• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (62 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2067-2070

Chương 2067:

“Cố tổng, anh từng nghe câu này chưa, thích là tùy ý, yêu là khắc chế, đoạn đường tình dài này của anh và Linh Linh có lẽ đều đang dạy anh làm sao có thể khắc chế trong thế giới tùy ý của bản thân, thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một con đường, buông tay chưa chắc là vực sâu, nó có lẽ là sự cứu rỗi sau cùng của anh đối với bản thân.”

“Trên đời này ái tình có trăm nghìn loại, chỉ có một loại tình yêu có thể đưa chúng ta đến thiên hoang địa lão, đó là ở trong tình yêu học được cách yêu bản thân, rôi sau đó, mới yêu người khác.”

“Căn tâm bệnh này không chỉ… là của Linh Linh, kỳ thực cũng bao gồm cả anh, anh cũng đang đau đớn giằng xé bản thân mình, thứ đầu tiên anh phải làm là thử chữa lành hết cho mình, bởi vì, Linh Linh đáng giá có được một anh tốt hơn, chỉ có anh đã tốt hơn mới có thể đi cùng Linh Linh.”

Cố Dạ Cần cúp điện thoại, anh hút rất nhiều thuốc, bất tri bất giác một gói thuốc lá đã trống rỗng.

Hạ Tịch Quán quả thật thông tuệ vô song, cô đã sớm nhìn thấu anh, căn tâm bệnh này là hai chiều, anh và Diệp Linh đều bị bệnh.

Anh bệnh hoạn giam câm cô, còn dùng cách thức bệnh hoạn đi chữa cho cô, tất cả đều vô cùng nực cười.

Chỉ trong đêm đó, khí lực cả người Cố Dạ Cần như là trong nháy mắt bị hút hết, anh vô lực lại tuyệt vọng mặc cho cơn thủy triều nhấn chìm mình.

Trừng phạt đến chậm của anh.

Lúc này gian phòng cách vách trong đột nhiên truyền đến tiếng người làm nữ thét chói tai: “A, thái thái!”

Diệp Linh làm sao?

Tay Cố Dạ Cần run một cái, ngọn lửa đỏ thắm rơi xuống trực tiếp đốt phỏng lòng bàn tay anh, thế nhưng anh không chút nào phát hiện, anh trực tiêp xông ra ngoài.

Đi tới phòng ngủ chính, Cố Dạ Cần liếc mắt liền thấy được Diệp Linh, con ngươi màu đen của anh mạnh mẽ co rụt lại, lập tức quên mất hô hấp.

Bởi vì hiện tại Diệp Linh ngồi trên bệ cửa sổ, hai cái chân nhỏ của cô đạp trên không trung, e rằng một giây kế tiếp liền có thể từ trên ban công ngã xuống.

Hiện tại cửa sổ mở toang, gió lạnh cắt da cắt thịt thổi vào, Diệp Linh một thân váy trắng, làn váy của cô được làn gió thổi phấp phới, cả người như thể là chiếc diều lung lay sắp bay mắt.

“Thái thái, cô mau trở lại đi! Nơi đó rất nguy hiêm, rât dê ngã xuông!” Người làm nữ nhìn một màn này hai chân đã mềm nhũn.

Thế nhưng Diệp Linh như không nghe được, cô ngồi ở chỗ kia, không quay đầu lại.

Cố Dạ Cẩn rất nhanh tiến lên, anh không nghĩ tới chỉ rời đi gọi một cuộc điện thoại, lúc vào cô đã ngồi trên ban công rồi.

Lúc anh đi cô vẫn còn ngủ say.

Có Dạ Cần khắc chế tâm tình tựa như bão hét mưa gào, tận lực áp mềm thanh âm, giống như sợ đánh thức bảo bối trong lúc ngủ mơ: “Linh Linh… Linh Linh…”

Diệp Linh không quay đâu.

“Linh Linh… Linh Linh…” Cố Dạ Cần lại gọi hai tiếng.

Lúc này Diệp Linh quay đầu lại, hai tròng mắt cô nhuộm nhập nhèm, dáng vẻ như mới tỉnh ngủ, cô mơ hồ nhìn anh: “Chồng.”

“Vợ, qua đây, nơi đó nguy hiểm.” Cố Dạ Cần nỗ lực vươn tay mình đưa cho cô.

“Ah.” Diệp Linh lên tiếng, xoay người tới đây.

Một giây kế tiếp, thân thể Diệp Linh trực tiếp từ trên ban công ngã xuống.

Người làm nữ thét chói tai.
Chương 2068:



Lúc Diệp Linh muốn đi qua, dây thần kinh đang căng của Cố Dạ Cần đã giãn xuống, không ngờ tới một giây kế tiếp Diệp Linh liền từ trên ban công rơi xuống.



Kèm theo tiếng thét của người làm nữ, Cố Dạ Cần đã phi cả người tới.



Anh một kéo lại cánh tay Diệp Linh.



Hiện tại thân thể Diệp Linh lắc lư trên không trung, cô triệt để tỉnh táo, khuôn mặt lớn chừng bàn tay trong nháy mắt trắng bệch, cô ngắng đầu nhìn người đàn ông đang nắm cô thật chặt: “Chồng… chồng ơi, em xin lỗi…”



Gân xanh trên trán Cố Dạ Cần đã nồi lên hêt, trời mới biêt vừa rôi anh đã trải qua cái gì, nếu như anh không bắt được cô… nếu như anh không bắt được cô…



Chỉ cần thoáng nghĩ qua khả năng này, trái tim Cố Dạ Cần đã vỡ ra.



“Không sao… không cần nói xin lỗi…



Nắm chặt anh… anh kéo em lên…” Cố Dạ Cần dùng sức kéo cô lên.



Không cần nói xin lỗi.



Cô mỗi ngày đều trong cơn ác mộng của mình sám hối, nói vô số lời xin lỗi, cô xin lỗi bố mẹ, xin lỗi anh trai, cho nên, không muốn lại để cô nói xin lỗi.



Không sao.



Với anh, hêt thảy đều không sao.



Rất nhanh, Cố Dạ Cần đã kéo Diệp Linh lên, cuối cùng cũng an toàn.



Cửa số được đóng lại, trong phòng bật hệ thống sưởi ấm, người làm nữ đều lui xuống phía dưới, Diệp Linh nhìn Cố Dạ Cần, nhỏ giọng giải thích: “Chồng ơi, em cũng không biết vừa rồi bị gì nữa, hình như em đang ngủ, sau đó tự mình đứng dậy xuống giường, ngồi trên ban công, em cũng không biết mình sao lại làm ra hành vi nguy hiểm như vậy.”



Cố Dạ Cần ôm ngang Diệp Linh đặt trên giường lớn mềm mại, giúp cô đắp chăn xong, anh cúi đầu hôn trán cô một cái: “Ừ, anh tin, anh tin em không phải cố ý, em sẽ không làm thương tổn mình và bé con.”



“Chồng ơi,” Diệp Linh sợ hãi nhìn anh: “Em cảm thấy được… em dường như dần dần không khống chế được mình, bệnh tình của em có phải đã nặng hơn rồi không?”



Gương mặt Diệp Linh mê man: “Em cũng không biết sẽ có lần tiếp hay không, lần tiếp em còn sẽ ngồi trên ban công, hay là làm ra chuyện càng nguy hiểm hơn hay không.”



Cố Dạ Cẩn nhìn vẻ sợ sệt cùng mê man trong mắt cô, hiện tại một chút ánh sáng trong mắt cô cũng đã vụt mắt.



Trái tim Cố Dạ Cần đột nhiên đau nhức, anh biết, mình bây giờ đã không chịu nổi một chút xíu chuyện tôi tệ nào nữa.



Lòng bàn tay anh vân gät gao túm chặt thứ gì đó, đột nhiên đã buông lỏng ra.



Thích là tùy ý.



Yêu là khắc chế.



Cố Dạ Cần cảm thấy… tuy anh còn chưa học được thế nào để yêu một người, nhưng, anh đã biết cái gì là gọi là yêu.



“Vợ, em bây giờ rất đau khổ, đúng không, không sao đâu, em nhằm mắt lại, ngủ một giấc, đợi ngày mai lúc mở mắt ra, hết thảy thống khổ sẽ biến mắt, em cùng bé con đều sẽ an lành.”



“Thật vậy chăng?” Diệp Linh không xác định.



Cố Dạ Cần lấy ra một… ống tiêm khác, viền mắt anh đỏ tươi, bên trong như thể sắp chảy ra huyết lệ.
Chương 2069:

Giờ khắc này, anh vẫn lựa chọn buông tay.

E rằng, cái tay này vừa buông xuống, chính là trọn đời.

Kỳ thực, anh rất sợ.

Anh đang… giằng xéo tâm can mình.

“Đương nhiên là thực, vợ, anh… tiêm cho em một mũi, tiêm xong thì sẽ tốt, em ráng chịu đau một chút…”

Giọng Cố Dạ Cần run run, đầu ngón tay đang run rây, bây giờ môi một phút môi một giây đều là giày vò, anh chậm rãi…

cầm ống tiêm trong tay đẩy tới trong cánh tay Diệp Linh.

Diệp Linh liền cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới, dường như có vật gì đang kéo cô đi, để cô không người rơi xuống dưới.

Thế nhưng, cô luyến tiếc nhắm mắt.

Cô luyến tiếc nhắm mắt lại.

Cô nhìn Cố Dạ Cần trước mặt, sau đó giơ tay lên, vuốt ve gương mặt anh tuần ấy.

Lòng bàn tay cô dịu dàng vuốt ve ngũ quan anh, mang theo sâu đậm quyến luyến.

Cố Dạ Cần dán khuôn mặt tuấn tú của mình trong lòng bàn tay mềm mại của cô, cọ xát giống như một con thú nhỏ, anh từ từ nhắm hai mắt: “Linh Linh, em biết anh hi vọng biết bao có thể quay ngược thời gian không. Vào năm em 18 kia, anh nhất định sẽ cho em một khởi đâu tôt đẹp. Nêu như thời gian có thê quay lại, không có Trần Viên Viên Lý Viên Viên gì gì đó nữa, không có bất kỳ người nào, anh nhất định sẽ cho em một thân thể sạch sẽ, để em là duy nhất đời này của anh. Nếu như thời gian có thể quay lại,… không phải, anh lại không dám để thời gian làm lại, bởi vì… thời gian em như thế này cũng sẽ lại tới, anh biết nếu như lại để cho em lựa chọn lần nữa, chuyện em cần làm có rất nhiều, em sẽ nghĩ cách để bố mẹ em không xảy ra tai nạn, em sẽ nghĩ cách để anh trai em xoay chuyển vận mệnh, em đại khái còn có thể tay xé bạch liên*, làm giàu, sống trọn đời cẩm tú, duy chỉ có… trong sự lựa chọn của em sẽ không còn có anh.”

*xé bạch liên: Ý chỉ diệt những cô gái giả vờ ngoan hiền, bên trong lại tâm cơ răn rêt.

Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh run lên, đột nhiên nước mắt chảy xuống.

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ừ, nếu như thời gian có thể quay trở lại, cô sẽ làm Cố gia biến mắt, cô cũng sẽ làm cho… người đàn ông Cố Dạ Cần này biến mất khỏi sinh mệnh cô.

Bởi vì, yêu anh… quá đau khổ rồi.

Cố Dạ Cần nhẹ nhàng hôn tới nước mắt cô, sau đó bàn tay anh phủ trên bụng Diệp Linh, ở trong cuộc sống chật vật này, cô đã mang thai mang thai hơn ba tháng rồi.

Vùng bụng vốn bằng phẳng đã hơi nhô, đã có dáng vẻ mang thai rồi.

“Bé con, vê sau con phải bâu bạn với mẹ con thật tốt, không được nghịch ngợm, lúc mẹ mang thai con rất khổ cực, con nhất định phải yêu mẹ, biết không?” Có Dạ Cần trầm giọng nỉ non.

Lúc này cái bụng Diệp Linh đột nhiên động, đá lên lòng bàn tay Cố Dạ Cần.

Cả người Cố Dạ Cẩn cứng đò, giật mình, vừa rồi anh cảm giác được cái gì?

Đây là… cử động của con?

Bé con đã động rồi!

Bé con đá anh một cái!

“Vợ, em cảm nhận được không, bé con động rồi, bé con động rồi!” Cố Dạ Cần mừng rỡ như điên nhìn về phía Diệp Linh.

Chương 2070:

Diệp Linh cũng là lần đầu tiên cảm giác được cử động của con, sinh mạng kỳ diệu và tuyệt vời khiến cô mừng rỡ không thôi: “Dạ, chồng, em cảm nhận được, bé con phản ứng lại với anh, bé con nhất định rất yêu rất yêu người bố là anh đó.”

Kỳ thực Diệp Linh vẫn không có nói cho Cố Dạ Cần, bé con trong bụng của cô là một bé gái.

Cố Dạ Cần có con gái!

Là Hạ Tịch Quán nói, sẽ không sai, tiểu tình nhân kiếp trước của Cô Dạ Cân sắp đến với thế gian này rồi.

Đây là lần đầu tiên bé con cử động, còn là phản ứng với Cố Dạ Cần, quả nhiên tiểu tình nhân đúng là không chọc nỗi.

Cố Dạ Cẩn còn không biết những thứ này, anh chỉ rất vui, thật sự rất vui, anh in một dấu hôn thật đậm trên bụng Diệp Linh: “Bé con, bố cũng yêu con, rất yêu rất yêu con.”

Diệp Linh nhìn hai bố con giao tiếp với nhau, trái tim ngập tràn ấm áp, cô chậm rãi cong đôi môi đỏ mọng.

“Chồng ơi, em mệt rồi, muốn ngủ” Diệp Linh nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt.

Cố Dạ Cần biết công hiệu của thuốc đã phát tác, thời khăc cô nhăm mắt đó, chính là thời điểm quên đi anh.

Cố Dạ Cần giữ thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay của mình, anh ghé vào bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Vợ à, có phải cho tới nay anh chưa từng nói với em?”

“Cái gì cơ?” Diệp Linh mơ mơ màng màng hỏi.

“Vợ ơi, anh yêu em.”

Anh nói, vợ ơi, anh yêu em.

Đây là lần đầu tiên anh nói lời yêu với GÓI Diệp Linh câu đôi môi đỏ mọng, gật đầu: “Dạ, em biết.”

Cô biết anh yêu cô, rất yêu rất yêu.

Diệp Linh thực sự cảm thấy rất mệt, tất cả ý thức đều đã tiêu tán, cô phải ngủ rồi.

Lúc này bên tai chậm rãi truyền đến tiếng nói khàn khàn của người đàn ông: “Linh Linh, tuy là… anh biết đây là… hy vọng xa vời thế nhưng, mời… đừng thực sự quên anh đi, anh tên là… Cố Dạ Cần…”

Sáng sớm hôm sau, Diệp Linh mở mắt ra, cô mờ mịt nhìn một vòng trong phòng, không biết hiện tại mình đang ở đâu.

Lúc này cửa phòng bị đây ra, một giọng nói quen thuộc dễ nghe vang lên: “Linh Linh, cậu đang nghĩ gì đó?”

Diệp Linh xoay người, Hạ Tịch Quán tới.

Mờ mịt trong lòng Diệp Linh trong nháy mắt nhanh chóng bị vuốt xuống, vô luận là khoảng thời gian gian nan cỡ nào, cô bạn thân Hạ Tịch Quán đều ở bên cạnh cô.

“Quán Quán, sao cậu lại tới đây?”

Hạ Tịch Quán đi tới, sau đó vươn tay, kéo ra rèm cửa sổ phòng, ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài chiếu đến, tỏa ấm cả căn phòng: “Linh Linh, tớ tới đón cậu, chúng ta đi thôi.”

“Đi? Đi đâu?”

“Linh Linh, cậu không phải muốn đến nơi có phong cảnh xinh đẹp, vừa không có người quen biết cậu, bắt đầu lại cuộc sống sao?”

Nhìn đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán, Diệp Linh chậm rãi cong môi, đúng vậy, cô muốn bắt đầu lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom