• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (9 Viewers)

  • Chương 1011-1014

Dear cả nhà, cả nhà đọc tạm nhé, mai team bù cho nhé, mong cả nhà thông cảm, chúc cả nhà vui vẻ!

CHƯƠNG 1011: CẬU BA DƯƠNG NƯƠNG TAY, ĐÓ LÀ CON RUỘT CỦA ANH (2)

Sở Bách Hà và anh đúng là không có quan hệ gì, nhưng mà tình cảm giữa Sở Bách Hà và Hàn Nhã Thanh rất tốt, ngộ nhỡ anh chọc giận Sở Bách Hà, đến lúc đó Sở Bách Hà lại tố cáo anh trước mặt tại Hàn Nhã Thanh thì không tốt lắm.

Nên cậu ba Dương ngừng lại, không tiếp tục rung chuông nữa.

Bản thân cậu ba Dương đã ngừng lại, nhưng anh nghĩ với giá này chắc chắn người khác vẫn sẽ tiếp tục đấu giá, dù sao khối ngọc Dương Chi đó chắc chắn giá không chỉ 180 tỷ. Hơn nữa cậu ba Dương cũng muốn nhìn xem, nếu anh dừng lại, nếu những người khác tiếp tục đấu giá thì Sở Bách Hà có tiếp tục theo hay không?

Nếu Sở Bách Hà không tiếp tục theo, đó chính là nhằm vào anh, nếu Sở Bách Hà tiếp tục đấu giá thì có nghĩa anh đã suy nghĩ nhiều rồi.

Nhưng sau khi cậu ba Dương dừng lại, cũng không có ai tiếp tục đấu giá, những người khác cũng không có động tĩnh gì.

Nên trên màn hình lớn, giá dừng ở 180 tỷ, vẫn là giá mà phòng bao số 11 đã đưa ra.

Cậu ba Dương không tiếp tục ra tay, chỗ này bỗng chốc trở nên hết sức yên tĩnh, lần này tất cả mọi người đều cảm thấy mơ hồ.

Rốt cuộc cậu ba Dương có ý gì?

Trước đó, rõ ràng tranh giành rất gay gắt, sao sau đó giá lần sau lại cứ thấp hơn lần trước thế?

Mà lần này càng quá đáng, cậu ba Dương chỉ đưa ra giá một lần, số 11 cũng chỉ đấu một lần thì cậu ba Dương đã ngừng lại.

Sao nhìn thế nào cũng như cố ý nhường, hơn nữa nhìn như cậu ba Dương cố ý giúp đỡ phòng bao số 11.

“Cậu ba Dương đã xảy ra chuyện gì thế? Sao ấn có một cái đã ngừng rồi?”

“Rõ ràng, cậu ba Dương đang nhường.”

“Tôi cũng thấy cậu ba Dương giống như đang cố ý giúp đỡ người phụ nữ trong phòng bao số 11”

“Có phải người phụ nữ trong phòng bao số 11 thật có quan hệ gì đó với cậu ba Dương hay không?”

“Giá tiền này, cảm giác cậu ba Dương đang cố ý đưa ngọc kia cho người phụ nữ phòng bao số 11”

“Chẳng lẽ giữa cô ta và cậu ba Dương thật có quan hệ gì?”

“Chắc không đâu, cậu ba Dương không phải người như vậy.”

“Cậu ba Dương là ai? Anh nói xem cậu ba Dương là ai? Trên thương trường, cậu ba Dương chắc chắn là người khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật, nên anh đừng nghĩ cậu ba Dương quá lương thiện”

“Đây không phải vấn đề lương thiện hay không lương thiện, đây là vấn đề nguyên tắc. Tôi cảm thấy cậu ba Dương không phải cố ý, có lẽ bên trong có hiểu lầm gì đó.”

“Thật ra rất dễ biết có phải hiểu lâm hay không, bây giờ anh cũng đấu một lần, để xem cậu ba Dương phản ứng thế nào? Đến lúc đó mọi việc sẽ rõ ràng”

“Muốn đấu thì anh đấu đi, tại sao phải tôi đấu chứ?”

“Tôi cũng không dám, ai biết rốt cuộc cậu ba Dương có ý gì? Nếu cậu ba Dương thật là cố ý nhường, mà tôi lại tranh với người phụ nữ phòng bao số 11 đó thì tương đương chống lại cậu ba Dương rồi, tôi cũng không ngốc như vậy: “Anh không ngốc tôi cũng không ngốc, anh không đấu tôi cũng không đấu”

Nên, cuối cùng vẫn không người nào dám cạnh tranh.

MC đợi một lúc lâu, mà vẫn không thấy tiếng chuông vang lên nữa.

“180 tỷ lần một, 180 tỷ lần hai, 180 tỷ lần ba, khối ngọc Dương Chỉ thượng đẳng này thuộc về quý bà phòng bao số 11” Khi tuyên bố kết quả, MC cảm thấy trái tim mình cũng đang chảy máu. Một khối ngọc Dương Chi thượng đảng tốt như thế, lớn như thế mà chỉ đấu với giá 180 tỷ.

Hơn nữa còn là đồ của chính ông chủ, lát nữa anh ta làm sao giải thích với ông chủ chứ?

Nhưng đấu giá chính là như vậy, có khả năng sẽ đưa ra giá cực cao, giống như đồ ngọc của thời Chu Hán lúc trước, đương nhiên cũng có thể sẽ đưa ra giá cực thấp, giống khối ngọc Dương Chi thượng đẳng bây giờ.

Chỉ là tình huống như hôm nay là rất hiếm gặp.

Dù sao chuyện kỳ quái ngày nào chả có, có chăng hôm nay đặc biệt nhiều.

“Ồ, Dương Tâm Chiêu thực sự trúng mỹ nhân kế sao?” Thành thiếu chủ trong phòng bao số 10 rõ ràng có chút cười trên nỗi đau của người khác.

Lần này, Cường cũng không phản bác Thành thiếu chủ nhà mình, bởi vì, lúc này Cường cũng hoàn toàn không rõ cách làm của cậu ba Dương.

“Cậu nói xem nếu để cho cô chủ nhà họ Đường biết chuyện này thì sẽ như thế nào?” Trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Thành thiếu chủ rõ ràng mang theo mấy phần tính toán.

“Thành thiếu chủ, cậu muốn làm gì? Không phải cậu muốn tố cáo với cô chủ nhà họ Đường chứ?” Nhìn dáng vẻ Thành thiếu chủ nhà mình, Cường lập tức hoảng hốt: “Thành thiếu chủ, cậu và cô chủ nhà họ Đường không quen biết, cậu cũng chưa từng gặp cô chủ nhà họ Đường, cậu cảm thấy cô ấy sẽ tin cậu sao?”

“Tôi muốn nói cô ấy biết là chuyện của tôi, cô ấy tin hay không là chuyện của cô ấy” Trước nay, Thành thiếu chủ làm việc luôn tùy hứng, đều là nghĩ cái làm luôn.

“Thành thiếu chủ, chúng ta có thể đừng tìm đường chết không?” Cường cảm giác gần đây Thành thiếu chủ rất có khả năng, từ sau khi biết chuyện của cô chủ nhà họ Đường, Thành thiếu chủ vẫn luôn chạy trên con đường tìm chết, kéo cũng không kéo lại được.

“Tôi sẵn lòng, cậu quản được tôi sao” Thành thiếu chủ không hề quan tâm anh ta, chuyện Thành thiếu chủ đã quyết thì không ai có thể ngăn cản.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Lúc này anh bạn nhỏ Đường Minh Hạo cũng mờ mịt, lần này nó thực không hiểu, Dương Tâm Chiêu là có ý gì?

Vừa mới còn tranh giành rất gay gắt, sao lại đột nhiên dừng lại chứ?

Dừng lại quá đột ngột khiến nó không kịp chuẩn bị.

“Cô cũng không biết.” Sở Bách Hà cũng ngơ ngác, dù hai lần trước cậu ba Dương cạnh tranh giá cũng không phải quá cao, không dốc sức nâng giá, nhưng vậy ít nhất cũng coi là giá bình thường.

Lần này thì hoàn toàn không bình thường.

Dù Sở Bách Hà không hiểu những thứ này, nhưng cô cũng biết khối ngọc Dương Chi thượng đẳng này giá chắc chắn không chỉ 180 tỷ, đấu được với giá tiên này chắc chắn là kiếm lợi lớn rồi.

Cảm giác giống như cậu ba Dương đang giúp bọn họ vậy.

Phong cách cạnh tranh này sao bỗng dưng thay đổi chứ?

Sở Bách Hà nhất thời cũng có chút không thể thích ứng.

Nhưng hiện tại cô đang được lợi lớn, hơn nữa, lần này cậu ba Dương ngừng lại như thế, cũng khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Cô cảm thấy trận chiến cha con này có lẽ có thể kết thúc rồi.

Không, phải nói là tạm thời kết thúc, Sở Bách Hà không quên Đường Minh Hạo còn kế hoạch tiếp theo, đó chính là để cậu ba Dương thanh toán.

Sở Bách Hà cảm thấy đến lúc đó tình huống chắc sẽ càng thêm kích thích.

Cô rất hồi hộp.

Vật đấu giá tiếp theo lại được mang, MC giới thiệu văn tắt, sau đó nơi này chìm vào yên tĩnh, thật lâu không có tiếng chuông vang lên.

Phòng bao số 9, cậu ba Dương không rung chuông, nên phòng bao số 11 cũng không theo, đương nhiên phòng bao số 10 đã sớm không có động tĩnh gì.

Mọi người nhất thời chưa lấy lại tinh thần, nên cũng quên đấu giá.

“Chưa có ai ra giá sao? Muốn đấu thì mau đưa ra giá thôi” MC đợi lúc lâu không thấy có động tĩnh, cũng chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở một chút.

Lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần, phát hiện lân này cậu ba Dương thật không có ý định ra tay, cậu ba Dương không ra tay, hai nhà khác cũng không có động tĩnh.

Cho nên, rốt cục có thể đến phiên bọn họ đấu rồi.

CHƯƠNG 1012: CẬU BA DƯƠNG NƯƠNG TAY, ĐÓ LÀ CON TRAI RUỘT CỦA ANH (3)

Cuối cùng buổi đấu giá cũng trở về tình huống bình thường.

Lúc này mọi người mới bắt đầu đấu giá, tiếng chuông lần lượt vang lên, nhưng lần này chắc chắn không nhanh như lúc nãy, giữa chừng vẫn có đoạn ngừng nghỉ.

Cuối cùng MC cũng quay lại quy trình báo giá như thường lệ, chứ không chiếu thẳng lên màn hình lớn.

Sau đó, không ai tới phá rối nữa, mấy món đồ đấu giá còn lại đều rất tâm thường, giá cả cũng phải chăng.

“Cuối cùng ngọn lửa chiến tranh cũng dập tắt rồi” Sở Bách Hà võ ngực thở phào nhẹ nhõm: “Tối nay thật sự quá kích thích, còn kích thích hơn lúc trước dì ra ngoài làm nhiệm vụ nữa”

Mặc dù trước đó cô có hơi lo lắng, nhưng vở kịch tối nay thật sự quá đặc sắc, nên cô rất thích.

Nhưng rõ ràng bạn nhỏ Đường Minh Hạo lại không vui cho lắm, cậu bé nghiêm mặt, trông hơi buồn bực.

“Bé cưng Minh Hạo, cháu sao vậy? Tối nay cháu đã toàn thắng cậu ba Dương mà, sao lại không vui thế?” Sở Bách Hà thấy Đường Minh Hạo buồn bực thì hơi kỳ lạ, cậu bé thắng rồi, hơn nữa còn thắng vang dội như thế, sao lại không vui chứ?

Đường Minh Hạo mím môi, không nói gì, mặc dù cậu bé thắng, nhưng lại không thu hút sự chú ý của Dương Tâm Chiêu như bé nghĩ.

Lúc nấy Dương Tâm Chiêu bỗng ngừng lại, rồi không còn động tĩnh nào khác như thế, đã chứng tỏ anh không để tâm đến bé.

Dương Tâm Chiêu lại phớt lờ bé lần nữa.

“Bé cưng Minh Hạo, cháu có chắc lát nữa phải nhờ cậu ba Dương trả tiền giúp chúng ta không?” Sở Bách Hà thật sự không hiểu suy nghĩ trong lòng bạn nhỏ Đường Minh Hạo, giờ cô đang nghĩ đến vấn đề thanh toán kế tiếp.

“Tất nhiên rồi ạ!” Đường Minh Hạo bỗng ngước mắt lên nhìn cô, rồi nhanh chóng đáp lại, rõ ràng giọng nói cũng lớn hơn rất nhiều.

“Bé cưng Minh Hạo, thật ra chúng ta cũng đấu khá ít đồ, hơn nữa số tiền cũng không nhiều, nên vẫn có thể tự giải quyết được, hay là chúng ta đừng làm phiền cậu ba Dương nữa được không?” Sở Bách Hà nghĩ đến màn tranh giành quyết liệt giữa bọn họ và cậu ba Dương, rồi cuối cùng bọn họ vẫn phải nhờ anh thanh toán dùm.

Đến lúc đó liệu cậu ba Dương có xé xác bọn họ ngay không?

Lúc nấy bọn họ chỉ đấu hơn 600 tỷ, nên cũng không tính là nhiều, cô hoàn toàn có thể giải quyết được số tiền này.

“Không được, chúng ta nhất định phải nhờ Dương Tâm Chiêu trả tiền” Nhưng bạn nhỏ Đường Minh Hạo lại rất kiên trì.

Lúc nấy cậu bé tranh giành kịch liệt với Dương Tâm Chiêu như vậy, nhưng anh lại hoàn toàn xem nhẹ cậu bé, như thể những chuyện trước đó chưa từng xảy ra.

Tất nhiên cậu bé không thể từ bỏ như vậy được.

Cậu bé muốn đợi lát nữa nhờ Dương Tâm Chiêu trả tiền giúp mình, chắc chắn chuyện này sẽ thu hút sự chú ý của anh, đến lúc đó anh không thể phớt lờ bé được nữa đúng không?

Mặc dù Đường Minh Hạo đã nói rõ là thử thách Dương Tâm Chiêu, nhưng thật ra trong lòng cậu bé luôn muốn thu hút sự chú ý của anh, muốn được anh coi trọng.

Đối với một đứa trẻ từ nhỏ đã không có ba ở bên mà nói, thật ra trong lòng cậu bé càng khao khát tình thương của ba, nhưng đồng thời cũng sợ hãi, sợ sẽ không được ba yêu thương, sợ ba sẽ không thích mình.

Từ nhỏ Đường Minh Hạo đã kiên cường, thông minh, nhưng cũng nhạy cảm hơn những đứa trẻ bình thường rất nhiều!

Đây mới chính là lý do Đường Minh Hạo chưa chịu nhận Dương Tâm Chiêu làm ba.

Dương Tâm Chiêu càng phớt lờ cậu bé, thì trong lòng cậu bé càng buồn bực, càng nghĩ cách thu hút sự chú ý của anh.

Sở Bách Hà nhìn Đường Minh Hạo, miệng mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại lời nói đã tới bên miệng.

Bé cưng Minh Hạo kiên trì như vậy, chắc chắn cô không thể khuyên nhủ cậu bé được.

Cô chỉ mong đến lúc đó cậu ba Dương có thể nương tay, đừng đối xử quá tàn nhãn với họ.

Lúc này trong phòng bao số 10, Thành thiếu chủ cũng đang buồn bực nói: “Chuyện này cứ thế kết thúc à, rốt cuộc người trong phòng bao số 11 bị gì vậy? Dương Tâm Chiêu đang nghĩ gì thế?”

Giờ Thành thiếu chủ thật sự không hiểu, rõ ràng người trong phòng bao số 11 đang nhắm vào Dương Tâm Chiêu, sao lại kết thúc như thế chứ?

“Cậu ba Dương đã thu tay rồi, nên người trong phòng bao số 11 không thể mượn đề tài để sinh sự được nữa, tất nhiên phải kết thúc rồi” Ngược lại Cường khá bình tĩnh, thành thật trả lời.

“Cậu nói thử xem rốt cuộc người trong phòng bao số 11 là ai?” Mắt Thành thiếu chủ lóe lên, có vẻ rất hứng thú: “Đáng tiếc đó chỉ là một người phụ nữ, bằng không tôi thật sự muốn đi làm quen một chút”

Thành thiếu chủ chưa từng tin tưởng năng lực của phụ nữ, trong mắt anh, phụ nữ là một danh từ rắc rối, nên bình thường anh ít khi tiếp xúc với phụ nữ.

Còn cô cả nhà họ Đường thì xem như là ngoại lệ, chủ yếu là vì anh biết cô có thể là con gái thành chủ, nên mới bắt đầu chú ý, đến khi nghe thấy những chuyện về cô, anh càng tò mò về cô hơn.

Càng biết nhiều chuyện về cô cả nhà họ Đường, anh càng tò mò về cô hơn, rồi anh nhận ra thật ra cô không giống như mấy người phụ nữ khác.

Tất nhiên con gái thành chủ phải khác người bình thường rồi.

Còn mấy cô gái khác vẫn là một danh từ rắc rối trong mắt Thành thiếu chủ.

Khóe miệng Cường khế giật, anh cảm thấy có lẽ Thành thiếu chủ nhà mình sẽ ở giá suốt đời.

Phụ nữ thì sao chứ? Bọn họ cũng rất lợi hại đó.

Mấy đồ đấu giá còn lại vốn cũng không nhiều, mặc dù tốc độ đấu của mấy người khác không nhanh bằng mấy người cậu ba Dương, nhưng cũng không lãng phí quá nhiều thời gian.

Giờ trên sân khấu, MC đang giới thiệu đây sẽ là món đồ đấu giá cuối cùng trong buổi tối hôm nay.

Đường Minh Hạo liếc nhìn đồ đấu giá trên sân khấu, rồi lại vô thức nhìn lướt qua phòng bao Dương Tâm Chiêu, tất nhiên cậu bé không thể nhìn thấy tình huống trong phòng bao rồi.

“Cháu xuống xe đợi dì trước, chuyện còn lại cháu giao cho dì đấy” Đường Minh Hạo trượt xuống ghế, rồi đứng thẳng người định rời đi.

“Bé cưng Minh Hạo, ý cháu là sao?” Sở Bách Hà ngẩn người, chuyện gì đang diễn ra vậy?

Sao lại giao hết chuyện còn lại cho cô?

Chuyện còn lại là chuyện gì? Giờ đã đến món đồ đấu giá cuối cùng rồi, vậy chuyện còn lại chẳng phải chỉ còn trả tiền thôi à?

Ban đầu bé cưng Minh Hạo đã hạ quyết tâm để cậu ba Dương trả tiền giúp họ, nhưng giờ cậu bé lại giao cho cô là sao?

Cậu bé định để cô ra mặt nói cậu ba Dương trả tiền à?

“Dì đến nhờ Dương Tâm Chiêu trả tiền giúp chúng ta đi ạ!” Đối diện với ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên của Sở Bách Hà, Đường Minh Hạo chỉ hờ hững đáp lại một câu.

“Sao lại là dì? Sao cháu không tự đi đi? Chẳng phải cháu tự đi tới đó sẽ tốt hơn à?” Sở Bách Hà thật sự không thể nhìn thấu tâm tư Đường Minh Hạo, chẳng phải cậu bé muốn thu hút sự chú ý của Dương Tâm Chiêu à?

Giờ chẳng phải bé cưng Minh Hạo đích thân đi tới đó sẽ có hiệu quả hơn à?

“Cháu muốn đợi chú ấy tới tìm cháu!” Đường Minh Hạo mỉm cười, cậu bé không thể tới thẳng đó gặp mặt Dương Tâm Chiêu được, mà muốn anh phát hiện ra mình, rồi tới tìm mình.


CHƯƠNG 1013: CẬU BA DƯƠNG NƯƠNG TAY, ĐÓ LÀ CON TRAI RUỘT CỦA ANH (4)
“Nhưng nếu dì đi nhờ cậu ba Dương trả tiền giúp cô, liệu anh ấy có để ý dì không?” Giờ Sở Bách Hà cảm thấy mình khóc không ra nước mắt rồi.
Giờ bảo cô đi tìm cậu ba Dương để nhờ anh trả tiền giúp cô, liệu anh có để ý đến cô không?
Anh để ý mới là chuyện lạ đó!
Cậu ba Dương không sai người đá bay cô đi là may lắm rồi.
“Dì có thể nói tên ông nhỏ cháu ra” Đường Minh Hạo sửng sốt, rồi ngẩng cao đầu, kiêu ngạo đáp.
Khóe miệng Sở Bách Hà không khỏi giật mạnh, nói tên cậu bé? Còn là ông nhỏ?
Trước mặt cậu ba Dương, cậu bé dám xưng là ông nhỏ à?
Nhưng Sở Bách Hà nghĩ dù gì Đường Minh Hạo cũng là con trai ruột của cậu ba Dương, nên nếu cô nói thẳng cho anh biết, nói không chừng anh sẽ trả tiền cho cô.
“Nhưng, dì không thể nói cho chú ấy biết cháu là con trai chú ấy” Đường Minh Hạo bổ sung thêm một câu.
“Bé cưng Minh Hạo, cháu cảm thấy dì không nói cho cậu ba Dương biết cháu là con ruột anh ấy, thì anh ấy có thể trả tiền cho chúng ta à?” Sở Bách Hà lại sửng sốt, cảm thấy cậu bé định bảo cô đi tìm cái chết.
“Chú ấy sẽ trả thôi” Mắt Đường Minh Hạo sáng lên, lúc nói câu này, cậu bé rất có lòng tin.
Đường Minh Hạo nói xong thì không để ý đến Sở Bách Hà nữa, mà xoay người đi thẳng ra ngoài.
Lúc này buổi đấu giá vẫn chưa kết thúc, nên mọi người vẫn chưa ra ngoài, Đường Minh Hạo nhanh chóng ra khỏi phòng, rồi đi thang máy xuống thẳng bãi đậu xe ở tầng một, vì xe bọn họ đang đậu ở đó.
Đường Minh Hạo tìm thấy xe bọn họ, rồi ngồi vào đó đợi, không biết tiếp theo Dương Tâm Chiêu sẽ làm gì?
Sở Bách Hà thấy Đường Minh Hạo rời đi, thì thở dài bất đắc dĩ, cô không thể không đi làm chuyện cuối cùng mà bé cưng Minh Hạo giao cho cô.
Thật ra cô càng muốn nhờ Mộ Dung Tri mang tiền tới đây, để cô nhanh chóng trả tiền rồi rời đi, nhưng cô biết nếu cô thật sự làm thế, chắc chắn bé cưng Minh Hạo sẽ giận cô.
Hơn nữa, trước giờ cô luôn là người thích xem náo nhiệt, lại có tính chỉ sợ thiên hạ không loạn, nên cuối cùng không thể kiềm chế được tâm tư đang rục rịch trong lòng mình.
Vật phẩm cuối cùng đã đấu giá thành công, cuối cùng buổi đấu giá cũng kết thúc.
Vì Sở Bách Hà không trả tiền đặt cọc trước, mà lại đấu tới mấy món, lúc nãy ông chủ Hồng Nguyệt Lâu không tới thúc giục là vì nể mặt Mộ Dung Tri, giờ buổi đấu giá đã kết thúc rồi, tất nhiên phải tới phòng đòi tiền.
Nhân viên công tác đích thân tới thẳng phòng bao số 11 phục vụ.
Đây là đãi ngộ đặc biệt dành cho các vị khách ở phòng bao tầng hai, bạn không cần phải đi xuống thanh toán, mà sẽ có nhân viên công tác đích thân lên tận phòng.
“Cô Sở, giờ cô phải thanh toán mấy món đồ cô đã đấu giá chỗ chúng tôi lúc nấy rồi ạ!” Thái độc nhân viên công tác rất khách sáo, người có thể ngồi trong phòng bao tầng hai đều có thân phận, nên bọn họ không thể trêu nổi.
Hơn nữa mấy người này càng không thiếu tiền.
“Xin lỗi, hôm nay tôi không mang theo tiền” Sở Bách Hà nhìn nhân viên công tác, thấy anh ta khách sáo như thế thì không nỡ làm khó anh ta, nhưng cô nhất định phải hoàn thành việc mà bé cưng Minh Hạo đã bàn giao.
“Hả?” Nhân viên công tác hơi sửng sốt, anh ta đã làm việc ở Hồng Nguyệt Lâu được mấy năm rồi, nên cũng xử lý nhiều chuyện tương tự như này.
Khách ở phòng bao tầng hai đấu giá đồ rồi, lại bảo không có tiền?
Nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống này.
“Cô Sở, cô có thể nhờ người chuyển khoản cho chúng tôi, hiện nay việc chuyển khoản rất thuận tiện và nhanh chóng ạ!” Nhân viên công tác cũng là người lanh lợi, nên phản ứng rất nhanh, nhạy bén nắm được điểm mấu chốt trong câu nói của Sở Bách Hà.
Sở Bách Hà nói không mang theo tiền, chứ không phải là không có tiền, nếu chỉ là việc không mang theo tiền, thì đơn giản thôi, cứ chuyển khoản qua cho họ là được.
“Xin lỗi, tạm thời tôi cũng không có nhiều tiền như thế để chuyển khoản” Sở Bách Hà nhanh chóng đáp lại.
“Cô Sở, vậy ý cô là sao ạ?” Nhân viên công tác bỗng có một dự cảm không tốt cho lắm, anh cảm thấy có lẽ hôm nay anh đã gặp phải người quyt nợ, bọn họ làm nghề này sợ nhất là gặp hạng người này.
“Anh đừng sốt sắng, đúng lúc tôi có một người bạn đang ở đây, để tôi nhờ anh ấy thanh toán cho các anh”
Cuối cùng Sở Bách Hà cũng nói ra mục đích của mình.
“Bạn cô? Xin hỏi bạn cô Sở là ai ạ?” Mắt nhân viên công tác lóe lên, trong lòng càng nghi ngờ hơn, nếu thật sự là bạn thân, thì mới đầu hai người nên ngồi cùng nhau mới phải?
Còn nếu là bạn bình thường, thì ai có thể giúp cô trả số tiền này?
Lúc nấy cô đã đấu khá nhiều đồ, tất nhiên số tiền cũng không nhỏ, hơn 600 tỷ đó? Bạn nào có thể giúp cô trả nhiều tiền như thế?
“Bạn tôi là cậu ba Dương, các anh cứ tới chỗ anh ấy, bảo anh ấy thanh toán giúp tôi là được” Thật ra lúc Sở Bách Hà nói câu này, trong lòng cô rất chột dạ, nhưng đây là kế hoạch của bé cưng Minh Hạo nhà cô, nên cô có chột dạ thế nào, cũng phải tiếp tục kế hoạch của cậu bé.
Nhân viên công tác ngẩn người, anh nhìn Sở Bách Hà như nhìn sinh vật lạ, bọn anh đều biết màn tranh giành quyết liệt giữa người trong phòng bao số 11 với cậu ba Dương lúc nãy.
Mới nãy cô Sở này đã giành đồ với cậu ba Dương, mà giờ lại bảo anh ấy trả tiền?
Cô Sở này bị điên à?
Nếu anh nhớ không lầm, những thứ mà cô Sở đấu đều giành từ tay cậu ba Dương, mặc kệ đó có phải là kế hoạch anh ấy hay không, thì chuyện cô Sở giành đồ với anh ấy là sự thật.
Nhân viên công tác nhìn Sở Bách Hà, thầm thở dài, rồi mới mở miệng nói tiếp: “Cô Sở, trò đùa này không hề mắc cười tý nào, chúng tôi là người làm công, mong cô Sở đừng làm khó chúng tôi”
“Tôi không nói đùa với anh, tôi nói thật đó, anh cứ đi tìm cậu ba Dương đi, nói là đồ do Đường Minh Hạo đấu, nhờ anh ấy thanh toán dùm, chắc chắn anh ấy sẽ trả cho các anh” Mặc dù Sở Bách Hà nói hơi lớn tiếng, nhưng trong lòng không hề có sự tự tin.
Cô cảm thấy khả năng cậu ba Dương trả tiền giúp cô sẽ không cao.
“Cô Sở, nếu cô vẫn kiên trì muốn nhờ cậu ba Dương thanh toán giúp cô, vậy làm phiền cô đích thân tới phòng bao nói rõ với anh ấy một lát” Nhân viên công tác cũng không ngốc, dù gì người có thể làm việc trong Hồng Nguyệt Lâu đều rất nhạy bén.
Tất nhiên anh ta không thể vì một câu nói của Sở Bách Hà, mà liều lĩnh đi đòi tiền cậu ba Dương được.
Nếu cô Sở cứ khăng khăng muốn nhờ cậu ba Dương trả tiền giúp mình, vậy chí ít phải để cô tự đi nói rõ với cậu ba Dương.
Nếu cậu ba Dương đồng ý thì chuyện này sẽ không sao cả, nhưng lỡ anh ấy không đồng ý…
CHƯƠNG 1014: CẬU BA DƯƠNG NƯƠNG TAY, ĐÓ LÀ CON TRAI RUỘT CỦA ANH (5)

Nếu cậu ba Dương đồng ý, thì chuyện này sẽ không sao cả, nhưng lỡ anh ấy không đồng ý, thì chuyện này phải giải quyết công tư phân minh rồi.

“Được rồi, để tôi tự đi nói rõ với cậu ba Dương” Sở Bách Hà quyết định phải giúp bé cưng Minh Hạo bằng mọi giá, mặc dù cậu ba Dương đáng sợ, nhưng cũng không đến nỗi ăn thịt cô, hơn nữa cô chỉ đi chuyển lời thôi, có lẽ cậu ba Dương sẽ không trút giận lên người cô.

Nhân viên công tác thấy cô đồng ý tự đi nói rõ với cậu ba Dương thì thở phào nhẹ nhõm, cùng Sở Bách Hà rời khỏi phòng.

Lúc Sở Bách Hà rời khỏi phòng, đúng lúc cửa phòng bao số 10 cũng mở ra, Thành thiếu chủ đang bước ra ngoài.

Sở Bách Hà vốn rất tò mò về anh Mặc trong phòng số 10, nên nghe thấy tiếng động vô thức nhìn qua đó, đến khi nhìn thấy rõ người đang bước ra ngoài, cô nhất thời sửng sốt.

Ôi mẹ ơi, đây là anh Mặc giàu có kia ư? Không ngờ lại trẻ đến thế?

Hơn nữa còn rất đẹp trai.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy đàn ông đẹp đến thế, còn đẹp hơn cả phụ nữ, hình như còn đẹp Thanh Thanh nhà cô nữa.

Sao một người đàn ông lại đẹp đến thế nhỉ?

Sở Bách Hà nhìn đến thẫn thờ, nhưng chỉ trong chốc lát rồi tỉnh táo lại ngay: “Anh Mặc đúng không? Rất vui được gặp anh”

Anh Mặc thật sự là người giàu có, hơn nữa còn đẹp trai như vậy, trước giờ Sở Bách Hà là người hoạt bát, nên chủ động chào hỏi trước.

Thành thiếu chủ liếc nhìn cô, rồi phớt lờ cô.

Nhưng nể tình mới nấy cô cũng giành đồ với cậu ba Dương, nên thái độ của Thành thiếu chủ cũng không gay gắt cho lắm.

Sở Bách Hà thấy đối phương không để ý đến mình thì khế cười, không nói gì nữa, mặc dù bình thường cô nhiệt tình, nhưng người khác phớt lờ cô, thì cô cũng không thể bám theo lấy lòng được.

Thành thiếu chủ đi ngang qua cô, chẳng thèm đoái hoài đến cô, rõ ràng thái độ rất kiêu ngạo mất lịch sự.

Anh phớt lờ Sở Bách Hà, tất nhiên cô cũng chẳng để tâm đến anh, tính cô là thế, người nào đối tốt với cô, thì cô sẽ càng đối tốt với người đó, còn nếu người đó kiêu ngạo trước mặt cô, thì cô cũng càng kiêu ngạo hơn họ.

Sở Bách Hà ưỡn ngực ngẩng cao đầu tiến lên phía trước.

Đúng lúc này, cửa phòng bao số 9 cũng mở ra, cậu ba Dương đi ra ngoài.

“Cậu ba Dương, xin dừng bước” Sở Bách Hà thấy cậu ba Dương sắp rời đi thì vội kêu lại.

Cậu ba Dương nghe thấy cô gọi mình cũng dừng bước, đồng thời Thành thiếu chủ cũng thế.

Thành thiếu chủ luôn thích xem náo nhiệt, hơn nữa hôm nay anh tới đây là vì Dương Tâm Chiêu, nên nghe thấy Sở Bách Hà gọi cậu ba Dương, tất nhiên anh phải dừng bước xem náo nhiệt rồi.

Dương Tâm Chiêu ngước mắt lên, nhìn về phía Sở Bách Hà, khi thấy rõ là cô anh cũng chẳng bất ngờ gì, nhưng vẫn hơi ngạc nhiên khi cô gọi anh vào lúc này: “Sao thế?”

Trong lòng cậu ba Dương vẫn chưa hiểu tại sao lúc nãy Sở Bách Hà cứ giành đồ với mình, nhưng nghĩ đến mối quan hệ giữa cô và Hàn Nhã Thanh, nên giờ giọng điệu anh vẫn còn khá tốt.

Tất nhiên, lúc cậu ba Dương nhìn về phía Sở Bách Hà, anh cũng nhìn thấy Thành thiếu chủ, giờ anh ta đã dừng bước, xoay người lại, hoàn toàn chuẩn bị tư thế xem náo nhiệt.

Lúc cậu ba Dương nhìn thấy Thành thiếu chủ, trên mặt anh không có biểu hiện gì khác thường, nhưng trong lòng lại càng nghỉ ngờ hơn, anh không hề quen người này, anh rất chắc chắn là trước đây mình chưa từng gặp người này.

Sao tối nay người đàn ông này cũng nhắm vào mình?

“Cậu ba Dương, tôi có chuyện muốn bàn bạc với anh, đó là tối nay tôi không mang theo tiền, anh xem có thể thanh toán giúp tôi được không?” Sở Bách Hà vốn đã chột dạ, giờ đối mặt với cậu ba Dương trong lòng cô càng căng thẳng hơn, cô thật sự sợ rằng mình vừa dứt lời, anh sẽ sai người đá cô đi ngay.

Sở Bách Hà vừa dứt lời, cậu ba Dương chưa kịp phản ứng lại, thì Thành thiếu chủ đang đứng cạnh cô đã bật cười ngay.

Cuối cùng Thành thiếu chủ cũng nhìn về phía Sở Bách Hà, ánh mắt anh ta hiện rõ sự kinh ngạc, hơi nghi ngờ mình đã nghe nhầm.

Người phụ nữ này vừa nói gì?

Cô muốn nhờ Dương Tâm Chiêu trả tiền giúp cô?

Những thứ cô đấu giá đều cướp từ tay Dương Tâm Chiêu, thế mà giờ lại bảo anh ta giúp cô trả tiền?

Chẳng lẽ người phụ nữ này là một con ngốc?

Quả nhiên, không thể mong đợi được điều gì từ phụ nữ.

Nhưng Thành thiếu chủ cảm thấy cảnh tượng náo nhiệt rất hay, vừa nhìn đã biết sẽ xuất hiện một vở kịch lớn.

Rõ ràng cậu ba Dương nghe Sở Bách Hà nói xong cũng sửng sốt một lát, không ngờ cô sẽ đưa ra yêu cầu như thế, mặc dù cô có quan hệ rất tốt với Hàn Nhã Thanh, nhưng anh chỉ mới gặp mặt cô có một lần, nên anh và cô thật sự chẳng liên quan gì đến nhau.

Bảo anh thanh toán dùm Sở Bách Hà?

Với anh, hơn 600 tỷ cũng chẳng có gì to tát, nếu là bạn, có lẽ anh sẽ giúp, nhưng Sở Bách Hà không phải bạn anh, hơn nữa cô còn là phụ nữ, bảo anh trả tiền giúp người phụ nữ khác?

Chuyện này có nghĩ thế nào cũng không ổn cho lắm.

“Ai bảo cô tới đây nhờ tôi giúp thế?” Nhưng giờ cậu ba Dương chợt nghĩ tới một khả năng khác, chẳng lẽ là Hàn Nhã Thanh bảo Sở Bách Hà tới đây nhờ anh giúp đỡ?

Nếu là ý của Hàn Nhã Thanh, chắc chắn anh sẽ giúp cô.

Nhưng cậu ba Dương lại cảm thấy khả năng này không cao, hôm nay Sở Bách Hà thay mặt Mộ Dung Tri tới đây, cho dù cô muốn nhờ người khác giúp đỡ, cũng phải tìm anh ta trước mới đúng?

Không đời nào Mộ Dung Tri lại không thể trả nổi hơn 600 tỷ.

Nghe cậu ba Dương nói thế, Sở Bách Hà ngẩn người trong giây lát, câu nói của anh có ẩn ý.

Nhưng Sở Bách Hà nhanh chóng hiểu ra, có lẽ cậu ba Dương tưởng Thanh Thanh bảo cô tới đây tìm anh.

“Thật ra đồ không phải do tôi đấu, mà là người khác đấu, chính người đó bảo tôi tới nhờ cậu ba Dương thanh toán dùm” Sở Bách Hà ngẫm nghĩ một lúc, rồi quyết định nói rõ chuyện này, nếu để cậu ba Dương hiểu lầm đây là ý Thanh Thanh, thì những gì bé cưng Minh Hạo nhà cô làm trong tối nay sẽ trở nên công cốc.

“Người đó là ai?” Cậu ba Dương khẽ nhíu mày, anh vốn đã nghỉ ngờ Sở Bách Hà ở cùng người khác trong phòng bao số 11, lúc đó anh tưởng là Đường Bách Khiêm, nhưng Cố Ngũ đã đi điều tra, nói trong phòng không có ai khác, cũng không phát hiện ra điểm nào khác thường.

“Là Đường Minh Hạo.” Sở Bách Hà thầm thở dài, cô nhớ tới lời căn dặn của bé cưng Minh Hạo, cậu bé bảo cô nói tên cậu bé ra, nhưng lại không cho cô nói sự thật cho cậu ba Dương biết, nên giờ cô chỉ có thể nói thế.

“Cô nói ai?” Lúc cậu ba Dương nghe thấy cái tên Sở Bách Hà nói, sắc mặt anh bỗng thay đổi, giọng nói cũng trở nên lớn hơn, nhưng đây không phải chuyện quan trọng nhất, mà chuyện quan trọng nhất là cô có thể cảm nhận rất rõ sát khí trong giọng nói của cậu ba Dương.

Đúng vậy, là sát khít Cậu ba Dương vừa nghe thấy tên Đường Minh Hạo, thì đột ngột tỏa ra sát khí!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom