• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (70 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2059-2062

Chương 2059:



Tuy cô nấu ăn không tốt, nhưng những thứ này đơn giản cô vẫn có thể ứng phó.



Đên quây thu tiên tính tiên, Diệp Linh mang theo túi ra khỏi siêu thị.



Muốn trở về nhà, nhưng Diệp Linh đi hai bước liền dừng lại, cô đứng tại chỗ mờ mịt bốn phía, cô đột nhiên không biết nên đi hướng nào.



Thử đi qua đèn xanh đèn đỏ phía trước, Diệp Linh không nhìn thấy kiến trúc quen thuộc, ven đường đứng có một cô gái gọi điện thoại, cô tiến lên hỏi: “Xin hỏi…”



Cô gái dừng gọi điện thoại,: “Chị gái, chị làm sao vậy, là lạc đường sao?”



Diệp Linh ngây người, cô là lạc đường sao?



Cô muôn đi đâu?



Cô ngay cả địa chỉ của biệt thự cũng không nói được.



“Chị ơi, sắc mặt chị sao tái nhợt như thế, thân thể khó chịu sao? Sao chị không cùng người nhà đi ra ngoài?



Điện thoại của chị đâu, có thể gọi điện thoại đó.”



Đúng vậy, được nhắc nhở Diệp Linh nhớ tới cô có thể gọi điện thoại.



Cô mừng rỡ lục điện thoại trong túi, thế nhưng không có, cô không mang điện thoại di động.



“Chị ơi, chị không mang điện thoại sao?



Như vậy đi, chị nói số điện thoại cho em, em giúp chị gọi điện thoại.”



“Được.” Diệp Linh nghĩ cách này cũng được, không có điện thoại thế nhưng cô nhớ số điện thoại mà, mắp máy môi, lại chẳng nói ra được gì, bởi vì, cô không nhớ.



Cả người Diệp Linh đều ngơ ngần, cô đứng tại chỗ đi một vòng, trong tầm mắt người đến xe đi, thành thị phồn hoa, nhưng vì sao trái tim cô trống rỗng như thế?



Tựa như rất nhiều năm trước, cô đi đến một thành phố xa lạ, cô đã từng vài đêm dường như cũng như vậy dừng lại ở góc đường thành phố nhìn ra xa, cô muốn ở trong biển người tìm được khuôn mặt cô quen thuộc, cô muốn nhào vào trong ngực anh uất ức làm nũng, cô muôn nói cho anh biêt, cô nhớ anh biết bao.



Thời gian như cát mịn chảy qua khẽ tay, nháy mắt, cô lại trở về điểm ban đầu, mất đi người trong lòng, mất đi anh.



Cái túi trong tay rơi xuống đất, cô chậm rãi ngồi xỗm người xuống.



Cô nên đi đâu đây?



Anh của cô đâu?



Vì sao không thấy?



Cô muốn về nhà, cô sợ lắm.



Rất sợ rất sợ.



Cô gái gọi điện thoại sợ hãi, cô ây vội khom người an ủi: “Chị ơi, chị làm sao vậy, chị có chuyện gì cứ nói ra, em có thể giúp chị.”



Viền mắt Diệp Linh đỏ bừng, mấy năm nay thể xác dù đang ở cạnh Cố Dạ Cần, thế nhưng trong lòng lưu lạc, ngơ ngác bàng hoàng, chợt bắt đầu quen dựa vào một người.



Lúc này phía sau có thanh âm vang lên: “Diệp Linh?”



Diệp Linh chấn động, chậm rãi quay đầu.
CHương 2060:



Là Phạm Tư Minh.



“Phạm Tư Minh.” Cô chậm rãi đứng lên.



Phạm Tư Minh nhanh chóng tiến lên: “Diệp Linh, sao em lại ở chỗ này? Em khóc sao, đã xảy ra chuyện gì, Cố Dạ Cần bắt nạt em?”



Diệp Linh vươn tay lau khô lệ, trong mắt cô nghi hoặc: “Cố Dạ Cẩn? Cố Dạ Cần là ai?”



Phạm Tư Minh vừa nghe liền hiểu, cô còn chưa hồi phục, cô đã quên Cố Dạ Cần.



“Diệp Linh, vậy bây giờ em đang làm gì, tại sao lại khóc?”



“Bởi vì, em dường như… đã đánh mất một người, em… đã quên đường về nhà.”



Phạm Tư Minh chậm rãi lộ ra nụ cười tự giễu, tuy cô đã quên Cố Dạ Cẩn, nhưng Cố Dạ Cần vẫn sống trong lòng cô, chẳng bao giờ phai nhạt.



“Ừ,” Phạm Tư Minh gật đầu, anh ta cười nói: “Diệp Linh, em đã đã quên nhiều người như vậy, vì sao còn nhớ rõ anh?”



Diệp Linh câu môi, cô nghiêm túc nói: “Phạm Tư Minh, em vẫn nhớ anh là bạn tôt của em.”



Phạm Tư Minh đột nhiên bình thường trở lại, bố phải dẫn anh ta và em gái rời đi, đây là lần cuối cùng anh ta cùng Diệp Linh gặp mặt.



“Linh Linh, anh có thể ôm em một cái không?” Phạm Tư Minh vươn tay.



Diệp Linh nhìn anh, không nhúc nhích.



Phạm Tư Minh tự mình tiến lên, vươn hai cánh tay nhẹ nhàng ôm cô trong lòng, anh ta thật thấp cảm thán: “Linh Linh, rõ ràng là anh quen em trước, Cố Dạ Cẩn mới là người đến sau, thế nhưng, anh đã đến muộn, thì ra đến muộn chính là trọn đời, cho nên anh thua tâm phục khẩu phục.”



Diệp Linh nghe không hiệu anh ta đang nói cái gì, song cô đã cảm nhận được bi thương ly biệt của Phạm Tư Minh, nên cô vươn tay nhỏ vỗ vỗ lưng Phạm Tư Minh.



Lúc này bên tai vang lên một tiếng rống giận dữ mà lo lắng: “Diệp Linh”



Diệp Linh đáp lại rồi quay đầu.



Có Dạ Cần tới, anh tới có bao nhiêu vội vàng, từ đường cái đối diện vội vã chạy tới, anh còn mặc áo cổ V màu xám ở nhà, quần tây dài đen, trên chân một đôi dép vải màu lam đậm, trên tay anh cầm điện thoại, nhanh chóng chạy tới.



Anh đứng ở trước người cô, lồng ngực của anh vẫn còn thở gấp, trong mắt không biêt là bởi vì sôt cao hay là cuồng loạn mà dâng lên màu đỏ tươi, tóc mái theo làn gió khẽ rung động, anh ốm yếu càng hiện ra vài phần sạch sẽ mê gầy yếu, sắc mặt anh căng chặt.



“Diệp Linh!” Có Dạ Cần vươn tay giữ lại cánh tay cô, một tay kéo cô từ trong lòng Phạm Tư Minh về.



Diệp Linh không đứng vững, trực tiếp đụng vào trong ngực anh, nhìn sắc mặt anh xanh mét, Diệp Linh có hơi sợ, cô rụt rè nhìn anh: “Anh… anh đang quát em đấy à?”



Có Dạ Cần nỗ lực áp chế tính khí quát lên với cô, anh nhắm hai mắt, cuồng loạn hôn cái trán cô: “Vợ, anh không quát em, em đã đi đâu, anh tưởng đã tìm không được em có biết không, lần sau đừng như vậy nữa nhé? Anh sẽ chịu không nỗi, anh đã tưởng mình tìm không được em.”



Thực sự chịu không nỗi, vừa rồi anh suýt chút nữa điên mắt.



Trong nhà anh mở mắt ra, lại không có người, anh xuống lầu tìm cô, cô không thấy đâu, vì vậy anh vội vã đuổi ra ngoài.



Anh dọc theo đường tìm qua vài con phố, tìm gần một tiếng đồng hồ, trên đường nhiều người như vậy, lúc bắt đầu anh cảm thấy ai cũng không giống cô, dần dần, anh bắt đầu cảm thấy ai cũng giống cô.
Chương 2061:



Anh thực sự sắp điên rồi, nếu như anh tìm không được cô nên làm cái gì bây giờ?



Anh sẽ không sống được.



Anh sẽ chết mắt.



Diệp Linh nghe hơi thở sạch sẽ mà quen thuộc trên người anh, tay nhỏ chậm rãi vươn nắm lấy vạt áo nơi eo anh, thật tốt, cảm giác này thật tốt.



Vừa rồi lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đã cảm thấy trong lòng tràn đầy, người đàn ông mà cô mong nhớ và yêu đến sâu đậm kia rốt cuộc đã tới.



“Xin lỗi, em về sau không dám nữa…”



Cô ở trong lòng anh ngoan ngoãn nhận sai.



“Em đi siêu thị mua chút đồ, muốn về nhà làm đồ cho anh ăn ngon, thế nhưng em ra cửa siêu thị liền không tìm được đường về nhà rồi, em sợ lắm, thiếu chút nữa đã khóc… em có phải ngốc lắm không?”



Diệp Linh ngắng cái đầu nhỏ, đôi mắt to trong suốt vô tội nhìn anh.



Hết thảy nôn nóng cuồng loạn của Cố Dạ Cần đều mấy lời nói này và đôi mắt uất ức ấy của cô vuốt xuống, trái tim như được một cây lông vũ xẹt qua, mềm đến tan chảy.



Giơ ngón cái ra vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, anh mềm mại cười với cô: “Vợ không ngốc, không chút nào ngốc cả, nhưng với anh mà nói, vợ và con so với ăn ngon quan trọng hơn nhiều, cho nên về sau em đừng chạy loạn nữa, đừng rời bỏ anh.”



“Dạ!” Diệp Linh dùng sức gật đầu.



Cố Dạ Cần tự tay xách cái túi trên mặt đất trong bàn tay, một tay kia năm vai cô: “Vợ, chúng ta về nhà.”



Phạm Tư Minh nhìn bóng lưng Cố Dạ Cần, Có Dạ Cần cũng không liếc anh ta một cái, anh ta đã cảm thấy sự miệt thị đến từ chính Cố Dạ Cần, dù cho lúc nào, người đàn ông Cố Dạ Cần này cũng sẽ không hoà giải cùng tình địch của mình.



Thế nhưng người đàn ông Cố Dạ Cần này, cố chấp tận xương, anh đuổi đi mọi người, bá đạo câm cô Diệp Linh bên người mình.



Bọn họ đi xa, Phạm Tư Minh còn nghe được giọng nói của bọn họ, Diệp Linh hỏi: “Chúng ta đi đâu a?”



Cô luôn không ngừng quên chuyện quên người, người mới vừa rồi còn nói phải về nhà, hiện tại đã không biết nên đi nơi nào.



Cố Dạ Cẩn kiên trì mười phần, khàn khàn mang theo nhàn nhạt sung sướng cùng thỏa mãn: “Về nhà đó, không phải em đã nói chuẩn bị nấu ăn cho anh sao, anh hiện tại thực sự rất đói bụng.”



“Thật không? Vậy về nhà em nấu cho anh ăn.”



“Ư, vợ giỏi quá.”…



Phạm Tư Minh đứng tại chỗ, nhìn bọn anh rất lâu, anh ta đột nhiên đang suy nghĩ, nếu có một ngày Cố Dạ Cẩn buông tay Diệp Linh, anh sẽ đau đớn đến bao nhiêu.



Về đến nhà vẫn là Cố Dạ Cần xuống bếp, ăn cơm xong hai người vùi ở trên giường, hiện tại ngày xuân ánh nắng soi rọi vào, trong phòng ngủ kéo rèm cửa sổ ra, chỉ lưu lại một tầng thật mỏng lụa mỏng, ánh mặt trời rực rỡ từ trong lớp lụa mỏng nhảy nhót đến trên giường lớn, Diệp Linh ghé vào trên người Cố Dạ Cần, đi lấy nhiệt kế.



“37 độ, anh hạ sôt rôi nè.” Diệp Linh vui mừng.



“Ừ,” Cố Dạ Cần xách chăn đắp lại trên bụng của cô, tựa lưng ra đầu giường, ôm lấy cô thích ý híp mắt: “Anh nói rồi mà, uống thuốc sẽ rất nhanh hạ sốt thôi, anh phải chăm sóc cho em, sẽ không ngã bệnh.”



Trải qua đoạn nhạc đệm vừa mới đó, cơn sốt của anh lại tự dựng khỏi, đoán chừng đã bị mình hù chạy.



Diệp Linh cong cong môi, tay xoa xoa lên gò má anh anh tuấn, khẽ hôn lên cằm anh.
CHương 2062:



Thấy cô chủ động, Cố Dạ Cẩn xoay người một cái, muốn ngăn cô.



“Này!” Diệp Linh nhanh chóng che miệng anh, khanh khách cười hờn dỗi: “Anh đừng làm bậy…”



Cố Dạ Cần nhìn cô mặt cong mày cười, trong tròng mắt đen tràn ra mê luyến, anh không làm gì nữa, là bởi vì anh có một vấn đề rất nghiêm túc muốn hỏi cô: “Diệp Linh, em biết anh là ai không?”



Diệp Linh chớp hàng lông mi dài, mờ mịt lắc đầu.



Ánh mắt Cố Dạ Cần hơi trầm xuống, ngay từ đầu anh phát hiện cô có thể nhớ kỹ rất nhiều người, cho nên anh ôm may mắn, cho là cô cũng sẽ nhớ lại anh, thế nhưng anh phát hiện không được.



Ba chữ Cô Dạ Cân này đôi với cô mà nói thực sự quá khó khăn, cô luôn sẽ quên đi tên anh.



Trạng thái cô như vậy không biết sẽ kéo dài bao lâu, e rằng cả đời, kỳ thực cả đời thì cả đời, anh không sao cả, thế nhưng chuyện hôm nay đã báo động trước cho anh, anh không cần thận một chút cô sẽ đi ra ngoài, chạy ra ngoài cô không nhớ rõ anh, cô sẽ quên tên anh, dung mạo anh, quên phương thức liên lạc của anh…



Như vậy quá nguy hiểm, anh bắt cứ lúc nào cũng có thể sẽ mất đi cô.



Cố Dạ Cần xoa khuôn mặt trắng noãn của cô, cúi người mỗ môi cô: “Diệp Linh, anh tên Cố Dạ Cẩn, Cố Dạ Cẩn, em nhớ kỹ chưa?”



Cơ thể nhỏ mềm của Diệp Linh khẽ động, không biêt có phải hay không cái tên “Cố Dạ Cần” này cho cô áp lực, cô bất an đầy anh: “Tôi biết rồi.”



Cố Dạ Cần chậm rãi cầm tay cô, đặt trong trái tim mình: “Em nghe một chút đi, ở đây tràn đầy đều là tình yêu anh dành cho em, trái tim anh bởi vì em mà đập!”



Ánh mắt Diệp Linh đờ đẫn, khuôn mặt nhỏ phấn nhuận cũng hơi tái đi, tâm tình cô bắt đầu kích động, dùng cả tay chân đẩy anh ra, trong tròng mắt sợ hãi: “Anh đi ra, anh đi ra đi, em không thích nghe…”



Cô co mình ở góc nhỏ nơi mép giường, bởi vì tức giận, cô kéo chăn lên che kín mặt mình.



Dịu dàng đây áp trong mặt Cô Dạ Cân, cô như thế này, bảo anh làm thế nào ép GÓI?



Nguyên nhân của cô chính là ở chỗ này, lưng gánh tất cả áy náy, cô không thể chịu đựng tình yêu cô đối với anh, cho nên bây giờ, anh nên ép buộc cô nhớ anh là Cố Dạ Cẩn như thế nào được chứ.



Nhưng không ép có thể sao, anh sợ bản thân sẽ đánh mắt cô.



Cố Dạ Cần từ phía sau lưng ôm lấy cô, người phụ nữ vẫn còn giãy giụa, chu môi hừ hừ “đồ khốn”, anh cười, vươn tay gạt cái chăn trên mặt cô xuống: “Đắp chăn ngủ không ngạt thở sao, được rồi, anh không nói nữa, chỉ cần em vui vẻ là được rôi.”



Diệp Linh lúc này mới không giãy nữa, trở mình, ngoan ngoãn ghé vào trên ngực anh, mệt rã rời, nên cô liền nhắm lại ngủ.



Cô không biết là, người đàn ông lặng im đầu giường thật lâu không nhúc nhích, anh ôm cô, từng lần một hôn mái tóc cô, nỉ non tên cô.



Nên tàn nhẫn với cô thế nào đây?



Ngày hôm sau liền xảy ra chuyện.



Buổi sáng sau khi rời giường Diệp Linh không nhìn thấy Cố Dạ Cần, trong biệt thự xuất nhiều một người, người đại diện Hoa tỷ của cô.



Hoa tỷ dẫn cô đi ra ngoài giải sầu một chút, vì cô chuẩn bị cơm trưa, lại dẫn cô trở về biệt thự, Hoa tỷ làm tất cả chuyện Cố Dạ Cần đã từng làm cho cô.



Đây đối với Diệp Linh đang quên chuyện quên người lúc này mà nói sẽ không có gì khác biệt, cô cho tới bây giờ sẽ không chân chính trên ý nghĩa nhớ kỹ con người tên Cố Dạ Cần này, thế nhưng… cô cảm thấy lòng mình trống rỗng.



Cô bắt đầu đờ ra, trên mặt không chút ý cười, cô bắt đầu không vui vẻ, một người co trên ghế salon, một khi đã ngây người chính là cả ngày.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom