác định mới được! Có rất nhiều chỉ thị cần phải kiên trì chờ đợi.”



“Hừ...” Miêu Anh đặt đũa xuống, khoanh tay nói: “Nói xong cũng như chưa nói.”



“Ừm...” Miêu Khôn nhíu mày: “Con gái à, đây chính là nguyên nhân lớn nhất cha không muốn điều con đến phòng Đặc Cần, dù sao cha con cũng là một lãnh đạo, nể mặt cha chút được không?”



“Đúng vậy, đúng vậy.” Triệu Ngọc tiếp lời: “Cha của chúng ta tốn nhiều nước miếng bộ dễ dàng hay sao?”



“...”



Miêu Khôn cạn lời, Miêu Anh cười giễu, bọn Lê Tịnh thì tỏ vẻ ngượng ngùng.



“Được rồi, được rồi!'' Miêu Khôn xoa xoa ngực nói: “Ta sẽ cố gắng chỉ nói trọng điểm... ừm... Đội trưởng Lê, đội phó Tiêu, với tình huống trước mắt, chuyện các cậu cần làm chính là làm tốt công việc thuộc phận sự của các cậu là được rồi!”



“Thứ nhất, chuyện điều động chuyên gia ở các nơi, sắp xếp và nghiên cứu căn cứ bí mật Nghĩa Sơn, còn có tài liệu văn kiện trong mật thất Cố Cung, với các loại chai chai lọ lọ, nhất định phải nghiên cứu thật tốt, nghiên cứu cho kĩ!”



“Lãnh đạo nói rồi, bọn họ sẽ lập tức liên hệ với chuyên gia ở các đơn vị liên quan, điều động nhân viên chuyên nghiệp nhất đến tham gia.



“Đặc biệt là những thứ bên trong mật thất, nếu những thứ đó đáng giá đến thế, thì chúng ta cũng tin rằng giá trị của nó không chỉ có vài tỷ đơn giản như vậy...”



“Đúng vậy!” Lê Tịnh gật đầu.



“Thứ hai, thẩm vấn tội phạm. Ta nghĩ, cái này cũng không cần ta dặn dò quá nhiều, các cậu dù sao cũng đều là chuyên gia, theo trình tự bình thường là được. Chỉ là tính chất của vụ án này ác liệt, chuyện trọng đại, cho nên lần này phải theo mức độ cao nhất mà tiến hành! Nhất định phải đảm bảo an toàn!” Miêu Khôn lại nói.



“Đã rõ!” Lê Tịnh lại gật đầu dứt khoát.



“Thứ ba, để nhóm đặc công bắt cá lọt lưới của các cậu ở Phụng Bình và cả tỉnh Chiêu Vân về đi! Không cần quan tâm đến bọn chúng nữa!”



“Cái gì!?” Nghe thấy lời này, Lê Tịnh rất bất ngờ, vội vàng biện giải: “Lãnh đạo, Seraph chắc chắc còn dư đảng, chúng ta không biết rõ chúng còn bom hay không, nếu như không thể diệt trừ đúng lúc, e là sẽ còn hậu hoạn!”



“Yên tâm đi!” Miêu Khôn vững vàng nói: “Bọn chúng giờ đã là chó hoang rồi, không làm nên trò trống gì nữa đâu! Hơn nữa, chúng ta còn cần bọn chúng trở về báo tin!”



“Chuyện này... tại sao vậy?” Lê Tịnh không hiểu.



“Có rất nhiều chuyện cho con đường sống còn tốt hơn việc đuổi cùng giết tận!” Miêu Khôn nghiêm túc nói: “Hơn nữa, cũng không phải tất cả chuyện gì cũng cần phòng Đặc Cần của chúng ta tự mình xử lý, cô hiểu chưa?”



“Vâng...” Lê Tịnh dường như hiểu ra mà gật đầu, âm thầm nhớ kĩ mệnh lệnh của Miêu Khôn.



“Còn chuyện thứ tư...” Miêu Khôn lại nói: “Cái này chỉ cần đến lúc đó các cậu phối hợp với truyền thông một chút là được! Bên trên sẽ chọn thời gian thích hợp để tổ chức buổi họp báo, đến lúc đó chúng ta sẽ truyền tin tức về căn cứ bí mật và mật thất Cố Cung ra ngoài, các cậu chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng là được!”



“Hả?!” Lúc này cả Lê Tịnh lẫn Tiêu Hàng đều kinh ngạc, rõ ràng không hiểu nổi quyết định này.



“Lãnh đạo, chuyện thế này, hình như...” Lê Tịnh như muốn phản bác nhưng lại không dám phản bác.



“Ý kiến này là do con rể tốt ta đưa ra, ha ha...” Nói đến đây, Miêu Khôn vỗ vào vai Triệu Ngọc cười to nói: “Ý kiến này quả là quá thất đức! Các cậu không biết, sau khi các lãnh đạo nghe xong, tất cả đều hết hồn, kinh ngạc đến mức miệng đều không khép lại được!”



“...” Mọi người cạn lời, hai mặt nhìn nhau.



“Đừng khen con, con cũng chỉ là tùy việc mà xét thôi...” Triệu Ngọc xua tay nói: “Thật ra, việc này không khác gì mấy với đấu tranh ân oán trong giang hồ, có người chạy đến địa bàn của chúng ta muốn đập phá, kết quả địa bàn không bị phá mà còn bị chúng ta đánh cho bầm dập.



“Theo lý thuyết bình thường, chúng ta tất nhiên cũng phải phá lại bọn chúng, xem ai mạnh hơn? Nhưng đáng tiếc là...” Triệu Ngọc lắc đầu: “Người phá địa bàn của chúng ta thực lực rất mạnh, hơn nữa còn khá gian xảo, bọn chúng thuê kẻ thứ ba, vừa đến thời khắc mấu chốt, có thể bán đứng kẻ thứ ba! Khiến bên chúng ta không thể trực tiếp chống đối với bọn chúng.” Triệu Ngọc búng tay: “Cho nên nếu không thể trực tiếp đánh trả, vậy dứt khoát áp dụng hạ sách, khiến bọn chúng thấy buồn nôn! Dù sao trong trận đấu này, chúng ta chẳng những không bị thiệt, mà lại còn thu được một khoản! Nếu vậy sao chúng ta không khoe khoang một chút chứ?



“Đến lúc đó, chúng ta sẽ phơi bày việc phát hiện căn cứ bí mật, còn thu được một lượng vật tư chuẩn bị chiến tranh lớn; Phát hiện mật thất trong Cố Cung, có được rất nhiều tư liệu quý giá của thời kỳ kháng chiến, cùng với chứng cứ việc Nhật Bản xâm lược Trung Quốc ra ngoài, để đám người Nhật kia tức chết!” Triệu Ngọc nheo mắt lại cười xấu xa: “Hơn nữa, đến lúc đó chúng ta sẽ kể tất cả những chuyện như chúng ta làm thất bại âm mưu của kẻ địch, bắt sống kẻ phạm pháp đến việc tất cả những kẻ phạm pháp đều nhận tội!



“Nhưng chúng ta sẽ không nói đám bắt cóc rốt cuộc đã khai ra chuyện gì, để cho bọn chúng nghi ngờ lẫn nhau, xem ai khó chịu hơn! Hừ.” Triệu Ngọc đập mạnh xuống bàn, cao giọng quát lên: “Sau đó tôi xem ai còn dám đến phá địa bàn của chúng ta!!!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom