• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Chàng Rể Vô Địch - Chàng Rể Đệ Nhất (1 Viewer)

  • Chương 1394 Đây là một cú sốc không nhỏ đối với anh ta.

“Cậu Thiên, loại cây này thật hiếm thấy, tôi lớn bằng này tuổi rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy đấy”


Tên đầu trọc cảm thán. “Đúng vậy cậu Thiên, cái cây này có gì đặc biệt sao? Tại sao anh lại muốn đào nó? Lâm Nhất Sơn cũng tò mò hỏi.



Hiện tại cái này cũng đã được coi như bí mật thương nghiệp của Hoàng Thiên, tất nhiên là không thể nói cho người ngoài.


Chỉ thấy Hoàng Thiên nói: “Loại cây này nhìn rất đẹp, đào về trồng trong nhà từ từ ngắm”


“Hì hì, cậu Thiên thật biết hưởng thụ cuộc sống, anh cứ yên tâm, cứ giao cho chúng tôi”


Lâm Nhất Sơn cười hì hì, bắt đầu dốc sức đào những cây giống kia. “Cẩn thận một chút, đừng cắt vào rễ” Hoàng Thiên dặn dò. “Không có vấn đề gì!” Lâm Nhất Sơn rất là hưng phấn, đồng ý một tiếng rồi tiếp tục làm việc. Đám đầu trọc cũng rất là ra sức, cũng may chỗ đất này rất là tơi xốp, khá dễ đào.


Sau khoảng hai mươi phút, mấy chục gốc cây giống cũng được đào ra, đám người Lâm Nhất Sơn mỗi người ôm theo một ít theo Hoàng Thiên rời khỏi đây.





Hoàng Thiên thấy mọi chuyện đã được xử lý, lúc này anh hạ lệnh rút lui khỏi chỗ này, trở về thành phố Bắc Ninh.


Bọn họ đi xuyên qua sa mạc Tây Bắc, trên đường đi rất là khó khăn, nhưng may mắn là không có chuyện gì xảy ra, nhóm Hoàng Thiên đã tìm thấy chiếc xe đậu ở rìa sa mạc.


“Cậu Thiên, chúng tôi đi trước” Lúc này tên đầu trọc rất lo lắng xin chỉ thị của Hoàng Thiên.


Lần này, một người anh em của anh ta đã chết oan chết uổng ở chỗ này, đây là một cú sốc không nhỏ đối với anh ta.


Hoàng Thiên nhìn tên đầu trọc, nói: “Anh trai này, tôi có chuyện muốn dặn dò anh trước khi đi”


“Cậu Thiên cứ nói, tôi nhất định sẽ làm được.” Tên đầu trọc bây giờ đã bội phục Hoàng Thiên sát đất, lúc này anh ta vội vàng nói.


“Sau khi anh rời đi thì đừng có quay lại đây nữa, những người phụ nữ kia sống cũng không dễ dàng gì, các người đừng có ý xấu đi quấy rối bọn họ nữa, biết chưa?”


Hoàng Thiên lạnh lùng cảnh cáo tên đầu trọc.


Anh thật sự sợ cái tên đàn ông đầu trọc này lại quay lại quấy rối, như vậy mấy người phụ nữ kia vừa rời hang sói lại vào hang hổ.


“Vâng vâng vâng, cậu Thiên, cho dù anh không dặn dò thì tôi cũng không dám làm như vậy.”


Tên đầu trọc vội vàng nói.


Tai nghe là giả, Hoàng Thiên không có cách nào hoàn toàn tin tưởng tên đầu trọc này được.


“Tôi đã cảnh cáo trước rồi, sau này nhỡ đâu tôi sẽ còn đến nơi này, nếu đến lúc đó mà tôi phát hiện anh đến nơi này quấy rối thì anh cứ cẩn thận cái mạng của anh đó.”


Hoàng Thiên lạnh lùng nói.


Những lời này của Hoàng Thiên khiến trái tim của tên đầu trọc bị khuấy động vài lần, sợ đến mồ hôi chảy ròng ròng.


“Cậu Thiên cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm như vậy, anh đừng lo lắng”


Tên đầu trọc lau mồ hôi lạnh trên trán, đảm bảo với Hoàng Thiên. “Chỉ mong anh có thể miệng tâm như một, đi thôi, chúng ta từ biệt tại đây” Hoàng Thiên nói. “Được được, chúc cậu Thiên thuận buồm xuôi gió” Tên đầu trọc vội vàng nói. “Chờ một chút, sau khi rời khỏi đây, anh không được nói cho bất cứ ai về tình hình đây, nếu anh mà dám tiết lộ bí mật ở đây, khiến cho có người đến đây làm phiền những người phụ nữ này, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”


Hoàng Thiên nói với tên đầu trọc.


Vẻ mặt tên đầu trọc trắng bệch, anh ta cũng biết Hoàng Thiên không phải đang hù dọa anh ta, mà là thật sự có thể giết anh ta.


“Tôi đã biết thưa cậu Thiên, tôi nhất định sẽ không tiết lộ ra ngoài” Tên đầu trọc gần như phát khóc, liên tục đồng ý. Hoàng Thiên chỉ có thể lựa chọn tin tưởng thằng nhóc này, lúc này anh thả anh ta đi.


“Được rồi, chúng ta trở về thành phố Bắc Ninh thôi.” Hoàng Thiên nói rồi đưa Phan Thanh Linh lên xe.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom