• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Chàng Rể Vô Địch - Chàng Rể Đệ Nhất (5 Viewers)

  • Chương 867-870

Chương 867: Không thể tha thứ cho cậu được

Đoạn ghi đó là thứ quan trọng nhất, có đoạn ghi đó rồi, Hoàng Minh Triết và đám người bọn họ sẽ không thể dễ dàng vượt qua

Quản gia Trần không trả lời Hoàng Thiên, bởi vì Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung vẫn còn đang ở đây, quản gia Trần không muốn nói ra vì muốn giữ an toàn,

“Điện thoại của tôi đâu?”

Quản gia Trần đi đến gần Hoàng Minh Triết, tức giận hỏi.

“Trong phòng của tôi”.

Hoàng Minh Triết yết ớt nói, anh ta gần như đã suy sụp. “Mang ra đây cho tôi”

Quản gia Trần nói.

Hoàng Minh Triết vừa tức giận vừa hận, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi vào phòng anh ta lấy điện thoại ra.

Copy từ web τaмlinh247.com
Quản gia Trần không yên tâm, tận mắt theo dõi Hoàng Minh Triết.

Vũ Thanh cũng đi theo, mặc dù quản gia Trần rất có khả năng, nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Không có nhiều thời gian, quản gia Trần và Vũ Thanh đã lôi Hoàng Minh Triết đi ra.

Mở điện thoại lên, quản gia Trần gửi một tin nhắn cho cháu gái và báo cháu gái gửi cho ông ta đoạn ghi được lưu lại.

Ngày hôm đó sau khi ghi lại đoạn này, quản gia Trần đã gửi qua điện thoại của cháu gái mình và nhờ cháu gái giữ đoạn ghi này thật cẩn thận.

Sau đó, quản gia Trần đã xóa đoạn ghi ở điện thoại của mình đi, phòng khi Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung tra khảo điện thoại của ông ta.

Có thể nói, quản gia Trần đã làm vô cùng cẩn thận, mới có thể lưu giữ thành công đoạn ghi vô cùng quan trọng này.

Lúc này quản gia Trần phát đoạn ghi lên, trong đoạn ghi này, nhìn thấy Hoàng Văn Thành bệnh nặng nằm trên giường, dặn dò về chuyện sau này.. .

Trong căn phòng chỉ có hai người là Hoàng Văn Thành và quản gia Trần, trong lúc dặn dò lại việc sau này không hề để Hoàng Minh Triết ở đó, có thể nói Hoàng Văn Thành không hề có ý định muốn Hoàng Minh Triết làm người thừa kế của nhà họ Hoàng.

Tong đoạn ghi này chân tay của Hoàng Văn Thành hoàn toàn không cử động được, giọng nói rất yếu ớt, gắng gượng để dặn dò về chuyện sau này.

Ông ta đã giao lại hết tất cả của nhà họ Hoàng cho Hoàng Thiên, còn về Hoàng Minh Triết, chỉ là mấy chục triệu tệ tiền mặt và hai mảnh đất, đủ để Hoàng Minh Triết có thể ăn tiêu cả đời này.

Bằng chứng đã rõ ràng, có được đoạn ghi này, Hoàng Thiên không phải lo lắng gì nữa.

Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung đều có mặt, bọn họ nghe thấy giọng nói của Hoàng Văn Thành từ điện thoại vang ra, nội dung trong đó khiến hai người bọn họ gần như suy sụp.

Đọc tiếp tại Tαмliπh247 .com nhé !
Mặc dù đã sớm đoán được Hoàng Văn Thành rất có thể sẽ sắp xếp mọi chuyện như vậy, nhưng khi tận tai nghe thấy những lời này từ trong đoạn ghi phát ra, Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung vẫn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Không những hoàn toàn mất đi cơ hội chiến thắng, thậm chí còn có khả năng phải ngồi tù, vì việc giả mạo di chúc là vi phạm pháp luật.

“Hoàng Minh Triết, cậu còn gì để nói nữa không? Dấu vân tay mà bố đã ấn lên di chúc, chuyện này là thế nào vậy?”

Hoàng Thiên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh Triết và hỏi.

“Bụp!”

Chân Hoàng Minh Triết mềm nhũn, anh ta quỳ hẳn xuống chân của Hoàng Thiên.

“Anh à, là em làm, tất cả là em làm. Sau khi bố mất, em đã cầm ngón tay của bố để ẩn lên di chúc, đều là do em không tốt, là em tha lam.”

Hoàng Minh Triết khóc lóc cầu xin Hoàng Thiên, anh ta thực sự Sợ Hoàng Thiên trong cơn tức giận sẽ đánh chết mình.

“Hoàng Minh Triết, cậu nghe cho rõ đây, nếu cậu là người xứng đáng, tất cả của nhà họ Hoàng, ít nhất tôi cũng sẽ chia cho cậu

một nửa, đến bố của chúng ta, cũng sẽ phân chia mọi thứ công bằng”.

“Nhưng phẩm chất đạo đức gì đó của cậu, trong lòng cậu tự biết, nếu nhà họ Hoàng rơi vào tay cậu, không cần đến hai năm nữa sẽ bị tàn lụi thôi.”

"Cậu còn ăn chơi đú đởn với Từ Diễm Dung, cậu còn xứng đáng với bố sao? Cậu đúng là đồ khốn nạn”

Hoàng Thiên trong lúc cơn tức giận dâng lên, đã dùng chân đá vào ngực Hoàng Minh Triết.

"A."

Hoàng Minh Triết ngã ngửa ra sau, miệng phun ra máu, anh ta bị thương ở bên trong.

“Hoàng Thiên anh đúng là đồ khốn nạn, anh đã vòng vo lâu như vậy rồi, vẫn không muốn buông tha cho tôi sao?”

Hoàng Minh Triết từ dưới đất bò dậy, tức giận nói.

“Cậu đã làm ra những chuyện bì ổi không thể tha thứ, tôi không còn cách nào khác để thay bố tha thứ cho cậu”

Hoàng Thiên nói xong, không hề để ý đến Hoàng Minh Triết.

Hoàng Minh Triết không hề có ý hối hận, tất cả những gì trong đầu anh ta đang nghĩ chính là làm thế nào để lật ngược lại tình hình, giết chết Hoàng Thiên.

Nhưng nghĩ một hồi lâu, anh ta cũng không nghĩ ra cách nào.

“Quản gia Trần, hãy tìm một luật sư nổi tiếng ở Hà Nội để theo tôi về thành phố Bắc Ninh” Hoàng Thiên nói với quản gia Trần.

Quản gia Trần gật đầu đồng ý, đương nhiên ông ta hiểu ý định của Hoàng Thiên, Ngô Đông Tường đã quá thối nát rồi, lúc này nhà họ Hoàng cần tìm một luật sư mới, giúp Hoàng Thiên xử lý công việc về luật pháp của nhà họ Hoàng.

Hôm đó, quản gia Trần đã tìm được một trong những vị luật sư nổi tiếng nhất của Hà Nội, Đặng Đại Tung.

Người này lúc trước cũng từng ở nhà họ Hoàng, nhưng sau này gia đình đã xảy ra biến cố, sau khi từ chức cũng không trở lại nữa.

Về kinh nghiệm làm việc và danh tiếng, Đặng Đại Trung cũng không kém gì Ngô Đông Tường. “Cậu chủ, hôm nay chúng ta đến thành phố Bắc Ninh luôn sao?”

Quản gia Trần hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên lặng trong chốc lát, trong ánh mắt của anh lóe lên một tia lạnh lẽo.

“Quản gia Trần, theo ông nghĩ, bố tôi có phải đã bị sát hại không?”

Hoàng Thiên nhìn thẳng vào quản gia Trần, sức ép trong câu hỏi như thể đã dồn nén bấy lâu nay.

Quản gia Trần giật mình, lắc đầu nói: “Chắc là không phải, ông chủ thật sự đã mắc bệnh nặng, chính là nhồi máu não cấp tình. Trước khi Hoàng Minh Triết đến nhà họ Hoàng thì ông chủ đã mắc bệnh này rồi”

Hoàng Thiên nghe xong liền gật gật đầu, xem ra là mình đã nghĩ quá nhiều rồi, nếu bố mắc phải bệnh này trước khi Hoàng Minh Triết đến nhà họ Hoàng, thì có lẽ lần này là bệnh cũ tái phát.

Nhưng chuyện lớn như vậy, nhất định Hoàng Thiên phải là người biết rõ ràng mới đúng.

“Trước khi bố tôi qua đời, bác sĩ Tài đã điều trị cho ông ấy đúng không?”

Hoàng Thiên hỏi quản gia Trần.

“Vâng thưa cậu chủ, bác sĩ Tài là người rất ngay thắng, đã đi theo ông chủ nhiều năm, nên có thể tin tưởng”

Quản gia Trần trả lời.

“Gọi điện cho bác sĩ Tài đến đây.

Hoàng Thiên nói.

Quản gia Trần không nói thêm lời nào, lập tức gọi điện cho bác sĩ Thang.

Không đến mười phút sau, bác sĩ Tài đã vội vã chạy đến.

Sau một hồi xác minh, Hoàng Thiên cảm thấy trong chuyện này thật sự có gì đó không ổn, chỉ có như vậy mới tháo gỡ được những nghi ngờ trong lòng.

Hôm đó, họ lái hai chiếc ô tô trở lại thành phố Bắc Ninh.

Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung đều bị bắt lại.

Ngoài hai người họ ra, còn có luật sư Đặng Đại Trung và quản gia Trần, tất cả đều đi theo Hoàng Thiên trở về thành phố Bắc Ninh.

Sau khi trở lại thành phố Bắc Ninh, trời cũng đã nhá nhem tối.

Hoàng Thiên không hề hành động gì ngay, anh đưa Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung qua chỗ Tiêu Văn Hạ, để cho Tiêu Văn Hạ chăm sóc hai người này.

Sau khi sắp xếp chỗ ở cho quản gia Trần và luật sư Đặng Đại Trung, Hoàng Thiên trở về nhà.

Cả đêm không cũng không có gì, sang ngày hôm sau, Hoàng Thiên bắt đầu rời đi.

Lần này Hoàng Thiên không để Vũ Thanh đi cùng, vì công việc của Vũ Thanh đã rất bận rộn.

Tiêu Văn Hạ dẫn theo vài người, đưa Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung ra ngoài và đi theo Hoàng Thiên đến Quốc tế Hoàn Vũ

Đương nhiên quản gia Trần và Đặng Đại Trung cũng đi theo, hôm nay, Hoàng Thiên muốn xử phạt Từ Khôn và Ngô Đông Tường.

Chín giờ sáng, Hoàng Thiên và mọi người đã đến Tập đoàn quốc tế toàn cầu.

Nghĩ đến cảnh tượng mấy ngày trước ở Tập đoàn quốc tế toàn cầu, sắc mặt Hoàng Thiên trở nên ảm đạm. Khuôn mặt vô liêm sỉ của Từ Khôn và Ngô Đông Tường, vẫn còn rất rõ ở trong tâm trí của Hoàng Thiên.

Còn cả tên Lương Mạnh Bắc, đồ bì ổi hai mặt, tên nhóc này lừa gạt quá giỏi, từ trước đến giờ đều không bị lật tẩy, đã lấy lòng được Hoàng Thiên.

Nhưng ông trời có mắt, cuối cùng Hoàng Thiên cũng nhìn thấy được bộ mặt thật của Lương Mạnh Bắc.

Sau khi bước vào toàn nhà văn phòng của Tập đoàn quốc tế toàn cầu, Hoàng Thiên đi trước và đi thẳng đến văn phòng của Lương Mạnh Bắc.

Hoàng Thiên vừa đến đã gây ra một sự chấn động, nhiều giám đốc điều hành cấp cao của Tập đoàn quốc tế toàn cầu đã nghe qua một số tin đồn, đều biết rằng sau này rất có thể Hoàng Thiên sẽ không phải ông chủ của Tập đoàn quốc tế toàn cầu.

Nhưng dù sao Hoàng Thiên cũng là cậu chủ của nhà họ Hoàng, có thân phận cao quý như vậy, không có ai dám mạo hiểm mà làm mất lòng Hoàng Thiên.

Lúc này Lương Mạnh Bắc đang ở trong phòng làm việc của anh ta nói chuyện với Từ Khôn và Ngô Đông Tường.

Mấy ngày nay, ba người bọn họ đều nghĩ ra không ít cách, buộc Hoàng Thiên pháo giao lại Tập đoàn quốc tế toàn cầu.



Lương Mạnh Bắc định kêu nhân viên bảo vệ làm theo chỉ bảo của mình, nhưng Hoàng Thiên đã nói với nhóm nhân viên bảo vệ: "Mọi người đứng ở đó làm gì? Mau trở về chỗ làm việc của mình đi."

"Vâng, anh Thiên!"

Một nhóm nhân viên bảo vệ nghe lời và lần lượt rời đi khỏi đây.

Không có ai ngu ngốc cả, ai cũng biết Lương Mạnh Bắc dù to thể nào cũng không to hơn được Hoàng Thiên, tên họ Miêu này chẳng qua chỉ là làm việc cho nhà họ Hoàng.

"Cậu chủ Triết, mọi người."

Từ Khôn nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Châu Triết và vẻ mặt chán nản của Từ Diễm Dung, anh ta đã choáng váng, anh ta đã đoán được rằng tình hình không ổn.
Chương 868: Hối hận xanh ruột

Vào sáng hôm sau, Từ Khôn còn nhận được điện thoại của Từ Diễm Dung, bảo rằng tình hình rất tốt, Hoàng Thiên ầm ĩ ở nhà họ Hoàng một trận rồi trở về mà chả được cái tích sự gì.

Điều này khiến cho Từ Khôn vô cùng phấn khởi, anh ta cũng cảm thấy cùng lắm là Hoàng Thiên chỉ được như vậy mà thôi, đến Hà Nội ầmĩ một phen nhưng chẳng làm gì được Hoàng Minh Triết.

Anh ta nhanh chóng nói tin vui này cho Ngô Đông Tường và Lương Mạnh Bắc,

Ba người đều vui vẻ sắp điện, thấy Hoàng Minh Triết lập tức có thể nắm giữ quyền hành của nhà họ Hoàng. Cả ba người bọn họ sẽ có rất nhiều lợi ích.

Ai mà nghĩ tới, chỉ mới trải qua vài tiếng, tình hình đã thay đổi.

Lúc này Hoàng Thiên đến đây, còn dẫn theo không ít người, còn đáng sợ hơn là Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung cũng đến.

Không chỉ tới mà còn bị áp giải tới, đầu tóc và mặt mũi của Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung đều là bụi bẩn, bộ dạng vô cùng xúi quẩy.

Copy từ web τaмlinh247.com
Nhất là Hoàng Minh Triết, mặt mày đều bầm dập xanh đen. Mấy chiếc răng cửa cũng rụng sạch sẽ, lỗ mũi cũng bị lệch, tất nhiên là bị đánh cho tơi tả rồi!

"Chị, chị nói đi chứ!"

Từ Khôn thấy Từ Diễm Dung không nói lời nào thì anh ta không nhịn được. Trơ mắt nhìn Từ Diễm Dung.

Mộng đẹp còn chưa thực hiện được, Từ Khôn cũng chẳng muốn mất đi cơ hội lên như diều gặp gió này, một khi Từ Diễm Dung sụp đổ, vậy thì hết thảy mọi thứ của anh ta cũng kết thúc.

Từ Diễm Dung nhìn Từ Khôn, nói: "Em trai cứu chị! Hoàng Thiên khống chế chị rồi!"

"Cái gì? Mẹ nó, tao nói mày chứ Hoàng Thiên, mày tệ hại vừa thôi? Chị tao là người phụ nữ của cha mày đấy, mày làm như vậy không sợ bị sét đánh sao?"

Từ Khôn chỉ tay về phía Hoàng Thiên, thằng nhóc này đứng trên chỗ cao của đạo đức mà chỉ trích Hoàng Thiên.

Tiêu Văn Hạ vừa nghe thấy lời này thì lập tức nổi giận, anh ta cũng không che giấu tính cách hung bạo dữ dằn của mình, xông lên rồi túm lấy Từ Khôn.

"Mày dám nói thế với anh Thiên như thế à? Có phải chê mạng mày lớn quá không?"

Tiêu Văn Hạ quát hỏi, vụng mạnh bàn tay ra.

Âm thanh lốp bốp lốp bốp không ngớt ở bên tai, dưới cơn tức giận, Tiêu Văn Hạ đã đánh Từ Khôn một hơi bảy mươi tám bạt tại!

Phù phù.

Đọc tiếp tại Tαмliπh247 .com nhé !
Từ Khôn kia sao có thể chịu nổi? Bị đánh tới độ trước mắt tối sầm, mềm nhũn ngã trên đất.

Ra tay một phát là khiến người khác bị thương, làm Lương Mạnh Bắc và Ngô Đông Tường sợ đến lè lưỡi.

Hai người bọn họ, một người là chủ tịch của công ty Quốc tế Hoàn Vũ, một người là luật sư lớn nổi tiếng ở Hà Nội, đã bao giờ gặp phải tình hình đơn giản lại thô bạo này đâu?

Tiểu Văn Hạ cũng là thay Hoàng Thiên mà ra oai trước cái đảm đồ chơi này, sau khi anh ta đánh Từ Khôn hôn mê thì cũng không ra tay nữa.

"Hoàng Thiên, tạo sẽ nhớ kỹ tất cả những chuyện mày làm hôm nay, chúng ta gặp nhau ngoài toà án đi!"

Tâm trạng của Ngô Đông Tường bình tĩnh lại, uy hiếp Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên lạnh lùng hừ một tiếng. Anh đã nhịn cái mặt này của Ngô Đông Tường đủ rồi. Ỷ vào việc có nghiên cứu về pháp luật, Ngô Đông Tường đã nhiều lần đánh người ta bằng những lời ác độc.

"Ngô Đông Tường, ông đã làm gì, trong lòng ông không cảm thấy cắn rứt sao? Còn gặp nhau ngoài tòa án hả, à à, ông còn dám ra tòa để xét xử ư?"

Hoàng Thiên cười khẩy, chất vấn Ngô Đông Tường.

Vẻ mặt Ngô Đông Tường hơi thay đổi, đúng là ông ta thật sự rất chột dạ, bởi vì phần di chúc kia đã được làm giả, ông ta hiểu điều này hết sức rõ ràng, càng rõ là hậu quả khi làm việc này nghiêm trọng cỡ nào.

Nếu không phải Hoàng Minh Triết hứa rằng sẽ cho ông ta một trăm bảy mươi lăm tỷ thì ông ta cũng đã không giúp Hoàng Minh

Triết rồi.

Nhưng Hoàng Văn Thành đã chết, cái này gọi là chết không đối chứng, Ngô Đông Tường cũng không có cớ gì phải sợ cả.

"Ha ha ha! Thật là buồn cười, tao nói mày chứ Hoàng Thiên, mày quên tạo làm gì à? Làm ở tòa án đấy, tạo sợ mày chắc?"

Ngô Đông Tường ha ha cười to, hết sức kiêu ngạo và hống hách.

"Ôi ôi, đúng đúng! Chắc chắn mày đã từng nghe nói về danh tiếng của luật sư lớn, luật sư Tường chứ? Còn dám gáy với luật sư Tường cơ à? Mày thật là không biết sống chết"

Lương Mạnh Bắc ôi ôi một hồi, cười một cách bỉ ổi và để tiện, mỉa mai Hoàng Thiên.

"Quản gia Trần, mở video cho bọn họ xem một chút đi." Hoàng Thiên nói với quản gia Trần.

Quản gia Trần đáp lại một tiếng rồi mở đoạn video trước khi Hoàng Văn Thành sắp chết ra.

Lúc này Từ Khôn cũng đã tỉnh lại, anh ta và cả Lương Mạnh Bắc, Ngô Đông Tường cùng xem video, nghe âm thanh trong video với nhau.

Sau khi xem xong, cả ba người đều trợn tròn mắt.

Nhất là Lương Mạnh Bắc, lúc này ông ta cứ như bị sét đánh trúng!

Trong này, chỉ mỗi ông ta không biết tình hình bên trong, hiển nhiên Ngô Đông Tường và Từ Khôn cũng sẽ không nói cho ông ta biết sự thật.

Lương Mạnh Bắc vẫn nghĩ Hoàng Văn Thành giao nhà họ Hoàng cho Hoàng Minh Triết, bởi vì Hoàng Minh Triết luôn ở bên cạnh Hoàng Văn Thành, chắc hẳn tình cảm giữa cha con hai người rất tốt.

Còn Hoàng Thiên vẫn có khúc mắc với Hoàng Văn Thành, vả lại rất ít khi trở về Hà Nội, Lương Mạnh Bắc cứ tưởng chắc chắn Hoàng Thiên sẽ có được sự xem trọng của Hoàng Văn Thành.

Thế nên đối với chuyện di chúc, Lương Mạnh Bắc tin tưởng, chẳng nghi ngờ chút nào, bây giờ mới dám công khai phản bội Hoàng Thiên mà đứng về phía Hoàng Minh Triết.

Nhưng hiện tại có video trước lúc qua đời của Hoàng Văn Thành, trong đó giải thích rõ ràng về sự việc về sau, đứng ở trên phương diện pháp luật mà nói thì đây là một sự thật cứng như thép!

Toàn bộ nhà họ Hoàng, hoàn toàn đều do Hoàng Thiên thừa kế, đây là chuyện không cách nào thay đổi được. Lương Mạnh Bắc càng nghĩ càng tuyệt vọng, ông ta hối hận đến độ muốn đâm đầu vào tường.

"Cậu chủ. Thì ra là như vậy sao, ông chủ đã giao nhà họ Hoàng cho cậu, chúc mừng cậu, haha"

Lương Mạnh Bắc cười còn xấu hơn khóc nữa, ở trước mặt Hoàng Thiên cũng không đứng thẳng được, khó xử mà chảy cả mồ hội lạnh.

Thấy Lương Mạnh Bắc thay đổi nhanh như vậy, Hoàng Thiên thật sự buồn nôn.

Mặt ông ta quá dày nên mới có thể làm được như thế sao?

Lúc này Hoàng Thiên chỉ nhìn chằm chằm Lương Mạnh Bắc một cách lạnh lùng, chẳng nói lời nào.

"Hề hề, cậu chủ, tôi bị cái đám cặn bã này lừa gạt nên mới làm chuyện ngu xuẩn đó. Người không vì mình, trời chu đất diệt mà, cậu chủ, cậu thông cảm cho tôi một chút nhé"

"Cậu chủ, cậu cứ yên tâm đi, Lương Mạnh Bắc tôi thề rằng từ nay về sau, chắc chắn sẽ một lòng trung thành, đời này đều phục vụ vì cậu!"

"Còn những tên khốn này hả? Tôi sẽ đuổi bọn chúng ra khỏi Quốc tế Hoàn Vũ ngay lập tức."

Lương Mạnh Bắc cười hề hề một cách để tiện, trái tim cũng dùng tới cuống họng, ông ta bày tỏ quyết tâm với Hoàng Thiên. "Ông lại đây" Ngón tay Hoàng Thiên chỉ về phía Lương Mạnh Bắc, ra hiệu ông ta đến đây.

"À, dạ dạ dạ"

Lương Mạnh Bắc hơi sững sờ rồi ngoan ngoãn đi đến trước mặt Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhéo da mặt Lương Mạnh Bắc, cau mày nói: "Ông Bắc này, da mặt ông dày thật đấy, tôi thật khâm phục ông" "Ui ui, cậu chủ nói đùa rồi. Da mặt tôi chỉ là độ dày của người bình thường thôi" Lương Mạnh Bắc lúng túng cười, gắng sức mà vặn vẹo hai tay, có thể thấy giờ phút này ông ta căng thẳng ra sao. Hoàng Thiên đến bàn làm việc của Lương Mạnh Bắc rồi quan sát, bên trên có một quyển sách, Hoàng Thiên thuận tay với lấy.

Bộp bộp...

Hoàng Thiên cầm quyển sách này, mạnh mẽ đập thẳng vào mặt Lương Mạnh Bắc!

Quất một hơi mười mấy cái khiến răng của Lương Mạnh Bắc rụng sạch hết, miệng đều là máu!

Lương Mạnh Bắc đã bị giày xéo hung bạo kiểu này bao giờ đâu? Gào khóc thảm thiết, muốn lùi về phía sau tránh né.

Tiêu Văn Hạ đi tới, vươn tay túm lấy Lương Mạnh Bắc từ phía sau, không để ông ta nhúc nhích.

Tiếng nện bộp bộp vang lên ở bên tại không dứt, Hoàng Thiên vung hết tất cả sự tức giận đã chịu đựng suốt mấy ngày này ở trên người Lương Mạnh Bắc.

Có thể tưởng tượng được, Lương Mạnh Bắc thảm cỡ nào.

Cái người này bị quất đến độ đầu cũng biến thành đầu heo, đôi khi còn nhả cá răng ra, gương mặt còn sưng gấp hai lần chiều rộng của trán, cả khuôn mặt hệt như một chữ U viết in.

Sau vài chục lần, lúc này Hoàng Thiên mới thả sách xuống.

Lương Mạnh Bắc bị đánh đến độ bật khóc, ngay cả khóc cũng thấy đau, đau tới chả muốn sống.

"Nín cho tôi! Da mặt ông dày như vậy. Không đau mới phải chứ!"

Hoàng Thiên quát Lương Mạnh Bắc.

Lương Mạnh Bắc bị dọa sợ, vội vàng nín lại, không dám gào khóc nữa.

"Cậu chủ, tôi biết là tôi sai, cậu cho tôi thêm một cơ hội nữa đi. Chắc chắn tôi sẽ làm người, sau này một lòng trung thành với cậu."

Lương Mạnh Bắc vừa khóc vừa nói.

Hoàng Thiên cười khẩy một phen, lấy tay chỉ vào lỗ mũi Lương Mạnh Bắc: "Chó đã từng cắn chủ nhân của nó, còn có thể giữ lại nữa sao?"



Lúc này Tiêu Văn Hạ đi tới, nói với Hoàng Thiên.

Nghe thấy lời này, suýt nữa là Lương Mạnh Bắc nổi điên.

Những năm gần đây ông ta ở Quốc tế Hoàn Vũ đã kiếm được mấy trăm tỷ rồi.

Nhưng kiếm nhiều thì cũng xài nhiều, mấy năm nay ông ta cũng chỉ để dành được vài tỷ mà thôi.

Nếu như số tiền này bị Hoàng Thiên lấy trở về thì cuộc sống sau này của ông ta xem như là bi kịch.

Hoàng Thiên nhìn Lương Mạnh Bắc, nói: "Nể tình những năm nay, ông chăm chỉ nghiêm túc làm những việc được giao ở Quốc tế Hoàn Vũ, tôi sẽ không cạn tàu ráo máng với ông, ông cút đi, đừng để tôi gặp lại ông ở thành phố Bắc Ninh này nữa"
Chương 869: Hoàng Minh Triết không cam lòng thất bại

Một câu nói, chẳng khác gì đã cho Lương Mạnh Bắc một con đường sống.

Lương Mạnh Bắc vừa nghe được những lời này của Hoàng Thiên, ông ta rốt cuộc thở dài một hơi, vừa rồi đã khiến ông ta bị dọa sợ rồi.

Chủ yếu là sợ Hoàng Thiên lấy hết tiền của ông ta, như vậy, ông ta sẽ biến thành kẻ nghèo hèn.

Mà chắc chắn Hoàng Thiên sẽ trở thành người đứng đầu của nhà họ Hoàng, thể lực khổng lồ như vậy, nếu như muốn nhắm vào Lương Mạnh Bắc, thì ở Việt Nam này, Lương Mạnh Bắc sẽ khó mà đi nổi một bước.

“Cảm ơn cậu chủ, a không đúng, cảm ơn gia chủ!”

Lương Mạnh Bắc vội vàng cúi đầu chào Hoàng Thiên.

“Ai là gia chủ của ông? Ông cũng không liên quan gì đến nhà họ Hoàng của tôi”

Hoàng Thiên lạnh lùng nói với Lương Mạnh Bắc.

Copy từ web τaмlinh247.com
“Vâng vâng vâng, là tôi nói sai rồi.”

Lương Mạnh Bắc khẩn trương nói, ngoan ngoãn không tưởng nổi.

Tiêu Văn Ha nhìn xem có chút không phục, anh ta nói với Hoàng Thiên: “Anh Thiên, cứ như vậy thì quá dễ dàng cho tên họ Lương này rồi? Vừa rồi cái bộ dạng chết tiệt của ông ta, tôi nhìn thôi cũng cảm thấy tức giận!”

Hoàng Thiên liếc nhìn Tiêu Văn Hạ nói: “Bỏ đi, dù sao ông ta cũng từng có qua lại với tôi, trước kia cũng từng có công lao”

Lương Mạnh Bắc nghe được Hoàng Thiên nói như vậy, cái mũi của ông ta bỗng chua chua, nước mắt cũng rơi xuống.

Rốt cuộc bây giờ cũng đã tỉnh ngộ rồi, ông ta cảm thấy mình quả là một tên khốn nạn, làm ngọn cỏ đầu tường, còn làm không tốt.

Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, Lương Mạnh Bắc cũng biết rằng, Hoàng Thiên sẽ không bao giờ tin tưởng ông ta nữa, càng không tiếp tục dùng ông ta.

“Vẫn còn chưa cút đi?”

Hoàng Thiên không còn kiên nhẫn nữa, quát lên với Lương Mạnh Bắc.

“Vâng, thưa cậu Thiên, tôi sẽ lập tức rời khỏi thành phố Bắc Ninh, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa”

Lương Mạnh Bắc chán nản nói, xám xịt rời khỏi nơi này.

Hoàng Thiên cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Lương Mạnh Bắc rồi, không có tịch thu lại tài sản của ông ta, mà chỉ bắt ông ta dừng lại mà thôi.

Quản gia Trần và Đặng Đại Trung ở một bên nhìn xem hết thảy mọi chuyện, trong lòng hai người cực kì kính nể Hoàng Thiên.

Thủ đoạn và năng lực của Hoàng Thiên, không phải Hoàng Minh Triết có thể so sánh được, xem ra Hoàng Văn Thành vẫn là rất có mắt, đem cả nhà họ Hoàng, đều giao cho Hoàng Thiên.

Đọc tiếp tại Tαмliπh247 .com nhé !
Từ Khôn cùng Ngô Đông Tường đứng ở đó, trái tim cả hai người đều nhảy lên tận cổ rồi. Bọn họ cũng rất rõ ràng, mọi chuyện đã hỏng rồi.

Hôm nay có bình an rời khỏi Quốc tế Hoàn Vũ hay không, đều khó nói trước.

"Còn hai người các người định làm thế nào?”

Lúc này Hoàng Thiên hỏi Từ Khôn và Ngô Đông Tường.

“Cái gì là làm thế nào vào lúc này? Hừ, Hoàng Thiên, tốt nhất là cậu đừng động đến tôi, nếu không tôi sẽ tố cáo cậu tội cố ý gây thương tích”

Ngô Đông Tường uy hiếp nói.

“Ha ha, ông cho rằng ông rất hiểu về pháp luật sao?”

Hoàng Thiên cười lạnh, sau đó nói với Đặng Đại Trung: “Luật sư Trung, ông nói cho luật sư lớn Tường rõ một chút, ông ta đã phạm phải luật gì?”

Đặng Đại Trung đi đến đây thì ông ta cũng đã nắm giữ toàn bộ tình huống, lúc này nói với Ngô Đông Tường: “Luật sư Tường, ông đã dính líu đến chuyện làm giả di chúc của ông Hoàng Văn Thành, tôi chuẩn bị chính thức khởi tố ông, ông cứ kiên nhẫn chờ đợi đơn gọi của tòa án đi!”

“Tôi.”

Ngô Đông Tường gấp đến độ kém chút nữa đã phun máu, cùng là luật sư nổi tiếng ở thủ đô, ông ta đương nhiên biết Đặng Đại Trung cũng không phải người đơn giản gì. .

Nếu sự việc lần này có Đặng Đại Trung nhúng tay, vậy chỉ sợ mình đã lành ít dữ nhiều.

“Luật sư Trung, mặc dù tôi và ông không có sự hợp tác, nhưng thời điểm ai trong số chúng ta cần sự giúp đỡ, thì ông cũng đừng quá đáng”.

Ngô Đông Tường nhìn chằm chằm Đặng Đại Trung nói.

“Ha ha, đây không phải là vấn đề quá đáng hay không quá đáng. Là do quả thật ông đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Tôi là người phụ trách của cậu Thiên, tự nhiên không thể lấy việc tự làm việc công được”.

Đặng Đại Trung ha ha cười lạnh một trận.

Sắc mặt của Ngô Đông Tường rất khó coi, ông ta không nên một tiếng nào nữa, vội vàng nghĩ đối sách.

Chạy là chạy không thoát, người nhà của ông ta đều ở thủ đô, lại nói lấy thân phận địa vị của ông ta, không thể nào nguyện ý đeo cái thân phận phạm tội trốn thoát trên lưng.

“Cậu chủ, những người này nên xử trí như thế nào cho thỏa đáng?”

Lúc này quản gia Trần hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn một chút nhóm người Từ Khôn và Ngô Đông Tường, nếu Ngô Đông Tường đã mở miệng là nhắc đến pháp luật, vậy Hoàng Thiên cũng không muốn hành động lớn, cứ để cho bọn họ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật là được rồi.

“Để bọn họ quay về thủ đô đi”

Hoàng Thiên nói.

Quản gia Trần khẽ giật mình, nhưng ông ấy rất nhanh liền hiểu dụng ý của Hoàng Thiên.

Vụ án này đã được Đặng Đại Trung tiếp nhận, sau khi trở lại thủ đô chắc chắn trước tiên là sẽ đi bảo án, sau khi đã có chứng cứ, khẳng định những người này sẽ bị bắt lại.

Coi như những người này có chạy trốn, thì đến suốt đời sẽ vẫn đeo cái danh là tội phạm bỏ trốn. Sớm muộn cũng sẽ bị bắt được, đến lúc đó tôi lại tăng thêm một bậc.

Nếu như Hoàng Thiên muốn hạn chế tự do của bọn họ, thì người hiểu rõ pháp luật là Ngô Đông Tường sẽ cắn ngược một cái, tố cáo Hoàng Thiên tội giam giữ người trái phép, như vậy sẽ rất phiền phức.

Quản gia Trần nghĩ cũng không sai, Hoàng Thiên chính là dựa vào những điểm này để cân nhắc, mới muốn cho bốn người này trở về thủ đô.

Cũng có thể nói, mục đích của Hoàng Thiên cũng đã đạt được, không muốn lại bị cắn ngược một cái.

“Đã nghe được lời nói của cậu chủ chúng tôi chưa? Các người cũng đều có thể trở về thủ đô! Nhưng các người cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn, nếu không, các người cũng sẽ trở thành tội phạm truy nã!”

Quản gia Trần nói với bọn người Ngô Đông Tường.

Ngô Đông Tường nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng ông ta là người có quan hệ lợi hại nhất trong số họ, lúc này lại tuyệt đối không thể trốn thoát được.

Mấu chốt là có trốn cũng trốn không thoát, vì chút chuyện này mà trốn đông trốn tây cả cuộc đời cũng rất không đáng.

Những người cũng nghĩ như vậy, không một ai trong số bọn họ có ý muốn chạy trốn.

Cho dù có ngồi vững ở cái tội danh làm giả di chúc, thì cũng không phải phạm vào tội gì mất đầu cả, dù sao cũng có nhiều người tham dự như vậy, đoán chừng dù có phán tù cũng không được mấy năm.

Lại cố gắng tìm quan hệ chạy chữa một phen, hẳn là ngồi xổm trong tù một hai năm là được rôi.

Thật sự chuyện này cũng không đáng phải chạy trốn.

Bốn người Ngộ Đông Tường chán nản nhấc đầu rời khỏi Quốc tế Hoàn Vũ.

“Cậu chủ, nếu bên cậu không còn chuyện gì nữa, thì trước tiên tôi sẽ trở về thủ đô”

Lúc này quản gia Trần mới nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên khẽ gật đầu, trước mắt nhà họ Hoàng ở thủ đô vẫn còn rất loạn, thật đúng là cần quản gia Trần trở về xử trí một chút.

“Tốt, ông cứ về trước đi, giúp đỡ luật sư Trung một chút”

Hoàng Thiên nói.

“Cậu Thiên xin yên tâm, tôi sẽ mau chóng giữ lại toàn bộ tài sản mà cha cậu để lại, rồi sẽ thống kê lại, sau khi công chứng xong, thì tất cả những thứ đó sẽ đều đứng tên cậu”

Đặng Đại Trung nói rất chắc chắn với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên VỖ VỖ bả vai của Đặng Đại Trung, đối với năng lực của Đặng Đại Trung, Hoàng Thiên vẫn rất yên tâm.

Quản gia Trần cùng với Đặng Đại Trung trở về thủ đô.

Hoàng Thiên cũng để bọn Tiêu Văn Hạ trở về, sau đó anh gọi điện thoại cho Lưu Nguyệt Hoa, để cô ấy trở lại Quốc tế Hoàn Vũ.

Ngày trước mặt toàn thể nhân viên của Quốc tế Hoàn Vũ, Hoàng Thiên chính thức bổ nhiệm Lưu Nguyệt Hoa thành chủ tịch của Quốc tế Hoàn Vũ.

Lưu Nguyệt Hoa vì kích động mà rơi nước mắt, cô âm thầm hạ quyết tâm, nhất định không làm nhục sứ mệnh, sẽ làm ra hình ra dạng để Hoàng Thiên xem.

Sau khi lo liệu xong tất cả mọi chuyện. Hoàng Thiên lái xe trở về nhà.

Vậy mà lúc này, Ngô Đông Tường và Từ Khôn trở về Hà Nội, nhưng Hoàng Minh Triết và Từ Diễm Dung lại không quay lại Hà Nội.

Hai người bọn họ cũng không trốn tránh cái gì cả, dù sao đã là cái dạng này rồi thì dứt khoát vò mẻ không sợ vỡ.

“Minh Triết, bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Từ Diễm Dung ngồi ở chỗ ống thép cao nhất, hỏi Hoàng Minh Triết bên cạnh.

“Diễm Dung, em nói muốn dẫn anh đi gặp một người. Bây giờ còn hỏi phải làm gì bây giờ sao?”

Gương mặt của Hoàng Minh Triết âm u, hỏi lại Từ Diễm Dung.

“Ha ha, em chính là tùy tiện hỏi anh một chút mà thôi. Nhìn dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của anh kia, chẳng lẽ cứ như vậy mà anh đã nhận mệnh rồi?”

Từ Diễm Dụng cười ha ha, treo người trên thân Hoàng Minh Triết.

Hoàng Minh Triết hiện tại cũng không tâm tình triền miên cùng với Từ Diễm Dung, trong đầu cậu ta đang rất loạn, quả thực buồn phiền đến mức không muốn sống nữa.

Gia chủ nhà họ Hoàng, quá có sức hấp dẫn rất lớn, Hoàng Minh Triết nằm mộng cũng muốn trở thành người đứng đầu nhà họ Hoàng.

Mà bây giờ tất cả mọi thứ đều thuộc về Hoàng Thiên, sao cậu ta có thể can tâm cơ chứ?

“Diễm Dung, sao anh lại có thể nhận mệnh cơ chứ? Mẹ kiếp, cũng không thể để cho Hoàng Thiên dễ dàng như thế được, nhất định anh phải đoạt lại vị trí người đứng đầu!”

Hoàng Minh Triết nghiến răng nghiến lợi nói.



Từ Diễm Dung một mặt cười lạnh, nói với Hoàng Minh Triết.

“Chị gái của em là làm cái gì?”.

Hoàng Minh Triết nửa tin nửa ngờ hỏi.

Từ Diễm Dụng cười một tiếng, nói: “Chờ lát nữa anh gặp chị ấy thì sẽ biết, chúng ta trước tiên nói rõ, chờ sau khi em giúp anh đoạt lại vị trí gia chủ, anh sẽ cho em chỗ tốt gì nào?”

“Hắc hắc, nếu anh có thể trở thành ông chủ của nhà họ Hoàng, vậy thì em chính là bà chủ của nhà họ Hoàng còn gì nữa, còn muốn chỗ tốt nào nữa?”

Hoàng Minh Triết vô sỉ cười hắc hắc nói.
Chương 870: Kẻ thù vụng trộm

“Khó mà làm được, phía trước chúng ta là tiểu nhân phía sau quân tử, vẫn là nói rõ từ trước thì tốt hơn!”

Từ Diễm Dung nhìn thẳng Hoàng Minh Triết, buộc cậu ta phải tỏ thái độ.

Hoàng Minh Triết hiện tại đã không còn gì cả, Hoàng Văn Thành trước khi lâm chung quả thật đã nói với Hoàng Thiên để cho cậu ta mấy trăm tỷ, lại cho cậu ta mấy căn nhà, thế nhưng là những thứ này bây giờ còn chưa tới tay, thậm chí còn vướng phải tai ương vào tù.

Cho nên loại tình huống này, Hoàng Minh Triết mừng rỡ thuận miệng nói bậy, hứa hẹn cho Từ Diễm Dung thật nhiều chỗ tốt, dù sao là một người thích tiền mà thôi.

"Vậy em nói xem, em muốn đồ tốt gì.”

Hoàng Minh Triết nhìn chằm chằm Từ Diễm Dung hỏi.

“Một nửa tài sản của nhà họ Hoàng sẽ thuộc về em như thế nào?”

Từ Diễm Dung nói.

Copy từ web τaмlinh247.com
Hoàng Minh Triết nghe xong trong lòng hơi giật mình, cảm thấy người phụ nữ Từ Diễm Dung này, khẩu vị cũng lớn thật đấy.

Nhưng mà nếu như người phụ nữ này thật sự có thể giúp cậu ta đoạt được vị trí gia chủ, như vậy phân một nửa tài sản cũng không có gì cả, dù sao nhà họ Hoàng cũng có quá nhiều tiền bạc.

“Tốt, một lời đã định! Chỉ cần em có thể giúp anh giải quyết Hoàng Thiên. Để cho anh trở thành gia chủ nhà họ Hoàng, anh sẽ phân cho em một nửa tài sản!”

Hoàng Minh Triết nói.

Từ Diễm Dung nghe xong lời này, cô ta cũng yên tâm.

Nếu như đến lúc đó Hoàng Minh Triết không nhận nợ, cô ta cũng có rất nhiều phương pháp có thể thu thập Hoàng Minh Triết.

Dù sao Hoàng Thiên thì khá khó đối phó, nhưng Hoàng Minh Triết thì lại dễ đối phó hơn nhiều.

Hai người mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, trên đường đi cũng không nói chuyện tiếp.

Hơn một giờ sau, Hoàng Minh Triết cùng Từ Diễm Dung đến thành phố Hải Dương.

Thành phố Hải Dương cách thành phố Bắc Ninh cũng không tính quá xa, đều cùng thuộc về một tỉnh.

Chị gái của Từ Diễm Dung là Từ Diễm Lan, nhà ở thành phố Hải Dương.

Lần này Hoàng Minh Triết mua không ít quà tặng, theo Từ Diễm Dung đến nhà của Từ Diễm Lan.

Nhà của Từ Diễm Lan rất xa hoa, mặc dù thành phố Hải Dương chỉ được tính là một thành phố nhỏ cấp ba, nhưng nhà của Từ Diễm Lan lại là một tòa biệt thự độc lập, có giá trị không nhỏ.

Hoàng Minh Triết đứng ở trước cửa biệt thự của Từ Diễm Lan, nhìn thấy nhà của Từ Diễm Lan xa hoa sang trọng như vậy, trong lòng cậu ta cũng có chút lòng tin.

Đọc tiếp tại Tαмliπh247 .com nhé !
Xem ra chị gái của Từ Diễm Dung, hẳn là một cái người có tài lực cùng thực lực.

Hoàng Minh Triết trong lòng thầm nghĩ.

Sau khi đi theo Từ Diễm Dung tiến vào biệt thự, Từ Diễm Lan đã sớm biết trước mà ra chào đón.

Sau lưng Từ Diễm Lan, còn là một người đàn ông da trắng mặc vest, người đàn ông da trắng này hai tay nhét vào túi quần, đứng ở nơi đó cũng rất có khí phách.

“Em gái, vội vàng như vậy tìm đến chị là có chuyện gì sao?”

Từ Diễm Lan ăn mặc theo phong cách phương Tây đứng đó mỉm cười, chào đón hỏi Từ Diễm Dung.

“Chị! Chị có biết không, em gái chị sắp bị người ta chơi chết rồi!”

Gương mặt Từ Diễm Dung khổ sở, đi đến tổ khổ với Từ Diễm Lan.

Từ Diễm Lan nhướng mày, trên mặt hiện lên vẻ độc ác.

“Em nói cái gì? Ai lớn gần như vậy, dám đụng đến em gái của Từ Diễm Lan đây?”

Từ Diễm Lan rất kiêu ngạo nói.

Sau lưng cô ta là một người đàn ông da trắng, lúc này cũng nghe tiếng đi tới, anh ta có thể hiểu được tiếng Việt.

“Em gái, ai dám ức hiếp em, em cứ nói ra, anh rể sẽ báo thù cho em!”

Người đàn ông da trắng dùng ngữ điệu tiếng Việt cứng ngắc nói với Từ Diễm Dung.

Từ Diễm Dung lúc này mới gọi Hoàng Minh Triết tiến vào bên cạnh, nói với Từ Diễm Lan và người đàn ông da trắng: “Chị, anh rể, để em giới thiệu với hai người một chút, người này là Hoàng Minh Triết, là bạn trai của em!”.

Từ Diễm Lan và người đàn ông da trắng chỉ lặng lẽ nhìn Hoàng Minh Triết một chút, cũng không cùng Hoàng Minh Triết chào hỏi.

Bởi vì Từ Diễm Lan và người đàn ông da trắng đều là những người rất kiêu ngạo, bọn họ đã sớm phát hiện bộ dạng bó tay bó chân của Hoàng Minh Triết, cho nên hai vợ chồng bọn họ cũng không có đem Hoàng Minh Triết để vào mắt.

“Chào chị, chào anh rể!”

Hoàng Minh Triết cười bỉ ổi đưa lễ vật đến.

Từ Diễm Lan cũng không thèm để ý đến Hoàng Minh Triết, mà nói với người đàn ông da trắng: “Thân ái, lần này anh nhất định phải giúp em nha, em gái em đã bị người ta ức hiếp, em nhất định sẽ không bỏ qua người dám ức hiếp em gái em”

“Yên tâm đi, đã có anh ở đây.”

Người đàn ông da trắng rất đắc ý cười một tiếng, giọng điệu rất chắc chắn nói.

Hoàng Minh Triết cảm thấy xấu hổ cực kỳ, cậu ta không nghĩ đến việc bị đối xử lạnh nhạt như vậy.

Lúc ở Hà Nội, cậu ta rất là kiêu ngạo, thân là cậu hai của nhà họ Hoàng, ai dám bất kính đối với cậu ta đâu.

Nhưng bây giờ tất cả mọi chuyện đã thay đổi, Hoàng Minh Triết cảm thấy rất không quen.

Từ Diễm Dung ngược lại là một người phụ nữ có EQ rất cao, cô ta xem xét thấy Hoàng Minh Triết đang xấu hổ, liền nội vàng nói với Hoàng Minh Triết: “Minh Triết, để em giới thiệu cho anh một chút, anh rể em tên là Staro, bối cảnh phía sau của anh ấy rất cường đại. Anh hiểu ý em. chứ?”

“Anh hiểu anh hiểu, he he, có anh rể ở đây, nhất định có thể đối đầu được với Hoàng Thiên”

Hoàng Minh Triết cười he he nói.

Lời này của cậu ta vừa thốt ra, sắc mặt của Staro và Từ Diễm Lan đều thay đổi!

“Cậu vừa mới vừa nói cái gì? Hoàng Thiên?"

Từ Diễm Lan nhìn chằm chằm Hoàng Minh Triết hỏi.

Khiến Hoàng Minh Triết giật nảy mình, cậu ta cũng không biết mình nói sai cái gì, vì sao Từ Diễm Lan lại dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm vào cậu ta?

“Đúng, đúng vậy. Chị gái, nói thật cho chị biết, chính là cái thằng Hoàng Thiên này đã ức hiếp em gái của chị”

Hoàng Minh Triết nói.

“Là Hoàng Thiên của thành phố Bắc Ninh?”

Staro híp mắt hỏi.

“Đúng vậy, anh rể, anh biết Hoàng Thiên sao?”

Hoàng Minh Triết cực kỳ nghi ngờ, liếc mắt nhìn Staro.

“Ha ha ha! Thật sự là trùng hợp!Em gái, thằng Hoàng Thiên này chết chắc rồi, em yên tâm đi.”

Từ Diễm Lan hút một hơi thuốc lá, cười ha ha nói với Từ Diễm Dung.

Từ Diễm Dung cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng không chờ cô ta nói cái gì, Từ Diễm Lan đã đưa cô ta và Hoàng Minh Triết vào trong biệt thự.

Sau khi đi vào phòng khách, bốn người đều ngồi xuống.

“Chị, đến cùng đã xảy ra chuyện gì nha? Có vẻ như chị và anh rể rất quen thuộc với Hoàng Thiên?”

Từ Diễm Dung hỏi.

“Trước mắt em đừng hỏi chị, mau nói một chút, làm sao Hoàng Thiên lại ức hiếp em?”

Từ Diễm Lan nói với Từ Diễm Dung.

Từ Diễm Dung đem tất cả sự việc đã xảy ra, đơn giản nói một lần với Từ Diễm Lan.

Đương nhiên, cô ta cũng đã thêm mắm thêm muối mà nói, làm ra vẻ mình rất có lý.

Có lý hay không có lý, đối với Từ Diễm Lan mà nói cũng không quan trọng.

Quan trọng chính là, Hoàng Minh Triết vậy mà lại là em trai của Hoàng Thiên, ở Hà Nội chính là cậu hai nhà họ Hoàng!

Lúc này, Từ Diễm Lan vừa kích động lại vừa hưng phấn, con mắt cũng đều phát ra ánh sáng xanh.

Thái độ của cô ta đối với Hoàng Minh Triết, cũng thay đổi một trăm tám mươi độ.

Khi cô ta nhìn Hoàng Minh Triết, cũng giống như đang nhìn một tòa tiền lớn, Từ Diễm Lan cực kỳ hưng phấn.

Chỉ cần có thể đánh đổ Hoàng Thiên, Hoàng Minh Triết liền thuận lý thành chương trở thành người thừa kế nhà họ Hoàng, loại chuyện tốt như vậy bình thường đốt đèn lồng cũng khó tìm.

Xem xét Hoàng Minh Triết chính là một cái phế vật, loại người này rất dễ điều khiển, Từ Diễm Lan hiện tại đã có kế hoạch của cô ta.

Chỉ cần Hoàng Minh Triết thừa kế nhà họ Hoàng, Từ Diễm lan liền có biện pháp để Hoàng Minh Triết biến thành con rối, như vậy tất cả mọi thứ của nhà họ Hoàng sẽ thuộc về cô ta.

"Ồ, thật sự là không nhìn ra, em rể của tôi vậy mà lại là cậu hai của nhà họ Hoàng! Ha ha, lúc nãy chị có thái độ thế nào em rể tuyệt đối đừng trong lòn nha, là do mắt nhìn người của chị vụng về."

Từ Diễm Lan thay đổi một bộ dáng, cười nói với Hoàng Minh Triết.

Hoàng Minh Triết có chút cảm giác được coi trọng mà hoảng sợ, cậu ta là đi cầu người ta, hơn nữa, cái danh cậu hai của nhà họ Hoàng này của cậu ta, hiện tại đã là có danh mà không có thực quyền gì cả.

“Chị nói gì vậy, lần này em và Diễm Dung đến đây, chính là đến cầu chị. Chị và anh rể nhất định phải nghĩ biện pháp giúp đỡ em và Diễm Dung, sau khi chuyện này thành công, một nửa tài sản của nhà họ Hoàng sẽ thuộc về Diễm Dung”

Hoàng Minh Triết nói.

Trong lòng Từ Diễm Lan cười lạnh, nghĩ thầm cậu nghĩ cũng hay đấy! Sau khi chuyện này thành công, tất cả của nhà họ Hoàng sẽ thuộc về tôi!

“Yên tâm, cậu biết anh rể cậu là làm gì sao? Ha ha, chỉ cần anh rể cậu đã ra tay, thì Hoàng Thiên chết chắc rồi”

Từ Diễm Lan rất đắc ý chỉ vào người Staro, nói với Hoàng Minh Triết.

Hoàng Minh Triết đối với thân phận của Staro rất tò mò, đương nhiên, hiện tại cậu ta cũng ôm tia hy vọng với thân phận của Staro, mà đối với Staro cậu ra cũng rất kính sợ.



Hoàng Minh Triết nhìn Staro có vẻ tự tin như vậy, thằng nhóc này càng cảm thấy hưng phấn.

Từ Diễm Lan vẫn rất thận trọng, lúc này cô ta đứng dậy, kéo Staro sang một bên.

“Thân ái, Hoàng Thiên kia thế nhưng cũng là một nhân vật khá lợi hại, anh không nên khinh địch nha”

Từ Diễm Lan nói với Staro.

“Em yên tâm đi em yêu, Hoàng Thiên chính là đối tượng mà tập đoàn của anh muốn diệt trừ, coi như không có chuyện này của em gái em, chúng ta cũng sẽ đi thành phố Bắc Ninh tìm Hoàng Thiên”

Trong đôi mắt của Staro lóe lên ánh sáng hung bạo, nói với Từ Diễm Lan.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom