• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (68 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1922-1925

Chương 1922:



Chỉ là anh trai đang nằm trên giường chăm sóc đặc biệt, rất nhiều ống kim cắm trên người, trên mặt còn đeo mặt nạ dưỡng khí, anh trông rất tệ.



Anh trai cô nhất định đã bị trọng thương, bằng không, anh trai nhất định sẽ trở về tìm cô.



Đã nhiều năm như vậy, nếu như anh trai có thể trở về, nhất định đã trở về.



Viền mắt rất nóng, từng giọt lệ không ngừng nhỏ xuống, Diệp Linh siết điện thoại thật chặt, các đốt ngón tay siết đên trăng bệch, cô chậm rãi ngôi xôm người xuống, ngay giữa đầu đường phố lớn, cầm điện thoại di động, ôm chặt chính mình, khóc không thành tiếng.



Anh trai còn sống!



Cô luôn cảm thấy anh trai chưa chết, nhưng cô đoán anh sẽ khác xa với bức ảnh đáng sợ đánh vào cảm giác của cô lúc này, thì ra cô không phải cô nhi, cô ở trên đời này còn thân nhân, anh trai của cô thực sự còn sống.



Đó là người anh trai thương cô nhất, yêu cô nhất.



Cố Dạ Cần nhìn Diệp Linh, cô một mình ngồi xổm nơi đó, rất nhỏ bé rất yếu đuối, cô đang khóc, khóc không ra hơi.



Cô Dạ Cân đi tới, quỳ một gôi, anh vươn bàn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, giống như đối đãi con thú cưng mà mình yêu mến nhất.



“Đừng đụng vào tôi! Viền mắt Diệp Linh đỏ bừng đẩy anh ra, cô nước mắt mơ hồ nhìn anh chằm chằm: “Đều do anh, do các người, các người hại chết bố mẹ tôi, để tôi trở thành cô nhi!”



“Mẹ anh luôn thích mắng tôi, thấy tôi liền mắng, mắng tôi rất nhiều năm, bố anh bản thỉu vô sỉ, có suy nghĩ dơ bản với tôi, xấu xa nhất chính là ông nội anh, còn anh nữa, anh tổn thương tôi sâu nhất.”



“Anh nâng tôi lên mây rồi tàn nhãn đạp xuông đât, anh còn tước đoạt quyên làm mẹ của tôi, tôi không biết các người từng kẻ giết người nửa đêm lúc tỉnh mộng có bị cơn ác mộng của mình dọa tỉnh không, các người có ngửi được mùi máu tươi trên tay mình chạm phải không!”



“Bố tôi, mẹ tôi, đều là người tốt như vậy, anh trai tôi… anh trai tôi từ nhỏ chính là thiên chi kiêu tử, là vì sao sáng ngời nhất Hải Thành, nhưng anh trai tôi hiện tại nằm trên giường bệnh, hít thở cũng phải dựa vào dưỡng khí… một người kiêu ngạo như vậy, anh hẳn rất khổ sở…”



“Cố Dạ Cần, tôi vẫn rất muốn hỏi anh, tôi đã làm sai điều gì, tôi đến tột cùng đã làm sai điều gì, các người tại sao muốn hủy hoại tôi đến vậy, sớm biết hôm nay đau đớn, năm đó cho dù phải lưu lạc, bơ vơ trọn đời, tôi cũng không muốn bước chânvào cửa lớn Cố gia, đi tới cạnh anhl”



Diệp Linh ngồi xổm đầu đường rít gào vê phía Cô Dạ Cân, cô dùng sức siêt tay, viền mắt đỏ thắm gắt gao nhìn anh, Cố Dạ Cần lần đầu tiên từ trong mắt của cô thấy được… nỗi đau khắc cốt minh tâm, còn có thống hận.



Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy Diệp Linh bây giờ rõ ràng đang hai mươi xuân tuổi, độ tuôi tươi đẹp kiều diễm nhất, thế nhưng cô như thể đã và đang, từ từ điêu linh.



Trong đuôi mắt hẹp dài của Cố Dạ Cần cũng dính vào vài phần đỏ tươi, anh lần nữa vươn tay, nắm hai vai cô run rấy: “Linh Linh, đừng tùy hứng nữa, em cũng thấy đấy, anh trai em bây giờ rất tệ, anh ấy cần em đến cứu, em sẽ cứu anh ấy, đúng không?”



Diệp Linh bị giẫm vào chỗ đau, cô thực sự hận, làm sao có thê không hận, Diệp gia cửa nát nhà tan, mà trước mắt người đàn ông cô chung quy lại luôn cao cao tại thượng như thế này, bá đạo nắm trong tay tất cả.



“Linh Linh, hiện tại thời gian không còn sớm, lau nước mắt đi, chúng ta nên đi cục dân chính rồi.”



“Cố Dạ Cần, chuyện cho tới bây giờ, anh sao còn có mặt mũi muốn cưới tôi?



Anh trai tôi rất nhanh sẽ trở lại, anh ấy sẽ mang tôi đi, về sau anh mãi mãi cũng nhìn không thấy tôi!”



Cố Dạ Cần dùng lòng bàn tay lau nước mắt trên mặt cô, động tác mềm nhẹ tràn đầy thương yêu: “Linh Linh, nói gì ngốc thế, có lẽ Diệp Minh năm đó có thể liều mạng với anh, hiện tại Diệp Minh đã phê thành bộ dáng này, lây cái gì mang em đi?”



“Song, chỉ cần em an tâm làm Cố thái thái của anh, vậy anh trai em cũng là anh trai anh, anh cũng có thể rất nghe lời anh ấy nói.”



“Cho nên hiểu chưa Linh Linh, anh đối với anh em thế nào, hoàn toàn quyết định bởi thái độ của em đối với anh.”

Chương 1923:

“Em tốt với anh, anh liền đối tốt anh em, em không tốt với anh, vậy cũng đừng trách anh… không khách khí với anh em.”

Tên âm hiểm hèn hạ này, Diệp Linh đã nghĩ hết tất cả biện pháp thoát khỏi anh, nhưng không ngờ cô lại dễ dàng bị bắt trở về như vậy.

Hiện tại anh trai bị anh năm trong tay, cô có thể làm gì?

Ngoại trừ làm Cố thái thái của anh, còn có thể làm gì?

“Cố Dạ Cần, anh tốt nhất bảo đảm anh trai của tôi có thể bình an trở về, bằng không… tôi cái gì cũng làm không được, nhưng có thể để cho anh vĩnh viễn mắt đi Cố thái thái của anh.”

Cố Dạ Cẩn mang theo Diệp Linh đến cục dân chính, hai người thuận lợi lấy được hai cuốn sổ đỏ.

Diệp Linh chính thức trở thành Cố thái thái, Cô thái thái được pháp luật bảo vệ.

Cố Dạ Cẩn không về công ty, mà là mang Diệp Linh trở về nhà mới của bọn họ.

Bên trong nhà mới tất cả đều là Cố Dạ Cần tự tay thiết kế, trong khiêm tốn ấm áp lộ ra xa hoa.

Ăn một chút cơm, Diệp Linh rất nhanh đã để đũa xuống, người làm nữ nhanh chóng nói: “Thái thái, ăn thêm một chút đi ạ! Cô mới có ăn một chút thôi à.”

Diệp Linh lắc đầu: “Tôi no rồi.”

Cố Dạ Cần ngồi đối diện nhìn cô một cái: “Không ăn thì thôi, đi thôi, đi tắm.” Tãăm rôi.

Diệp Linh biết, đêm tân hôn đã tới rồi.

Diệp Linh ngồi, không nhúc nhích.

Cố Dạ Cần nhướng mày kiếm một cái, tràn ra vài phần phong tình của người đàn ông trưởng thành: “Làm sao, muốn tắm cùng?”

Diệp Linh đứng dậy đi liền.

Trong phòng ngủ chính, người làm nữ đã xả đầy bồn tắm sữa bò cùng cánh hoa hồng, sau đó đặt đồ ngủ trong giỏ trúc: “Thái thái, cô có thể tắm rửa thay đồ rồi.”

Diệp Linh nhìn thoáng qua, đồ ngủ bằng lụa màu đỏ cổ điển, có viền vàng, trông rât đẹp.

“Đã biết.”

Người làm nữ lui xuống.

Diệp Linh cởi quần áo, vào bồn tắm, tùy ý để dòng nước ấm áp bao vây cô, cô phóng nhãn trống rỗng một hồi, sau đó đứng dậy.

Lau sạch sẽ nước trên người, cô mặc đồ ngủ lên sau đó ra ngoài.

Đi tới trong phòng, cô đứng trước bàn trang điểm dùng máy sấy sấy mái tóc dài âm ướt.

Rất nhanh bên ngoài truyền đến tiếng người làm nữ cung kính: “Tiên sinh.”

Cô Dạ Cân tới.

Một giây kế tiếp “cạch” một tiếng, cửa phòng bị đầy ra, Có Dạ Cần cao to tuần rút ra thân thể xuất hiện ở trong tầm nhìn.

Anh mới vừa tắm xong, tắm ở phòng cách vách, trên người bây giờ là đồ ngủ tơ lụa màu đen, ống tay áo đồ ngủ cũng là viền vàng, rõ ràng là đồ ngủ tình nhân cùng kiểu với cô, đồ ngủ cổ V, lộ ra yết hầu tinh xảo và xương quai xanh của người đàn ông, trẻ tuổi anh tuấn khiến người ta mặt đỏ tới mang tai.

Máy sấy Diệp Linh trong tay ngừng lại, quay đầu nhìn anh.

Ánh mắt Cố Dạ Cần cũng rơi trên người cô, trong tròng mắt nhảy ra hai ngọn lửa đỏ sậm, anh đi tới, đóng cửa lại.
Chương 1924:



Anh đến gần phía trước.



Diệp Linh lui về phía sau.



Rất nhanh anh lấn đến gần rồi, bàn tay to rút đi máy sấy của cô, nắm cổ tay cô mảnh khảnh trắng mang cô lên giường.



Diệp Linh nhắm hai mắt, biết mình trốn không thoát cửa ải này, anh đã sớm nói, Cố thái thái anh lấy về nhà không phải để trưng, mà dùng để hưởng thụ.



Nhưng, cô làm sao có thể nằm dưới người anh?



Nguyên nhân cái chết của bố mẹ cô còn chưa tra rõ, anh trai còn năm trong phòng chăm sóc đặc biệt, vậy mà cô lại kết hôn với anh, bây giờ còn phải cá nước thân mật với anh, ngay lúc này, Diệp Linh liền đặc biệt hận chính mình, đặc biệt chán ghét chính mình.



Đi tới bên giường, Cố Dạ Cần tự tay đầy, thân thể mềm mại lả lướt cyra Diệp Linh trực tiếp rơi vào giường lớn.



Đầu có chút choáng váng, Diệp Linh liền lăn một vòng muốn xuống giường.



Thế nhưng Có Dạ Cần lấn đến, bàn tay to chụp vòng eo mềm mại của cô, bá đạo đưa cô vào trong ngực sau đó đặt ở dưới thân.



Anh cụp mắt liền hôn lên.













Chương 1846 š h Diệp Linh liêu mạng tránh né: “Cô Dạ Cần, muốn chạm tôi cũng được, anh dẫn tôi đi gặp anh trai tôi trước đã.”



“Bớt nói nhảm, cho anh hôn rồi nói sau.” Cố Dạ Cẩn khàn khàn giọng, tìm được môi của cô liền hôn lên.



Ưm.



Từng hơi thở của Diệp Linh đã bị cướp đoạt, anh hôn mưa rên gió dữ, không hề dịu dàng, như là dã thú trằn trọc chà đạp môi cô, sau đó bá đạo cạy ra hàm răng cô, ở bên trong điên cuồng công thành đoạt đắt.



Diệp Linh chống hai tay lên lồng ngực to lớn của anh, rất nhanh đã không thở gấp được.



Ngay lúc cô sắp thiếu dưỡng khí Cố Dạ Cần buông lỏng cô ra.



Khu.



Khu khụ.



Đột nhiên hít được không khí, Diệp Linh khó chịu ho khan.



Cố Dạ Cẩn câu môi mỏng, khàn khàn cười nói: “Sorry, đã rất lâu rồi nên không khống chế được.”



Miệng anh nói thế nhưng trên tay không có chút ý tứ nào, đè nặng cô dùng sức hôn một cái, anh bắt đầu cởi cúc áo đồ ngủ cô: “Kế tiếp em phối hợp một chút, anh sẽ làm nhẹ.”



Diệp Linh chau hàng mày thanh tú, ấn bàn tay của anh: “Tôi muốn gặp anh trai tôi, tôi muốn thấy anh trai tôi…”



“Cố thái thái, em xác định đêm tân hôn ở trên giường anh đi gọi tên một người đàn ông khác?”



Diệp Linh bị kiềm hãm, siết quả đắm dùng sức đập anh hai cái, nhỏ giọng mắng: “Cố Dạ Cần, đó là anh trai tôi, anh biến thái à!”



Cố Dạ Cẩn cho cô đập, không tránh, anh tà khí nhướng mày: “Vậy anh còn là anh trai em đấy, nói một chút xem nào, người anh trai là anh đây cùng người anh Diệp Minh kia, em yêu người nào hơn?”
Chương 1925:



“…” Diệp Linh thực sự cảm thấy anh là tên biến thái, tâm thần!



Thấy cô không trả lời, Cố Dạ Cần chau mày kiếm lại: “Nghe nói em với anh em trước đây tình cảm rất tốt, có phải anh em trở về, sẽ không quan tâm đến anh nữa?”



Diệp Linh tức giận, bởi vì mỗi câu của anh đều rât chói tai: “Cô Dạ Cân, không cho phép anh dùng loại tâm tư dơ bản xấu xa nói anh trai tôi!”



Anh trai , anh trai , anh trai , Cố Dạ Cẩn đã cảm thấy trong lòng trong mắt của cô bây giờ cũng chỉ có người anh Diệp Minh kia rồi, vậy anh là cái gì?



Cố Dạ Cần tuyệt đối sẽ không để cho mình thất sủng, tuy anh hiện tại rất có cảm giác nguy cơ.



“Được rồi được rồi, anh em là người tốt, anh là phần tử xấu, anh là một kẻ khốn thích bắt nạt em, được chưa?” Cố Dạ Cần lần đầu tiên cảm thấy cúc áo vướng bận, anh thô lỗ vươn tay xé ra, trực tiếp xé đồ ngủ Diệp Linh.



Cơ bắp trắng nõn yêu kiều của cô gái lập tức lộ ra trước mất anh,, Cô Dạ Cân bị kích thích đuôi mắt đỏ lên, anh cúi người, vùi vào cổ cô, khàn khàn nói: “Hừ, anh cũng không quá hiếm lạ làm anh em, Cố thái thái, đổi miệng, gọi chồng cho anh nghe.”



Ngày ấy gọi điện cho Lục Hàn Đình, Hạ Tịch Quán ngọt ngào gọi Lục Hàn Đình là chồng, lúc đó anh liền quỷ thần xui khiến suy nghĩ, sớm muộn cũng có một ngày để Diệp Linh cũng gọi anh là chồng.



“Không gọi! Tôi mới không cần gọi! Cố Dạ Cần, buông ra, anh nặng quá, anh làm tôi đau, tôi sẽ kiện anh… bạo lực gia đình!”



Cô gái dưới người không ngừng vặn vẹo, hai người mặc vốn rất mỏng, Cố Dạ Cân vôn tuôi trẻ lực tráng, thê lực rất mạnh, còn là độ tuổi ham muốn loại chuyện đó, hiện tại chỉ cảm thấy huyết khí toàn thân cuồn cuộn.



Nụ hôn của anh rơi đầy cổ cô, một đường hôn xuống: “Cố thái thái, em đừng trút cơn giận Cố gia rơi trên người anh.”



Hàng mi Diệp Linh run lên, rất nhanh đã gợi lên đôi môi đỏ mọng, cô mỉa mai trả lời: “Vậy tại sao ngay từ đầu anh muốn trút cừu hận với Diệp gia rơi trên người tôi?”



Cố Dạ Cần trên người cô cứng đờ.



Diệp Linh nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, ý cười khóe môi càng lớn: “Chuyện đời trước, anh bây giờ kêu vô tội, vậy năm đó tôi 18 tuôi càng vô tội, năm đó anh không hạ thủ lưu tình với tôi, hiện tại lại có tư cách gì để tôi nhân từ?”



Cố Dạ Cần hai tay chống bên người cô, nâng người lên, từ trên cao nhìn cô.



Diệp Linh đột nhiên vươn hai tay ôm lấy cổ anh, tư thế hai người vô cùng thân mật: “Cố Dạ Cần, có đôi khi tôi thực sự hoài nghi anh yêu tôi, hiện tại anh nói cho tôi biết, anh yêu tôi ư?”



“Nếu như anh yêu tôi, hiện tại anh dẫn tôi đi tìm anh tôi, có được không? Anh trai tôi còn nằm trên giường bệnh, tôi thật sự rất lo lắng cho anh ấy, cho dù anh không yêu, anh cũng phải vì Cố gia bồi thường chút gì chứ, không phải sao?”



“Còn có, tai nạn xe của bỗ mẹ tôi là Cô gia các người làm, trong lòng anh so với ai khác biết rõ, đúng không? Nếu như anh yêu tôi, vậy giúp tôi tống hung thủ vào ngục giam, để cho bố mẹ tôi dưới suối vàng nhắm mắt, có được không?”



“Cố Dạ Cẩn, hai yêu cầu này của tôi không hề quá phận, đúng không?”



Cố Dạ Cần biết, hai yêu cầu này không quá phận, thế nhưng…



Ánh mắt Cố Dạ Cần ám trầm nhìn cô đăm đăm, không nói gì.



Diệp Linh chờ đợi rất lâu, bắt đầu rơi vào trầm mặc, chậm rãi từ thất vọng đến tuyệt vọng, cái này như con đường cô yêu anh, từ chờ đợi đến tuyệt vọng.



Anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom