• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (70 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1918-1921

Chương 1918:

Cố Dạ Cần còn ăn mặc tây trang hợp thể màu đen, anh lặng lặng đứng trong góc hành lang, một tay đút trong túi quần, dáng người lười biếng tựa trên vách tường, tay kia cầm theo nửa đoạn thuốc đang hút dở.

Bên chân anh đã rơi đầy mầu thuốc lá, không biết từ lúc nào đã tới, một mực ở đây hút thuốc.

“Có… Cố tổng, sao anh lại tới đây, anh không phải ở trong bệnh viện sao?”

Hoa tỷ hỏi.

Thấy không rõ sắc mặt Cố Dạ Cần, chỉ thấy ngọn lửa màu đỏ tươi nhún nhảy trong tay anh, chậm rãi phun ra một làn khói, anh thấp giọng: “Linh Linh ngủ rồi?”

“Ừ, mới vừa ngủ.”

Cố Dạ Cẩn không nói gì thêm, bầu không khí tĩnh mịch.

Hoa tỷ không chịu nổi đầu tiên, khí tràng của người đàn ông này khiến người ta thở không ra hơi, hơn nữa Hoa tỷ tự nhận mình bây giờ là người của Diệp Linh, không thê bỏ tín phản chủ, cho nên chị nói: “Cố tổng, không có chuyện tôi đi trước.”

“Ừ.” Cố Dạ Cần nhàn nhạt lên tiếng.

Hoa tỷ nhanh chóng đi.

Đi tới chỗ khúc cua, Hoa tỷ quay đầu nhìn Cố Dạ Cẩn, người đàn ông vẫn duy trì tư thế đó hút thuốc, không hề động, cũng không định vào biệt thự, anh dường như chỉ là đến nhìn một chút.

Diệp Linh bí mật quay trở lại, toàn bộ đoàn phim đã làm các biện pháp bảo mật và các an ninh rất tốt, giọt nước cũng không lọt.

“Diệp Linh, chuân bị xong chữa?” Đạo diễn Vương hỏi Diệp Linh đang nghiên cứu kịch bản.

Diệp Linh gật đầu: “Được rồi.”

Cảnh này là của Diệp Linh và Dương Tân, đạo diễn Vương chính thức hô: “Actionl”

Dương Tân vươn tay nắm đầu vai Diệp Linh: “An Sinh, anh được tin, chiến tranh sắp đánh đến rồi, em đi với anh đi, anh mang em cùng rời khỏi nơi đây!”

Diệp Linh lắc đầu: “Không thể, em…em…”

Diệp Linh đột nhiên quên thoại.

Đạo diên Vương nhanh chóng hô: “Cut”

Dương Tân buông lỏng Diệp Linh ra, đạo diễn Vương đi lên trước hỏi: “Diệp Linh, cô bị gì thế, lời thoại cũng không dài, cô sao lại quên chứ?”

Diệp Linh xin lỗi: “Thật ngại quá đạo diễn Vương, tôi đọc kịch bản một chút, lát chúng ta quay.”

Diệp Linh đọc kịch bản, nhưng vẫn không quay thành công, bởi vì cô không ngừng ở quên thoại, đạo diễn Vương đã hô cut rất nhiều lần.

Tiến trình đoàn phim rõ ràng chậm lại, cả buổi sáng đều lặp lại cảnh này.

“Diệp Linh, tôi cảm giác cô hình như không tập trung được, nghỉ ngơi trước một chút đi, chúng ta quay cảnh những người khác.” Đạo diễn Vương nói.

Hoa tỷ choàng áo khoác ngoài trên vai Diệp Linh, cũng nghỉ ngờ hỏi: “Linh Linh, chuyện gì vậy, em cho tới bây giờ chưa từng phạm qua sai lầm quên thoại cấp thấp như vậy, có phải gần đây quá mệt mỏi rồi không?”

Diệp Linh biết bệnh của mình càng ngày càng nghiêm trọng, trí nhớ cấp tốc Suy yếu.

“Có thể là mệt mỏi, Hoa tỷ, chị rót cho em ly nước nóng.”
CHương 1919:



Hoa tỷ đi, Diệp Linh ngồi ở ghế, cô cầm kịch bản đọc thuộc lời thoại, sau đó còn cầm bút chép lời kịch.



Lúc này cô nghe được phía sau truyền đến xì xào bàn tán.



“Các cô xem Diệp Linh bị cái gì thế, một cảnh mà quay đến nửa ngày, mọi người đi theo cô ta mệt chết đi được, lúc đầu cô ta xin nghỉ nhiều ngày, hiện tại cả người lại không tập trung, quả thực muốn kéo nhịp điệu đoàn phim xuống, cô ta muốn hại chết chúng ta mà.”



“Đúng đó, é Kiếp Phù Du} nhưng là chế tác lớn, chúng ta dập đến vỡ đầu mới vào được mà.”



“Oi, Diệp Linh người ta là một bước vào hào môn, suýt chút nữa trở thành Cố thái thái, các cô nhỏ giọng một chút, cô ta, chúng ta không đắc tội nồi!”



Lúc đầu hôn lễ thế kỷ của Diệp Linh và Cố Dạ Cần oanh động khiến những nữ minh tỉnh vòng giải trí này mù quáng, dù sao mục tiêu cuối cùng của nữ minh tinh đều gả vào hào môn, các cô ta đã sớm đồ kị Diệp Linh rồi.



Hiện tại Diệp Linh và Có Dạ Cần chính thức vạch mặt, những người này đều ở đây xem kịch vui, nên bây giờ thi nhau múa lưỡi, muốn nói móc đôi câu.



Ngòi bút Diệp Linh dừng một chút, sáng nay cô xem tin tức, giá cổ phiếu tập đoàn Cố thị sau trận phong ba nhanh chóng ổn định lại, đại lão thương giới Cố Dạ Cần lần nữa phô bày thực lực ang7 cường đại hô mưa gọi gió của mình.



Còn vê tin tức ham mê biên thái anh cũng không để ý tới, rất rõ ràng đây đối với anh chẳng đáng vào đâu, cũng chỉ là chút chuyện trà dư tửu hậu bông đùa trong miệng người khác mà thôi.



Diệp Linh không có biểu tình gì, cô tiếp tục chép kịch bản, hy vọng có thể nhớ lâu hơn, bằng không cô rất khó tiếp tục quay é Kiếp Phù Du) .



Diễn xuất là thứ cô yêu, cô muốn làm tốt phần tình yêu còn lại này của mình.



Lúc này, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng nói trầm thấp từ tính, mang theo nụ cười thản nhiên: “Chép cái gì đó?”



Bút trong tay Diệp Linh đột nhiên cứng lại, thanh âm này quá mức quen thuộc, cô sẽ không nghe lầm, là… Cố Dạ Cẩn!



Có Dạ Cần tới.



Anh vậy mà tới đoàn phim.



Diệp Linh ngắng đầu, khuôn mặt tuấn tú kia của Cố Dạ Cần xông vào tầm mắt của cô, ngày hôm nay anh mặc áo len cao cổ mỏng màu đen, bên ngoài khoác áo khoác ngoài màu xanh đen, trong phong cách bình thường lại thêm mấy phần khí độ chỉ danh môn công tử có, phá lệ trẻ tuổi tuấn tú.



Diệp Linh ngước khuôn mặt lớn chừng bàn tay nhìn anh, dừng lại.



Lúc này Hoa tỷ cầm nước nóng ly chạy tới: 70.2 Co 1Ong..”



Vài tên hộ vệ áo đen tới, xách mây nữ minh tinh vừa rồi xì xào bàn tán lên: “Mới vừa rồi là ai nói xấu Cố thái thái?”



Mấy nữ minh tinh chưa từng thấy qua tình hình như vậy, sợ hãi: “Cô ta! Là cô tai”



Chát.



Chát chát.



Hộ vệ áo đen hướng về phía nữ minh tỉnh nói móc Diệp Linh kia tát ngay hai bạt tai.



Lúc này đạo diễn Vương nghe tiếng chạy tới: “Cố… Cố tổng, sao anh lại đến đây?”



Thư ký riêng nhìn đạo diễn Vương: “Đạo diễn Vương, đoàn phim é Kiếp Phù Du} tại sao có thể dùng một mấy kẻ khua môi múa mép thế hả, vì hòa khí đoàn phim, chủ tịch chúng tôi cảm thấy nên xoá tên mấy người kia đi.”



Đạo diễn Vương chảy mồ hôi lạnh xuống, liền gật đầu: “Được, Cố tổng nói rất đúng, Cố tổng nói có lý, đều nghe Cố tổng.”
Chương 1920:



Mấy nữ minh tinh sắc mặt cũng thay đổi, các cô ta dập vỡ đầu mới chui vào đây được, chờ Kiếp Phù Du} nổi rồi thì các cô sẽ ăn theo tiền lãi, nhưng Cố Dạ Cần lại muốn xoá tên các cô.



Lý do chính là, các cô mới vừa nói xấu Diệp Linh vài câu?



“Cố… Cố tổng…” Mấy nữ minh tinh sợ quá bật khóc, muốn mở miệng xin tha, thế nhưng vài hộ vệ áo đen liền đẩy mang xách bọn họ trực tiếp ném ra ngoài.



Đạo diễn Vương nhìn một màn này, cái này quả nhiên là tác phong của Cố Dạ Cần, vừa cường thế vừa thô bạo.



“Đạo diễn Vương, phu nhân của chúng tôi gần đây hơi mệt, chắc phải cần một chút thời gian tới điều chỉnh trạng thái, gần đây khổ cực mọi người, đến giờ ăn cơm rồi, chủ tịch chúng tôi mời mọi người ăn cơm.”



Thư ký riêng giọng điệu cứng rắn nói xong, đã có người nối đuôi nhau mà vào, đưa mỹ thực đên.



Toàn bộ người đoàn phim đều nhìn, vừa rồi mấy nữ minh tinh nói huyên thuyên ở trước mắt bọn họ bị mang đi, ước đoán về sau vòng giải trí sẽ tra không người này, lúc đầu mọi người cho rằng trong hôn lễ náo loạn như thế, Diệp Linh vô duyên với hào môn, nào biết ngày hôm nay Cố tổng tới cửa tới chống đỡ, còn gọi thẳng “Cố thái thái”.



Mọi người ở đoàn phim đều thành tinh, xem ra vị Cố tổng này bị Diệp Linh làm say mê không nhẹ, bọn họ không dám đắc tội Diệp Linh nửa phần.



“Chúng ta không cực đâu, đều là phải làm mà.”



“Cảm ơn Cố tổng, cảm ơn Cố thái thái.”



“Oa, đây chính là điểm tâm của Ngự Thiện Phòng sao, bình thường hẹn trước cũng không nhất định ăn được, trông thật ngon.”



Bầu không khí nhanh chóng náo nhiệt, đối với Diệp Linh vị “Cố thái thái” này càng là khen tặng có thừa.



Diệp Linh để bút bên trong tay xuống, cô nhìn Cố Dạ Cần, khẽ chau mày.



Cố Dạ Cẩn cũng không tham dự chuyện phát sinh mới vừa rồi, mi tâm tuân mỹ cũng không nhúc nhích một cái, ánh mắt đặt trên khuôn mặt nhỏ mềm mị của Diệp Linh cũng chẳng dời qua: “Lát nữa đọc kịch bản sau, ăn cơm trước đã.”



Thư ký riêng đưa đồ ăn tới: “Thái thái, những thứ này đều là chủ tịch làm bảo đầu bếp làm, đều là món bình thường cô thích ăn.”



Diệp Linh nhìn thoáng qua: “Tôi không đói bụng…”



“Linh Linh, em náo với anh cũng được, nhưng cơm nhất định phải ăn, nếu không… anh đút em nhé?” Cố Dạ Cần cắt lời cô.



Náo?



Thì ra ở trong hôn lê cô làm đên như vậy trong mắt anh đều chẳng qua là “náo” mà thôi.



Diệp Linh thật sự sợ anh động thủ đút mình, nên cô nhận đũa, an tĩnh bắt đầu ăn.



Thư ký riêng đem ra một cái cái ghế, Cố Dạ Cần ngồi xuống, đôi chân dài ưu nhã vắt chéo, bắt đầu đọc báo tài chính và kinh tế.



Trên mặt của anh đeo mắt kiếng gọng vàng nhã nhặn tinh xảo, mị lực và khí tức của người đàn ông tinh anh đều là từ trong xương tản ra, nhất là cảm giác đạm mạc cắm dục, nữ minh tinh bên trong đoàn phim len lén nhìn anh, nói anh có sở thích biến thái gì gì đó, thật sự làm cho người sợ lại mặt đỏ tới mang tai.



Diệp Linh đang dùng cơm, Cố Dạ Cần ngồi cạnh cô xem báo.



Khẩu vị Diệp Linh thực sự không tốt lắm, miễn cưỡng ăn nửa chén nhỏ cơm đã để đũa xuống, cô nhìn người đàn ông bên cạnh: “Cố tổng, tôi ăn xong FOI.



Cố Dạ Cần từ tờ báo ngắng đầu liếc mắt tới chén cơm cô động tới, cô ăn quá ít làm anh không vui cau lại mày kiếm, rất nhanh anh để báo xuống rồi đứng dậy: “Ăn xong chúng ta đi.”
CHương 1921:

“Đi? Đi đâu?”

“Trong hôn lễ em náo như vậy, chúng ta trong thời gian ngăn tạm thời không làm hôn lễ, nhưng sau này anh sẽ bù cho em, chúng ta đến cục dân chính lĩnh giấy kết hôn trước.”

Đến cục dân chính lĩnh giấy kết hôn trước?

Diệp Linh muốn bật cười, đôi mắt đen láy trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ vẻ cười nhìn anh: “Cố tổng, cục dân chính cũng không phải nơi ra vào tùy tiện, anh dám mang tôi vào đó, có tin tôi xin nhân viên nơi đó giúp đỡ để cho bọn họ bắt anh hay không?”

Cố Dạ Cần nhướng đuôi mắt tuần mỹ: “Em thực sự không đi?”

“Không đi.” Diệp Linh từ chối ngay.

“Vậy được, em xem đây là cái gì?” Cô Dạ Cần mở điện thoại ra, đưa tới trước mặt Diệp Linh.

Diệp Linh nhìn sang, cái nhìn này khiến cô hô hấp căng thẳng, con ngươi kịch liệt co rút lại.

“Điện thoại di động cho tôi” Diệp Linh vươn tay muốn đoạt máy.

Thế nhưng Cố Dạ Cần nâng tay lên, môi mỏng nhếch: “Có muốn đến cục dân chính lĩnh chứng không, em suy tính một chút đi.”

Nói xong, anh xoay người rời đi.

“Cố Dạ Cản!” Diệp Linh nhanh chóng đứng dậy, cô đụng ngã cả bàn, kịch bản trên bàn tán lạc đây đât, cô đuôi theo kéo lại ống tay áo Cố Dạ Cẩn: “Tôi đi! Không phải là lĩnh chứng sao, tôi đi, cái gì tôi cũng đồng ý với anhI”

Đáp án này như Cố Dạ Cần đã đoán trước, bước chân anh không ngừng, chỉ là vươn tay cầm bàn tay hơi lạnh của Diệp Linh, dẫn cô đi nhanh rời đi.

“Hộ khẩu của em ở chỗ anh, mang theo thẻ căn cước chứ!?” Anh hỏi.

Diệp Linh dùng sức gật đầu: “Mang theo mang theo.”

“Có thể để luật sư của em rút đơn kiện không, năm 18 tuổi em là tự nguyện, anh cũng không thể cách vợ mình mười bước được, đúng không?”

“Đúng, tôi lập tức gọi điện thoại cho luật Sử.

Hai người đi ra đoàn phim, chiêc limo bên ngoài đã chờ sẵn, thư ký riêng đã cung kính kéo ra cửa sau xe.

Cố Dạ Cẩn không có tâm tình gì lớn: “Nhà mới đã chuẩn bị xong, chúng ta lĩnh chứng xong liền dời đên nơi đó ở, Linh Linh, anh không thích công việc này của em, sau khi quay xong é Kiếp Phù Du} em rời vòng giải trí điiAn tâm làm Cố thái thái của anh…”

Bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay anh con kia tay đột nhiên chạy mắt, Cố Dạ Cần dừng bước, anh quay đầu nhìn cô gái sau lưng.

Diệp Linh thất hồn lạc phách đứng đó, gió lạnh phía ngoài thổi qua thân thể gầy yếu của cô, đôi mắt đã đỏ hoe, hoàn toàn đỏ bừng, cô nhìn anh, giọng nói đã mang theo tiếng khóc run rấy: “Cố Dạ Cần… anh trai tôi ở… đâu? Tôi hỏi anh, anh trai tôi… ở đâu?”

Cố Dạ Cẩn nhìn lệ trong mắt cô, hơi không vui, anh không thích cô vì người đàn ông khác rơi nước mắt, cho dù là anh trai ruột cũng không được, anh vô cùng không thích.

“Chờ chúng ta kết hôn xong, anh tự nhiên sẽ nói cho em biết.” Anh mấp máy đôi môi mỏng.

Diệp Linh chậm rãi đưa tay ra: “Vậy anh đưa điện thoại cho tôi, tôimuốn nhìn…

anh trai tôi…”

Cố Dạ Cần lấy điện thoại ra, đưa cho Cô!

Diệp Linh mở màn hình điện thoại ra, phóng đại tắm hình kia, không sai, là anh trai của cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom