• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (15 Viewers)

  • Chương 1018-1020

"Cục cưng Minh Hạo, là con không để cho dì nói cho cậu ba Dương biết sự thật. Nếu con đã không muốn để cho dì nói cho cậu ba Dương biết sự thật thì tại sao còn phải đợi cậu ba Dương chứ?”





"Con không có đợi ông ta. Con chỉ là thuận miệng hỏi thôi." Đường Minh Hạo cúi đầu, tiếp tục thao tác điện thoại di động của mình, chỉ là cậu bé không chơi game nữa. Lúc này nếu nghe kỹ sẽ phát hiện giọng nói của cậu bé có vẻ hơi mất mát.



"Há, vậy mà dì còn tưởng con đang đợi cậu ba Dương nữa chứ. Không phải đợi anh ta thì được rồi." Sở Bách Hà nhớ tới phản ứng lúc trước của cậu ba Dương khi cô ta nói tới Đường Minh Hạo, cô ta vẫn không khỏi hoảng sợ.





"Ông ấy trả tiền chưa?" Đường Minh Hạo ngẩng đầu lên lần nữa, trong ánh mắt nhìn về phía Sở Bách Hà lại dấy lên ánh sáng.



"Trả rồi." Sở Bách Hà gật đầu, tuy cô ta thấy cậu ba Dương không muốn trả tiền lắm, nhưng cuối cùng cậu ba Dương vẫn trả rồi.



"Ông ta trả tiền mà không hỏi gì sao?" Đường Minh Hạo sững sờ, ánh mắt hơi lóe lên. Cậu bé vì đợi Dương Tầm Chiêu nên mới ngồi mãi trong xe, cậu chờ Dương Tầm Chiêu phát hiện ra sự tồn tại của cậu nhưng bây giờ Dương Tầm Chiêu đã trả tiền rồi mà lại không tìm cậu bé?





Tại sao lại như vậy?



Việc này hoàn toàn khác với dự đoán của cậu.



Rốt cuộc đã xảy ra sai sót chỗ nào chứ?



"Hỏi cái gì? Con muốn cậu ba Dương hỏi cái gì?" Sở Bách Hà đã lên xe, đang lúc thắt dây an toàn nghe thì được lời của bạn học Đường Minh Hạo cô ta không khỏi quay đầu nhìn Đường Minh Hạo một cái.







"Dì có nhắc đến cháu với ông ấy không?" Đường Minh Hạo nghiêm túc suy nghĩ một hồi. Cậu bé đang nghĩ có phải Sở Bách Hà không có nhắc cậu bé với Dương Tầm Chiêu hay không?




"Có nhắc, dì đương nhiên có nhắc đến chứ." Sở Bách Hà liên tục gật đầu, cô sợ Đường Minh Hạo không tin tưởng, lại vội vàng bổ sung thêm
một câu: "Sao dì có thể không nghe theo lời dặn của con được chứ?"

"Vậy ông ấy cũng không hỏi tới con à?" Ánh mắt Đường Minh Hạo lóe sáng, Hà đã nhắc tới cậu bé với Dương Tầm Chiêu, lẽ nào Dương Tầm Chiêu không hỏi thêm chút Hà thở hắt ra: "Cục cưng Minh Hạo, may nhờ con rời đi trước. Con là không biết phản ứng của cậu ba Dương khi nghe dì nhắc tới con đâu, đúng là hù chết người."

"Dì có ý gì?" Đường Minh Hạo hơi run run, không rõ hỏi: "Cái gì hù chết người?"

"Phản ứng của cậu ba Dương lúc đó thực sự quá mức đáng sợ. Lúc đó dì rõ ràng cảm thấy sát khí. Cảm giác đó giống Sở Bách Hà không hề phóng đại chút nào. Lúc đó cậu ba Dương quả thật đã phản ứng như vậy.

"Tại sao?" Lần này Đường Minh Hạo đúng là hoảng sợ. Dương Tầm Chiêu xem cậu là kẻ thù? Tại sao?

"Dì cũng không biết?" Sở Bách Hà cũng không hiểu rõ vấn đề này.

"Lẽ nào ông ấy biết sự tồn tại của con?" Đường Minh Hạo rất nghiêm túc suy nghĩ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng lộ Cho dù con chọc cậu ba Dương, nhưng dù sau các người cũng là ba con ruột, cho dù cậu ba Dương có giận đến đâu đi nữa thì cũng không thể nào xem con là kẻ thù được, không thể nào cả người đầy sát khí như vậy.” Sở Bách Hà liên tục phủ định lời của Đường Minh Hạo, dù sau cũng là ba con ruột, cậu ba Dương không đến nỗi ác như vậy đâu.

Cho dù của Thanh Thanh, Minh Hạo là báu vật trong lòng Thanh Thanh đấy, chỉ mỗi việc này thôi cậu ba Dương đã không dám làm gì Đường Minh Hạo rồi.

“Vậy tại sao ông ấy lại phản ứng như vậy khi nghe đến tên con?” Sau khi Đường Minh Hạo nghe Sở Bách Hà giải thích, tâm trạng dường như càng thêm phiền muộn.

"Dì nghĩ có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì không? Nhìn phản ứng lúc đó của con. Ý của dì là trước đây chắc hãn cậu ba Dương đã nghe tên của con, chính là không biết trong lòng cậu ba Dương con là tồn tại theo kiểu nào? Có phải cậu ba Dương đã hiểu lầm gì không?” Sở Bách Hà bắt đầu phân tích, cô ta cảm thấy khả năng cậu ba Dương hiểu lầm khá cao.

Đường Minh Hạo hơi nhíu mày, nhất thời không nói gì.

"Cục cưng Minh Hạo, con làm Hồng Nguyệt Lâu vậy?” Sở Bách Hà nghĩ đến lúc trước cậu ba Dương cho người đi kiểm tra camera nhưng lại không kiểm tra ra được Đường Minh Hạo, cho nên cô rất tò mò về việc này.

Làm sao cục cưng Minh Hạo làm được?


"Cái gì? Con không cố ý tránh né hệ thống camera của Hồng Nguyệt Lâu, hơn nữa con cũng không biết camera của Hồng Nguyệt Lâu được lắp ở chỗ nào, thì làm sao con cố ý tránh né được chứ?" Đường Minh Hạo nhìn Sở Bách Hà, hơi nghi ngờ không rõ.

"Không có sao? Trước đó lúc cậu ba Nguyệt Lâu nhưng lại không kiểm tra ra được gì, không phát hiện được con. Con không tránh né t con chứ?" Hai mắt Sở Bách Hà trợn tròn, khó tin.

"Con là sau khi dì đi vào Hồng Nguyệt Lâu liền lặng lẽ tiến vào Hồng Nguyệt Lâu, sau đó lặng lẽ tiến vào phòng VIP của dì đấy nhưng con thật sự là không cố ý tránh né camera." Đường Minh Hạo nhăn mày. Hôm này mà nói là thử thách của Dương Tầm Chiêu, nhưng cậu bé vẫn hy vọng Dương
Tâm Chiêu có thể phát hiện sự ránh camera.

"Con không cố ý trốn đi nhưng trong hệ thống camera không có cái nào phát hiện được con sao? Rốt cuộc việc này là thế nào?” Sở Bách Hà híp mắt trên mặt nghiêm túc hơn mấy phân: "Là ai đã động chân động tay sao?”

"Nếu thật là có người động chân động tay, lại là người nào? Hắn lại là mục đích gì đây?" Sở Bách Hà suy tư, biểu hiện cũng trở nên nghiêm nghị:
"Việc nhiều, ngay cả mẹ con cũng không biết đừng nói chi đến người ngoài, việc này đúng là hơi kỳ lạ”

"Dì Bách Hà, nếu thật sự giống như dì đoán, vậy có phải người luôn âm thầm theo dõi chúng ta chằm chằm?" Đường Minh Hạo từ trước đến giờ rất thông minh, hơn nữa lại cực kỳ mẫn cảm, cậu bé mơ hồ cảm giác được chuyện không đúng!

"Chuyện này con không cần phải để ý, dì sẽ ttrịnh trọng Đường Minh Hạo, trong lòng không đành lòng. Dù sao cục cưng Minh Hạo cũng chỉ mới là đứa bé năm tuổi, những chuyện này không nên để Minh Hạo bận tâm.

Tối hôm nay, vốn dĩ Đường Minh Hạo là đến tìm cậu ba Dương, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Nếu đã xảy ra chuyện này đương nhiên phải điều tra cho rõ, có lẽ sẽ điều tra ra được manh mối gì cũng nên.

Dù nhà họ Đường, khắp nơi đều nhắm vào nhà họ Đường.

Nói không chừng, kế hoạch tối nay của Đường Minh Hạo có thể dẫn ra những người vẫn luôn muốn hại nhà họ Đường đang nấp ở phía sau. Đó cũng là một thu hoạch bất ngờ.

Hi vọng đến thời điểm có thể điều tra ra được một ít manh mối hữu ích.

Sở Bách Hà nghĩ tới chuyện tối nay có thể có người sở sau lưng động tay dừng xe lâu, cô ta lập tức lái xe rời đi.

Cùng lúc đó, Dương Tầm Chiêu dẫn theo Cố Ngũ đã ra khỏi cửa lớn của Hồng Nguyệt lâu. Xe của Dương Tầm Chiêu không đậu dưới tầng hầm mà là đậu bên ngoài cổng lớn của Hồng Nguyệt Lâu.

"Lão đại, đó không phải là cô Sở sao?" Cố Ngũ cũng nhìn theo ra ngoài cửa sổ, sau đó trùng hợp nhìn thấy Sở Bách Hà đang lái xe.

Sở cho nên không đóng cửa sổ, từ hướng này nhìn sang có thể nhìn rõ ràng tình hình trong xe.

Cậu ba Dương cũng nhìn về phía đó cho nên đương nhiên cũng nhìn thấy Sở Bách Hà đang lái xe rời đi.

Sau đó...


Cậu ba Dương nhìn về phía kia, cho nên đương nhiên cũng nhìn thấy Sở Bách Hà lái xe ra.



Nhưng mà lúc này Đường Minh Hạo đang ngồi phía sau xe, cửa kính phía sau xe đang đóng, cho nên từ bên ngoài không nhìn thấy cậu bé, chỉ có cậu bé ngôi bên trong thấy được bên ngoài thôi.



Có điều, lúc này của sổ xe của cậu ba Dương cũng đóng, cho nên lúc Đường Minh Hạo nhìn sang cũng không phát hiện Dương Tầm Chiêu.



Hôm nay Dương Tầm Chiêu đổi một chiếc xe khác, chiếc này Đường Minh Hạo chưa từng nhìn thấy, cho nên cậu bé không biết Dương Tầm Chiêu đang ở trong xe, Sở Bách Hà cũng không biết.



"Đi thăm dò cái cái tên họ Mặc kia một chút." Dương Tầm Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng dặn dò Cố Ngũ, cái tên họ Mặc kia nhìn thì tùy hứng tùy ý, giống như không làm việc đàng hoàng, làm xằng làm bậy vậy.





Nhưng mà anh cảm giác tên đàn ông kia không đơn giản.





"Đại ca, họ Mặc này hình như không có gì đặc biệt lợi hại, đặc biệt thần bí cả, lúc trước tôi có điều tra nhưng không có phát hiện gì.' Cố Ngũ sớm có hoài nghi về thân phận của người họ Mặc kia, đáng tiếc là không tra được gì.



Người biết Thành thiếu chủ họ Mặc của Quỷ Vực Chi Thành không nhiều, cũng chỉ có mấy người có quan hệ thân thiết với Mặc Thành. Người bên ngoài cho dù có biết bây giờ gia chủ của Quỷ Vực Chi Thành là Thành thiếu chủ, nhưng cũng không biết vị Thành thiếu chủ này họ Mặc, rất nhiều người thậm chí còn coi vị Thành thiếu chủ này họ Trương.





Với cả, Quỷ Vực Chi Thành vốn là chuyện bí ẩn, huống chi còn là việc liên quan đến Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành.





Cho nên Cổ Ngũ không có tra được cũng là chuyện bình thường.





"Lại đi tra, bảo bên nước M cũng tra đi, trong ngoài nước đều tra hết." Trong con người cậu ba Dương lạnh đi, bây giờ đột nhiên xuất hiện một người, người kia còn nói có quan hệ với Hàn Nhã Thanh, anh nhất định phải tra rõ ràng.



"Được, tôi biết rồi." Cố Ngũ liên tục gật đầu, không nói gì nữa.



"Đến Quỷ Vực Chi Thành tra thử một chút xem sao." Cậu ba Dương ngẫm nghĩ, đột nhiên lại bổ sung một câu, gần đây Quỷ Vực Chi Thành vẫn luôn đối phó với nhà họ Đường, mặc dù cái tên họ Mặc kia dường như không có địch ý với nhà họ Đường, nhưng thân phận người kia thần Chi Thành.

"Quỷ Vực Chi Thành?" Cố Ngũ liên sửng sốt, trên mặt nhiều thêm mấy phần kinh ngạc: "Đại Quỷ Vực Chi Thành?”

Cậu ba Dương khẽ mím môi, không nói gì, thật sự là anh có nghi ngờ về phương diện này, bởi vì thân phận của cái người họ Mặc kia quá thân bí, với cả có tài lực hùng hậu, mà gần đây Quỷ Vực Chi Thành vẫn luôn đối phó với nhà họ Đường.

Nhưng mà lúc người họ Mặc kia nhắc tới cô cả nhà họ Đường, anh vẫn luôn quan sát anh ta, không có thêm vài phân thân mật.

Cho nên, Dương Tầm Chiêu cảm thấy có chút mâu thuẫn.

"Trước hết cho người đi tra." Bây giờ cậu ba Dương cũng không thể xác định, cho nên còn phải đợi tra rõ ràng đã.

"Được, tôi hiểu rồi." Cố Ngũ đi theo bên cạnh cậu ba Dương một thời gian dài, cho nên đương nhiên hiểu tâm tư của cậu ba Dương.

Con ngươi của cậu ba Dương có hơi nheo lại, ánh mắt nhìn vừa mới thay Sở Bách Hà kết lại sổ sách, hơn sáu trăm tỷ rồi, tiền này xử lý thế nào?" Cố Ngũ thấy Sở Bách Hà lái xe rời đi, liền tùy tiện nhắc tới chuyện tính tiền, dù sao một khoản tiền lớn như vậy, cũng nên làm một cái thủ tục chứ?

"Anh đi xử lý đi." Nhưng mà hiển nhiên tâm tư của cậu ba Dương không đặt ở phương diện này, bây giờ anh đang hệ của Đường Minh Hạo và Hàn Nhã Thanh là thế nào?

Lúc Hàn Nhã Thanh uống say, trong miệng đều gọi tên Đường Minh Hạo, nói rõ Đường Minh Hạo cực kỳ quan trọng trong lòng Hàn Nhã Thanh.

Anh cho người đi thăm dò qua, nhưng vẫn không tra được bất cứ chuyện gì liên quan đến Đường Minh Hạo này.

Bây giờ Đường Minh Hạo và Sở Bách Hà ở chung một chỗ?

Vậy có phải nói rõ, Đường Minh mấy năm nay?


Nhưng nếu như là đồng nghiệp của Hàn Nhã Thanh thì vì sao anh không tra được?

Những đồng nghiệp khác của Hàn Nhã Thanh, anh đều tra được hết.

Chẳng lẽ có người cố ý che giấu chuyện của Hàn Nhã Thanh sao?

Nếu là như vậy, thì sẽ là ai chứ? Hàn Nhã Thanh? Hay là Đường Bách Khiêm?

Đầu óc cậu đầu toát ra rất nhiều ý nghĩ, anh càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này kỳ quái.

Càng không nghĩ có thể xác định một chút, Đường Minh Hạo này cực kỳ quan trọng trong lòng Hàn Nhã Thanh, vô cùng quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn cả anh.

Như vậy, bây giờ anh và Đường Minh Hạo kia, ai mới quan trọng trong lòng Hàn Nhã Thanh?
Nghĩ đến đây, cậu ba Dương theo bản năng nhíu mà, sắc mặt rõ ràng u ám đi.
Anh cảm giác, có khả năng cho tới bây giờ, trong lòng Hàn Nhã người dù say đến bất tỉnh nhân sự vẫn còn nhớ đến một người, làm sao mà dễ dàng quên đi được.
Cậu ba Dương càng nghĩ càng phiền muộn, càng nghĩ sắc mặt càng xụ đi.
Cổ Ngũ bên cạnh trông thấy vẻ mặt đại ca nhà mình nháy mắt thay đổi, có chút kỳ quái, cũng thấy kinh hãi.
Anh ta đi theo đại ca lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt đại ca như đại ca đang suy nghĩ gì?
Anh ta cảm giác đại cả giống như đang tính kế muốn đối phó ai đó?
Cố Ngũ cảm thấy cả người ớn lạnh, anh ta theo bản năng nhích sang một bên, cơ thể cũng rụt rụt, dáng vẻ này của đại ca quá dọa người!
Nếu có thể, anh ta thật muốn xuống xe ngay!
Thư ký Lưu lái xe phía trước cũng không dám quay đầu, tuy không nhìn thấy sắc mặt u ámtừng đợt khí lạnh bắn thẳng vào lưng anh ta. Thư ký Lưu cũng muốn bỏ xe mà chạy.
Nhưng mà anh ta còn phải lái xe, không thể trốn, cơ thể thư ký Lưu cứng đờ, bàn tay nắm chắc tay lái.
Giờ phút này cậu ba Dương đang thất thân, cho nên không chú ý tới phản ứng của Cố Ngũ, cũng không chú ý tới điểm bất thường của thư ký Lưu.
Cậu ba Dương không nhịn được suy Hạo cướp đồ với anh, nhưng cuối cùng lại để anh tới trả tiền?
Loại chuyện này không phải đàn ông nên làm.
Loại chuyện này cũng làm cho người ta quá khinh thường.
Nếu như Đường Minh Hạo thích Hàn Nhã Thanh, thì đang trong quá trình theo đuổi cô, hẳn sẽ không làm chuyện như vậy?
Thế thì tại sao Đường Minh Hạo lại muốn làm thế?
Chẳng lẽ là chắc chắn anh sẽ không nói cho Hàn Nhã Thanh sao?
Cậu ba hiển nhiên cũng giúp đỡ Đường Minh Hạo, Sở Bách Hà đã tới tìm anh hỗ trợ trả tiền, rất có thể sẽ giúp Đường Minh Hạo giấu Hàn Nhã Thanh.
Nếu là như vậy, thì chuyện này...


Nếu thật sự là vậy thì chuyện đó...



Khoé môi Dương Tầm Chiêu hơi cong lên, nếu Đường Minh Hạo chắc chắn anh sẽ không nói chuyện này cho Hàn Nhã Thanh thì anh sẽ khiến Đường Minh Hạo thất vọng, anh sẽ nói cho Hàn Nhã Thanh.







Dương Tầm Chiêu lấy điện thoại ra, gọi cho Hàn Nhã Thanh.



Sau vài lần đổ chuông, Hàn Nhã Thanh mới nghe máy: “Alo."





Giọng Hàn Nhã Thanh rất nhẹ, nghe rất mềm mại, Dương Tầm Chiêu nghe thấy giọng cô mà không kìm được cong môi, nhưng anh vẫn không quên mục đích chính mình gọi cho cô lần này: “Vừa nãy Đường Minh Hạo đã lấy vài thứ ở Hông Nguyệt Lâu sau đó chạy mất, tài khoản được thanh toán dưới tên anh."





Dương Tầm Chiêu không nói bao nhiêu tiền nhưng ai cũng biết đồ ở Hồng Nguyệt Lâu chưa bao giờ là rẻ, huống chỉ còn là vài món.



Anh đang cố ý, anh muốn để Hàn Nhã Thanh nhìn rõ bộ mặt thật của cậu nhóc Đường Minh Hạo đó.





Thư ký Lưu đang lái xe mà người cứng đờ, anh nghe giọng điệu của tổng giám đốc nhà mình đúng là đang đi mách tội thì sững sờ!





Chuyện gì thế này?



Tổng giám đốc mách lẻo?



Mách lẻo cậu nhóc Đường Minh Hạo?



Nhưng tổng giám đốc lại đang mách với ai?



Thư ký Lưu cảm thấy người có thể khiến tổng giám đốc dùng giọng điệu này để nói chuyện chỉ có một người, đó là tổng giám đốc phu nhân!





Cho nên...



Cho nên tổng giám đốc đang mách với vợ hả?

Nhưng sao tổng giám đốc lại phải mách với bà chủ chuyện của Đường Minh Hạo? Lẽ nào bà chủ biết Đường Minh Hạo?

Hay phải nói rằng mối quan hệ giữa bà chủ và Đường Minh Hạo rất không bình thường?

Thư ký Lưu đột nhiên nhớ đến phản ứng của tổng! Nguyệt Lâu, khi đó anh đang đứng cạnh tổng giám đốc nên cảm nhận rất rõ sát khí trên giết người!!!

Tổng giám đốc muốn giết Đường Minh Hạo???

Có thù hận thế nào mà lại khiến tổng giám đốc có ý muốn giết người lớn đến vậy?

Thư ký Lưu cảm thấy chỉ có một khả năng đó là Đường Minh Hạo là tình địch của tổng giám đốc nhà anh.

Cuối cùng thư ký Lưu cũng nghĩ thông suốt rồi!

Chẳng trách?!

Nhưng tổng giám đốc mách tội tình địch của mình với bà chủ sao?!!!

Cách làm của tổng giám đốc đúng khả năng quan sát của anh ta cũng tinh tế hơn, vì vậy những điều thư ký Lưu có thể nghĩ tới thì Cố Ngũ cũng có thể nghĩ tới.
Cố Ngũ lúc này mới nhìn sang ông chủ nhà mình, vẻ mặt anh ta sững sờ, kinh ngạc.

Anh ta thật sự phải quỳ gối trước cách làm này của ông chủ!

“Hả? À” Đầu bên kia điện thoại, Hàn Nhã Thanh sửng sốt một chút sau đó nhẹ nhàng đáp lại đến Hồng Nguyệt Lâu.

Nhưng đối với việc Đường Minh Hạo mua đồ rồi ghi tên Dương Tầm Chiêu lại để thanh toán thì cô cũng không bất ngờ lắm, cũng không có nhiều phản ứng, vì điều này cũng chẳng có gì không đúng cả.

Dù sao Đường Minh Hạo cũng là con trai Dương Tầm Chiêu, con trai mua đồ rồi để ba trả tiền cho cũng là điều hiển nhiên.

Hàn Nhã Thanh không biết chuyện gì xảy cũng không nói nhiều.

Chỉ là nghĩ đến hai ba con hiện nay đã được coi như là chính thức so chiêu, bây giờ cũng nên gặp mặt rồi nhỉ? Vậy bây giờ Dương Tầm Chiêu gọi điện cho cô để hỏi tội, muốn cô thanh toán à?

Thành thật mà nói, trong chuyện này Hàn Nhã Thanh vẫn có chút chột dạ, dù sao cô cũng vẫn luôn giấu Dương Tầm Chiêu chuyện Đường Minh Hạo.


Mặc dù đây là yêu cầu của Đường Minh Hạo nhưng cô sợ nhất là nói nhiều rồi lỡ lời nên bây giờ cô cần phải cẩn thận.

Dương Tầm Chiêu nghe thấy phản ứng của cô thì rõ ràng rất sửng sốt, phản ứng của cô thế này là thế nào?

Hình như cô không mấy ngạc nhiên, cũng không bất của cô còn có một chút gọi là điều hiển nhiên.

Không, không phải một chút, rõ ràng giọng điệunhiên.
Chuyện gì thế này?
Lễ nào cô cảm thấy Đường Minh Hạo tiêu tiền của anh là chuyện rất hiển nhiên?
Cô thiên vị tên kia?
“Em không hỏi chuyện phía sau đó sao?” Mắt Dương Tầm Chiêu lạnh đi, âm thầm cắn răng nói.
Anh đột nhiên phát hiện Bùi Dật Duy, Đường Bách Khiêm chẳng là gì cả, sao anh cảm thấy Đường Minh Hạo mới là người mà cô yêu nhất.
Đường Minh Hạo làm chuyện như vậy mà cô còn dù Đường Minh Hạo có làm sai điều gì đi chăng nữa thì trong mắt cô cũng là đúng?
Đây chẳng phải là tình yêu đích thực sao?
“Ô, sau đó thì sao?” Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng đáp lại, hỏi theo ý anh muốn.
“Sau đó anh đã thanh toán rồi.” Khi Dương Tầm Chiêu nói lời này, trong lòng anh vẫn có chút buồn bực nhưng cũng nói lên anh rất độ lượng, chút tiền nhỏ này đương nhiên anhhăng vả mặt tên mặt trắng này là điều anh cầu còn không được.
“Ô, vậy thì được rồi” Câu trả lời này của Hàn Nhã Thanh lại càng hiển nhiên hơn, anh thanh toán là đúng rồi, nếu không thanh toán thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Dương Tầm Chiêu: “...”
Sao anh lại cảm thấy lông ngực mình nghèn nghẹn, tim đau nhói thế này?!
Cái gì gọi là “vậy thì được rồi” chứ?!
Ý cô là anh nên giúp Đường Minh như vậy, vì lúc này anh quá phiên muộn nên không khống chế được lửa giận và đã nói ra những gì đang nghĩ trong lòng.
Không, nói đúng hơn thì là gầm lên.
Thư ký Lưu nghe thấy tiếng gầm của tổng giám đốc nhà mình thì tay cầm vô lăng run lên, suýt nữa đã chệch tay lái.
Anh làm thư ký cho tổng giám đốc bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên thấy tổng giám đốc hét lớn trong việc mách tội với vợ hả?
Thư ký Lưu cảm thấy không cần nghĩ nhiều, nhìn phản ứng của tổng giám đốc thì chắc chắn là mách lẻo thất bại rồi.
Tổng giám đốc hỏi bà chủ “tại sao”?
Chẳng nhẽ bà chủ nói tổng giám đốc chỉ tiền cho Đường Minh Hạo là điều đương nhiên nên tổng giám đốc mới hỏi lại bà chủ là tại sao?
Nếu thật sự là vậy thì chẳng trách tổng giám đốc lại giận còn nói là điều đương nhiên, trong lòng tổng giám đốc lúc này chắc chắn đang rất khó chịu phải không?
Chỉ là bà chủ có ý gì?
Lẽ nào trong lòng bà chủ Đường Minh Hạo thật sự quan trọng hơn tổng giám đốc?
Nghĩ đến khả năng này, thư ký Lưu không khỏi rùng mình, nếu là vậy thì chắc tổng giám đốc sẽ điên mất!
Chắc anh cũng sẽ điên mất!
Vì mỗi lần tổng giám đốc nổi giận thì người Thanh ở đầu dây bên kia sững sờ!
Tại sao? Vì anh là ba Đường Minh Hạo, lý do này chẳng nhẽ vẫn chưa đủ sao?
Ba trả tiền cho con chẳng phải là chuyện đương nhiên ư?
Điều này chắc không cần phải thắc mắc đâu đúng không?
Dù sao thì Đường Minh Hạo mới chỉ năm tuổi, còn chưa thành niên mà!!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom