• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full TRỤC NGUYỆT (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 3

14.

Mùa đông năm nay đến cực kỳ nhanh, tháng mười hai gió rét bao phủ trời, tuyết dày rơi lả tả mãi không ngớt.

Đếm thử ngày, nhận thấy rằng không lâu nữa Dung Bạch sẽ sớm dẫn quân xuất trận,

Nói ra thì cũng kỳ lạ, kể từ ngày Lâm Tử Tuyên cùng Dung Bạch kết nghĩa, Dung Bạch dường như đã thực sự từ bỏ Lâm Tử Tuyên, ba tháng vừa qua cũng rất ít khi đến tìm hắn.

Nhưng ta không biết tại sao, trong lòng ta cuối cùng vẫn có một cảm giác bất an, luôn cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra.

Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước trong tuyết, trong xe có một chậu than sưởi, vẫn có thể chống lại cái lạnh.

Ta ngồi trong xe ngựa, có lót đệm thêu hoa xanh nhạt mềm mại, tay cầm một cuốn sổ sách, thỉnh thoảng vươn tay lấy kẹo mứt để nhai từ hộp thức ăn.

Lần khí lạnh này thật dữ dội, nhiều người đã chết vì cóng, khắp nơi đều có nạn dân nên hôm nay ta đi cứu tế.

Trước đây, cha ta cũng thường đến những nơi đó, nhưng trận này tuyết rơi dày mãi không ngừng. Bên ngoài gió tuyết cứ ập đến mà thân thể cha ta không thể chịu đựng nổi, mấy ngày nay ông bị nhiễm phong hàn nên ta để cha ở nhà, dặn ông nghỉ ngơi cẩn thận. Tự mình đứng ra đảm nhận việc cứu tế, mang theo cả Lâm Tử Tuyên đi cùng.

Lúc này, một bàn tay mảnh mai trắng nõn xoè ra, trong lòng bàn tay là một miếng ngọc bích Dương Chi tròn tròn, rực rỡ sáng chói, nhưng có khắc những họa tiết hơi kỳ lạ.

Ta ngẩng đầu lên

Lâm Tử Tuyên vậy mà không nhìn ta, mắt vẫn chăm chú vào cuốn sổ sách trên tay, mắt cũng không nheo lại, trông rất bình tĩnh.

Nhưng vừa mở miệng, hắn vẫn để lộ ra sự căng thẳng, "Tặng, tặng nàng."

Có chút động lòng, ta xích lại gần hắn, vươn tay nắm lấy miếng ngọc, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai hắn, "Ta còn mấy ngày nữa mới đến tuổi cập kê, chàng đã vội vã tặng quà cho ta rồi."

Tai hắn hơi đỏ lên, cuối cùng cũng quay đầu nhìn ta, giọng nói trở lại bình tĩnh, “Đó không phải là một món quà.”

Ta cảm thấy khó hiểu.

Hắn từ thắt lưng lại lấy ra một miếng ngọc khác, so với miếng ngọc lúc nãy của ta, nó gần như giống hệt nhau.

Hắn đặt hai mặt của miếng ngọc áp vào nhau, liếc nhìn ta, rồi dùng sức siết chặt chúng lại, những hoa văn trên mặt trên khớp lại với nhau, cặp chim uyên ương bỗng hôn cổ nhau, lưu luyến triền miên.

Đôi mắt Lâm Tử Tuyên trong veo như pha lê, nhìn thẳng vào ta, "Ta không thể tìm lại được chiếc nhẫn ngọc ban chỉ đó nên đã mua miếng ngọc uyên ương, mua bằng chính ngân lượng mà ta kiếm được, tặng nàng như vật đính hôn."

Ta thẫn thờ nhìn hắn.

Chẳng trách ba tháng trước hắn bỗng đề nghị theo cha ta học việc kinh doanh. Hắn đi sớm về khuya để đến cửa hàng lương thực cha ta phụ giúp. Lúc đó ta rất ngạc nhiên, hắn rõ ràng là có hứng thú với việc võ thuật cùng binh pháp, tại sao lại đột nhiên nghĩ đến kinh doanh buôn bán?

Hoá ra là vì cái này.

Ta chợt cảm thấy nghẹn ngào, nên lén lút hít một hơi sâu, giả vờ lạnh quá không chịu nổi, sau đó thở ra một hơi thật sâu nói: "Lâm Tử Tuyên, chàng có còn muốn—"

Chợt có một bàn tay khác đặt lên mu bàn tay ta mang theo chút hơi ấm, rồi ôm cả bàn tay vào xoa nhẹ.

"Còn lạnh nữa không?"

Giọng nói của Lâm Tử Tuyên hơi trầm, lộ ra vẻ hết mực lo lắng, đôi mắt chứa đựng một loại chân tình đặc biệt, vừa ấm áp vừa nóng bỏng, đập vào mắt ta, khiến trái tim hơi thổn thức.

Ta lắc đầu, tâm tư lẫn lộn, liếc nhìn miếng ngọc trên bàn, cười với hắn, "Ta nhất định sẽ cất giữ thật tốt."

Thật ra ban này ta định hỏi hắn, liệu hắn còn muốn học võ không?

Nhưng lại không thốt nên lời.

Hắn đối xử với càng tốt, ta càng sợ hãi.

Lẽ ra hắn phải khoác lên mình chiếc áo giáp oai phong lẫm liệt, cùng với sự dẫn dắt của Dung Bạch, kim qua thiết mã xông pha trên chiến trường, chiến đấu chống lại giặc ngoại bang. Giúp hắn thoát khỏi thân phận là con trai của một thừa tướng tội thần, trở thành một vị tướng được vạn vạn người kính trọng, thay vì bị mắc kẹt ở đây cả ngày như một thương nhân, buôn bán lương thực bình thường.

Ta sợ rằng mình đang kìm hãm hắn lại.

Trong cơn thất thần thì xe ngựa đã dừng lại.

Sau khi xuống xe, ta thấy có một hàng dài người xếp hàng dài trước ngôi đền đổ nát, trên tay họ cầm những chiếc bát sạch sẽ, đang đợi trước cửa tiếp tế.

Dung Bạch khoác trên mình chiếc áo choàng trắng như tuyết, đứng trong tuyết để múc cháo cho người bị nạn, giữa đôi lông mày thanh tú, anh dũng ẩn hiện một chút thương xót, nhân từ như một vị Phật Di Lặc cứu thế.

Ta hơi sửng sốt, nữ chính Dung Bạch khá tận tâm, luôn đi đầu trong việc từ thiện.

Dung Bạch ngẩng đầu, tầm mắt nhìn quanh.

Nàng ta nhìn qua ta rồi nhìn thẳng vào Lâm Tử Tuyên, rồi lặng lẽ nhắm hờ mắt để che đi sự ảm đạm, nhẹ nhàng nói: "Lâm sư huynh."

Khi nhìn ta, nàng cụp mắt xuống, một lúc lâu sau, trong cổ họng mới thốt được ba từ, “Ninh tiểu thư.”

Ta tự nghĩ, không gọi tẩu tẩu có lẽ là sự bướng bỉnh cuối cùng của nàng rồi.

Gió lạnh buốt giá, ta không để ý mà hắt hơi.

Lâm Tử Tuyên an nhiên duỗi tay đem ta ôm vào trong lòng, ngửi được mùi thơm trên người, chỉ cảm thấy lồng ngực ta ấm lên từng hồi.

Dung Bạch đột nhiên nói: "Hai vị, cứ tự nhiên làm đi, ta còn có một số việc phải giải quyết, hiện tại sẽ không đi cùng hai người."

Trước khi bọn ta kịp đáp lại Dung Bạch đã xoay người rời đi.

Nàng ấy đứng người, lộ ra một chút cô đơn trống vắng khó tả giữa băng tuyết.

Ta thở ra một cách nặng .

Lúc này, đám đông xảy ra náo loạn, chỉ sau vài giây, vài người đàn ông hung hãn lần lượt lao ra, dùng gậy bao vây ta và Lâm Tử Tuyên.

Tên cầm đầu có râu nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Tuyên và hỏi, "Ngươi là Mã Lăng Thự?”

Mấy tên đó đột nhiên tụ lại với nhau, lấy ra một bức chân dung như thể đang so sánh điều gì đó, tự nói: "Tại sao nó lại khác với bức tranh như vậy? Trông nó chẳng giống một củ khoai tây gì cả ..."

"Chàng ấy không phải!"

Ta dùng thân mình chắn trước mặt hắn ta, khắp người tỏa ra hào quang dũng cảm, "Ta mới là!"

"Ninh Tang Giản, nàng làm gì vậy, mau tránh ra!" Giọng nói trầm lạnh của Lâm Tử Tuyên lo lắng hét lên, cánh tay dài của hắn như một tấm chắn kéo ta ra sau lưng hắn, đôi mắt đen của hắn nhìn chằm chằm vào chúng.

Người kia mặt sẹo hung ác nói: "Sư huynh, đừng nghe lời nhảm nhí này, chúng ta đi theo xe ngựa của bọn họ từ Ninh phủ tới đây, hắn làm sao lại có thể không phải là Mã Lăng Thự!"

Trái tim ta chợt hơi khó chịu.

Xem ra bọn chúng đã xác định Lâm Tử Tuyên chính là Mã Lăng Thự, cho dù có giải thích đi chăng nữa, bọn chúng cũng không thèm nghe.

Ta tiến lên một bước, thận trọng hỏi: "Ta có thể hỏi Mã Lăng Thự rốt cuộc đã chọc đến mọi người như thế nào không? Nếu là tiền, ta là Cô Cô của hắn, có thể giúp hắn đền bù.”

Nhìn thấy lão râu quai nón vẫn còn đang chăm chú xem xét chân dung kỹ lưỡng, tên mặt sẹo gấp gáp không chút lưu tình, quay đầu lạnh lùng nói: "Hắn không chọc đến bọn ta, nhưng lại đụng đến người không nên đụng, nên có người thuê bọn ta để dạy cho hắn một bài học. Ngươi là nữ tử, thì hãy nhanh chóng tránh sang một bên, cẩn thận cây gậy không có mắt này của ta, làm bị thương da mỏng thịt mềm của ngươi, đến lúc đó đừng trách bọn ta không biết thương hoa tiếc ngọc.”

Nói xong, hắn liền giơ tay lên, dùng gậy đập vào Lâm Tử Tuyên.

Lâm Tử Tuyên ôm ta, né tránh, nhưng vai trái của hắn vẫn bị cây gậy đánh trúng, mặt hắn tái đi, rên rỉ thành tiếng.

Khi ta nhìn thấy hắn làm Lâm Tử Tuyên bị thương, mắt ta đỏ bừng, không biết sức lực từ đâu mà vùng ra khỏi tay Lâm Tử Tuyên, nắm lấy cây gậy, đập mạnh vào cái đầu tên mặt sẹo.

Chợt máu chảy ra, hắn nhe răng đau đớn mắng: "Hừ, đồ khốn kiếp, sao dám đánh vào mặt ta!"

Vừa nói, hắn vừa lấy trong người ra một con dao sắc bén, khóe miệng cong lên tàn nhẫn, "Hôm nay ta sẽ rạch nát mặt ngươi ra!"

Ta thấy hắn rút dao ra, mồ hôi lạnh trên trán trượt xuống cổ, vô thức lùi lại một bước, nhưng dưới chân lại vấp phải một cục đá, hai chân đột nhiên khuỵu xuống đất khiên miếng ngọc uyên ương ở thắt lưng rơi trên tuyết.

Trong lòng chợt nhói lên, vội vàng đưa tay nhặt miếng ngọc lên.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lâm Tử Tuyên đột nhiên ôm lấy ta, đôi mắt đen dường như chứa đựng sự kiên định chưa từng thấy.

Ta kinh hãi khi thấy tên mặt sẹo sau lưng, tàn nhẫn giơ dao lên …

“Xoạt!” Âm thanh của lưỡi dao đâm vào da thịt vang lên.

Một bầu yên tĩnh.

Máu đỏ tươi chảy xuống từ lưỡi dao thấm vào tuyết, từng dòng từng dòng lan ra thành những bông hoa máu đầy mê hoặc, bi thảm.

Ta đứng đó bất động, tim như có ai đó đang dùng dao cùn lăng trì, từng nhát từng nhát khoét sâu vào tim, đau thấu xương.

“Tử Tuyên!” Chính là Dung Bạch đã trở về.

"Các ngươi dám làm hắn bị thương?"

Khuôn mặt nàng ta trở nên tàn bạo, ánh mắt uy lực khiến nhiều nam nhân lực lưỡng trước mặt phải im lặng.

Tên mặt sẹo nuốt nước bọt, nói: “Lại đến thêm một đứa nữa, phải làm sao đây? Ta….”

Vừa mới mở miệng đã bị Dung Bạch giơ tay lên, trực tiếp đánh vào mặt hắn, tát hắn ngã nhào trong tuyết, tên mặt sẹo ôm ngực, một vệt máu đột nhiên chảy ra từ khóe môi.

Mắt hắn đầy tơ máu nhìn Dung Bạch, vẻ mặt âm trầm nguyền rủa, tên râu quai nón còn đang xem xét chân dung, nghiến răng nghiến lợi nhìn những tên thuộc hạ mình đang run lẩy bẩy, "Đánh không lại rồi, chúng ta đi.”

Dung Bạch rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt vừa hoảng hốt vừa đau đớn nhìn ta và Lâm Tử Tuyên.

Lâm Tử Tuyên nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, vết máu trên bộ quần áo đỏ đã ngưng tụ thành màu nâu sẫm, trông thật kinh sợ.

Còn ta quỳ trên mặt đất, vội vàng vươn tay che vết máu đang ứa ra từ bụng hắn.

Đôi mắt của Dung Bạch như bị dao đâm, nàng thận trọng đưa tay chạm vào Lâm Tử Tuyên, sau đó co người lại, lẩm bẩm như thể hoá điên, "Tử Tuyên ..."

Đột nhiên, nàng ta quay ngoắt đầu lại, nhìn ta với ánh mắt sắc như dao, làm tim ta đau thắt lại.

"Rõ ràng là ta đã từ bỏ rồi ..."

"Ta tự nhủ, dù chàng không ở bên ta, cả đời này chỉ làm huynh đệ thì sao, chỉ cần Tử Xuân chàng hạnh phúc được ... ... "

"Ta hối hận rồi ... là ngươi đã làm chàng tổn thương..."

Sắc mặt ta đột nhiên biến sắc, trở nên tái nhợt vô cùng, vừa mới mở môi định nói gì đó, đột nhiên một trận đau đớn truyền đến, rồi cả người bất tỉnh.

Trong giấc mơ, ta không biết mình đang ở đâu.

Xung quanh đều là một màu trắng xóa, ta chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, tê cứng hết chân tay, cả người như bị đông cứng lại.

Đột nhiên có một chấm đỏ ở phía xa.

Ta gần như không cần suy nghĩ mà chạy đến ...

"Tử Tuyên!"

Ta thét lên, đột ngột bật dậy.

“Cô Cô, cuối cùng thì người cũng tỉnh rồi!” Ta khẽ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt Mã Lăng Thự phờ phạc, lo lắng.

Ta xoa xoa mi tâm của mình, cảm thấy như thể cơ thể đã ngủ một thời gian dài, không còn một chút sức lực nào. Ta nhớ hôm đó trong trời tuyết lớn ta như thể bị Dung Bạch đánh ngất….

“Tử Tuyên đâu!” Ta kinh hãi mở to hai mắt, hốt hoảng nắm lấy tay áo của Mã Lăng Thự, run rẩy hỏi.

Mã Lăng Thự sững sờ trong giây lát, cảm xúc phức tạp lẫn lộn trong mắt, "Đừng lo lắng, hắn ta vẫn ổn."

Mã Lăng Thự sững sờ một lúc, với những cảm xúc lẫn lộn lóe lên trong mắt, "Đừng lo lắng, anh ấy ổn."

Cuối cùng thì sự lo sợ trong tim ta cũng buông xuống được, lòng nhẹ nhõm.

"Nhưng hắn ..."

"Chàng ấy bị làm sao?" Ta vội vàng nói.

Mã Lăng Thự vẫn cắn chặt môi, "Hiện tại hắn bị Dung Bạch giữ trong phủ tướng quân, cũng bị quân lính canh giữ nghiêm ngặt, không ai được phép vào thăm. Lần trước, ta chỉ ở cổng phủ tướng quân một lát đã bị người đến đuổi đi.”

Ta siết chặt ngón tay.

Nàng ta thậm chí còn không được phép được vào thăm, có phải Dung Bạch đang định giam Lâm Tử Tuyên trong phủ tướng quân suốt đời sao...

Nàng ấy ... bị điên rồi.

"Cô Cô..." Mã Lăng Thự cúi đầu như làm sai chuyện, chậm rãi xoa xoa hai tay, khóe miệng mím sâu, "Chuyện khiến Lâm Tử Tuyên bị thương ngày đó tất cả đều là lỗi của ta, ta không nên làm vậy, không nên tranh giành Sở Sở với Dung Hành."

Ta cau mày, "Ngươi nói rằng những người đó là do Dung Hành phái đến?"

"Còn ai khác ngoài kẻ xấu hèn hạ như hắn!"

Mã Lăng Thự kích động một hồi rồi lại co rúm người, "Ta mua chuộc người hầu của Dung Hành để nhét vài con chuột vào trong chăn bông của hắn. Ta không nghĩ tới lại có hạ nhân cả gan dám làm như vậy thật. Chính vì chuyện này, Dung Hành liền điều tra ra được ta.”

Sau khi nghe xong, ta trở nên lo lắng, "Tại sao lại đi khiêu khích Dung Hành đó! Ta không phải đã nói với người rằng hắn không phải là người tốt sao, vậy sao ngươi còn có thể ..." Nhìn lên đôi mắt đỏ hoe của Mã Lăng Thự, ta không nỡ trách móc tiếp nữa.

"Ta chỉ là ... không cam tâm ... Ta biết ta không dễ nhìn, còn ngu ngốc ... Không thể sánh với Dung Hành là chuyện bình thường ... Ta chỉ là, nhìn thấy người và Lâm Tử Tuyên bây giờ thật hạnh phúc, trong lòng liền cảm thấy dạo động, nếu ta thử đối xử tốt với Sở Sở tốt hơn một chút, liệu rằng nàng ấy có thích ta một chút không...... "

"Đồ Đẩu ..."

"Sau này ta sẽ không làm điều đó nữa." Mã Lăng Thự siết chặt ngón tay, động tác khinh thường. "Chỉ là một nữ nhân thanh lâu, ta chớp mắt liền có thể quên sạch!"

Ta muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Mã Lăng Thự đột nhiên đứng dậy, lấy tay áo xoa mặt, "Cô Cô, người nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ đi nói với Gia Gia rằng người đã tỉnh." Ta nhìn bóng lưng lảo đảo của hắn, thở dài.”

Ta muốn gặp Lâm Tử Tuyên.

Nhưng bây giờ toàn bộ Dung phủ đều được canh phòng cẩn mật, Dung Bạch còn cố tình tăng thêm lính canh dày đặc. Có hai hàng lính tuần tra luân phiên trong phủ, còn lính trang bị kiếm gác ở cổng vào. Muốn lẻn vào có khi còn khó hơn leo lên trời.

Vì vậy, người duy nhất có thể tự do ra vào Dung phủ tướng quân là Tiêu đại phu, người đang thăm khám cho Lâm Tử Tuyên.

Mã Lăng Thự và ta quyết định bắt đầu với vị đại phu này. Sau khi điều tra, ta phát hiện ra rằng vị Tiêu đại phu này có y thuật tinh thông nhưng lại chưa vợ chưa con, kiếm được một ít tiền thì thích đến Hồng Ngọc Các để mua vui, khi tiền tiêu hết rồi, lại tiếp tục giúp mọi người xem bệnh kiếm tiền. Như một người làm thuê thân nghèo nhưng chí lớn.

Mã Lăng Thự vì là khách quen của Hồng Ngọc Các, nên mới sáng sớm đã an bài trước với tú bà, nếu như hôm nay có Tiêu đại phu có ghé đến đây thì lén sắp xếp hắn đến phòng khách riêng của bọn ta.

Đợi chừng nửa tách trà (bảy đến tám phút), thì nhìn thấy Tiêu đại phu bị trói gô cổ đưa vào phòng, tâm tình bồn chồn của ta cuối cùng cũng lắng xuống, khóe môi bất giác hơi nhếch lên.

Nhìn thấy bọn ta nhìn chằm chằm hắn cười, trong mắt Tiêu đại phu lóe lên một tia sợ hãi như sắp bị bóp chết, "Các người muốn làm gì ta!"

Mã Lăng Thự dừng một chút, thái độ dịu dàng chưa từng có trước đây bước tới, cởi dây trói trên người hắn, đỡ hắn ngồi xuống chiếc ghế dài êm ái, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, cười nhẹ nhàng:

“Tiêu đại phu, chuyện là như vậy, bọn ta muốn nhờ ngươi một việc. Ta có một bằng hữu đang phục vụ trong phủ Dung tướng quân. Trước đây, ta cũng thường xuyên đến thăm hắn, nhưng gần đây, không biết vì lý do gì, Dung tướng quân đột nhiên phong tỏa toàn bộ Dung phủ. Người ngoài bọn ta hoàn toàn không thể vào được. Hay vậy đi, ngày mai ta nhờ ngài khi đi thăm khám thì tiện thể dẫn bọn ta theo vào phủ luôn.”

“Không thể! Tiêu đại phu kiên quyết lắc đầu từ chối, "Nếu chuyện bị phát giác, Dung tướng quân truy cứu ra được, thì làm sao ta, một người dân bình thường, có thể gánh chịu được!"

Mã Lăng Thự vẫn cười, "Dung tướng quân là người rộng lượng, khoan dung, chắc sẽ không trách ngài đâu. Chỉ cần ngài dẫn bọn ta vào phủ, trong thời gian ngắn như vậy sẽ không ai phát hiện ra."

"Không, hoàn toàn không được!"

“Tiêu đại phu! Vậy thôi hãy để ta nói thật với ngài vậy." Mã Lăng Thự cụp mắt xuống, “Người mà ngài chăm sóc ngày ngày chính là vị hôn phu của Cô Cô ta. Vì dung mạo hắn quá tuấn tú nên bị tên ngụy quân tử Dung tướng quân kia nhìn trúng và cướp về phủ, bọn ta thực ra là đi cứu người!”

Tiêu đại phu sửng sốt, nhìn ta với ánh mắt thương cảm, nhưng rồi lắc đầu, "Không được."

Mã Lăng Thự không thể chịu đựng thêm được nữa, "Ngài đừng có mà rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt."

“Năm trăm lượng!” Ta trực tiếp từ trong tay lấy ra một ít ngân phiếu, đặt ở trên bàn, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Cho ngươi năm trăm lượng, ngày mai ngươi phải đưa ta đến phủ tướng quân.”

Tiêu đại phu không do dự, "Thành giao!"

Cho rằng mình vui mừng quá sẽ lộ ra điều gì đó, Tiêu đại phu sờ sờ mũi nói: "Khụ khụ, năm trăm lượng hay không, đều không quan trọng, điều quan trọng là ta có tâm muốn cứu người."

Nghe vậy, thân thể ta thả lỏng một chút, như nhớ ra điều gì đó, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Tử Tuyên ... là thiếu gia mà ngươi hay nhìn thấy, chàng ấy sức khỏe tốt hơn chưa? Gần đây có chuyện gì không?"

"Ta không thể nói điều đó. "

Ta đầy nghi ngờ, định hỏi lại, nhưng hắn đã nhanh chóng tiếp lời, "Chuyện này là giá cả khác."

Ta: ......

Tiêu đại phu mỉm cười, gấp gọn gàng sáu tờ ngân phiếu, cẩn thận gói chúng trong một chiếc khăn tay, cất chúng vào ống tay áo của mình.

"Thật ra, gần đây có chuyện liên quan đến Lâm công tử." Tiêu đại phu suy nghĩ một lúc, "Có một đạo sĩ đã đến Dung phủ."

"Đạo sĩ?"

"Đúng vậy. Vài ngày trước có một sự việc vô cùng chấn động đã xảy ra ở kinh thành. Một vị phu nhân tên là Phan Tiểu Liên đã vụng trộm với hàng xóm sát vách sau lưng chồng là Đại Vũ, thậm chí còn nhân cơ hội Đại Vũ bị bệnh mà lừa hắn uống thuốc độc.

May mắn thay, Đại Vũ đã chuẩn bị sẵn, giả vờ nuốt thuốc độc rồi chết đi, đợi đến khi tên hàng xóm sát vách ăn mừng thì Đại Vũ bật dậy khỏi giường, lao đến trước mặt hai người như một con hổ."

Ta nghe xong liền đơ người ra.

Tiêu đại phu đang rất phấn chấn, tiếp tục nói: "Hóa ra trước đây Đại Vũ đã nhờ một đạo sĩ xem bói cho hắn, và vị đạo sĩ đó nói rằng con gái hắn sinh ra do vợ vụng trộm với huynh đệ thân cận hắn. Nói rằng số phận hắn đã được định sẵn để gặp phải kiếp nạn này nên nói trước để hắn chuẩn bị sớm hơn."

"Và vị đạo sĩ đó hiện đang ở trong phủ của Dung Bạch."

Tiêu đại phu đột nhiên dừng lại, gãi đầu, "Nhưng ta không nghĩ rằng những gì vị đạo sĩ đó nói đều đáng tin. Vì một ngày nọ, ta có nghe thấy đạo sĩ kia nói chuyện với Dung Bạch cái gì mà về kiếp trước rồi về kiếp này, còn có khôi phục ký ức, tỏ ra thần thần bí bí lắm. Ta không tin, cho dù hắn có chút bản lĩnh nào đó, nhưng làm sao có thể làm được loại chuyện như khôi phục ký ức về kiếp trước được?”

Ta bàng hoàng bước ra khỏi phòng, đầu óc đang quay cuồng, bối rối, thì nghe thấy tiếng mắng mỏ của Mã Lăng Thự, "Dung Hành! Ngươi đang làm gì vậy!"

Nhìn theo tầm mắt của hắn, ta thấy một nam nhân y phục đen đang ngồi bên chum rượu, vòng tay ôm mỹ nhân, từ từ rót rượu cho mình.

Sắc mặt hắn ta gần như tái nhợt đi, cả người lãnh đạm và u ám, trong khi mỹ nhân trong tay hắn thì đôi mắt đã đờ đẫn đi, đôi môi đỏ mọng hơi sưng đỏ như vừa mới bị dày vò xong.

Mã Lăng Thự sắc mặt ảm đạm, giọng nói run run, "Ngươi như vậy có xứng với Sở Sở không?"

Dung Hành dường như không có nghe thấy gì, tự mình uống rượu.

Mỹ nhân khoác tay hắn thì õng ẹo trả lời: "Mã thiếu gia, ngài không biết sao, đêm qua Sở Sở tự sát trong phòng rồi, nghe nói là một xác hai mạng!"

Ta giật mình, vội vàng đến bên cạnh Mã Lăng Thự.

Mã Lăng Thự như thể bị sét đánh chết đứng tại chỗ.

Nhìn thấy vậy, mỹ nhân đó sững sờ một lúc, sau đó đôi mắt chợt rũ xuống, “Nếu ta nói cho biết, nàng ta không nên có tâm tư quá xa vời, mơ mộng hảo huyền có thể bay cao trở thành phượng hoàng. Dung phu nhân, làm sao nữ tử thanh lâu thấp hèn như bọn ta có thể tơ tưởng được!”

Mã Lăng Thự bị nghẹn trong cổ họng, không nói được lời nào, nhìn chằm chằm vào Dung Hành một hồi lâu, "Nếu không thích nàng, tại sao ngươi lại cho nàng hy vọng? Nếu như không thể cho nàng ấy một thân phận, tại sao bạn phải để nàng ấy.......một xác hai mạng?"

Dung Hành cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn hắn, "Chẳng qua chỉ là một nữ tử thanh lâu."

Mã Lăng Thự nắm chặt tay, gầm lên, "Vậy thì tại sao lại muốn tranh giành với ta! Làm ta còn tưởng người cũng thích nàng ấy, nếu như…nếu như ...... "

Khuôn mặt Dung Hành vẫn lạnh lùng không chút dao động, đôi mắt đen láy nhìn Mã Lăng Thự, khóe miệng hiện lên một tia châm biếm, "Vì chơi vui a."

Gân trên trán Mã Lăng Thự như sắp tức vỡ ra, thấy tay hắn cuộn thành nắm đấm, sắp sửa động thủ, ta nhanh chóng nắm lấy nó, kéo tay áo hắn, lắc đầu.

Dung Hành giống như một con rắn độc, một khi đã dính vào sẽ phải lột da, không thể công khai chống đối lại hắn.

Lúc này, ta cảm thấy một ánh mắt vô cùng khó chịu đổ dồn về phía mình.

Nhìn lên liền chạm vào ánh mắt của Dung Hành.

Hắn nhìn ta bằng đôi mắt đen u ám, xen lẫn một chút hứng thú, quay đầu lại nói đầy ẩn ý với Mã Lăng Thự: “Mỹ nhân bên cạnh người có vẻ còn thú vị hơn cả Sở Sở, thật muốn….” Hắn dừng lại, không nói gì.

Ta ngẩn mình, đột nhiên trong lòng có một linh cảm xấu.

Một giây tiếp theo vang lên tiếng hét của mỹ nhân thanh lâu kia, là Mã Lăng Thự đã lao lên, tóm lấy Dung Hành tung ra một cú đấm tàn nhẫn.

Dung Hành không vội né tránh, sắc mặt vẫn ung dung tiêu sái, bỗng nhiên bước bị trượt chân, trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc cùng hoảng sợ, chỉ nghe thấy “bùm” một cái, nước bắn tung tóe, cả người hắn ngã vào bể rượu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom